Hòn đảo gần đảo Daehan nhất là Quần đảo Marshall nằm ở phía khá xa về bên trái hoặc Hawaii nằm ở phía bên phải. Quần đảo Marshall là một nước cộng hòa bao gồm 29 đảo san hô vòng và hơn 1.000 đảo san hô. Do biến đổi khí hậu, mực nước biển dần dâng cao, khiến hầu hết các đảo chìm xuống biển và quốc gia này đang trong nguy cơ biến mất.
Tôi biết đến Quần đảo Marshall chỉ vì nó gần đảo Daehan. Trước khi vào công ty, tôi đã xem vài bộ phim tài liệu về các quốc gia Thái Bình Dương với ý định đi du lịch đến đảo Daehan hoặc các hòn đảo xung quanh đảo Daehan. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân đến đó.
Trước khi đến Quần đảo Marshall, chúng tôi đã gặp phải một số vấn đề. Chiếc thuyền chết máy trước khi kịp cập bến hòn đảo gần nhất của Quần đảo Marshall. Hòn đảo thuộc Quần đảo Marshall nhỏ bằng nắm tay đang đón chào chúng tôi, nhưng rõ ràng không thể bơi đến được. Dù tôi biết động cơ thuyền đã dừng lại nhưng cũng không quá lo lắng bởi vì ở đây có đến 7 kỹ sư đã từng làm việc dưới biển. Tuy nhiên, khi lắng nghe họ, tôi nhận ra 7 người đang đưa ra những vấn đề và giải pháp khác nhau.
Có nhiều giả thuyết khác nhau, chẳng hạn như thuyết nhịn ăn gián đoạn, cho rằng động cơ thuyền đã uống quá nhiều nước biển, nên nhịn đói 12 tiếng là sẽ giải quyết được, thuyết giải quyết bằng nắm đấm cho rằng chỉ cần đấm vài cái đúng góc độ là sẽ hoạt động lại, thuyết sửa chữa bằng cách khởi động lại cho rằng những cỗ máy đột nhiên hỏng chỉ cần đợi một lúc rồi bật lại là được, thuyết trừ tà cho rằng vấn đề xảy ra là do không cúng tế trước khi đưa thuyền ra khơi, thuyết mọi thứ đều có thể giải quyết bằng lời cầu nguyện cho rằng phải cầu nguyện trang trọng với động cơ rồi thử bật lại, và thuyết tử vong tự nhiên cho rằng động cơ quá cũ và đã chết.
Theo lời khai của Shin Haeryang, động cơ thuyền được tiết lộ là mới mua không lâu. Có tiếng xì xào rằng đội trưởng đã bị lừa mua phải động cơ phế thải, nhưng khi nghe giả thuyết người bán cũng biết quý trọng mạng sống của mình, thuyết tử vong tự nhiên nhanh chóng bị bác bỏ.
Kim Jaehee gần như không bị say sóng nhưng lại thấy buồn nôn. Cậu ấy nói rằng vì mọi người xung quanh đều nôn mửa nên cậu ấy cũng không thể nhịn được vì mùi và âm thanh. Nhưng sau một thời gian, cậu ấy là người hồi phục nhanh nhất. Rồi cậu ấy với vẻ mặt bình thường đưa ra một giả thuyết vô lý nhất.
Kim Jaehee đề xuất thuyết "Indangsu của Shim Cheong", cho rằng thần biển muốn vật tế nên phải chọn ít nhất một người và ném xuống biển sâu. Giống như Long Vương cảm phục lòng hiếu thảo của Shim Cheong mà ban cho nàng ấy một bông sen, đưa nàng ấy nổi lên từ vực sâu, chiếc thuyền sẽ hoạt động trở lại vì thần linh đã xem trọng lòng dũng cảm của vật tế. Kang Soojung nhìn Kim Jaehee với vẻ mặt hồn bay phách lạc và nói.
