Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 16

Phần 6 - 387. Hồi phục (3)

Tôi lo lắng nhìn vào gương khi Tumanako nói đã xong, nhưng kết quả tốt hơn tôi tưởng. Toàn bộ tóc tôi có màu xanh da trời nhạt, xen kẽ những sợi rất mảnh được nhuộm màu cầu vồng. Từ chân đến ngọn, tóc được nhuộm theo thứ tự đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh dương, tím cầu vồng. Vì những sợi tóc nhuộm mỏng hơn độ dày của ngón tay và có khoảng 10 sợi như vậy nên kết quả không kinh khủng như tôi tưởng.

Trông như màu sắc của vỏ sò hay xà cừ phản chiếu ánh sáng lăng kính vậy. Chắc gia đình tôi sẽ bất ngờ lắm đây. Mujin à, anh mày ra nước ngoài một tuần mà đã cắt ngón tay và nhuộm tóc rồi đấy. Không biết nếu ở căn cứ dưới biển lâu hơn thì còn thay đổi đến mức nào nữa. Chắc còn xăm mình, xỏ khuyên, và biến thành cà phê luôn ấy chứ.

Tóc của Jung Sanghyun khi hoàn thành trông giống màu cổ chim bồ câu đực. Với nền màu xanh lá cây pha trộn cùng tất cả các màu hồng, xanh dương, tím, trông vô cùng rực rỡ. Jung Sanghyun ban đầu mặt mày ủ rũ khi bị Tumanako túm tóc, nhưng khi thấy mái tóc hoàn thành thì mừng rỡ.

Tumanako dùng thời gian gấp 4 lần so với những người khác để làm tóc cho Shin Haeryang. Cô ấy tập trung cắt và nhuộm tóc đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán và sống mũi. Shin Haeryang thỉnh thoảng muốn rời đi để nghe điện thoại nhưng Tumanako không cho phép.

Tôi và những người xung quanh vỗ tay và giơ ngón cái khen ngợi Tumanako khi nhìn thấy mái tóc của Shin Haeryang khi hoàn thành. Tumanako đúng là một thiên tài. Làm sao mà có thể tạo kiểu tóc xuất sắc đến thế? Tóc của Shin Haeryang trông giống như một con cá betta vậy. Con cá mà tôi thấy có thân màu đen tuyền và vây màu xanh đen, bơi lội như một vị vua trong nước.

Đuôi tóc của Shin Haeryang trông có màu xanh lam sẫm tùy theo ánh sáng, hoàn toàn hợp với khuôn mặt cậu ấy. Tumanako vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán bằng cánh tay.

"Phù. Tôi đã dốc hết tâm huyết để không làm hỏng khuôn mặt đó."

Shin Haeryang không có phản ứng gì đặc biệt khi nhìn mái tóc nhuộm của mình. Cậu ấy phản ứng kiểu "Tóc mình bị dính nước rồi à" nên Tumanako đưa ba chúng tôi đến phòng của các cô gái để xin đánh giá. Ngay khi nghe ba người đàn ông nhuộm tóc đều trông đẹp hơn hẳn so với trước, Seo Jihyuk đang im lặng bất ngờ hỏi có thể làm cho cậu ấy không. Có vẻ những người khác cũng vậy, yêu cầu nhuộm tóc ồ ạt đổ về từ khắp nơi.

Tuy nhiên, Tumanako loạng choạng bước đi, ngã phịch xuống giường và nói.

"Nghệ sĩ đã cạn kiệt sức lực rồi."

Và sau đó, cô ấy không thể dậy được cho đến bữa ăn tiếp theo. Trong góc phòng khách sạn nơi các cô gái ở có một chiếc lồng và trong đó có một con mèo khô ráo đang ngủ say sưa. Baek Aeyoung đã mang theo chiếc túi đựng mèo khi rời đi, có lẽ cô ấy đã tắm rửa, sấy khô và đặt nó vào lồng.

