Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19429

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5927

Phần 6 - 388. Hồi phục (4) (Hoàn thành)

Ngay khi về đến Hàn Quốc, tôi đến phòng khám chỉnh hình của bạn tôi để kiểm tra tình trạng của mình và vết cắt ở ngón tay cũng được nối lại. Trong quá trình đó, gia đình tôi cũng đã biết rõ tình trạng sức khỏe của tôi. Mujin vừa nhìn thấy tay tôi liền hỏi. "Anh ơi. Sao ngón tay anh lại mất rồi?" Rồi nó ôm gáy ngất xỉu.

Ngạc nhiên thay, mẹ tôi lại rất bình tĩnh khi nhìn thấy sự khiếm khuyết của con trai mình. Đúng là một người phụ nữ đã nuôi dạy hai đứa con trai ương bướng trong khi phải ngồi xe lăn.

"Ngón tay bị cắt đứt rồi sao? Không thể nối lại được sao?"

"Con đã đổi nó lấy mạng sống để sống sót khỏi những kẻ khủng bố."

"...Sống sót là được rồi. Dù không có tay hay không có chân, chỉ cần còn sống thì bằng cách nào đó vẫn có thể sống được mà. Đừng lo lắng quá. Con đã sống sót trở về là tốt rồi."

Đó là những lời nói chứa đựng niềm tin không lay chuyển. Một niềm tin rằng tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường. Tôi gật đầu. Tôi sẽ sống như vậy.

Bạn tôi được đánh giá là một bác sĩ rất thân thiện với bệnh nhân, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là vẻ mặt chuyên nghiệp mà thôi. Tôi chưa từng thấy cậu ấy tức giận đến thế kể từ lần tôi trượt chân trên vỉa hè đóng băng vào năm ngoái, bị gãy xương cụt và đến khám.

Cậu ấy nổi trận lôi đình, lải nhải mãi về việc nếu mất hai ngón tay trong một tuần thì trong vòng hai tháng, bàn tay của nha sĩ sẽ trông như Doraemon, không biết đó là hang ổ quỷ quái nào mà những kẻ khủng bố lại xé toạc ngón tay của một bác sĩ chữa bệnh như cá mập vậy. Tôi hỏi bạn tôi khi nào tôi có thể mua và đeo tay giả. 'Mày tưởng cơ thể mày là Lego à?' Tôi âm thầm ngạc nhiên khi nghe nói vết thương phải mất ít nhất 3 tháng trở lên mới có thể lành lại. Chắc sẽ mất rất nhiều thời gian để phục hồi khả năng sử dụng cả mười ngón tay.

Tin tức về việc tìm thấy những nạn nhân chết đuối liên tục xuất hiện trong nhóm những người sống sót và ứng dụng tin nhắn được thành lập thông qua mạng máy tính MARIS của căn cứ dưới biển. Ngoại trừ những người có thể làm việc bình thường, những người còn lại được nghỉ phép có lương 2 tuần và nghỉ phép không lương 1 tháng.

Tin tức vui nhất là việc tìm thấy những người trôi dạt trên biển hoặc những người sống sót bơi được đến các hòn đảo lân cận. Đối với những người tử vong, nếu có thể tìm thấy thi thể nhanh chóng thì đó cũng là một may mắn.

Nếu việc thi thể của bạn bè và đồng nghiệp cùng làm việc lần lượt được tìm thấy mang đến nỗi đau khổ tột cùng cho những người sống sót và gia đình các nạn nhân của căn cứ dưới biển, thì tình trạng không tìm thấy gì lại gây ra nỗi lo lắng day dứt. Bất chấp nỗ lực chung của 8 quốc gia, phạm vi của căn cứ dưới biển quá rộng nên việc tìm kiếm người sống sót trở nên vô cùng khó khăn.

Tên tôi nằm trong danh sách người mất tích, sau đó chuyển sang danh sách người tử vong, rồi lại đổi thành người sống sót. Tôi đã chết một lần và sống lại mà không hề hay biết.

Shin Haeryang đã tiết lộ sự sống sót của một số người, bao gồm cả tôi. Tôi đã thay đổi màu tóc, một đặc điểm ngoại hình dễ nhận thấy nhất, mặc những bộ quần áo mà bình thường tôi sẽ không mặc, hành động tách biệt từ sân bay Bonriki của Kiribati, đến sân bay Incheon, nơi bị ngập nước và ít người sử dụng.