"Jaehee à. Vậy thì phải chọn ai làm vật tế đây, bao gồm cả người đề xuất là cậu?"
Mắt Kim Jaehee dừng lại giữa tôi, Jung Sanghyun và Henry. Đặc biệt, Jung Sanghyun sau khi chạm phải ánh mắt đen ngòm không chút ánh sáng của Kim Jaehee thì lảng tránh ánh nhìn và trốn sau lưng Kang Soojung. Thật nực cười khi thuyết "Indangsu của Shim Cheong" mà Kim Jaehee đề xuất lại được cho là một giả thuyết hợp lý. Có lẽ vì có quá nhiều người trên thuyền vượt quá tải trọng nên động cơ bị quá tải và dừng lại.
Hầu hết các hành khách đều phản đối ý tưởng ném ai đó xuống biển làm vật tế. Giả thuyết của Kim Jaehee nhanh chóng bị bác bỏ, đặc biệt là khi chủ thuyền Shin Haeryang nói rằng trên thuyền của cậu ấy chỉ có hai lựa chọn là "tất cả xuống" hoặc "tất cả lên". Có lẽ nếu Shim Cheong có trên chiếc thuyền này thì cô ấy thậm chí còn không thể nhảy xuống biển.
Các kỹ sư lần lượt kiểm tra giả thuyết của mình với động cơ, và việc đứng ngoài quan sát thật sự rất nản lòng. Không thể quay lại đảo Daehan được nữa, chúng tôi đã đi quá xa rồi.
Nghe tiếng các kỹ sư đang sửa chữa chiếc thuyền bị dừng lại giữa Thái Bình Dương bằng tay không và rìu, nỗi lo lắng bao trùm khắp chiếc thuyền một cách nhanh chóng. Henry bình tĩnh hỏi những người lớn xung quanh.
"Chúng ta sẽ trôi dạt ở đây sao?"
Thật ngạc nhiên khi cậu bé biết từ "trôi dạt". Tumanako nhìn những hòn đảo của Quần đảo Marshall ở xa rồi trả lời.
"Đừng lo. Hòn đảo ở ngay trước mặt rồi. Chúng ta sẽ không trôi dạt trên biển đâu, và con sẽ trở về bên mẹ. Mọi người ở đây cũng sẽ trở về nơi mình muốn."
Lời nói kiên định của Tumanako đã an ủi tôi rất nhiều. Đúng vậy. Dù trời có sập, đất có lở thì vẫn có cách để sống sót thôi. Chúng tôi đã thoát khỏi vực sâu đại dương còn gì, không thể bỏ cuộc ở đây được. Tôi muốn mọi người tập trung tìm cách để sống sót.
"Henry à. Cháu có biết bơi không?"
Sau câu hỏi của tôi, mọi người bắt đầu liên tục trả lời rằng họ có biết bơi hay không, và nếu có thì bơi giỏi đến mức nào. Tất cả các môn thể thao liên quan đến biển mà họ tự tin đều được đưa ra.
Đây là chủ đề được đưa ra để không cảm thấy buồn bã, nhưng may mắn là không có ai không biết bơi. Nghe Henry nói, có vẻ cậu bé còn bơi giỏi hơn tôi. Khi nghĩ đến trường hợp xấu nhất là phải bỏ thuyền mà bơi đi, hòn đảo chợt trông xa vời vợi.
Sau 1 giờ đồng hồ, các kỹ sư mới thừa nhận động cơ đã chết hoàn toàn, kết luận rằng nguyên nhân là do chiếc thuyền đã vượt quá tải trọng cho phép và tiếp tục vận hành quá sức. Họ đã từ bỏ nỗ lực cứu vãn động cơ bằng may mắn.
