"Vậy thì hãy nói luôn là cậu không muốn trả lại."
"Lát nữa tôi sẽ thử."
"Tôi tin rằng cậu sẽ không im lặng và lợi dụng tình huống hỗn loạn này để cướp Rhaphidophora thành của riêng... Không ai biết tình hình sẽ thay đổi khi nào và thế nào. Tốt hơn hết là hãy nói chuyện ngay bây giờ đi."
Bây giờ Tumanako đang ở gần, nhưng nếu cô ấy muốn về nước hay nghỉ việc thì không biết khi nào mới có thể nói chuyện được nữa. Tình hình của đảo Daehan cũng không có vẻ sẽ sớm trở lại bình thường.
"Chỉ cần anh Moohyun im lặng thì không ai biết đâu."
Kim Jaehee nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi mình. Cậu ấy nheo mắt như đang âm mưu một tội ác nào đó, gửi ánh mắt van nài tôi làm đồng phạm.
"Ngay cả khi tôi im lặng thì vẫn có trời biết, Jaehee cũng biết. Rhaphidophora cũng biết."
"Chà. Nếu cả ba đều giả vờ không biết, thì liệu biển có biết không nhỉ?"
May mắn thay, Jaehee đã cứu một cái cây. Nếu là mèo hay rắn thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nhiều. Nếu Jaehee cứu một người như Henry thì sẽ còn phức tạp hơn nữa.
"Nếu Rhaphidophora mà Jaehee cứu là động vật thì sao? Nếu là người thì sao? Hãy đến nói với Tumanako rằng cậu muốn nuôi nó đi. Tôi cũng không muốn đưa lời khuyên như vậy đâu."
"Tại sao?"
"Hả? À. Khi tôi khuyên người khác, tôi cũng có thể bị tấn công ngược lại. 'Anh có thể sống cả đời sống lương thiện không? Anh là ai mà nói nhảm? Tôi không muốn làm thì làm sao?' Jaehee đã có được một người bạn thỉnh thoảng lại cằn nhằn về cách ứng xử của mình, cậu không tránh được đâu."
Không có người bạn nào hoàn toàn phù hợp với sở thích của mình trên đời này đâu. Nếu không chịu được thì cắt đứt đi.
"...Tôi cứ nghĩ anh Moohyun là loại bạn sẽ cùng chôn xác nếu tôi mang về một cái xác. Hoặc là cùng bị chôn."
Tôi im lặng chờ đợi. Kim Jaehee càu nhàu thêm vài câu rồi đứng dậy đi về phía Tumanako. Cậu ấy không muốn đi đến mức mỗi bước chân lại dần chậm lại.
Kim Jaehee giữ một khoảng cách khá xa với Tumanako khi nói chuyện, trông rõ là không muốn nói chuyện chút nào. Có lẽ vì vừa chứng kiến Jung Sanghyun bị đánh ngay trước mặt. Hiếm khi cậu ấy thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy. Có vẻ như Kim Jaehee trong vòng này thành thật hơn nhiều so với các vòng khác. Là vì mệt mỏi khi leo cầu thang sao?
Ban đầu, Tumanako còn cảnh giác với Kim Jaehee, nhưng không biết Kim Jaehee đã nói gì mà cô ấy nhíu mày. Sau đó, tay cầm vật trang trí hình cá mập siết chặt lại. Trời ơi. Tôi không biết cậu ấy đã nói cái quái gì nhưng có lẽ sẽ bị ăn đòn mất.
Tuy nhiên, khi Kim Jaehee tiếp tục nói, vầng trán nhíu lại của Tumanako dần giãn ra, rồi một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi. Khi vẻ mặt u ám của Tumanako ngày càng tươi tắn, vẻ mặt của Kim Jaehee lại ngược lại. Kim Jaehee có vẻ khó chịu như đang gặm đá khi kể cho Tumanako nghe câu chuyện về chậu cây mà cậu ấy đã cứu từ tiệm làm tóc. Tumanako nghiêm túc gật đầu nhiều lần. Hy vọng là mọi chuyện suôn sẻ.
