Tôi cúp điện thoại và trả lại cho Baek Aeyoung. Baek Aeyoung vén rèm giường bên cạnh, đấm vào Jung Sanghyun đang ngủ để đánh thức cậu ta, rồi hỏi có muốn gọi điện cho gia đình không. Vì bị khâu lưỡi nên nói chuyện sẽ rất khó khăn, nên cô ấy bảo nếu viết ra giấy cô ấy sẽ chuyển lời giúp, thế là Jung Sanghyun viết nguệch ngoạc. [Con ghét nơi này! Bố mẹ cứu con với! Con phải trốn khỏi đây!]
Baek Aeyoung thở dài thườn thượt rồi gọi điện cho bố mẹ Jung Sanghyun. "Chào cô chú! Cháu là đồng nghiệp của Sanghyun. Sanghyun vẫn ổn ạ. Thật không may là cậu ấy bị thương nhẹ ở miệng, còn lại thì bình thường ạ."
Jung Sanghyun cào mạnh bút lên giấy viết [Sao không chuyển lời đúng như tôi viết!] thì Baek Aeyoung chỉ giơ ngón giữa về phía Jung Sanghyun rồi nói. "Vâng vâng. Hoàn toàn ổn ạ. Cô chú không cần lo lắng đâu."
Jung Sanghyun viết nguệch ngoạc trên giấy những chữ to tướng [Muốn ăn thịt cốt lết, mẹ chuẩn bị cho con nhé.]. Baek Aeyoung nhìn chằm chằm dòng chữ đó một lúc rồi nói. "Cậu ấy bảo là sẽ hiếu thảo suốt đời ạ. Cậu ấy nói muốn cống hiến xương máu để phụng dưỡng bố mẹ." Tôi bịt miệng cười khúc khích. [Tôi nói lúc nào!] Cuộc gọi ngắn ngủi, hoàn toàn không phản ánh ý muốn của Jung Sanghyun, đã kết thúc.
Kim Jaehee, người bị Shin Haeryang bắt về, nói rằng không muốn gửi một chút sóng vô tuyến nào về phía Hàn Quốc để nói chuyện với gia đình và thà chết còn hơn.
Shin Haeryang đe dọa rằng nếu Kim Jaehee không ngoan ngoãn, cậu ấy sẽ liên lạc với gia đình Kim Jaehee với tư cách là cấp trên thay cho một nhân viên bị tai nạn tại nơi làm việc. Cậu ấy sẽ gọi một cuộc điện thoại giả vờ rằng Kim Jaehee rất yêu thương gia đình và sẽ sớm đến thăm.
Kim Jaehee nhào lên giường bệnh rồi nằm vật ra. Shin Haeryang dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào Baek Aeyoung rồi lại chỉ vào Kim Jaehee. Chắc là ý bảo phải giám sát thằng này thật kỹ. Shin Haeryang rời đi để làm thủ tục xuất viện và thanh toán. Tôi hỏi Kim Jaehee đang nằm đó với vẻ mặt đau khổ.
"Cậu đã đi đâu vậy?"
"Tivi đang đưa tin căn cứ dưới biển bị khủng bố. Tôi đang xem một chiếc drone truyền hình cố gắng tiếp cận đảo rồi rơi xuống biển thì bị kéo đi."
Ồ. Cậu ấy nói là có chiếu trên TV. Tôi cũng muốn xem.
"Cậu không muốn nói chuyện với gia đình sao?"
Khi tôi thì thầm hỏi, Kim Jaehee nhìn chằm chằm lên trần nhà bệnh viện một lúc lâu rồi hỏi lại tôi.
"...Anh có định kể cho gia đình mình nghe những gì đã xảy ra ở căn cứ dưới biển không?"
"Tôi không biết."
Tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó. Tôi không thể tin rằng mình có thể trở về với gia đình. Nhưng khi nghe giọng mẹ, tôi thấy điều đó thật hơn một chút.
"Tôi không biết anh thích bị coi là một kẻ điên hay là người bình thường hơn. Tôi không khuyên anh kể đâu."
"À, ra vậy. Tôi sẽ ghi nhớ."
