Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1976

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19425

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5926

Phần 6 - 383. Phương pháp sinh tồn (5)

Trên bãi biển có vài người bị thương và những người bơi từ tàu thoát hiểm đến, nhưng họ không tiến lại gần bến tàu đầy khói và lửa. Tốc độ lên thuyền của chúng tôi nhanh đến mức gần như chạy lên thuyền trước khi nó kịp cập bến, và việc khởi hành cũng diễn ra trước khi hành khách kịp đặt mông xuống sàn. Động cơ thuyền gầm rú một cách rùng rợn.

Seo Jihyuk vẫn liên tục cảnh giác xung quanh ngay cả khi đang nói chuyện với Shin Haeryang. Có vẻ như cậu ấy lo sợ có người nổ súng vào thuyền bất cứ lúc nào. Baek Aeyoung và Shin Haeryang cũng vậy. Cả ba người họ vẫn cảnh giác cả phía bãi biển và dưới biển cho đến khi chiếc thuyền đủ xa bến tàu ở cuối bãi biển. Tầm bắn của súng khá xa nên tình trạng căng thẳng kéo dài khá lâu.

Tôi được yêu cầu cúi thấp người nhất có thể, và khi tôi làm theo, cơn say sóng lập tức ập đến như đã chờ đợi sẵn. Giờ tôi hiểu tại sao những người khác lại nôn mửa. Nước biển chập chờn, chiếc thuyền cũng chập chờn theo, và những hành khách đáng thương trên đó cũng lắc lư theo.

Tôi tự hỏi một chiếc thuyền bình thường có như thế này không, hay chiếc thuyền này đặc biệt khiến hành khách say sóng. Kang Soojung mặt tái mét, đang lái thuyền như một con rối của Baek Aeyoung. Thật đáng nể. Nếu trong tình huống này mà bảo tôi lái, tôi chắc chắn không thể làm được.

Chỉ cần mở miệng ra là tôi cảm giác như sắp nôn ngay lập tức. Có lẽ vì vậy, các hành khách hoàn toàn không nói chuyện. Trong tình huống này, chỉ có Seo Jihyuk là người nói chuyện. Cậu ấy không bị say sóng à?

"Có ai bị rơi xuống nước hay chưa lên thuyền không?"

Không ai mở miệng trả lời. Seo Jihyuk nhìn chúng tôi một cách hài lòng rồi nói.

"Có vẻ lên hết rồi. Bám chặt vào nhé. Nếu rơi xuống biển thì tôi sẽ bỏ lại đó."

Rico nghe tiếng Henry nôn mửa, không chịu được nữa, cô ấy nắm chặt mép thuyền và thò đầu ra biển. Những người nãy giờ cố nhịn cũng không chịu nổi mùi và tiếng nôn, lần lượt thò đầu ra ngoài thuyền mà nôn. Mặt Yoo Geum trắng bệch. Linh hồn của cô ấy dường như đã rời khỏi chiếc thuyền rất xa rồi. Người tên Lee Seeun vừa lái thuyền cũng tương tự.

Thời gian trôi qua, Kim Gayoung, Jung Sanghyun, và Kim Jaehee cũng dần xanh xao. Kim Jaehee cố gắng thò nửa thân trên ra ngoài thuyền, rồi chiếc thuyền chòng chành khiến cậu ấy suýt chút nữa rơi ra ngoài. Tumanako, tôi, và Shin Haeryang, những người ở gần đó, lần lượt túm lấy tóc, cánh tay, và chân của Kim Jaehee, nên cậu ấy may mắn không bị rơi xuống biển. Kim Jaehee nói với vẻ mặt muốn nôn.

"Tôi sắp chết."

Tôi vỗ nhẹ lưng Kim Jaehee khi cậu ấy vội vã thò đầu ra ngoài thuyền. Tôi cố nén cảm giác mắt đang lắc lư lên xuống và nói.