Theo lời Baek Aeyoung, con mèo có một chút kháng cự khi tắm, nhưng có lẽ vì kiệt sức nên nó đã ngủ rất say. Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt con mèo đang ngủ trong lồng hồi lâu.

Những người sống sót đang lưu trú tại khách sạn có nhiều ý kiến khác nhau về nơi ở. Một số người nói sẽ ở lại khách sạn rồi quay lại đảo Daehan, trong khi những người khác muốn trở về quê nhà ngay lập tức.

Một trong những người tiêu biểu nhất tuyên bố muốn ở lại Quần đảo Marshall rồi quay về Hàn Quốc là Lee Seeun. Lee Seeun có vẻ cảm thấy thất vọng khi tòa nhà trụ sở đảo Daehan thường xuyên được đưa tin trên TV vẫn còn nguyên vẹn.

"Nếu họ yêu cầu đi làm lại bình thường vào tuần này thì chắc tôi không còn lựa chọn nào khác."

Lee Seeun vô cùng ghen tị với những người làm việc ở căn cứ dưới biển đã mất việc và trở thành người thất nghiệp, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì miếng cơm manh áo của mình vẫn chưa bị cắt đứt. Cô ấy còn bị căng thẳng trước những lời lẽ vô lý trong nhóm chat trụ sở "Lực lượng đặc nhiệm Mỹ đã vào đảo Daehan, tiêu diệt những kẻ khủng bố và rút đi rồi, nên dù đang trong quá trình thu thập thi thể và tìm kiếm người mất tích, chúng ta có thể quay lại làm việc được chứ?"

Phần lớn những người làm việc ở căn cứ dưới biển, những người mất việc và gần như không có lấy một đồng nào trong túi đã chọn về nước. Yoo Geum vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy tên của giáo sư hướng dẫn và các đồng nghiệp trong danh sách người mất tích rồi ngây người ra.

Ban đầu, danh sách người mất tích bao gồm tên của tất cả những người làm việc ở đảo Daehan và căn cứ dưới biển. Tên của những người đang lưu trú khách sạn cũng đều có trong danh sách người mất tích. Mỗi khi có người sống sót hoặc tử vong được xác định, tên của họ sẽ được xóa khỏi danh sách người mất tích và chuyển sang danh sách người sống sót hoặc người tử vong. Yoo Geum cầu nguyện hướng ra biển ba lần một ngày, mong giáo sư hướng dẫn của mình vẫn còn sống cho đến khi luận văn của cô được thông qua.

Shin Haeryang, sau khi nhận được điện thoại của Nevah, cõng Henry đang ngủ và đưa cậu nhóc đến sân bay cùng Kang Soojung. Hầu hết những người ở khách sạn đều nói lời tạm biệt với Henry. "Tạm biệt, Henry. Sống khỏe mạnh và hạnh phúc nhé. Ăn thật nhiều và mau lớn nhé. Cứ chơi thỏa thích khi còn nhỏ. Học hành chăm chỉ vào. Đừng chọn ngành liên quan đến biển. Đánh răng thật kỹ nhé."

Sau này, tôi nghe Kang Soojung, người đi cùng đến sân bay, kể lại rằng Shin Haeryang đã mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy Nevah đang vừa chạy vừa thở hồng hộc trên sảnh sân bay, và sau đó anh ấy đã trả tiền vé máy bay hạng nhất cho hai người họ về nhà.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy đội trưởng của chúng tôi vui mừng đến thế khi nhìn thấy mặt một ai đó."

Dù Shin Haeryang nói rằng mua vé máy bay nhanh nhất còn lại để đưa hai người họ về Úc một cách nhanh chóng, với ý nghĩ rằng tốt hơn là không để ai đó bị bỏ lại, nhưng Nevah đã rất biết ơn lòng tốt của Shin Haeryang.