Tôi không muốn nói nhiều với gia đình. Dù có những chuyện tốt đẹp nhưng cũng có quá nhiều điều kinh khủng. Làm sao có thể giải thích việc những kẻ giáo phái cuồng tín tự gọi tôi là Đấng Cứu Thế, đeo trang sức cho tôi, hôn lên vạt áo, nắm tay tôi lôi đi rồi lại vừa cầu nguyện vừa định chém tôi bằng dao?
Mẹ tôi có lẽ sẽ tin những gì con trai cả nói, nhưng Mujin là một đứa rất thực tế. Có lẽ nó sẽ nói những câu như "Chắc anh đã trải qua khoảng thời gian khó khăn lắm!" rồi tìm kiếm trên mạng các trung tâm điều trị ảo giác hoặc chấn thương tâm lý do thảm họa.
"...Tôi nghĩ tốt nhất là không nên nói với gia đình càng nhiều càng tốt. Chắc tôi chỉ giải thích là tỉnh dậy thấy nước tràn vào phòng và giật mình thôi."
Kim Jaehee quay đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà. Không ai biết rằng Kim Jaehee bị gãy hai xương sườn. Cậu ấy tiết lộ rằng có lẽ là do bị đá, nhưng lại nói mấy lời lảm nhảm như "không đau bằng bỏng nên có thể chịu đựng được". Cách duy nhất chữa trị xương sườn gãy chỉ có thời gian.
"Quả nhiên, ngoài tôi ra không có ai có thể tâm sự những chuyện này đúng không? Tôi là giỏi nhất đúng không?"
Có lẽ không ai tin những gì Kim Jaehee đã trải qua.
"Đúng vậy. Ngoài Jaehee ra, tôi chẳng có ai để nói chuyện cả. Nếu hôm nay tôi muốn trút bầu tâm sự, Jaehee phải lắng nghe đấy."
"Ừm. Được thôi. Bạn bè mà, tôi sẽ nghe."
Mỗi lần gặp Kim Jaehee, tôi phải kiểm tra tình trạng răng miệng của cậu ấy. Những người nghiện rượu hay ma túy đều có tình trạng răng miệng rất tệ. Nghiện tôn giáo cũng vậy. Càng trải nghiệm cảm giác trầm cảm hay tuyệt vọng sâu sắc, sức khỏe răng miệng cũng càng tệ đi.
Khi lo lắng, trầm cảm, thiếu ngủ và căng thẳng kéo dài, người ta dễ lơ là vệ sinh cá nhân vì thấy phiền phức. Bởi vì chỉ sống thôi cũng đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng đến nỗi không còn thời gian để ý đến những chuyện đó. Tôi sẽ liên tục quan sát cậu ấy. Vậy thì dù tinh thần có thể hơi bất ổn nhưng ít nhất răng miệng vẫn sẽ khoẻ mạnh.
Một ngày nào đó khi tinh thần cũng đã ổn định, cậu ấy sẽ cảm thấy ít nhất sức khỏe răng miệng của mình vẫn còn nguyên vẹn.
Chúng tôi được xuất viện và di chuyển đến khách sạn. Ngay khi vào phòng khách sạn, tôi cẩn thận tắm rửa và thay quần áo trong túi giấy. Dù mất gấp ba lần thời gian bình thường để tắm, nhưng tôi lạc quan rằng thời gian sẽ giảm dần.
Henry đang nằm sải tay sải chân trên chiếc giường ở góc xa nhất. Seo Jihyuk, người đã hét lên bảo Jung Sanghyun đi tắm trước khi giết cậu ta, giật lấy máy sấy tóc trong tay tôi và sấy tóc cho tôi. Seo Jihyuk chải tóc cho tôi bằng một chiếc lược không biết lấy từ đâu ra. "Hôm nay anh thích kiểu tóc nào?" Seo Jihyuk tự tin chải tóc cho tôi rồi ngập ngừng hỏi.
"À, anh. Thực ra tôi không giỏi xử lý tóc cho lắm. Nhưng mà... tôi có thể cắt một chút không ạ?"