Tôi đã lo lắng trong lòng rằng các kỹ sư sẽ đề xuất một giả thuyết "Indangsu" quy mô nhỏ hơn, ném chiếc túi chứa vàng thỏi hoặc chiếc ba lô tôi đang đeo xuống biển, nhưng may mắn thay, điều đó đã không xảy ra. Họ đã nắm lấy chiếc mái chèo dự phòng. Không thể giải quyết bằng kỹ thuật thì họ quyết tâm giải quyết bằng sức lực.
Henry và tôi là hai người đầu tiên được miễn nhiệm vụ chèo thuyền. Jung Sanghyun phát âm lắp bắp hỏi tại sao Henry và tôi lại được miễn, và khi Kang Soojung đề nghị nếu cậu ta tự cắt ngón tay thì cũng sẽ được miễn, những người không biết rõ về vết thương của tôi đã nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và quan tâm, tự hỏi liệu ngón tay tôi có bị cắt thật không. Mọi người đề nghị miễn Kim Jaehee khỏi việc chèo thuyền nhưng cậu ấy từ chối và tình nguyện chèo thuyền. "Tay tôi vẫn ổn mà." Rồi cậu ấy đã chèo thuyền nhiều lần nhất sau Seo Jihyuk và Shin Haeryang.
Nam giới được giao chỉ tiêu chèo thuyền gấp ba lần so với nữ giới. Mọi người vỗ tay và reo hò cổ vũ như thể người cầm mái chèo đang cầm một chiếc cúp, đếm từng nhịp chèo. Khi Jung Sanghyun chèo xong và ngã ngửa ra sau, những người xung quanh huýt sáo và vỗ tay khen ngợi cậu ta. Henry, người đang theo dõi, cũng muốn thử và đã chèo thuyền khoảng ba lần rồi đổi người.
Chỉ ngồi và cổ vũ thôi mà lòng tôi tràn ngập sự hối lỗi và biết ơn đến mức muốn chết. Phần ngón tay bị cắt càng lúc càng đau dữ dội khi thời gian trôi qua, và tôi tập trung vào cơn đau đó đến nỗi gần như quên mất cơn say sóng. Chúng tôi hát không ngừng và liên tục đếm số như thể đang tổ chức một buổi hòa nhạc trên biển.
Hòn đảo từ kích thước bằng lòng bàn tay dần lớn lên. Maiji đưa cho tôi chiếc mũ lặn và bảo tôi cúi đầu nhìn xuống. Tôi làm theo rồi thấy vô số tòa nhà và con đường nguyên vẹn đã chìm trong biển cả. Chắc hẳn đây là một hòn đảo trước khi mực nước biển dâng cao. Chúng tôi đã đến Quần đảo Marshall rồi. Những chiếc thuyền đánh cá ở xa vẫy tay chào chúng tôi. Khi chiếc thuyền cuối cùng cũng cập bến, những người ướt sũng nước biển và khô khốc vì gió biển đã ôm chầm lấy nhau mà khóc.
Lee Seeun nói rằng cô ấy có 100 đô la tiền mặt làm quỹ khẩn cấp trong túi, rồi lôi kéo cả nhóm đến siêu thị gần nhất trên bãi biển để mua đồ uống. Nghe Kang Soojung nói chuyện với người dân địa phương, bệnh viện cũng không xa lắm... Giờ mới nghĩ ra, tôi không có giấy tờ tùy thân cũng không có tiền. Tiền viện phí thì sao đây? Chỉ thấy Shin Haeryang nói gì đó với Baek Aeyoung rồi lặng lẽ rời khỏi đám đông.
"Cậu đi đâu vậy?"
"Sao anh không nghỉ ngơi?... Tôi sắp đi săn kho báu. Anh muốn đi cùng không?"
Tôi không biết "săn kho báu" có nghĩa là gì. Shin Haeryang đi về phía sân sau của một ngôi nhà ở góc phố, rồi thản nhiên cầm lấy chiếc xẻng dựa vào tường. Tôi ngay lập tức cảm thấy ruột gan cồn cào vì lo lắng mình đã đột nhập trái phép vào tài sản của người khác. Lỡ có ai đến thì sao?