Khác với sự trở về lặng lẽ của tôi, Kang Soojung vừa đến nơi đã ngay lập tức phải thực hiện một cuộc phỏng vấn về việc sống sót dưới làn sóng máy ảnh dữ dội. Đội kỹ sư Da là một trong những người đầu tiên thông báo về cái chết của tôi cho thế giới.

Đội kỹ sư Da đã thành thật khai báo rằng họ đã đưa tôi đi, một người bị thương ở đầu và tinh thần không tỉnh táo, rồi dùng tôi làm lá chắn chống lại các phát súng. Khi tên tôi được chuyển sang danh sách người sống sót, họ có vẻ nghĩ rằng tôi đã bị đạn bắn nát như tổ ong và được chuyển đến bệnh viện Hawaii, hoặc bệnh viện Quần đảo Marshall, hoặc tàu bệnh viện của Hải quân Mỹ và sống sót.

Đội kỹ sư Da liên tục gửi thư xin lỗi và tiền viện phí cho tôi. Tôi khá bất ngờ trước số tiền khổng lồ họ gửi cho tôi. Mỗi lần họ gửi thường lên đến gần vài chục triệu won. Đọc những lá thư đó rất khó khăn nên ban đầu tôi thậm chí còn không thèm mở phong bì ra.

Khi tôi hỏi Shin Haeryang nên làm gì thì cậu ấy trả lời là cứ nhận lấy, nếu thấy không cần thiết thì vứt đi. Những người trong đội kỹ sư Da muốn đích thân đến Hàn Quốc để xin lỗi, nhưng Shin Haeryang đã từ chối gián tiếp nên họ không đến. Thay vào đó, tiền viện phí và thư liên tục được gửi đến.

Việc gặp lại họ cũng khá đáng sợ, khi mà tôi thì hoàn toàn khỏe mạnh ngoại trừ ngón tay bị thương nên tôi cũng không thể giải thích những gì đã xảy ra giữa đội kỹ sư Da và tôi. Một ngày đẹp trời nọ, tôi cầm đại một lá thư và đọc từ giữa và thấy một câu được dịch sang tiếng Hàn.

"Tôi nhớ lúc máu của anh thấm ướt cơ thể chúng tôi và cơ thể anh co giật. Thà chúng ta chết cùng nhau ở đó còn hơn. Không ngày nào anh không xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi hối hận vô cùng vì hành động của mình..."

Khi số lượng thư chất đống hơn 20 bức, tôi hầu như không còn mơ thấy những cơn ác mộng có ai đó túm lấy tôi và đẩy tôi ra trước họng súng nữa. Cá nhân tôi mong họ quằn quại trong tội lỗi, nhưng tôi không thể không nghĩ rằng những người này cũng không còn cách nào khác. Có lẽ họ rất quan tâm đến đồng đội của mình, và nếu tôi là một phần của đội kỹ sư Da thì có lẽ những người này có thể đã ở bên tôi... Sẽ mất thời gian, nhưng có lẽ tôi sẽ tha thứ cho họ. Không phải vì họ, mà là vì chính bản thân tôi.

Một trong những chiếc ROV (tàu lặn không người lái điều khiển từ xa) đang tìm kiếm người sống sót đã nhận được tin nhắn từ những người sống sót ở căn cứ dưới đáy biển số 5 ở độ sâu -3015m.

[Cứu tôi với!]

ROV liên tục cung cấp nước, thức ăn và không khí cho họ. Sau 4 ngày được cứu hộ bằng tàu ngầm và sống dưới biển một tháng, cuối cùng 6 người sống sót và một con chó đã lên được mặt nước. Trong 4 ngày đó, lương thực của họ chỉ vỏn vẹn một túi thức ăn chó già mà Sumire mang theo và một chai nước.

Emily Kim, huấn luyện viên tại Ophion của căn cứ dưới biển số 4, một trong những người sống sót, đã trả lời phỏng vấn. [Thức ăn cho chó cũng ăn được đấy]. Sau khi thấy bài phỏng vấn, công ty thức ăn chó đã gửi cho Emily hai hộp thức ăn đó. Emily không xé bao bì mà đưa thẳng cho Sumire.