"Hãy nhắm mắt lại đi. Cậu sẽ thấy dễ chịu hơn một chút."

Sau khi nôn ba lần, Henry kiệt sức và lả đi. Lee Jihyun, người ở gần nhất, lau cằm cho Henry và nhắm mắt lại. Những người nôn hơn một lần gần như mất hồn, nhìn chằm chằm ra biển xa hoặc nhắm mắt lại.

Hầu hết mọi người đều không ăn gì nên chỉ nôn ra dịch vị hoặc nôn khan. Những người có tình trạng khá hơn là Tumanako, Lee Jihyun, Seo Jihyuk, Baek Aeyoung, Shin Haeryang, và Kang Soojung. Nhìn biểu cảm của Kang Soojung thì có vẻ cô ấy đang cố gắng chịu đựng bằng ý chí.

Tôi bắt đầu lo lắng cho con mèo trong ba lô. Người mà còn thế này thì động vật sẽ thế nào nhỉ? Tôi hỏi Yoo Geum, người đang ngồi cách tôi một đoạn.

"Yoo Geum. Mèo có bị say sóng không?"

Yoo Geum không hỏi lại rằng tôi đang nói nhảm gì. Cô ấy gật đầu một cách vô thức, rồi hành động nhỏ đó khiến cô ấy bị say sóng dữ dội và hét về phía tôi.

"Có! Mèo cũng say sóng! Ngay cả cá cũng say sóng!"

"Có quá nhiều chuyện vô lý trên thế giới này!"

Con người thì có thể bỏ biển mà đi, nhưng cá sống dưới biển mà cũng say sóng sao? Thật bất công. Chúng thậm chí không có tai nữa chứ!... À không, nghĩ lại thì cá cũng có tai nên chắc chúng cũng bị say sóng.

Dù con mèo trong ba lô có bị say sóng thì tôi cũng không thể làm gì được. Bây giờ mà lôi nó ra khỏi ba lô thì nó kích động chạy loạn rồi rơi xuống biển thì sao?... Nếu nó nôn thì tôi sẽ tắm rửa cho vậy. Cố chịu nhé.

Chiếc thuyền rời khỏi khu vực bãi biển và hướng về phía khu vực tập trung các tàu thoát hiểm. Dù lo lắng nhưng tôi không thể làm gì ngoài việc cổ vũ. Shin Haeryang, người mặc áo phao một cách cẩu thả, sau khi lên thuyền đã vứt bỏ rất nhiều thứ được lắp đặt trên thuyền. Nhìn hành động của cậu ấy, có vẻ cậu ấy còn có ý định vứt bỏ cả những hành khách có tình trạng không tốt nữa.

Ngay khi nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy bụng mình đau quặn. Ký ức về lúc đi thang máy và đi tàu ngầm đồng thời ùa về. Sức chứa của chiếc thuyền này là bao nhiêu người? Trọng tải mà chiếc thuyền này có thể chịu được là bao nhiêu? Nỗi bất an từ từ bò lên lưng tôi.

Chiếc thuyền đi trên mặt biển nơi các tàu thoát hiểm đang nổi. Dưới sự chỉ đạo của Baek Aeyoung, chiếc thuyền ngày càng di chuyển ổn định hơn. Tôi không biết Kang Soojung là một thiên tài lái thuyền hay người tên Lee Seeun lái thuyền rất kém. Tôi thấy những người từ các tàu thoát hiểm vẫy tay và gọi thuyền với mong muốn được lên. Tôi cũng thấy những người vẫy tay ra hiệu đừng đến gần.

Chiếc thuyền do Kang Soojung lái không đâm vào tàu thoát hiểm nhưng cũng không dừng lại. Gió thổi mạnh kinh khủng. Tôi cứ nghĩ ngồi trong thuyền sẽ không chạm vào nước biển, nhưng mỗi khi sóng đánh qua, từng làn nước biển lại tràn vào thuyền. Mọi người đã kiệt sức dù chưa bị gió biển thổi bao lâu.