"Chúng ta không phải đang tự tiện vào nhà có chủ sao?"
Tôi lo lắng nhìn xung quanh, nhưng Shin Haeryang thản nhiên nói.
"Khu vực này hầu hết là nhà trống. Chúng sắp bị nhấn chìm nên chủ nhà đã đưa gia đình chạy sang Mỹ rồi."
Rồi cậu ấy bắt đầu đào đất dưới cái cây lớn nhất. Sau năm nhát xẻng, một tiếng "cạch" vang lên và Shin Haeryang lôi ra một thứ gì đó từ dưới đất. Đó là một chiếc hộp trông khá cứng cáp, bên trong có một chiếc túi nhỏ. Mở túi ra, tôi thấy nhiều bó tiền đô la lớn, vài tấm thẻ ngân hàng, một chiếc điện thoại đã tắt và vài hộ chiếu. Shin Haeryang kiểm tra bên trong rồi như không có chuyện gì xảy ra, cứ thế cầm túi và rời khỏi nhà. Tôi vừa tham gia vào một vụ trộm sao?
"Đây là đồ của ai vậy?"
"Của tôi. Tôi đã giấu nó ở đây phòng trường hợp có vấn đề xảy ra ở đảo Daehan và tôi phải đến Quần đảo Marshall."
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thật sự là một cuộc săn kho báu. Chắc là tiền dự phòng.
"Cậu đã chuẩn bị tất cả những thứ này từ khi nào vậy?"
"Khi đội trưởng trước đây mất tích, tôi đã đi quanh các nhà xác ở Quần đảo Marshall, Quần đảo Solomon và Hawaii để tìm kiếm và chuẩn bị những thứ này."
"Cậu cũng chôn ở Hawaii sao?"
"Vâng."
"Nếu chôn rồi quên thì sao?"
"Khoảng 200 triệu won, không dễ quên số tiền đó đâu."
Cái gì, 200 triệu won á? Có vẻ cậu ấy đang nói cả số tiền có thể dùng bằng thẻ nữa. Tôi thấy cái gan chôn 200 triệu won dưới đất còn kỳ lạ hơn. Lỡ ai đó đào được và lấy mất thì sao? Tôi nghĩ 100 đô la nhàu nát trong túi Lee Seeun còn thực tế hơn.
"Cái đó. Hiện tại tôi không có tiền để trả tiền viện phí. Tôi có thể vay ít tiền rồi trả lại sau được không?"
"Tôi sẽ trả."
"Tôi nhất định sẽ trả lại."
"Tôi đến đây với ý định trả tiền viện phí, ăn ở và vé máy bay cho mọi người. Anh đừng bận tâm."
Có bận tâm chứ. Rất bận tâm. Khi Shin Haeryang và tôi quay lại, Seo Jihyuk và Baek Aeyoung đã thuê được một chiếc xe tải, và mọi người đều đang ngậm một chai nước hoặc một lon nước ngọt.
Chúng tôi đi xe tải và thuyền đến phòng cấp cứu của bệnh viện Majuro, thủ đô của Quần đảo Marshall. Khi vào phòng cấp cứu, tôi gần như bất tỉnh vì đau đớn. Trước khi ra khỏi đảo Daehan, cơn đau chỉ rất nhẹ, ngoại trừ lúc bị cắt, nhưng từ khi nhìn thấy Quần đảo Marshall, ngón tay tôi bắt đầu đau không chịu nổi. Có phải vì tôi đã yên tâm khi thoát ra an toàn không? Sau khi được tiêm thuốc giảm đau, tôi mới lấy lại được ý thức.
