"Tôi phải ở thế này đến bao giờ?"
Nếu tôi vùng vẫy bới tung cát lên thì tôi có thể tự đứng dậy được. Tôi cũng không bị chôn quá sâu. Cổ, tay phải và mắt cá chân của tôi ngứa ngáy vì cát. Tôi không biết tại sao dù khuôn mặt và bàn tay bị thương của tôi được lộ ra ngoài trong khi phần còn lại bị chôn vùi nhưng má, trán và mũi của tôi cũng ngứa ran.
Tôi cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn đào tay phải ra khỏi cát và gãi ngay lập tức. Tôi không hiểu tại sao khi không thể sử dụng tay thì lại có cảm giác như vậy. Nhưng khi thời gian bị chôn vùi trong cát kéo dài, lưng và thắt lưng của tôi bất ngờ cảm thấy mát mẻ. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao họ lại chôn rượu dưới này.
"Anh chỉ cần đợi đến khi Jihyuk quay lại thôi."
"...Tôi có thể hỏi một câu hơi bất tiện được không?"
Shin Haeryang nhìn chăm chú vào bãi biển, rồi cúi đầu và nói.
"Vâng, anh cứ hỏi đi."
"Nếu Jihyuk không quay lại thì sao? Lỡ cậu ấy bị thương, bị mắc kẹt hoặc rơi xuống nước và cần giúp đỡ thì sao? Hoặc nếu cậu ấy bị bọn khủng bố bắt? Chúng ta có đi giúp cậu ấy không?"
"Nếu Jihyuk không quay lại trong thời gian quy định, tôi sẽ là người tiếp theo."
"Nếu Haeryang cũng không quay lại thì sao?"
Khi tôi hỏi, lưng tôi lạnh toát. Shin Haeryang nói như thể đó là điều hiển nhiên.
"Nếu tôi hoặc Jihyuk không quay lại trong thời gian đã định, hãy coi như chúng tôi đã bị bỏ lại. Aeyoung sẽ từ bỏ việc tìm kiếm và dẫn dắt những người còn lại."
"...Tôi hy vọng Jihyuk sẽ trở về an toàn."
"Cậu ấy sẽ không đi lang thang làm những việc quá nguy hiểm đâu. Thực ra tôi muốn đi nhưng cần thời gian để hồi phục thể lực."
Bề ngoài, Shin Haeryang không có vẻ gì là mệt mỏi, nhưng có lẽ vì cậu ấy che giấu rất giỏi. Nhìn Rico vừa đến bãi biển đã ném hết thiết bị lặn, cởi đồ lặn và nằm vật ra ngủ như chết, chắc hẳn Shin Haeryang cũng muốn được nghỉ ngơi như vậy. Ngay cả khi đã thoát khỏi đảo Daehan, công việc phải làm vẫn không hết.
"Haeryang cũng nên nằm xuống giường tắm nắng và nghỉ ngơi một lát đi."
"Tôi sẽ nghỉ sau."
Shin Haeryang kiểm tra lại cái mộ cát được tạo ra tạm thời. Cậu ấy chỉ dịch chuyển trọng tâm bằng cách thay đổi nhẹ vị trí của chiếc giường tắm nắng được đặt trên người tôi, nhưng điều đó đã khiến tôi, người bị chôn bên dưới, cảm thấy ít bị đè nén hơn. Việc hít thở cũng dễ dàng hơn một chút.
Shin Haeryang nói rằng việc che giấu bản thân, hòa mình vào môi trường xung quanh là ngụy trang. Đó là một trong những phương pháp sinh tồn phổ biến nhất của động vật. Dù là trong rừng, rừng rậm, đầm lầy hay sa mạc cát, ngụy trang có thể giúp thực hiện các hành động bí mật hoặc giảm nguy cơ bị phát hiện.
Khi nghe Shin Haeryang giải thích, tôi chỉ nghĩ đến những nhân viên văn phòng đang sử dụng kỹ năng ngụy trang tại công ty, che giấu tài năng và sự đặc biệt của mình đằng sau trang phục màu trung tính và kiểu tóc phổ biến để sống không nổi bật.
"Đây là bãi biển có ánh nắng chói chang và đã qua buổi trưa, nên nhiệt độ cao có thể tạm thời đánh lừa được thiết bị cảm biến nhiệt."
"Ồ, may quá."
Shin Haeryang mở một chai rượu và đổ một ít lên lớp cát bao phủ người tôi. Cậu ấy làm như thể đang uống rượu và làm đổ xuống cát. Thật tỉ mỉ. Ngoài nơi tôi nằm, cậu ấy còn đào thêm cát rồi lấp lại, rải rác bên cạnh những chiếc giường tắm nắng khác, có lẽ là để tạo ấn tượng rằng cát xung quanh tôi bị đào bới là do tìm rượu.
"Nếu muốn xác định mục tiêu bằng mắt thường thì không thấy được. Nhưng đối phương vẫn sẽ biết có gì đó ở nơi anh Moohyun đang nằm. Có thể đánh lừa được một phần nhưng không thể đánh lừa hoàn toàn."
