Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 6 - 378. Ám sát (5)

Nghe có vẻ như Shin Haeryang đang công khai coi Ramunas như một kẻ ăn mày. Liệu cậu ấy có đang cố ý chọc tức Ramunas để kiếm cớ khống chế không?

"Không phải là tiền lẻ đâu. Tôi sẽ trả tiền xứng đáng với công sức bỏ ra."

"Anh sẽ trả bao nhiêu?"

Khi Kang Soojung tò mò hỏi, Shin Haeryang gọi tên cô ấy như thể đang can ngăn.

"Phó đội trưởng Kang."

"Đội trưởng cũng tò mò về số tiền mà, đúng không?"

Khi sự căng thẳng hơi dịu xuống, giọng Ramunas vang lên.

"Chỉ cần cho tôi biết vị trí, tôi sẽ trả mười nghìn đô la. Nếu dẫn đến, tôi sẽ trả một trăm nghìn đô la. Tình trạng sống hay chết không quan trọng, nhưng anh ta còn sống thì tốt hơn."

Ramunas nói cứ như tôi là một loại hải sản bị cấm đánh bắt vậy.

"Nếu tôi tìm thấy và dẫn Park Moohyun đến, anh ta sẽ ra sao?"

"Cứ nhận tiền thôi. Sau đó không cần biết gì thêm nữa."

Tôi tưởng tượng Kang Soojung đang chỉ vào hố cát nơi tôi ẩn náu. Nhớ lại hồi trước cô ấy từng chỉ tay vào tôi vì nghĩ tôi là tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Ôi. Không đời nào.

"Phó đội trưởng Kang. Chị không thấy quá đáng sao? Chị muốn bán đứng một nha sĩ không có ngón tay sao? Anh ta mới vào làm không lâu, chắc cũng chưa có bạn bè, chị không thấy tội nghiệp sao?"

Mỗi khi Kim Jaehee nói, chiếc giường tắm nắng lại rung lên nhè nhẹ. Có vẻ cậu ấy đang ngồi trên chiếc ghế tắm nắng được đặt trên người tôi. Khi Kim Jaehee nói như đang can ngăn Kang Soojung, niềm tin của tôi vào Kang Soojung càng vững chắc hơn. Hãy thương hại tôi đi.

Tôi từng không hiểu tại sao những người bị chôn sống trong phim lại chết, nhưng nếu mặt tôi không được lộ ra ngoài, tôi chắc chắn đã chết từ lâu rồi. Bị đè nén bởi cát hoá ra là cảm giác như thế này.

Nhưng có lẽ nhờ Kim Jaehee, Ramunas vẫn chưa nhận ra vị trí của tôi. Tìm một đối tượng được ngụy trang kỹ lưỡng bằng mắt thường có vẻ không phải là việc dễ dàng. Tôi hy vọng hắn ta cứ tìm mãi không thấy và nhanh chóng rời đi.

"Tôi mới là người đáng thương nhất. Gần đến ngày nhận lương rồi nên tôi đang rất túng thiếu... Tôi cũng cần tiền lắm, nhưng nếu tôi tiết lộ vị trí hoặc giao người rồi họ chết vì tôi thì thật khó chịu. Không phải là giết người đúng không?"

Ramunas không trả lời câu hỏi của Kang Soojung. Kang Soojung cũng im lặng, có lẽ vì phát chán với phản ứng của Ramunas. Trong lúc sự im lặng khó chịu bao trùm giữa mọi người, tôi cố gắng thở thật chậm bằng mũi. Không hiệu quả lắm. Tôi nghĩ mình sắp ngất mất.

"Dù cho cô hay tôi không giết anh ta thì cuối cùng bọn Giáo hội Vô Hạn cũng sẽ tìm ra Park Moohyun, chơi đùa chán chê rồi giết anh ta thôi. Những kẻ như cô và tôi chỉ cần kiếm tiền ở giữa là được."

"Tại sao Giáo hội Vô Hạn lại muốn Park Moohyun?"

Shin Haeryang hỏi, nhưng Ramunas tránh né câu trả lời.

"Tôi không biết. Có vẻ như anh ta là một người bình thường không may vướng vào một giáo phái điên rồ, nhưng tôi không muốn biết nhiều. Tôi chỉ nghĩ đến việc mang thứ họ muốn đến và nhận tiền thôi."

"Nếu muốn người châu Á thì không nhất thiết phải là Park Moohyun đúng không? Có nhiều người tóc đen, mắt đen lắm. Tôi có thể giới thiệu vài người Trung Quốc hoặc Nhật Bản đang ở đảo Daehan. Đến lúc bị cắt hai ngón tay và mất vài ngón chân, chỉ cần ai đó chọc vào sườn là anh ta sẽ tự giới thiệu mình là Park Moohyun thôi."

Kang Soojung nói với đội trưởng của mình với vẻ mặt không thể tin được.

"Đội trưởng Shin. Khoai lang cắt thành miếng khoai tây thì khoai lang có biến thành khoai tây không?"

