Có vẻ như Kang Soojung, phó đội trưởng đội kỹ sư Ga, là người vui mừng nhất khi Shin Haeryang trở về an toàn. Seo Jihyuk càu nhàu, nói rằng cậu ấy luôn là người duy nhất bị bắt nạt, rồi cầm khẩu súng của Shin Haeryang đi mất.
Phó đội trưởng Kang ban nãy cứ nhìn những chiếc tàu thoát hiểm trôi nổi ngoài biển xa và thở dài ba lần mỗi giây với vẻ mặt mếu máo, thì từ khi Shin Haeryang cõng Jung Sanghyun ra khỏi biển đến giờ, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi cô ấy. Nụ cười đó có thoáng biến mất khi nghe về tội ác của Kim Jaehee, nhưng cô ấy vô cùng biết ơn vì đội trưởng tưởng chừng đã chết giờ đã trở về, lại còn mang theo cả một thành viên mà cô ấy tin chắc đã chết 100%.
Sự chào đón nhiệt liệt của phó đội trưởng Kang khiến đội trưởng Shin, người vốn sống với vẻ mặt vô cảm, có phần bối rối. Kang Soojung hành động như thể việc Shin Haeryang trở về giống như có thêm một chiếc tàu sân bay vậy.
"Tôi rất vui mừng vì đội trưởng Shin đã trở về an toàn. Thật lòng đó. Làm ơn, tôi mong cậu đừng đi đâu cả, hãy ở lại đây nhé. Tôi cũng mong cậu đừng nghỉ việc nữa."
Sau đó, Kang Soojung do dự một lát, hạ giọng và nói.
"Cậu không biết tôi biết ơn đội trưởng Shin đến mức nào đâu. Tôi... ngay lúc này, tôi cần một cấp trên giỏi hơn tôi. Trong tình huống thảm họa này, tôi rất cần một người có trách nhiệm có thể chỉ đạo và kiểm soát tôi phải làm gì. Tôi không biết phải làm gì để đảm bảo an toàn cho những đứa trẻ ở trên tàu thoát hiểm tạm thời, không biết phải làm gì nếu thành viên đội của chúng ta bị thương nặng khi bệnh viện ở đảo Daehan đang hỗn loạn, cũng không biết phải giao đứa trẻ của nước khác mà tôi đang tạm thời bảo vệ cho ai."
Kang Soojung thì thầm với Shin Haeryang với vẻ lo lắng.
"Tôi mong có ai đó chỉ đạo tôi phải làm gì. Lúc đó tôi sẽ làm theo mà không than vãn gì cả. Tôi cũng không biết phải xử lý những tên đó thế nào. Thật lòng mà nói, cá nhân tôi muốn đấm Jung Sanghyun và Kim Jaehee một trận rồi ném chúng úp mặt xuống bãi cát. Nhưng với tư cách là phó đội trưởng cùng một công ty, tôi cũng muốn ôm từng đứa một, biết ơn vì lũ khốn nạn này đã sống sót trong tình huống thảm họa này."
Kang Soojung đang chỉ ngón tay vào Kim Jaehee và Jung Sanghyun. Kim Jaehee hỏi Jung Sanghyun những lời như "Nghe nói cậu đã cư xử như rác rưởi và răng cửa của cậu bị rụng hết, có thật không?". Jung Sanghyun định chạy trốn để tránh bị Kim Jaehee hỏi, nhưng mắt cá chân bị lún sâu vào cát khiến cậu ta ngã sấp mặt về phía trước. Kang Soojung nhìn cảnh đó thì thở dài, khoanh tay rồi lắc đầu và nói.
"Tình huống này chỉ có mình tôi thấy bối rối thôi sao? Cậu đã bao giờ bị ngập nước ở nơi làm việc và phải sơ tán cùng đồng nghiệp chưa? Hay phải bất ngờ đối mặt với lũ theo tà giáo hay khủng bố cắt ngón tay người khác chưa?... A. Đừng trả lời."