Cậu ấy chải tất cả tóc tôi ra sau hoặc sang một bên, suy nghĩ rồi nhìn cây kéo và sáp vuốt tóc đặt trên bàn trang điểm tạm thời, lẩm bẩm những âm thanh lo lắng. Seo Jihyuk chỉ vào mái tóc ngắn của mình và nói.
"Anh nhìn tóc tôi nè. Trước đây tôi để mái dài, nhưng tóc cứ chọc vào mắt nên tôi tự cắt và nó ra nông nỗi này."
Khoan đã. Tôi có thể tin tưởng giao phó mạng sống cho cậu ấy, nhưng tóc tôi thì không.
"Ừm... Vậy. Có lý do gì mà cậu nhất quyết muốn động vào tóc tôi không?"
"Tôi muốn anh thay đổi hình ảnh một chút. Chỉ cần đủ để nhìn từ xa sẽ không ai nghĩ 'À, đó là Park Moohyun!' nữa là được."
"...Nếu có thể, tôi muốn giao phó tóc tôi cho cô Tumanako."
Seo Jihyuk búng ngón tay cái và ngón trỏ kêu "tách" rồi chạy ra khỏi phòng khách sạn. Rồi cậu ấy bấm chuông phòng bên cạnh và hỏi xem có được không. Ngay sau đó, Tumanako, vị cứu tinh của chúng tôi, bước vào phòng với dáng đi đầy tự tin. Seo Jihyuk lập tức từ bỏ vai trò thợ làm tóc nghiệp dư của mình và giao tóc tôi cho Tumanako.
"Tôi muốn bảo anh đến phòng tôi chơi, nhưng mọi người gần như ngủ hết rồi. Tôi sẽ cắt đại ở đây vậy."
"Cảm ơn. Cảm ơn ạ."
"Anh Moohyun. Tôi cũng làm tốt mà."
"Cắt tóc cho tôi xong thì làm gì đó với tóc của Jihyuk luôn nhé."
Seo Jihyuk và Tumanako trải rộng báo ra sàn. Họ còn quấn báo quanh cổ và vai tôi như một chiếc áo choàng. Tumanako quan sát tôi rồi bắt đầu cắt tóc bằng kéo.
Tôi cảm thấy tóc rơi xuống sàn trên tờ báo với tiếng sột soạt. Tumanako còn mang theo khoảng 10 hộp thuốc nhuộm mà cô ấy nói là đã mua khi đi mua sắm. Đó là loại thuốc nhuộm đơn giản, bôi lên tóc rồi theo thời gian sẽ lên màu, là loại thân thiện với môi trường nên không có mùi hay độc hại, nhưng hiệu quả nhuộm cũng không cao nên nó không được sử dụng trong các tiệm làm tóc.
"Anh thích màu gì?"
"...Chỉ cần không phải tóc bạc là được."
"Nhiều tóc bạc thật. Thợ giỏi không đổ lỗi cho dụng cụ. Tôi không phải thợ giỏi nên tôi sẽ chửi dụng cụ. Nếu tôi làm tốt thì là nhờ tài năng của tôi, còn nếu không thì là do dụng cụ tệ hại. Hiểu chứ? (Vâng!) Phải sáng tạo nghệ thuật trong môi trường khắc nghiệt thế này... Nhưng tôi là một nhà tạo mẫu tóc thiên tài. Vượt qua những khó khăn như vậy là điều đương nhiên. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm giúp anh trông thật ngầu."
Tumanako, hừng hực khí thế, liên tục nhào nặn và chải tóc tôi, nhưng vì không có gương trước mặt nên tôi không biết mình đang biến thành hình dạng gì. Có vẻ như cô ấy đã dùng thuốc nhuộm màu xanh dương nhiều nhất.
Ban đầu, khi Tumanako cầm màu xanh dương lên, tôi định nói là không ổn, nhưng sau đó thấy cô ấy mở cả 10 loại thuốc nhuộm để dùng nên tôi đành bỏ cuộc. Kim Jaehee cũng đến xem một lúc rồi vào tắm. Thỉnh thoảng Baek Aeyoung hoặc Kang Soojung ghé qua, trầm trồ khen ngợi rồi rời đi.