Tamaki Yuzuru đã sống sót và thú nhận những việc mà đội kỹ sư Na đã làm. Nhật Bản có vẻ rất bàng hoàng trước lời thú tội rằng đội kỹ sư nước mình đã hợp tác với những kẻ cuồng tín điên rồ và dẫn đầu cuộc khủng bố Căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương. Rõ ràng, họ không ngờ Tamaki lại sống sót. Sumire lần đầu tiên trong đời đã đứng về phía Tamaki.

Tên của Shuran và Summer đã chuyển từ danh sách người mất tích sang danh sách người sống sót sau ba ngày xảy ra vụ khủng bố. Shuran cũng đã khai báo chi tiết những hành động mà đội kỹ sư La đã làm cùng với đội kỹ sư Na. Trung Quốc ngay lập tức phản đối, cho rằng Shuran đang vu khống đội kỹ sư La.

Hồng Kông cũng không đứng về phía Shuran, công dân của họ. Vô số tin đồn đã được tạo ra chỉ vì Shuran có mối quan hệ thân thiết với những người trong đội kỹ sư Ga (Hàn Quốc), đội kỹ sư Ba (New Zealand) và đội kỹ sư Sa (Úc), và có rất nhiều báo cáo nghi ngờ tình trạng tâm thần của Shuran do cô ấy đang dùng thuốc chống trầm cảm. Shuran, người bị chính quyền Hồng Kông buộc tội vi phạm luật an ninh quốc gia, đã xin tị nạn ở Úc để tránh bị ngồi tù. Shuran an ủi Baek Aeyoung, người đang giận dữ nói rằng "Đất nước cậu điên rồi à?".

"Tôi biết trước sẽ như vậy mà. Nếu tôi im lặng, có lẽ tôi đã có thể sống ở Hồng Kông. Không còn cách nào khác, tôi chỉ nói sự thật thôi mà."

Tình hình của Tamaki Yuzuru cũng tương tự. Cậu ấy đã nộp đơn xin nghỉ việc và xin nhập cư vào Canada. Tôi âm thầm ủng hộ quyết định của cậu ấy. Trung Quốc và Nhật Bản cố gắng giới hạn vụ việc là lỗi cá nhân, nói rằng một vài nhân viên làm việc ở nơi biệt lập đã sa vào giáo phái. Tuy nhiên 6 quốc gia bị ảnh hưởng không có ý định bỏ qua. Một cuộc điều tra quyết liệt về những kẻ khủng bố đã bắt đầu.

Vấn đề ngư lôi đang nóng hổi trên tin tức rằng Châu Âu sẽ cử một nhóm điều tra vì cả 8 quốc gia đều phủ nhận mình không bắn. Trong ứng dụng nhắn tin của nhóm sống sót ở căn cứ dưới biển, mọi người đang đặt cược xem quốc gia điên rồ nào đã bắn ngư lôi.

Kim Jaehee được trả tự do vì không đủ bằng chứng cho cả tội gây thương tích và khủng bố. Kim Jaehee chưa từng quyên góp cho Giáo hội Vô Hạn nên không có bất kỳ giao dịch tài chính nào. Ngoài lời thú tội, không có bằng chứng nào để liên kết Giáo hội Vô Hạn với Kim Jaehee. Sau khi xin nghỉ việc với Kang Soojung, Kim Jaehee cắt đứt liên lạc và biến mất.

Tôi đã hỏi Baek Aeyoung, và sau ba ngày, cô ấy gửi cho tôi số điện thoại của Kim Jaehee. Tôi đã gửi cho cậu ấy giới thiệu của các phòng khám tâm thần và chỉnh hình mà tôi từng đến, kèm theo địa chỉ của họ. Tôi đã liên lạc hỏi xem có nơi nào tốt hơn, nhưng không nhận được hồi âm.

Tôi tò mò không biết Tumanako và Kim Jaehee đã đồng ý làm gì với cây Rhaphidophora. Tôi không biết liệu họ có chia nó ra như phán quyết của Solomon hay họ sẽ đấu với nhau ở đấu trường La Mã và người chiến thắng trong trận đấu sẽ giành được nó. Nếu là trường hợp sau, Kim Jaehee hầu như không có cơ hội thắng.