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó."
"Nếu có người khác đến, xin hãy cố gắng không gây ra tiếng động nào."
"Không gây ra tiếng động... làm sao mà không gây ra tiếng động được?"
Tôi còn sống mà?
"Đừng di chuyển hay gây tiếng động, và hít thở nhẹ nhàng. Cố gắng thư giãn cơ thể hết mức có thể và giữ nguyên tư thế."
Shin Haeryang đã dạy tôi vài điều về cách trở thành một xác chết. Che giấu một người sống không hề dễ dàng... Ngược lại, che giấu một người chết cũng không dễ dàng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm tắm cát. Mọi người dần dần xa lánh tôi và tự nhiên sinh hoạt trên cát. Thời gian trôi qua, tôi càng có cảm giác như bị chôn sống. Shin Haeryang nhìn xung quanh một lát rồi nhìn về phía những chiếc thuyền không còn cháy mà chỉ còn bốc khói mỏng. Sau đó, cậu ấy nói sẽ đi một lát, giao các thành viên cho phó đội trưởng Kang rồi bỏ đi.
Phó đội trưởng Kang nhìn những người nằm rải rác quanh giường tắm nắng. Cô ấy nhìn chằm chằm vào những người bị thương và những người đã kiệt sức, thở dài và xoa mặt bằng một tay. Rồi cô ấy xé toạc một chiếc khăn tắm, trong chốc lát, chiếc khăn khá dày đã biến thành một mảnh giẻ dài, chứng tỏ lực nắm của cô ấy rất tốt.
Jung Sanghyun, người đang ngồi trên giường tắm nắng khóc lóc ỉ ôi về việc răng cửa của mình bị làm sao, ngay lập tức im bặt trước màn ảo thuật mà phó đội trưởng Kang vừa thực hiện ngay trước mắt. Kim Jaehee, người đang lén lút đến gần tôi khi không có đội trưởng, cũng tương tự lùi lại.
Phó đội trưởng Kang dùng chiếc khăn đã xé quấn quanh khớp ngón tay. Cô ấy quấn quanh cả hai tay, và sau một lúc, một lớp bảo vệ tạm thời đã hoàn thành, bao quanh bốn ngón tay, ngoại trừ ngón cái. Bàn tay cô ấy trông như to gấp đôi về thể tích.
Kang Soojung nắm chặt tay, thử nghiệm và di chuyển cánh tay. Động tác nhanh đến mức tôi không thể nhìn rõ nắm đấm. Tôi xem cảnh cô ấy lần lượt thả lỏng cả hai chân, tay và vai, rồi hỏi Kang Soojung.
"Ngón cái không cần quấn à?"
"Quấn cũng có thể bị thương và không quấn cũng có thể bị thương."
Vậy thì việc quấn khăn bảo vệ tay hay không cũng như nhau thôi sao? Để đánh đối phương thật mạnh thì phải có cái gì trên tay mới phải chứ?... mà Kang Soojung chắc chắn biết rõ hơn một người bình thường như tôi.
"Cũng có thể không có ai đến đâu."
Đó là mong muốn của tôi. Mong rằng những người của Giáo hội Vô Hạn đã từ bỏ một kẻ như tôi. Mong rằng cái giáo phái điên rồ đó đừng đùa giỡn với con người nữa. Mong rằng họ đã quên tôi rồi. Kang Soojung gật đầu, rồi đột nhiên xoay vai và nói.
"Vậy thì anh Moohyun sẽ có một buổi tắm cát thư thái. Còn tôi cũng sẽ nghỉ ngơi trong khi đội trưởng vắng mặt."
Điều này... nghe ổn đấy.
"Tôi cũng hy vọng không có ai đến như anh Moohyun mong muốn. Nhưng trước khi lên sàn đấu, tôi phải chuẩn bị mọi thứ tốt nhất có thể."
Kang Soojung ngập ngừng một lát, rồi cầm mấy chai rượu đi đến. Cô ấy đập chai rượu vào thùng rác đặt ở góc, phần đáy chai vỡ tan tành. Rượu và những mảnh thủy tinh văng tung tóe vào thùng rác. Kang Soojung nhặt những chai rượu bị vỡ đáy lên, vùi sâu trong cát để giấu chúng đi. Rồi với vẻ mặt kiên quyết, cô ấy nhìn quanh bãi biển.
Đôi khi ánh mắt của Kang Soojung, đang lang thang khắp nơi, dừng lại trên người Jung Sanghyun. Và mỗi lần như vậy, Jung Sanghyun lại lặng lẽ bước một bước, lủi sang một chiếc giường tắm nắng khác. Có vẻ như cậu ta muốn thoát khỏi tầm mắt của Kang Soojung càng nhiều càng tốt... Tôi không hiểu. Nếu là tôi thì tôi thà ở trong tầm mắt của Kang Soojung còn hơn.
"Anh Moohyun." Kim Jaehee gọi tôi từ khoảng cách năm chiếc giường tắm nắng.
"Anh có chán không?"
"Tôi ổn."