"Như câu 'Không có gà thì ăn vịt', nếu không có người phù hợp thì có thể bắt một người tương tự để thay thế thôi."

Chắc Shin Haeryang đang hỏi nếu không tìm thấy Park Moohyun thì có thể bắt đại một người châu Á nào đó rồi tra tấn không. Nghe ý kiến của Shin Haeryang về việc có thể thay thế được hay không, Ramunas phá ra cười khẩy rồi nói.

"Có vẻ như có khá nhiều kẻ không vừa mắt ở đây. Tôi không có ý định lừa gạt những kẻ điên rồ như Giáo hội Vô Hạn đâu. Tôi không muốn bị những kẻ cuồng tín trả thù. Vậy nên, có làm không? Hay không?"

Kang Soojung thở dài rồi hỏi.

"...Có tiền thật không? Tôi cần chắc chắn rằng anh có đủ tiền để giữ lời hứa."

"Những gì tôi có là đồ trang sức quý giá có giá trị tương đương."

Nghe vậy, Kang Soojung hỏi, lộ rõ vẻ thất vọng.

"Nói cách khác là không có tiền mặt?"

"Tốt hơn tiền mặt chứ. Dễ mang theo hơn. Có thể bán đấu giá, hoặc bán qua trung gian, nhưng nếu không muốn bán thì đeo cũng được."

Trước câu trả lời của Ramunas, giọng Kang Soojung hạ thấp và nói một cách lạnh lùng.

"...Này. Cút đi. Nếu không muốn bị đánh."

"Cái gì?"

"Cái đồ không có tiền mà lại muốn sai khiến người khác à? Ngày mai là đến hạn thanh toán thẻ tín dụng rồi, trung gian hay bán đấu giá cái quái gì? Jaehee. Đây có phải là kiểu lừa đảo mới thịnh hành dạo này không?"

Kim Jaehee đứng về phía Kang Soojung và nói.

"Có vẻ là lừa đảo đó. Nhìn đôi mắt đó xem. Trong số những người như vậy có rất nhiều kẻ lừa đảo. Và nhìn tôi đây. Bị lừa một cách trắng trợn, lúc tỉnh táo lại thì bắp chân và ngón tay đã không còn. Huhu. Thế giới đều lừa tôi."

"Vất vả rồi. Dù sao thì bọn lừa đảo đó cũng không đưa tiền mà lại mang theo mấy thứ kỳ lạ rồi bảo có thể đổi thành tiền. Thằng này với mấy thằng mang theo đĩa ngọc bích hay vòng germanium thì khác gì nhau chứ."

Giọng Ramunas đầy bàng hoàng vang lên ngay sau đó.

"Loại đồ trang sức quý giá này những kẻ như các người khó mà nhìn thấy..."

"Này. Cái đó đáng giá hơn mười nghìn đô la ư? Nhìn cái vẻ của nó xem. Mày định lừa tao bằng cái nhẫn đồ chơi rẻ tiền mà ngay cả đứa cháu 6 tuổi của tao cũng không thèm chơi à? Buông tay ra, đội trưởng Shin. Buông ra. Tôi nói cho mày biết. Ngay cả tiền mua nước uống cũng không có mà phải uống nước biển, mày đùa tao à?"

"Phó đội trưởng. Bình tĩnh đi ạ."

Tôi nghe thấy tiếng Shin Haeryang giữ và can ngăn Kang Soojung, người có vẻ đang rất tức giận. Shin Haeryang dường như đang cười. Kim Jaehee cũng có vẻ đang cười.

Trong chốc lát, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên, rồi Emma hét toáng lên vì ồn ào, và tiếng ồn cũng giảm dần. Sau lời đuổi khách thẳng thừng của Shin Haeryang, tôi không còn nghe thấy giọng Ramunas nữa. Một lúc sau, Kang Soojung thận trọng hỏi Shin Haeryang.

"Đội trưởng. Tôi phải chống nạnh và thở phì phò đến bao giờ nữa?"

Tôi nghe thấy tiếng Shin Haeryang di chuyển xung quanh, rồi cậu ấy nói với Kang Soojung.

"Có vẻ không có thiết bị nghe lén nào cả. Cô có thể dừng lại được rồi."

Chỉ cần tôi mở miệng, cát sẽ tràn vào ngay lập tức. Mũi tôi bây giờ cũng gần như bị cát nhấn chìm. May mắn thay, Kim Jaehee đã đứng dậy khỏi người tôi, và trọng lượng đè nén cơ thể tôi lập tức giảm xuống. Ít ra thì tôi vẫn sống. Kang Soojung thở dài thườn thượt rồi nói.

"Đội trưởng Shin. Tôi không làm được nữa đâu. Tôi không thể sống như thế này được. Tôi đã sống một cách lương thiện mà. Thật là xấu hổ. Tôi đang làm cái quái gì vậy chứ?"

"Với những gì đã làm, cô làm khá tốt đấy chứ."

"Thật là... một lời khen không mấy đáng giá."

"Khi đấu tập, cô giả vờ tự nhiên như hơi thở mà."