Tumanako đã đến đảo Daehan, tham dự tang lễ trong vài ngày và tìm thấy chậu cây mà Kim Jaehee giấu, và nó đã được chuyển đến Kim Jaehee thông qua Baek Aeyoung. Tôi đã tham dự tang lễ trực tuyến từ Hàn Quốc. Việc những người đang nằm viện hoặc ở các quốc gia khác không thể tham dự trực tiếp đều tham gia thông qua trực tuyến không phải là điều kỳ lạ. Máy quay lướt qua những người tham dự, và hình ảnh của Emma vụt qua, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.

[Gửi tôi ảnh Rhaphidophora nhé. Nó sẽ chữa lành trái tim tôi.]

Tôi nhắn tin cho Kim Jaehee, và vài ngày sau, tôi nhận được vài bức ảnh cây Rhaphidophora đặt dưới cửa sổ có ánh nắng dịu dàng chiếu vào. Nó giống hệt bức ảnh chậu cây mà Tumanako đã đưa cho tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cây xanh dưới ánh nắng một lúc lâu rồi bày tỏ ý muốn nghỉ việc thông qua Kang Soojung.

Kang Soojung chỉ trả lời rằng cô ấy sẽ biên soạn và xử lý hồ sơ của tôi, vì có rất nhiều người giống tôi. Tôi có một linh cảm mơ hồ rằng nếu tôi nghỉ việc thì nha khoa tại Bệnh viện Đa khoa đảo Daehan sẽ không được tái lập mà sẽ biến mất hoàn toàn. Loại bỏ các dịch vụ phúc lợi tại nơi làm việc thì dễ nhưng để tạo ra chúng thì vô cùng khó. Mong rằng đảo Daehan sẽ có một phòng nha khoa.

Phó đội trưởng Kang Soojung đã trở thành một trong những anh hùng của đảo Daehan. Cô ấy đã đưa tất cả những người mà cô ấy gặp lên thuyền để sơ tán đến Quần đảo Marshall, ở lại bệnh viện và khách sạn và nhanh chóng yêu cầu sự giúp đỡ từ chính quyền. Cô ấy thậm chí còn cứu được một đứa trẻ mà đội kỹ sư khác đã giấu và mang vào. Theo lời Shin Haeryang, cậu ấy sắp nghỉ việc và dù sao thì cũng đã có nhiều tai tiếng, nên tốt hơn là người đang làm việc nên nhận lấy hình ảnh tốt đẹp.

Bức ảnh vệ tinh ghi lại cảnh Kang Soojung đang lái chiếc thuyền cũ nát, ọp ẹp ra biển để thoát nạn, mặt mày ủ rũ đã lan truyền khắp thế giới. Các cuộc phỏng vấn của Nevaeh và Henry, Tumanako, Rico và Maiji bày tỏ lòng biết ơn đối với người Hàn Quốc cũng lần lượt được đăng tải.

Thế nhưng người được đề cập lại nhiều lần đăng lên ứng dụng nhắn tin của người Hàn Quốc ở đảo Daehan rằng mình là một người hoàn toàn không xứng với danh hiệu này, và cô ấy muốn người khác nhận giùm giải thưởng này hơn là đột nhiên bị xướng tên và cô ấy sẽ chết vì đống áp lực này mất.

Không biết nhờ Yoo Geum đã múc nước và cầu nguyện khắp nơi với lũ sứa, hay nhờ kỹ năng bơi lội xuất sắc của giáo sư hướng dẫn mà đã có tin tức về việc ông ấy sống sót trở về. Kim Gayoung liên lạc với tôi, nói rằng cô ấy đang nghiêm túc cân nhắc việc mở một tiệm bánh. Tôi bắt đầu ấp ủ tham vọng lớn lao: kiếm tiền và mở một nha khoa ở tầng hai tiệm bánh của Kim Gayoung. Bánh mì là loại thực phẩm có hàm lượng đường rất cao. Những người thường xuyên ra vào tiệm bánh về lâu dài cũng giống như bệnh nhân hẹn khám nha khoa vậy. Nếu mở phòng khám ở đó thì ít nhất cũng sẽ không phá sản.

Tin tức về việc Sam Young, James Darnell, Kevin Roy sống sót và Njadi Kanu, Dustin Gordon, Benjamin Clark, Carter Morgan tử vong đã được đưa đến. Thời gian trôi qua, những người tử vong của Giáo hội Vô Hạn như Michael Roarker và Elliot Brown cũng bắt đầu xuất hiện.