Từng người một rời khách sạn, nói lời tạm biệt và đi đến sân bay. Maiji và Rico là những người đầu tiên có thể trở về. Úc là quốc gia nhanh nhất trong việc đưa công dân của họ về, chắc là vì khoảng cách địa lý gần nhất.

"Sau này đến đất nước tôi chơi nhé."

Rico nói rằng giữ liên lạc nhé rồi chào tạm biệt và rời đi. Tiếp theo là Tumanako. Tumanako đã nhuộm hoặc cắt tóc cho càng nhiều người càng tốt trước khi trở về New Zealand.

Khi danh sách người tử vong được cập nhật tại khách sạn, việc làm tóc trở thành một cách giải tỏa tâm trạng khá tốt cho những người đang buồn bã và đau khổ. Trước khi rời đi, Tumanako và tôi trao nhau những cái ôm và lời hẹn gặp lại.

Vấn đề thị thực và hộ chiếu kéo dài hơn dự kiến. Shin Haeryang, Seo Jihyuk, và Baek Aeyoung đã chặn hoàn toàn rượu, thuốc lá, các loại ma túy như lá trầu không, lá khat, cũng như các thú vui tiêu khiển khác. Mọi người chỉ có thể giải tỏa nỗi buồn bằng cách trò chuyện, tập thể dục thường xuyên, ăn uống tử tế, uống nước có ga, đồ ăn vặt và kem.

Những người buồn bã chắc chắn sẽ tăng cân hoặc ngủ nhiều. Tuy nhiên, những người ở khách sạn phải thức dậy lúc 7 giờ sáng, bị buộc đi bộ 1 tiếng và ăn sáng, và phải tham gia lớp yoga của Kim Gayoung 1 tiếng mỗi ngày.

Chúng tôi phải trải nghiệm lớp học vẽ của Lee Jihyun 1 tiếng, đọc sách được giao, hoặc bơi trong thời gian quy định. Tôi cứ tưởng mình sẽ được tự do hơn một chút vì tay bị thương, nhưng tôi vẫn phải ngâm chân xuống nước.

Cũng có thời gian để viết thư cho gia đình. Chúng tôi phải viết ra những điều muốn làm trong năm nay, những món ăn muốn ăn hoặc những địa điểm muốn đến khi trở về Hàn Quốc. Mọi người cùng nhau tụ tập lại và xem những bộ phim thú vị. Thời gian xem tin tức bị giới hạn tối đa 30 phút. Cuộc gọi với gia đình chỉ được thực hiện ba ngày một lần.

Và chúng tôi bị bắt ngủ lúc 11 giờ đêm. Nếu không ngủ được, Shin Haeryang hoặc Kang Soojung sẽ tư vấn, nên cứ đến 11 giờ, mọi người đều đặt đầu lên gối và giả vờ ngủ dù không ngủ được. Gần như là đi học vậy, phải không?

Thỉnh thoảng có những người lạ đến gần muốn phỏng vấn hoặc chụp ảnh, nhưng mỗi lần như vậy, Baek Aeyoung hoặc Seo Jihyuk ở gần đó đều không cho phép. Cuối cùng, ngày về nước đã được quyết định và tất cả những người ở khách sạn đều thở phào nhẹ nhõm. Lee Seeun vừa khóc vừa nói cô cũng muốn về nhà, nhưng vẫn phải quay lại đảo Daehan từ Quần đảo Marshall. Cô ấy phải quay lại làm việc bình thường. Kang Soojung, Baek Aeyoung và Shin Haeryang đưa Lee Seeun đi bằng thuyền và quay lại vào buổi chiều.

"Anh ơi. Anh ngủ chưa?"

Đó là một buổi sáng sớm. Seo Jihyuk gọi tôi bằng giọng nhỏ trong phòng. Tôi, người đang tự hành hạ bản thân bằng cách nhớ lại những gì đã xảy ra ở căn cứ dưới biển, tưởng tượng nếu tôi làm thế này thì sao, làm thế kia thì sao, lập tức bật dậy.