"Cái đó khác với cái này chứ!"

Khi giọng nói ấm ức của Kang Soojung vang lên, Kim Jaehee thản nhiên hỏi Shin Haeryang.

"Không phải anh nói Aeyoung đang bảo vệ chúng ta từ xa sao? Nếu có kẻ như vậy tiếp cận, chẳng phải nên bắn hạ sao?"

"Có thể. Nếu tôi ra hiệu, cô ấy sẽ bắn. Nhưng tên đó có hành động đe dọa không?"

"Đe dọa anh Moohyun mà."

"Nhìn từ xa, Aeyoung sẽ chỉ thấy tên đó như một thợ lặn vừa ra khỏi biển thôi. Và nếu có tiếng súng nổ trên bãi biển, bên kia đảo cũng sẽ nghe thấy."

"Hiểu rồi. Vậy thì cách xua đuổi yên lặng là tốt nhất rồi. Anh Moohyun vẫn sống chứ?"

"..."

"Chết rồi sao?"

"..."

Tôi không nói gì, chỉ lắc nhẹ bàn tay trái đang lộ ra ngoài. Cứu tôi với. Ngay lập tức, những người xung quanh vội vàng vén chiếc khăn trùm đầu tôi ra, rồi đào cát xung quanh cổ và mặt tôi. Sau đó, họ dùng khăn lau sạch khuôn mặt đẫm mồ hôi của tôi. Kang Soojung với vẻ mặt kinh ngạc, dùng tay quạt gió bên cạnh tôi.

"Tôi cứ tưởng anh chết rồi. Giật cả mình."

"Tôi không nói được vì cát."

"Tên to con đó bị đuổi đi tốt quá rồi. May mà có thể đuổi đi bằng lời nói."

"Cảm ơn. Mọi người đã vất vả rồi."

Kim Jaehee nói một cách tự hào.

"Tôi đã ngồi trên người anh Moohyun đấy."

"Tôi suýt chết đấy. Tôi cũng sẽ chôn Jaehee ở đây."

"Nhưng nhờ tôi mà anh Moohyun mới không bị phát hiện đang ở đây mà."

"..."

Đúng. Tôi không còn sức để giận nữa. Dù sao thì Ramunas đã đi là mừng rồi. Kang Soojung cũng không dùng nắm đấm hay dùng chai thủy tinh vỡ. Thật may mắn biết bao. Trong lúc cả cơ thể tôi rã rời vì quá căng thẳng và mệt mỏi, tôi thấy một thứ trong tay Shin Haeryang. Cậu ấy đặt một thùng dầu lớn xuống đất. Từ cơ thể cậu ấy bốc ra mùi khét và mùi dầu đặc trưng rất nồng.

"Kẻ truy đuổi không biết chính xác vị trí. Mặc dù mục tiêu của hắn là bắt giữ hoặc giết anh Moohyun, nhưng sẽ mất thời gian để truy lùng dấu vết và thu hẹp khoảng cách. May là vậy."

"Dầu đó là gì vậy?"

"Tôi đi xem thử có cái gì còn dùng được không thì thấy toàn bộ đều cháy rụi hoặc hỏng bét rồi. Tôi dùng thuyền làm củi để đốt thêm lửa và mang số nhiên liệu còn lại về."

Kang Soojung hỏi Shin Haeryang, vẻ mặt như không muốn hỏi nhưng không thể không hỏi.

"Dầu đó dùng để làm gì vậy?"

"Là nhiên liệu dùng cho thuyền máy."

"Thuyền cũng gần hết nhiên liệu rồi, chúng ta phải lên thuyền và ra biển rộng sao?"

"Vâng."

Kang Soojung dường như sợ hãi đến mức không dám hỏi thêm về tương lai của mình nữa. Tôi cảm ơn những người xung quanh đã giấu tôi. Thấy Jung Sanghyun đang đứng riêng lẻ ở đằng xa, tôi nhờ họ gọi cậu ta đến. Với một cái gật đầu của Shin Haeryang, Jung Sanghyun ngồi xuống trước mặt tôi với vẻ mặt bướng bỉnh.

"Cảm ơn vì lúc nãy khi bị hỏi, cậu đã nói không biết tôi."

Jung Sanghyun lẩm bẩm nói gì đó với tôi trong khi vẫn đang ngậm khăn trong miệng, nhưng tôi không hiểu được. Khi tôi không hiểu, Jung Sanghyun lặp lại câu đó ba lần, rồi tức giận giậm chân thình thịch, đá cát rồi bỏ sang chiếc giường tắm nắng khác.

"Tôi thực sự không hiểu cậu ta nói gì. Tôi cứ tưởng mình khá giỏi trong việc hiểu những người nói lầm bầm."

"Cậu ta nói rằng nếu nha sĩ đột nhiên bị bắt đi hoặc chết, vậy thì ai sẽ chữa răng cho cậu ta đây."

Kim Jaehee dường như hiểu được lời của Jung Sanghyun, cậu ấy phiên dịch cho tôi rồi lại trùm khăn lên đầu tôi.