Tôi chỉ biết người đàn ông tôi gọi là John Doe có tên là Stephen Donnelly khi nhìn thấy ảnh mặt của anh ta trong danh sách người tử vong. Tôi nghe nói một vài tín đồ Vô Hạn thoát được khỏi căn cứ dưới biển số 1 đã bị bắt sống.

Người ta nói rằng họ vẫn tiếp tục thực hiện nghi lễ thông qua các viên đá quý khác cho đến khi bàn thờ tại căn cứ dưới biển số 1 bị ngập nước. Chắc là họ đã cố gắng tạo ra một vòng lặp mới cho đến tận trước khi chết.

Họ có thành công không?

Shin Haeryang nói rằng thi thể của David Knight, một thành viên trong danh sách tín đồ Vô Hạn mà tôi đã gặp, vẫn chưa được tìm thấy. Elizabeth Huber cũng vậy. Cậu ấy cho rằng họ đã chết mà không tìm thấy được, hoặc đã trốn thoát. Làm sao có thể trốn thoát khỏi một căn cứ dưới biển đang sụp đổ được chứ?

Tôi nhớ lại khuôn mặt của hai người, nhìn bàn tay trái đang băng bó rồi thở dài.

Ba tuần sau vụ khủng bố Giáo hội Vô Hạn, Shin Haeryang nghỉ việc vì hết hợp đồng. Kang Soojung mong muốn Shin Haeryang kéo dài ngày nghỉ việc ra như sợi kẹo cao su để tham gia vào việc khắc phục tình hình hỗn loạn ở đảo Daehan. Tuy nhiên, ở Hàn Quốc đã có những lời chỉ trích cho rằng các nhân viên hợp đồng được thuê không có thành tích nổi bật nào trong vụ khủng bố này. Một số người còn cho rằng việc gia hạn hợp đồng là không cần thiết và lãng phí tiền thuế của người dân.

Tôi nghe những câu chuyện đó qua ứng dụng nhắn tin của người Hàn Quốc ở căn cứ dưới biển mà thấy thật ngớ ngẩn. Người Hàn Quốc đã thoát chết và quay về từ đảo Daehan, nơi xảy ra khủng bố, cũng đã đủ chứng minh họ hoàn thành hợp đồng rồi chứ. Việc Baek Aeyoung một mình ngăn chặn những kẻ khủng bố trong hội trường không biết từ lúc nào đã biến thành "những người đàn ông da trắng ở đảo Daehan không dung thứ cho bất công đã đồng loạt vùng lên chiến đấu". Sự dũng cảm của một phụ nữ châu Á thấp bé như thường lệ đã dễ dàng bị xóa khỏi lịch sử.

Cấp trên có vẻ rất vui khi Shin Haeryang nghỉ việc vì cậu ấy liên tục làm phiền họ trong suốt thời gian hợp đồng, như đòi thay đổi thiết bị hoặc yêu cầu đủ thứ. Và các nước phát triển như Mỹ, Trung Quốc, Nhật Bản, Canada, Úc, New Zealand cũng liên tục khiếu nại yêu cầu thay đổi đội trưởng kỹ sư.

Chỉ có Kang Soojung, người thực hiện công việc, mang vẻ mặt đau khổ nhận lấy vị trí trưởng đội kỹ sư Ga. Khi thông tin Shin Haeryang nghỉ việc được ghi nhận vào hệ thống máy tính MARIS của đảo Daehan và căn cứ dưới biển, các nhân viên đã mở tiệc ăn mừng rằng thằng khốn đó cuối cùng cũng đi rồi, hoặc làm ầm ĩ lên đòi bắt lại thằng đó rồi bắt nó ngồi vào bàn đánh bạc.

Kang Soojung tìm thấy một chiếc thuyền ngụy trang và chứng chỉ lái tàu cấp 1 và cấp 2 được buộc bằng ruy băng đỏ tại tọa độ mà Shin Haeryang gửi làm quà kỷ niệm. Kang Soojung ôm trán, cơn đau đầu ập đến và hỏi trên ứng dụng nhắn tin.

[Lái thuyền cần có giấy phép sao?]