Trong khoảnh khắc, Shin Haeryang định mở miệng nhưng trước lời nói kiên quyết của Kang Soojung, cậu ấy chỉ mỉm cười nhẹ. Shin Haeryang hẳn đã định trả lời là có rồi. Shin Haeryang nói với phó đội trưởng đang vô cùng đau khổ trước áp lực và trách nhiệm phải bằng cách nào đó đưa các thành viên trong đội về Hàn Quốc.
"Đừng quá lo lắng, Phó đội trưởng. Có tôi đây rồi, và còn có Jihyuk và Aeyoung nữa."
"Đúng vậy."
"Ngay cả khi tôi không có mặt, với tư cách là phó đội trưởng, cô vẫn sẽ đưa ra những phán đoán đúng đắn trong tình huống khủng hoảng này."
Không biết nữa? Liệu điều đó có dễ dàng không? Nếu một kẻ khủng bố đột nhiên xông vào nơi làm việc của mình, đầu óc tôi chắc sẽ trống rỗng. Kang Soojung dường như cũng nghĩ vậy, cô ấy nhìn Shin Haeryang và nói với giọng run rẩy.
"...Tôi hoàn toàn không tin mình sẽ đưa ra phán đoán đúng đắn đâu."
"Vâng. Vì vậy, tôi nghĩ cô sẽ là một đội trưởng tốt."
Khuôn mặt vốn tràn ngập lo lắng của Kang Soojung giờ đã tươi sáng hơn, nhưng ngược lại, khuôn mặt của Jung Sanghyun và Kim Jaehee lại đầy lo âu.
Đặc biệt là Jung Sanghyun, người đã cầm máu được phần nào, giờ đang bị triệu tập đến một nơi cách xa giường tắm nắng và phải khai thật từ đầu đến cuối về những gì đã xảy ra hôm nay. Jung Sanghyun, bị Shin Haeryang và Kang Soojung vây quanh, vừa khóc vừa dùng ngón tay viết chữ trên cát. Kang Soojung nhìn những dòng chữ được viết trên cát, đột nhiên nổi giận và quát vào mặt Jung Sanghyun rằng "Cậu có biết suy nghĩ không hả?". Tuy nhiên, khi tôi và Kim Jaehee quay sang nhìn từ xa, giọng nói của cô ấy đột ngột nhỏ lại. Giọng của Shin Haeryang quá xa và nhỏ nên không thể nghe thấy ở đây.
Sau Kim Jaehee, giờ đến lượt Jung Sanghyun. Kim Jaehee ngồi cạnh tôi, thích thú nhìn Jung Sanghyun bị đội trưởng và phó đội trưởng vắt kiệt. Này... Cậu cũng vừa ở trong tình huống tương tự cách đây không lâu mà. Trong lúc tôi thầm thấy bất bình với hành động của Kim Jaehee, Kim Jaehee chĩa ngón giữa vào ba người đó và nói.
"Chắc họ đang bàn bạc xem nên xử lý Sanghyun thế nào về mặt pháp lý đấy."
"Jaehee thì sao?"
Kim Jaehee trả lời thờ ơ như thể đó là chuyện của người khác.
"Tôi sẽ bị xử lý như một tín đồ giáo phái và khủng bố. Họ nói tôi đã đẩy Rico, đội trưởng Shin và anh Moohyun vào tình thế nguy hiểm cùng một lúc. Tôi không biết liệu tôi ở kiếp đó là đặc biệt tài năng hay đặc biệt bất tài nữa. Thật oan ức mà. Ba người mà tôi tấn công nhìn bề ngoài vẫn ổn mà."
Kim Jaehee lần lượt nhìn Rico đang nằm cuộn tròn gần như bất tỉnh, Shin Haeryang và tôi rồi nói. Tôi là người đã chết đi rồi sống lại và những vết thương khác không phải do Kim Jaehee gây ra.