Đúng lúc đó, một thợ lặn bất ngờ nổi lên cách thuyền vài mét. Baek Aeyoung thay Kang Soojung đang hoảng hốt, đã dùng cả người bẻ lái, suýt chút nữa va vào người thợ lặn. Thay vào đó, theo định luật chuyển động của Newton, cơ thể mọi người dạt sang một bên thuyền. Tiếng hét vang lên. Tôi ôm chặt chiếc ba lô đựng mèo để nó không bị đè bẹp giữa mọi người. Không như những người đang lả đi và cúi người trên thuyền, Seo Jihyuk, người ngồi ở mép ngoài cùng, không kịp phản ứng với tình huống bất ngờ này và rơi thẳng xuống biển. Tõm!

"Jihyuk!"

Cảm giác như tim tôi ngừng đập. Trước khi não tôi kịp hiểu những mình vừa nhìn thấy, Shin Haeryang đã hét lên.

"Có người rơi xuống! Quay thuyền lại!"

Nghe tiếng Shin Haeryang, Baek Aeyoung như thể đã dự đoán được và quay thuyền lại. Có vẻ cô ấy nghĩ rằng sẽ có những người không may mắn đã rơi xuống biển vì chuyện vừa rồi. Kang Soojung nắm chặt tay lái và hỏi mọi người.

"Ai rơi xuống vậy?"

"Một người! Seo Jihyuk!"

Một người có thể biến mất khỏi thuyền nhanh đến vậy sao? Nếu tôi hoặc Shin Haeryang không nhìn thấy, chẳng phải chúng tôi sẽ cứ đi mà không hề biết ai đã rơi xuống sao. Trước tiếng hét của Shin Haeryang, Baek Aeyoung hét lên bằng giọng bực tức.

"Ài! Bỏ lại đi!"

Seo Jihyuk thấy chiếc thuyền giảm tốc độ và quay lại phía mình. Cậu ấy bơi về hướng thuận tiện để lên thuyền. Rồi với sự giúp đỡ của Shin Haeryang và Kang Soojung, cậu ấy trèo trở lại thuyền. Giữa tiếng rên rỉ của những người va chạm nhau như những quả bowling, Rico, người đã nằm như một xác chết, bất ngờ bật dậy và hét lên.

"Maiji!"

Shin Haeryang và Kang Soojung đang dùng sức kéo người thợ lặn suýt bị thuyền đâm lên. Người thợ lặn chìm trong nước biển được kéo lên như bị nhổ ra khỏi đất bằng sức tay của hai người và lên thuyền. Trọng lượng thiết bị không hề nhỏ mà họ nhấc lên dễ dàng quá.

Tôi không nhìn rõ mặt người đang đội mũ lặn nên không biết đó là ai, nhưng Rico có vẻ đã nhận ra người đó ngay lập tức. Maiji bỏ mũ lặn ra, nhìn quanh những người trên thuyền rồi thấy Rico, mắt cô ấy mở to.

"Cô đã đi đâu cả ngày thế hả? Cô có biết tôi lo lắng thế nào khi cả và Lincoln đều biến mất không? Tôi đã sợ chết khiếp khi bọn khủng bố hỏi cô đi đâu đấy!"

"Làm sao-? Làm sao cô vẫn còn sống? Không. Làm sao? Cơ thể có ổn không? Không. Tôi không biết. Đến đây."

Rico nhìn chằm chằm vào Maiji rồi oà khóc. Rồi cô ấy vừa khóc vừa ôm chầm lấy Maiji. Tôi cũng nhìn cảnh đó mà mắt hoe đỏ. Rồi tôi nghe thấy tiếng thì thầm bên cạnh. Baek Aeyoung đang nói với Seo Jihyuk.