Lee Jihyun trở thành phó đội trưởng đội kỹ sư Ga sau Kang Soojung. Có vẻ đó không phải là vị trí mà cô ấy mong muốn, vì cô ấy liên tục đăng những nội dung như "Tôi nghĩ mình sẽ tìm kiếm Chúa nhiều hơn" và "Tôi hài lòng với việc làm nhân viên bình thường". Vì hầu hết đội kỹ sư Ga đều đã nghỉ việc hoặc sắp nghỉ việc, Kang Soojung đã ôm Lee Jihyun và Baek Aeyoung và cầu xin họ đừng nghỉ việc.

Baek Aeyoung thỉnh thoảng đăng ảnh mèo lên ứng dụng nhắn tin của nhóm người sống sót ở căn cứ dưới biển. Cô ấy thường xuyên đăng bài để tìm người đã mang mèo vào đảo Daehan nhưng không ai phản hồi. Baek Aeyoung muốn nuôi một chú mèo Russian Blue. Tuy nhiên, cô ấy nói rằng bản thân cũng phải rời đi như cỏ bồng khi hết hợp đồng.

Với sự cho phép của gia đình, tôi quyết định nuôi một chú mèo trong nhà. Tôi đặt tên nó là Bada (biển). Khác với sự hoảng loạn mỗi khi thấy nước dâng lên, Bada trên đất liền lại rất lễ phép, hiền lành và ngoan ngoãn. Khi tôi ngồi khoanh chân, nó sẽ ngồi hoặc nằm trên chân tôi và làm nũng.

Tôi không biết mèo là loài vật rụng lông như máy tạo ẩm cho đến khi tôi nuôi nó. Tuy nhiên, nghe nói Bada rụng lông còn khá ít, vậy những con mèo khác rụng lông như nước chảy sao. Bada rất thông minh nhưng đôi khi cũng ngốc nghếch đến bất ngờ. Và lạ thay, nó lại rất thích Mujin. Tôi không hiểu tại sao. Tôi là người cho nó ăn mà.

Bada thường cuộn tròn ngủ bên cạnh con cá voi nhồi bông Noeul mà tôi đã mang theo khi về nước. Tôi thích nhìn con cá voi từng bị nhét vội vào ba lô ngủ ngon lành giữa phòng khách rộng rãi. Không có nguy hiểm gì đâu. Tôi nghĩ, vuốt ve gáy và lưng của con cá voi. Phải rồi. Chúng ta an toàn rồi.

Shin Haeryang, người cuối cùng liên lạc trước khi nghỉ việc, nói rằng những thành viên sống sót của Giáo hội Vô Hạn dường như đã nhầm Jung Sanghyun là vị cứu tinh thay vì Park Moohyun. Có lẽ một phần là do tôi đã nhiều lần mạo danh tên của Jung Sanghyun, nhưng những tín đồ Vô Hạn có vẻ bị thu hút bởi một hacker bí ẩn đã mất tích từ thời trung học rồi đột nhiên xuất hiện như sao chổi ở căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương, hơn là một nha sĩ khuyết tật 30 tuổi sống một cuộc đời bình lặng.

Shin Haeryang đã cân nhắc việc xử lý Jung Sanghyun theo pháp luật, nhưng vì ký ức của những người sống sót lại khác nhau nên bằng chứng không đủ. Shin Haeryang nói rằng cậu ấy đã đưa Jung Sanghyun vào một ký túc xá ở Burundi do một cựu điệp viên CIA quản lý. Điều này đảm bảo Jung Sanghyun sẽ an toàn, tránh khỏi sự chú ý của những kẻ khủng bố giáo phái cuồng tín trong một thời gian, và bố mẹ của Jung Sanghyun cũng vui mừng khi nghĩ rằng Sanghyun đã có việc làm ở nước ngoài một lần nữa.

"Liệu tôi và những người xung quanh có an toàn không? Hay tôi cũng nên chuyển vào phòng bên cạnh ký túc xá đó?"

"Anh cứ sống bình thường thôi. Sẽ không có chuyện gì đâu. Đề phòng bất trắc, cần một tay bắn tỉa lành nghề để đảm bảo an toàn cho anh Moohyun, mà tình cờ có một người tôi quen vừa hoàn thành nhiệm vụ và đang thất nghiệp."

Có phải tên thất nghiệp đó cao lớn, không tự cắt tóc được, là một tín đồ ăn uống, từng là hướng dẫn viên căn cứ dưới biển và nghiện thuốc lá không? Gọi hắn đến ăn cơm được không? Làm sao có thể gọi được một tay bắn tỉa tầm xa đến đây vậy? Tôi hỏi về sợi dây chuyền của Shin Haeryang, tò mò nó đã về với chủ nhân chưa.