Trước khi phẫu thuật là khoảng thời gian đau đớn nhất và vết sẹo cũng là lớn nhất. Hy vọng ký ức về việc cứu một thứ gì đó có thể giúp ích cho Kim Jaehee một chút. Tumanako, người đang chăm chú lắng nghe câu chuyện, quan sát mái tóc của Kim Jaehee, rồi dùng đầu ngón tay chạm vào tóc cậu ấy vài lần, nhìn vào da đầu rồi gật đầu thêm hai lần nữa. Jaehee à... Cậu đã nói về Rhaphidophora đúng không?
"Anh Moohyun."
Một giọng nói trầm thấp gọi tôi, kéo sự chú ý của tôi quay về phía người đang ngồi bên cạnh. Shin Haeryang đã đến gần từ lúc nào không hay. Tôi giật mình. Người đàn ông to lớn này không hề gây tiếng động gì cả. Cậu ấy đang ngồi trên giường tắm nắng, cảnh giác quan sát xung quanh.
"Vâng. Có chuyện gì vậy?"
"Tôi nghe nói người mà Jaehee và Sanghyun đã bán đứng là anh Moohyun phải không?"
"À... Vâng."
Giọng Shin Haeryang trầm thấp và không hề có ngữ điệu buộc tội. Vậy mà không hiểu sao tôi lại căng thẳng đến thế. Cứ như đang lái xe trong khi có xe cảnh sát ngay bên cạnh vậy. Tôi đâu có phạm tội, và Shin Haeryang cũng không phải là cảnh sát mà.
"Xin hãy cho tôi biết những người sống sót trong căn cứ dưới biển đã đe dọa hoặc tấn công anh Moohyun... Ngón tay của anh không phải do tín đồ Giáo hội Vô Hạn cắt đúng không?"
Kang Soojung đứng bên cạnh theo dõi cuộc tranh cãi giữa Emma và Kim Gayoung. Cô ấy có vẻ đứng đó có lẽ vì sợ Kim Gayoung sẽ đánh thêm vào hàm của Jung Sanghyun hay Kim Jaehee, nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào cuộc trò chuyện của các nhà nghiên cứu.
Kang Soojung, người nãy giờ im lặng lắng nghe, dường như nghĩ rằng câu chuyện mà hai người đó đang kể là vô lý. Tôi nghe rõ Kang Soojung nói rằng anh Moohyun đã đi cùng chúng tôi. Khi mọi người ồn ào gần đó, Rico đang ngủ cũng tỉnh giấc. Rico im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện xung quanh rồi xen vào giữa các nhà nghiên cứu.
"Không phải, anh Park Moohyun đã cố gắng thoát ra khỏi Căn cứ dưới biển số 1 vào buổi chiều bằng cách lặn biển cùng chúng tôi. Việc anh ấy bị mắc kẹt trong thang máy của khu Jujak là điều không thể về mặt vật lý. Làm sao một người có thể ở hai nơi khác nhau cùng một lúc được chứ."
Chỉ một câu nói đó đã khiến cả bốn người Kim Gayoung, Emma, Kang Soojung, và Rico bắt đầu tập trung suy nghĩ... Điên mất thôi. Tôi thở dài rồi hỏi Shin Haeryang.
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
"Tất cả những kẻ khủng bố dưới biển đều muốn anh. Tên đến trước đây cũng vậy. Nhìn thái độ thì nếu có thể, hắn ta đã không chỉ lấy hai ngón tay mà là cả cơ thể anh rồi."
Tôi vừa muốn kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong căn cứ dưới biển một cách chi tiết, nhưng đồng thời cảm thấy không muốn thốt ra lời nào.
"Có một số, nhưng không có nhiều người xấu đến vậy đâu."
"Nếu anh nói tên, tôi sẽ ghi nhớ. Nếu không biết tên, anh có thể mô tả ngoại hình."