Shin Haeryang nói chuyện điện thoại khá lâu rồi hỏi Henry số điện thoại. May mắn thay, Henry biết số điện thoại trực tiếp của mẹ mình là Neva. Vấn đề là không có ai nhấc máy, có lẽ là số lạ nên không nghe máy. Vì có quá nhiều cuộc gọi rác mà. Shin Haeryang đang gửi tin nhắn cho người đó.
[Tôi đang giữ con trai của cô. Nếu muốn nhận lại nó an toàn, hãy liên hệ với số điện thoại này.]
Ơ ơ? Chờ một chút. Nhưng Shin Haeryang đã gửi tin nhắn trong chớp mắt, và tôi, người chứng kiến cảnh đó, lại là người bồn chồn không yên.
"Nội dung tin nhắn nghe rất nguy hiểm đó."
"Hả?"
"Không có gì."
20 phút sau, điện thoại bắt đầu đổ chuông liên hồi.
.
.
.
lu: cái cách nói chuyện của Shin thật sự, ờm, gây hấn với bất kì ai ảnh có thể luôn =))))) Ảnh có nhận ra tin nhắn rất có vấn đề ko zậy???? Và Jaehee chap này ngoan quá (dù đoạn ý tưởng hơi ba chấm), nhưng vẫn xứng đáng đc xoa đầu nhaaaa
Đố zui tí
"Có nhiều giả thuyết khác nhau, chẳng hạn như thuyết nhịn ăn gián đoạn, cho rằng động cơ thuyền đã uống quá nhiều nước biển, nên nhịn đói 12 tiếng là sẽ giải quyết được, thuyết giải quyết bằng nắm đấm cho rằng chỉ cần đấm vài cái đúng góc độ là sẽ hoạt động lại, thuyết sửa chữa bằng cách khởi động lại cho rằng những cỗ máy đột nhiên hỏng chỉ cần đợi một lúc rồi bật lại là được, thuyết trừ tà cho rằng vấn đề xảy ra là do không cúng tế trước khi đưa thuyền ra khơi, thuyết mọi thứ đều có thể giải quyết bằng lời cầu nguyện cho rằng phải cầu nguyện trang trọng với động cơ rồi thử bật lại, và thuyết tử vong tự nhiên cho rằng động cơ quá cũ và đã chết."
Liệt kê từng người đã nêu ra từng giả thuyết =)))))))))
5
4
3
2
1
Đáp án đến đây:
Thuyết nhịn ăn của Jihyuk
Thuyết nắm đấm của Aeyoung
Thuyết khởi động lại của Soojung
Thuyết trừ tà của Jaehee
Thuyết cầu nguyện của Jihyun
Thuyết chết tự nhiên của Sanghyun
Chúc mừng những người đã có đáp án đúng nha =))))))))))
.
talia: trời ơi thoát rồi xong những đoạn tếu tếu vô tri mà không lo nguy hiểm nữa nên cười điên luôn huhu hạnh phúc quá ToT mà ấn tượng của Moohyun về Shin ngoài đẹp trai thì nó tan tành từ đợt phát thanh nào đó rồi thì phải :)))))))) ảnh cứ sợ ngta đi gây hấn với mọi sinh vật, sợ người ta đấm mình, sợ người ta đi ăn trộm, h hỏi cx hèn ko dám nói chắc sợ bị đấm :))))) anh ơi người ta không nỡ đấm anh đâu
Indangsu của Shim Cheong: một câu chuyện dân gian của Hàn Quốc. Câu chuyện kể về một cô gái hiếu thảo tên Shim Cheong. Cha cô mù lòa và cô đã hi sinh bản thân, nhảy xuống từ vùng biển Indangsu để làm vật tế thần biển (Long Vương), đổi lấy 300 bao gạo dâng chùa cầu phúc cho cha. Nhờ sự hiếu thảo, sau này Shim Cheong được thần biển cứu, trở thành hoàng hậu, và mắt cha cô cuối cùng cũng sáng trở lại. Đây là một biểu tượng của lòng hiếu thảo trong văn hóa Hàn Quốc