"Cậu có thấy sợi dây chuyền Lapis lazuli tôi để trong ba lô không?"

"Có. Cảm ơn anh. Tôi đã xử lý tốt rồi."

"Cái đó... tôi nghĩ là tôi làm hỏng nên tôi muốn mua một cái khác hoặc bồi thường cho cậu."

"Không sao đâu."

"Cậu sẽ làm gì sau khi nghỉ việc?"

"Tôi có việc phải làm."

Nghe cách cậu ấy nói không nói rõ ràng, có vẻ như cậu ấy không muốn giải thích. Một thoáng im lặng bao trùm. Người ở đầu dây bên kia do dự rồi lên tiếng.

"Những người sống sót sau một sự cố lớn như thế này thường sẽ mắc phải 'hội chứng người sống sót'. Đó không phải lỗi của anh Moohyun đâu."

"...Tôi đã bắt đầu đi tham vấn tâm lý rồi."

"À, ra vậy. Tôi mong anh đi hơn 1 năm."

Tôi cũng muốn nói cậu ấy đi khám đi. Tôi hỏi cậu ấy có khỏe không, đề nghị gặp nhau ăn cơm khi cậu ấy về Hàn Quốc. Nhưng cậu ấy chỉ nói mơ hồ rằng sẽ liên lạc lại sau, rồi cuộc gọi kết thúc không biết từ lúc nào. Không lâu sau, Baek Aeyoung cũng nghỉ việc rồi biến mất.

Chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ tại căn cứ dưới biển, một điểm giao thoa tại bước ngoặt trong cuộc đời. Họ đến như thủy triều dâng rồi lại rời đi như thủy triều xuống. Tôi đã cố gắng liên lạc nhưng cả ba người đều không trả lời. Ngược lại, Kim Jaehee lại thường xuyên gửi ảnh cây Rhaphidophora cho tôi. Nếu cần người trò chuyện, tôi có thể gọi điện và thậm chí thỉnh thoảng cùng cậu ấy uống cà phê.

Bên ngoài, đảo Daehan và căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương được công khai là đã bị chiếm đóng bởi những kẻ khủng bố cuồng tín của Giáo hội Vô Hạn và bị đánh chìm bởi ngư lôi. Đây là một vụ khủng bố quy mô lớn do những tín đồ xâm nhập và những người đứng về phía những kẻ khủng bố gây ra. Lời khai của những người sống sót không nhất quán, nên có vẻ việc điều tra vụ án đang gặp khó khăn.

Mùa hè trôi qua, việc tìm kiếm người mất tích quanh đảo Daehan đã chính thức kết thúc. 8 quốc gia vẫn đang tranh cãi về vấn đề ngư lôi, và căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương vẫn đang trong tình trạng hỗn loạn do việc thanh toán bảo hiểm và bồi thường, xử lý những người nghỉ việc, và xét xử những kẻ phạm tội. Một giám đốc công ty xây dựng tuyên bố rằng căn cứ dưới biển Đại Tây Dương sắp hoàn thành sẽ không sụp đổ như căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương đã gây tranh cãi và làm nóng mạng internet.

Tôi ngủ trên một tấm nệm dày trải trên sàn. Nhận thấy việc không dùng giường giúp tôi ngủ ngon hơn nên tôi đã bỏ hẳn giường. Đồng hồ báo thức của tôi được đặt lúc 8 giờ. Dù có động đất lúc 7 giờ 02 phút, tôi cũng sẽ vẫn ngủ. Việc nhuộm tóc đã giúp ích rất nhiều. Mỗi khi nhìn vào gương, tôi biết rằng mình đã thành công vượt qua vòng lặp đó.

Tôi bắt đầu tập thể dục để tăng cường sức bền. Tôi tránh dùng thang máy và cố gắng đi bộ bằng cầu thang bất cứ khi nào có thể. Có vẻ như không có người đáng nghi nào trông giống tín đồ Vô Hạn lang thang quanh đây.