"Cái đó... cũng là điều không thể tránh khỏi. Khi bị bọn khủng bố dí súng vào đầu, mọi người sẽ muốn làm bất cứ điều gì để sống sót. Chắc chắn là một nha sĩ không có quan hệ thân thiết thì không cần phải nói. Thật lòng tôi cũng không muốn nói về chuyện đó."
Bộ não của tôi dường như muốn xem nhẹ tất cả những gì đã xảy ra trong quá trình trốn thoát khỏi căn cứ dưới biển. Cứ như đó không phải là một vấn đề lớn, chẳng có gì nghiêm trọng. Cứ như thể đó là điều có thể xảy ra với bất cứ ai.
...Hình như não tôi có vẻ đang cố gắng hết sức để sống sót với ít tổn thương nhất có thể. Có lẽ lần tới nó sẽ phát lại hàng nghìn lần hoặc xóa sạch ký ức đó. Tôi gần như không còn nhớ những ký ức đau khổ thời đi học nữa. Não tôi đã dày công chôn vùi chúng sâu vào biển ký ức để sống sót. Thấy câu trả lời của tôi không rõ ràng, Shin Haeryang do dự rồi hỏi một câu khác.
"Trong số những kẻ đó, có tôi không?"
"Hả? Không. Theo tôi nhớ thì không có Haeryang nào cả."
"...Cuối cùng thì tôi cũng sẽ biết thôi. Nhưng nếu anh nói cho tôi biết thì mọi chuyện sẽ được xử lý nhanh hơn."
Tôi không biết chuyện gì sẽ được xử lý như thế nào. Tôi muốn đứng trước họng súng và chửi rủa những kẻ sống sót, nhưng tôi hiểu được khát vọng sống sót đó, ngay cả khi phải đổi bằng bất cứ giá nào. Nhưng tại sao lại không tha cho tôi? Tôi cũng muốn sống mà.
"Cậu không cần phải làm như vậy."
"Tôi hy vọng anh sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này khi trở về Hàn Quốc. Trả thù tốt cho sức khỏe tinh thần."
Shin Haeryang cũng tính đến cả việc trả thù cá nhân sao. Tôi thì ngay cả khi bị oan ức cũng chỉ nghĩ đi nghĩ lại thôi... Dù đã vứt chiếc xe lăn đi, nhưng tôi không thể làm được như vậy. Trừ khi tôi chạy ra quảng trường, cầm biểu ngữ kêu gọi thay đổi luật pháp và sửa đổi tiêu chuẩn định tội.
Mọi người nhanh chóng nhận ra rằng Park Moohyun đã xuất hiện trong ký ức của mình và nhận thấy điều bất thường. Đặc biệt, Emma nhướng mày và nói.
"Khi tôi đang đi thang máy thì có một tín đồ giáo phái nói nhảm. Anh ta bảo có một phụ nữ đã sống sót một mình sau cuộc thám hiểm Sao Hỏa."
"Ở đó cũng bị bọn tà giáo khủng bố sao?"
"Không... Phải không?"
Emma có vẻ đang nói về Kanu. Chẳng mấy chốc mọi người sẽ đổ dồn câu hỏi về phía tôi mất.
Đúng lúc đó, từ xa có một chiếc thuyền tiến lại gần bãi biển. Đó là một chiếc thuyền rất cũ. Bề ngoài nó trông như một xác tàu đắm, nhưng việc nó vẫn có thể di chuyển một cách bình thường thật kỳ diệu. Vậy ra cũng có thứ không bị cháy rụi. Nhìn lại thì... Tình trạng của chiếc thuyền tệ đến mức tôi tự hỏi ngay cả khi không bị đốt cháy, nó có thể ra khơi không. Một con quái vật lẽ ra đã bị phá hủy ngay lập tức đang tiến về phía này.