Seo Jihyuk hỏi tôi có thể dành cho cậu ấy chút thời gian không và nói rằng sẽ ra ngoài một lát. Nghe vậy tôi lập tức lao ra khỏi phòng khách sạn. Seo Jihyuk nói rằng muốn hút thuốc và cần một đồng phạm. Tôi lưỡng lự khoảng 3 giây rồi gật đầu.

Tôi đã bỏ thuốc 10 năm rồi, nhưng tôi vẫn lén lút đi theo cậu ấy để hút thuốc. Cuộc trò chuyện giữa tôi và Seo Jihyuk khi hút hai điếu thuốc không có gì đặc biệt. Chúng tôi nói về những món ăn muốn ăn khi về Hàn Quốc, lý do vào làm ở căn cứ dưới biển, hay những bất mãn trong cuộc sống ở đó.

Seo Jihyuk đã làm nhiều việc không thể công khai trong phần kinh nghiệm của sơ yếu lý lịch, nên cậu ấy muốn tìm một công việc hợp pháp có thể ghi vào lý lịch trước khi lãng phí cả tuổi 20. Theo tôi, kỹ sư căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương là một kinh nghiệm khá ổn. Seo Jihyuk cũng nghĩ vậy nên cậu ấy đã gia nhập công ty.

Chúng tôi trò chuyện và hút thuốc trong một thời gian rất ngắn rồi quay trở lại phòng khách sạn. Chúng tôi cố gắng vào phòng khách sạn mà không gây tiếng động, tắm rửa, đánh răng và thay quần áo, cố gắng che giấu dấu vết của việc hút thuốc. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy hồi hộp đến thế. Thật là một trải nghiệm thú vị. Tôi lo lắng không biết ai đã tỉnh dậy, tim đập thình thịch đến tận khi tôi trở lại giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Từ ngày hôm sau, tôi không thấy Seo Jihyuk đâu nữa.

Tôi hỏi Seo Jihyuk đang ở đâu thì nhận được câu trả lời bất ngờ. Hợp đồng của Seo Jihyuk đã hết hạn và đơn từ chức của cậu ấy đã được xử lý trên giấy tờ. Cậu ấy đã chào tạm biệt tất cả mọi người trong đội kỹ sư Ga rồi. Còn những người khác thì chắc đã chào tạm biệt riêng.

Mấy kẻ khoa học lạnh lùng này thậm chí không tổ chức tiệc hay mua bánh kem cho người nghỉ việc sao? Nếu tôi biết sớm hơn một chút... Tôi không ngờ cậu ấy lại đi như vậy.

Trong phòng khách sạn mà Jihyuk đã ở, ngay cả chăn cũng được gấp gọn gàng, không còn chút dấu vết của người ở, như thể đó là một chiếc giường trống ngay từ đầu. Tôi nhìn Shin Haeryang và Baek Aeyoung, những người tiếp theo dự kiến sẽ nghỉ việc. Liệu hai người đó cũng sẽ biến mất không dấu vết như vậy khi hết hợp đồng không?

Baek Aeyoung nói sẽ ở lại Quần đảo Marshall một mình. Cô ấy nói còn nhiều việc phải giải quyết, bao gồm cả mèo và vàng nên sẽ đi sau, chỉ có Shin Haeryang đi cùng chúng tôi. Kim Jaehee cũng nói không muốn về Hàn Quốc và muốn ở lại đây, nhưng bị Baek Aeyoung đá cho một trận và mắng "Một thằng ăn mày không có giấy tờ tùy thân, không có tiền thì ở đâu mà đòi ở lại".

Chúng tôi lên máy bay và hạ cánh an toàn ở sân bay Incheon. Gia đình tôi đã được thông báo trước nên đã có mặt ở sân bay để chào đón tôi. Tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ không khóc, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy mẹ và Mujin, tôi liền ôm chặt lấy họ bằng hai tay và òa khóc nức nở. Tôi nhớ họ. Tôi thực sự rất nhớ họ.