Tôi không biết tâm lý của mình đã chữa lành được bao nhiêu, nhưng cơ thể tôi đang dần hồi phục. Vết cắt ở ngón tay đã lành và trở nên dày hơn. Tôi nói chuyện với bạn bè về việc lắp tay giả vào mùa xuân. Khi mùa đông đến, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Đó là một cuộc gọi quốc tế không hiện số, nhưng tôi đã nhấc máy, nghĩ rằng có lẽ là liên lạc từ đảo Daehan. Một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Bây giờ an toàn rồi."

Chỉ có vậy thôi. Khi tôi định hỏi "Cậu có khỏe không?" và "Cậu đã làm gì mà không tìm việc mới?", thì tôi nhận ra đối phương đã cúp máy rồi.

Qua cuộc điện thoại ngắn ngủi ấy, tôi biết David Knight và Elizabeth Huber đã chết. Những tín đồ cuồng tín mà tôi không biết và giáo chủ Vô Hạn mà tôi không nhận ra có lẽ cũng đã chết. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật chậm. Toàn thân tôi như được giải thoát. Việc cái chết của người khác lại mang đến sự nhẹ nhõm cho tôi. Nếu là trước đây thì tôi còn không dám nghĩ đến.

Tôi gọi cho Kim Jaehee, người tôi đã nói chuyện cách đây một tháng, để đề phòng bất trắc. Tôi sợ tên này có thể đã chết nên gọi thử kiểm tra và thấy cậu ấy vẫn sống bình thường. May quá. Tôi mắng cậu ấy phải chăm chỉ dùng chỉ nha khoa và đi bệnh viện đều đặn rồi cúp máy.

Một tấm bưu thiếp được gửi đến, dán rất nhiều tem và ghi một địa chỉ không rõ ngôn ngữ. Nó trống trơn. Tôi đã gửi hồi âm vài lần nhưng không có phản hồi.

Thỉnh thoảng, khi Lee Jihyun, Kang Soojung, Kim Gayoung hoặc Yoo Geum đến Hàn Quốc, chúng tôi cùng ăn tối và kể về những gì đã trải qua. Lee Jihyun im lặng lắng nghe rồi nói.

"Tôi nhận được đồ ăn vặt và đồ uống yêu thích gửi đến qua đường bưu điện. Tôi tưởng là gửi nhầm, nhưng hoá ra không phải. Nếu anh nhận được liên lạc, hãy cho tôi biết nhé. Tôi sẽ giết chết hắn."

Có vài người khác cũng nói sẽ giết chết họ nếu gặp lại như Lee Jihyun. Tôi đã chia sẻ nỗi bực tức của mình với họ. Tôi mong Shin Haeryang, Seo Jihyuk hay Baek Aeyoung, bất kỳ ai trong số họ, cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng. Chỉ có như vậy họ mới nghĩ đến việc tìm đến tôi.

Khi mùa đông đến, tôi nhớ lại rất nhiều về cuộc sống ở căn cứ dưới biển. Nước biển sâu rất lạnh. Khi nhiệt độ giảm xuống và gió lạnh thổi ngày càng mạnh, ngày cũng ngắn lại và những đêm không ngủ được cũng dài hơn. Mỗi lần như vậy, tôi lại nhớ đến những lời điếu văn tôi nghe được qua tang lễ trực tuyến.

"Vụ khủng bố Căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương lần này đã cho chúng ta chứng kiến cả những mặt tốt đẹp nhất và tồi tệ nhất của con người. Vụ khủng bố nhằm vào Căn cứ dưới biển là một thách thức đối với nhân loại và hòa bình. Chúng ta sẽ không đáp trả cái ác bằng cái ác khác, như chúng đã thể hiện cho chúng ta thấy. Chúng ta sẽ sống bằng lòng thiện lương, và cho thế giới thấy tình yêu và sự cống hiến có thể làm được những gì."

Không đáp trả cái ác bằng cái ác khác. Và chứng minh chúng ta có thể sống bằng lòng thiện lương... Đối với một nha sĩ bình thường mà nói thì có vẻ hơi khó để duy trì và sống như vậy.

Nhưng chỉ một chút thôi. Có vẻ cũng không khó lắm nhỉ?

Mỗi khi cảm thấy thế giới quá tăm tối và đầy rẫy ác ý, tôi lại nhớ về biển sâu. Biển sâu không tăm tối như người ta vẫn nghĩ. Nơi đây tràn ngập những sinh vật phát sáng, sống hòa thuận và toả sáng cho nhau. Bây giờ tôi đã biết biển sâu.

.

HOÀN THÀNH