"Tôi làm bánh gạo bằng cát, anh có muốn cắn một miếng và cứu rỗi tôi không?"
Kim Jaehee tạo ra thứ gì đó bằng cát đã đào và nước biển, rồi đưa cho tôi xem một thứ giống như bánh songpyeon bằng cát trong tay cậu ấy. Tôi thà chết đói chứ không ăn thứ đó đâu.
"...Tôi sẽ không ăn đâu."
Kang Soojung nhìn Kim Jaehee lén lút đến gần tôi nhưng cô ấy vẫn để yên. Có vẻ như cô ấy lo lắng về những tên khủng bố có vũ trang đang lang thang bên ngoài hơn là kẻ khủng bố yếu ớt, tay không tấc sắt mà cô ấy có thể khống chế. Kim Jaehee đến gần và hỏi tôi "Anh không đói à?". Rồi cậu ấy luồn tay xuống chiếc khăn che nửa mặt tôi, kéo má, rồi bịt mũi một người không thể chống cự. Tôi lắc đầu qua lại để gạt tay cậu ấy ra và nói.
"Hãy để tôi yên."
"Tôi chán quá."
Khi Kang Soojung bảo cậu ấy để tôi yên, Kim Jaehee mới miễn cưỡng buông tay, vẻ mặt như thể bị tước mất đồ chơi, rồi ngồi xuống giường tắm nắng.
"Ít ra trước khi đi, tôi còn ăn đồ uống có ga hay bỏng ngô, còn anh Moohyun có ăn gì không?"
"Tôi... không ăn được gì nhiều. Tôi định ăn thỏa thích khi về Hàn Quốc."
Bị chôn trong cát thế này, tôi thấy khát. Nhưng nếu tôi xin nước uống từ những người trước mặt, chắc họ sẽ cho tôi uống rượu hoặc nước biển.
Kang Soojung đột nhiên quay đầu và nhìn về phía nào đó. Tôi cũng cố gắng nghiêng đầu hết mức có thể trong tư thế nằm nhưng không nhìn rõ được. Tôi không thể nhấc người dậy hay cử động đầu vì sợ cát sẽ đổ xuống. Kim Jaehee hướng mắt về phía biển và nói với vẻ mặt chán nản.
"Lúc nãy nơi đội trưởng Shin nói sẽ đi chỉ có một chút khói, nhưng bây giờ lửa đang bốc lên ngùn ngụt. Có lẽ đội trưởng Shin đã bị nướng trong lửa do tai nạn, hoặc anh ấy đã đốt thêm lửa."
"Vậy sao? Không. Tôi nghĩ ngọn lửa bùng lên từ khói."
Trong khi Kim Jaehee vẫn chăm chú nhìn ra biển, Kang Soojung giải thích cho tôi rằng ngọn lửa lớn đã nhanh chóng biến thành một cột khói khổng lồ và bốc lên trời như một con rồng thân xám.
Sau khi Shin Haeryang đốt thêm lửa vào thuyền hoặc du thuyền, cậu ấy có ném cành cây ướt vào lửa không? Phải làm thế nào thì khói mới bốc ra như vậy? Một lát sau, mùi khét nồng nặc xộc vào mũi tôi. Tôi ho vài tiếng, đặc biệt cẩn thận để lớp cát bao bọc cơ thể không bị dịch chuyển.
Kang Soojung nhìn khói bốc lên và nói.
"Tôi hy vọng ngọn lửa và đám khói này sẽ khiến người dân hoặc tàu thuyền ở các hòn đảo lân cận có thể nhìn thấy, hoặc nếu không thì ít nhất vệ tinh cũng sẽ quan sát nơi này. Tôi muốn họ biết rằng có một vụ khủng bố ở đảo Daehan và lửa đang cháy như thế này. Vậy thì sẽ có ai đó đến thôi. Làm ơn."
"Chà, theo tôi thì họ sẽ nghĩ là đảo Daehan đang tổ chức tiệc nướng, hoặc đang đốt gì đó gây ô nhiễm không khí, hoặc đang đốt lửa cắm trại."
Nghe câu chuyện bi quan này, Kang Soojung thở dài và nói với Kim Jaehee.
"Hãy để người khác có chút hy vọng đi chứ. Đừng cố cướp hy vọng của người khác nữa."
"Hy vọng của chúng ta ở đây mà."
Kim Jaehee hất cằm chỉ về phía tôi. Tôi vội vàng phủ nhận.
"Tôi không phải là hy vọng. Tôi chỉ là một người bình thường ở đâu cũng có."
Khi chiếc khăn treo lơ lửng trên đầu tôi sắp rơi xuống, Kang Soojung vội vàng trùm khăn lên đầu tôi một cách cẩu thả. Tôi không nhìn rõ phía trước. Kim Jaehee nói, mắt vẫn nhìn ra biển.
"Có một người lạ mặt đang đi về phía này. Có vẻ cao hơn 2 mét. Cao bằng phó đội trưởng của chúng ta."
Songpyeon: là một món bánh (tteok) truyền thống của Triều Tiên, làm từ bột gạo, thường được ăn vào lễ trung thu.