"Vì tôi ở kiếp đó không có mặt ở đây thì chắc chỉ có mình tôi chết thôi nhỉ, mặc dù có đến ba người bị tấn công? Có phải cá mập chỉ ăn thịt tôi không?"
Tôi cố gắng quên đi những ký ức về mùi cam nồng nặc và máu tràn đến giày đang ùa đến rồi nói.
"Thôi... Dù sao thì cũng đã rồi. Vậy Jaehee về Hàn Quốc sẽ phải vào tù luôn à?"
"Đội trưởng nói nếu tôi hợp tác cho đến khi trốn thoát thì nội dung báo cáo có thể hơi khác một chút."
Nghe câu đó, tôi mới nhận ra Shin Haeryang thực sự giỏi trong việc đối nhân xử thế. Cậu ấy ngăn Kim Jaehee hành động một cách tuyệt vọng và đồng thời gieo hy vọng vào lòng Kim Jaehee rằng bây giờ vẫn chưa quá muộn. Tất nhiên, không ai biết Kim Jaehee có thay đổi được không.
Jung Sanghyun bị kẹp giữa những người cao hơn 190cm, trông chỉ như một học sinh trung học. Hành động viết chữ trên cát của Jung Sanghyun dừng lại.
Shin Haeryang nhìn về phía chúng tôi, như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc. Từ xa, Kang Soojung túm lấy Jung Sanghyun và vỗ vào lưng cậu ta như đánh trống bằng lòng bàn tay. Sao lại sống như vậy! Không thấy xấu hổ với bố mẹ tốt bụng của cậu sao? Xét đến việc cả hai người đều không dùng nắm đấm, có vẻ như một cú đấm cũng đủ chết thật rồi.
Khi Shin Haeryang đi về phía này, Kim Jaehee từ từ lùi lại. Cậu ấy đi ngang sang một bên như cua, khiến tôi tự hỏi liệu tình trạng chân giả của Kim Jaehee có bị hỏng nặng không.
"Sao vậy? Cậu có vấn đề gì ở chân à?"
"Họ bảo tôi đừng đến gần Rico và Moohyun trong bán kính 3 mét. Ha ha ha. Đội trưởng của chúng ta không linh hoạt bằng robot đâu."
Kim Jaehee nhìn Shin Haeryang đang đến gần rồi nhíu mày và lùi xa hơn 3 mét. Shin Haeryang có vẻ đã xử lý từng vấn đề có thể phát sinh rồi mới đến chỗ tôi. Ồ, cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với Shin Haeryang rồi. Shin Haeryang định nói gì đó nên tôi đã chủ động nói trước.
"Cậu có nhớ tôi đã lấy dây chuyền của cậu không?"
"...Vâng."
"Xin lỗi vì đã tự tiện. Cái... dây chuyền cậu cho mượn đó đã gặp sự cố rồi."
Shin Haeryang nhìn chằm chằm vào tôi. Chắc cậu ấy muốn tôi nói tiếp, nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh ấy, tôi cảm thấy lương tâm như bị sát hại. Lấy đồ của người khác, làm hỏng rồi thú tội với chủ nhân của nó? Hơn nữa, đó không phải là một chiếc dây chuyền bình thường. Tôi cảm thấy ruột gan như thắt lại.
Bây giờ tôi còn căng thẳng hơn cả khi bị Dylan đe dọa bằng dao trong hội trường. Thật tình mà nói, chẳng phải ai cũng lo lắng sao? Không chỉ những kẻ không hòa thuận như Sato hay Yamashita, mà ngay cả những người trong cùng đội cũng sẽ căng thẳng như tôi nếu gặp phải tình huống lỡ làm hỏng dây chuyền của Shin Haeryang và phải thú nhận điều đó. Trước hết, tôi hoàn toàn không có ý định làm hỏng nó... Tôi nói với vẻ mặt hối lỗi nhất có thể.