Điều duy nhất tôi có thể làm trong khi giao phó mái tóc của mình là xem TV, và mọi kênh đều đang đưa tin về vụ khủng bố căn cứ dưới biển. Họ suy đoán tình trạng hiện tại của đảo Daehan dựa trên những hình ảnh được quay bằng drone và hình ảnh vệ tinh. Theo những gì tôi vừa nghe, có những điều đúng và có những điều sai.
Có vẻ như Quần đảo Marshall đang chiếu các chương trình phát sóng từ Mỹ. Ngoài ra còn có một cuộc phỏng vấn với một người đã thoát nạn bằng thuyền và đến Hawaii. Một người phụ nữ với khuôn mặt và chân tay đỏ rực vì nắng, cánh tay quấn băng, hét lên với phóng viên. "Mấy thằng chó má đó đã nổ súng!"
30 phút sau, một bản tin nóng xuất hiện, thông báo việc căn cứ dưới biển có vẻ đã sụp đổ. Cảnh quay từ trên không cho thấy đảo Daehan đột nhiên bị lún xuống, 20% hòn đảo biến mất nhanh chóng như một hố sụt. TV liên tục chiếu đi chiếu lại những cảnh quay tương tự. Giống như căn cứ dưới biển bị mắc kẹt trong một vòng lặp, cảnh sụp đổ được phát đi phát lại không ngừng. Thỉnh thoảng một người dẫn chương trình xuất hiện bày tỏ lo ngại về những người sống sót. Và rồi video lại tiếp tục phát lại.
Đài truyền hình vội vàng "bắt cóc" một giáo sư kỹ thuật hàng hải và một giáo sư kỹ thuật xây dựng từ một trường đại học nào đó, những người thậm chí còn chưa thắt cà vạt gọn gàng. Họ xuất hiện trên TV, chỉ vào video và cau mày với nhau. "Nếu quý vị nhìn kỹ phần này của video..." Tumanako tắt TV bằng điều khiển từ xa.
"Nha khoa của anh mất rồi."
"Nghe nói vậy."
"Tiệm làm tóc của tôi hình như cũng mất rồi..."
"Có vẻ vậy."
Tôi nghe thấy tiếng nức nở phía sau. Cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, tôi khẽ gọi tên cô ấy.
"Tumanako."
Tumanako tựa đầu lên vai phải của tôi. Tôi đưa tay phải ra sau, vuốt tóc Tumanako và vỗ vào vai cô ấy nhiều lần. Có lẽ Tumanako không muốn để lộ mặt. Sau khi giữ nguyên như vậy vài phút, cô ấy ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản, tiếp tục chỉnh sửa tóc cho tôi.
"May mà anh và tôi mới đến được một thời gian thôi. Chúng ta không mang nhiều đồ đến căn cứ dưới biển. Cũng không có nhiều tình cảm. Cũng không quen nhiều người. Cũng chưa thân thiết lắm."
Tumanako đã vui mừng biết bao khi được nhận vào làm ở căn cứ dưới biển. Tôi cố che giấu cảm xúc hỗn độn của mình và bày tỏ sự đồng cảm với lời nói của Tumanako.
"Đúng vậy. May mắn là chúng ta được nhận vào muộn."
Tumanako nói còn thừa nhiều thuốc nhuộm rồi định túm lấy tóc của Seo Jihyuk, người vừa vào phòng, nhưng cậu ấy vội vàng lách người rồi chạy trốn, nói sẽ đi mua thức ăn.
Thay vào đó, cô ấy túm lấy tóc của Jung Sanghyun khi cậu ta bước vào phòng. Ban đầu Jung Sanghyun định từ chối nhưng khi Tumanako nói "Ngồi xuống!", cậu ta không kháng cự nữa, im lặng và ngồi xuống cạnh tôi. Tóc của Jung Sanghyun có vẻ được dùng màu xanh lá cây nhiều.
Tumanako nhìn kỹ tóc của Kim Jaehee rồi nói rằng cô ấy tôn trọng tác phẩm của nhà tạo mẫu tóc khác nên cậu ấy được để yên. Thay vào đó, cô ấy túm lấy tóc của Shin Haeryang, người vừa bước vào, và bắt cậu ấy ngồi cạnh tôi.