Tôi chưa nhìn thấy nhiều thuyền, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc có tình trạng tồi tệ đến vậy. Những chiếc thuyền tôi từng thấy trên biển hoặc trong phim đều có tình trạng rất tốt. Ban đầu tôi nghĩ họ đến đây từ Hawaii hay một hòn đảo gần đó sau khi nhìn thấy khói, nhưng khi nó đến gần hơn, tôi nhận ra người trên thuyền.
Seo Jihyuk đang vẫy tay về phía chúng tôi. Người phụ nữ ngồi bên cạnh đang lái thuyền một mình, nhìn mái tóc bay phấp phới thì có vẻ cô ấy gần như mất trí vì gió. Họ đang cố gắng tiếp cận bãi biển mà không đụng phải những chiếc tàu thoát hiểm.
Chính xác hơn, mỗi khi chiếc thuyền di chuyển, những người sống sót trên các tàu thoát hiểm gần đó lại hét lên. Kyaaahhh! Aaaaaa! Cứu tôi với! Những người trên tàu thoát hiểm cứ thế bỏ tàu, nhảy xuống biển, rồi khi chiếc thuyền kia đi qua thì trèo lên tàu thoát hiểm của mình. Tốc độ không nhanh là niềm an ủi duy nhất. Hai người đó chắc hẳn không biết cách lái thuyền.
Seo Jihyuk vẫy tay chào chúng tôi rồi cẩn thận chọn từng người một từ những chiếc tàu thoát hiểm như đang câu cá. Từ xa, tôi thấy Seo Jihyuk dùng toàn lực bế một đứa trẻ lên thuyền. Chắc chắn là Henry. Khi chiếc thuyền di chuyển, nó đã phá hủy hoàn toàn chiếc tàu thoát hiểm mà Henry vừa ngồi.
Shin Haeryang nhìn cảnh tượng này và ra chỉ thị di chuyển đến bến tàu tạm thời ở cuối bãi biển. Cậu ấy nói Jihyuk sẽ lái thuyền đến bến tàu đó và chúng tôi chỉ cần lên thuyền. Không thể nào, chiếc thuyền đang di chuyển một cách hỗn loạn mà. Cậu ấy không quan tâm sao? Vừa nãy nó đã đâm vào một chiếc tàu thoát hiểm và suýt lật úp đấy. Hơn nữa, nó cũ đến mức trông như có thể chìm bất cứ lúc nào.
Nhìn thái độ của Shin Haeryang thì tôi đoán chiếc thuyền đó vốn đã như vậy rồi. Hai người đó không cố ý phá hỏng nó. Shin Haeryang đến gần, luồn tay xuống dưới nách tôi rồi kéo tôi lên khỏi cát như thể đang nhổ củ cải.
Kim Gayoung và Tumanako nhìn tôi trồi lên từ trong cát với ánh mắt ngơ ngác, thất thần. Cảm giác xấu hổ ập đến.
Như thể không có chuyện gì xảy ra, tôi nói lời chào hỏi qua lớp cát những câu như "Cô đã thoát ra an toàn rồi". Kim Gayoung há hốc mồm, nắm lấy tay tôi và lắc. Khi được hỏi tại sao lại trốn, tôi trả lời rằng mình trốn để tránh những tín đồ Giáo hội Vô Hạn, nhưng mặt tôi thì nóng ran.
.
.
.
lu: (viết dưới góc nhìn delulu phát đin) nhổ củ cải, nhổ củ cải, nhổ củ cải. Hà mã ủi củ cải trắng, củ cải trắng hóa hồng. Đem về, giấu đi.
Móa cái huyền thoại size gap này đủ để tui delulu hết đời. Thêm cái niên hạ. Quá tuyệt zời. Hí hí hí =))))))))
Và Shin soft điên. Ổng muốn trả thù hộ Moohyun, cũng lo chính mình liệu đã từng tổn thương ảnh chưa TOT
.
talia: trời ơi có lý do gì nghe nó không tình để giải thích việc ổng muốn trả thù hết những người đã tổn thương Moohyun không cơ chứ ToT tác giả dí hint vào mặt chúng tui! cảnh nhổ củ cải iconic quá cưng điênnnnnnnnn