"Phần đá quý của dây chuyền đã vỡ rồi."
Vừa nói tôi vừa cảm thấy tội lỗi chết đi được. Kim Jaehee từ từ thu hẹp khoảng cách 3 mét lại, nghe lén câu chuyện rồi há hốc mồm kinh ngạc. Và rồi cậu ấy lại từ từ lùi ra xa.
Sau khi bị bọn khủng bố hành hạ rồi lên đảo Daehan lại lần lượt gặp Kim Jaehee và Jung Sanghyun, sự kiên nhẫn của Shin Haeryang có lẽ đã cạn kiệt rồi. Tôi có thể sẽ bị đấm thật, phải chịu thôi chứ biết làm sao giờ. Shin Haeryang lặng lẽ nghe tôi thú tội rồi hỏi với giọng tò mò.
"Nó vỡ thế nào?"
Tôi chỉ cầm nó trong tay rồi dây chuyền tự động vỡ tan tành. Thà tôi giẫm phải hoặc va vào đâu đó thì đã dễ dàng giải thích hơn.
"Không... tôi không biết nữa. Tự nhiên nó nứt ra rồi vỡ. Tôi đã cố gắng thu gom nhiều mảnh vỡ nhất có thể và cất vào trong ba lô."
Ánh mắt Shin Haeryang theo phản xạ nhìn về phía ba lô có con mèo của tôi, tôi vội vàng nói thêm.
"Cái ba lô đó tôi đã giấu trong tòa nhà trụ sở chính nên bây giờ không thể cho cậu xem được. Tôi xin lỗi vì đã làm hỏng dây chuyền của Haeryang."
"Tôi đã mong đợi một ngày nào đó nó sẽ vỡ."
Và không có lời trách móc nào. Dù tôi có chờ bao lâu đi chăng nữa, cũng không có cú đấm nào bay tới. Sự im lặng bao trùm giữa tôi và Shin Haeryang. Dù không cố ý, nhưng tôi đã lấy và phá hủy thứ gần như là di vật của người khác. Tôi cảm thấy hối lỗi đến phát điên, thà mắng chửi hay đánh tôi đi. Tôi bối rối đến mức bắt đầu nói nhảm.
"Có vẻ như cậu đã tự làm nó, nên tôi nghĩ cậu sẽ không hài lòng với những món đồ được bán trên thị trường... Tôi không có đủ kỹ năng để làm ra một cái giống hệt như vậy, nên tôi sẽ mua một cái giống nhất có thể để tặng cậu, hoặc bồi thường theo số tiền cậu định giá."
Tôi không biết giá của chiếc vòng cổ lapis lazuli là bao nhiêu. Cầm đồ của người khác làm hỏng rồi nói những lời như thế này thật là xấu hổ, tôi không dám nhìn mặt cậu ấy.
"Không sao đâu."
Thật sự không sao ư? Shin Haeryang nhắc đến vết thương ở ngón tay của tôi và nói rằng phải rời khỏi đảo Daehan thì mới có thể được điều trị y tế đúng cách. Cậu ấy nói rằng không biết khi nào bệnh viện ở đảo Daehan có thể thực hiện phẫu thuật.
"Sao lại... như vậy?"
"Theo thông tin tôi nhận được từ Aeyoung và Jihyuk, tất cả các bác sĩ gây mê, bác sĩ cấp cứu và bác sĩ phẫu thuật ở Bệnh viện đảo Daehan đều đã chết hoặc bị thương."
"..."
Nếu bác sĩ gây mê chết thì không thể phẫu thuật được. Bệnh viện chắc đã tê liệt rồi.
.
.
.
lu: (delulu hóa đin) Yêu cầu Shin vs Moohyun nói chuyện thêm!!!!!!!!! Nói nhiều vào hai anh ơi!!!!! Chứ em nghẹn á TOT