"Không chịu được bằng sức tay mà rơi xuống biển như vậy à?"

"Thay vào đó tôi lên khỏi mặt nước bằng sức chân. Có phải cô mang gạch trong túi không? Cô mang theo cái gì vậy?"

"Tôi quay thuyền lại để nhặt cái đó đó. Đeo chặt vào lưng đi. Đó là sợi dây cứu sinh của anh đấy."

"Trong đó có gì vậy?"

"Vàng."

"...Jihyun à. Cầm hộ tôi cái túi này với. Ôm cái này thì chắc chắn sẽ an toàn."

Lee Jihyun nhận chiếc túi mà Seo Jihyuk đưa cho rồi hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

"Trong đó có gì vậy?"

"Có nó thì Aeyoung sẽ ưu tiên cứu cô đấy."

"Aeyoung à. Đây là túi của em sao?"

"Vâng. Có thứ rất quan trọng trong đó."

"Được rồi. Tôi biết rồi."

Lee Jihyun ôm Henry và chiếc túi bằng hai tay. Rồi cô ấy ngồi trên thuyền với ánh mắt như thể Poseidon có đe dọa cũng tuyệt đối không trả. Shin Haeryang sắp xếp lại chỗ ngồi cho mọi người, cậu ấy nói rằng nếu quá nhiều người ngồi chen chúc ở một bên thì thuyền sẽ dễ bị lật. Có lẽ cậu ấy đang sắp xếp chỗ ngồi dựa trên trọng lượng cơ thể của mọi người.

Giờ nhìn thế này, chiếc thuyền thật thực sự nhỏ và nó đang chật kín người. Shin Haeryang đi ngang qua tôi nên tôi khẽ hỏi.

"Chiếc thuyền này có thể chở được bao nhiêu người vậy?"

Shin Haeryang nhìn xung quanh rồi trả lời tôi bằng giọng rất nhỏ.

"...Ban đầu thì nó là thuyền 12 chỗ."

Bây giờ có mười lăm người trên thuyền, liệu có ổn không? Đột nhiên tôi nhớ lại lời Emma đã nói trước khi chia tay. "Có vẻ mọi người tự đi cũng khó khăn rồi." Chắc hẳn Emma đã đoán trước được tình hình hiện tại.

Tôi không hỏi liệu việc đi như vậy có ổn không. Shin Haeryang cũng không nói thêm gì nữa. Dù không ổn thì cũng không thể xuống thuyền ở đây được, phải tiếp tục đi thôi. Tôi tự hỏi rằng Shuran và Summer, những người đã rời đi bằng tàu ngầm, có ổn không. Nhưng dù đi bao xa, tôi cũng chỉ thấy tàu thoát hiểm chứ không thấy tàu ngầm. Nếu không thấy tàu ngầm thì có nghĩa là họ ổn sao? Tôi muốn hỏi ai đó nhưng lại kìm lại vì sợ sẽ nhận được câu trả lời tiêu cực.

Sau đó, Shin Haeryang liên lạc bằng điện thoại vệ tinh khi đã đủ xa đảo Daehan. Tôi không biết cậu ấy nói gì nhưng có vẻ cuộc gọi khá nghiêm trọng.

Khi chiếc thuyền càng đi sâu vào biển, kích thước của đảo Daehan càng thu nhỏ lại. Ban đầu nó chỉ to bằng lòng bàn tay, sau đó thu nhỏ lại bằng móng tay. Và rồi hoàn toàn biến mất. Từ trên thuyền chỉ còn nhìn thấy đại dương mênh mông. Nước biển vẫn liên tục tràn vào thuyền và gió biển thổi tung mái tóc chúng tôi. Vậy là chúng tôi đã thoát khỏi đảo Daehan an toàn.

.

.

.

lu: xin chúc mừng Moohyun và tất cả các nhân vật đã thoát khỏi đảo Daehan an toàn nào. Vỗ tay nào mọi người ?