Kang Soojung đưa ra nhiều ý kiến về việc làm thế nào để bảo vệ tôi khỏi các tín đồ Vô Hạn. Một trong số đó là chuyển tôi ra xa bờ biển, đến nơi mà những chiếc tàu thoát hiểm đang trôi nổi trên mặt nước. Cứ để nha sĩ nổi lềnh bềnh trên biển đi. Dù sao thì ngay cả khi chúng tìm anh Moohyun thì cũng sẽ tập trung tìm kiếm trên đảo Daehan. Khi tìm kiếm trên đảo Daehan mà không thấy, chúng sẽ nghĩ là không tìm thấy, chứ không nghĩ rằng người cần tìm đang nổi trên biển đâu.
Và có lẽ chúng sẽ không bơi đến nơi có những chiếc tàu thoát hiểm đó để giết Park Moohyun đâu. Kang Soojung dùng ngón tay chỉ vào những nơi mà những chiếc tàu thoát hiểm đang nổi. Cô ấy chỉ vào chiếc tàu thoát hiểm của mình và nói rằng vì có những người như Lee Jihyun hay Henry cũng ở đó nên sẽ không cô đơn hay sợ hãi. Và ngay cả khi các tín đồ Vô Hạn trên bãi biển bắn súng xuống biển thì tỷ lệ trúng cũng thấp, hơn nữa nếu lặn xuống biển thì không thể giết được.
Nghe xong, tôi thấy đó là một ý kiến khá hay. Tôi nghĩ đến vết thương ở tay có thể bị ướt nước biển khi bơi đến tàu thoát hiểm, nhưng ngoài ra thì có vẻ không tệ. Những người tôi gặp trong quá trình thoát hiểm cũng sẽ ở đó.
Tuy nhiên, ngay lập tức tôi gặp phải sự phản đối của Shin Haeryang. Nếu cách đơn giản nhất để thoát khỏi căn cứ dưới biển là thang máy không khả thi thì lặn biển là lựa chọn tốt nhất. Cậu ấy phản bác chúng có thể lặng lẽ tiếp cận dưới chiếc tàu thoát hiểm bằng cách lặn biển và giết Park Moohyun.
Kang Soojung đưa ra nhiều luận điểm phản bác ý kiến của Shin Haeryang. Tuy nhiên, việc phản bác lời nói của một người đã thoát khỏi căn cứ dưới biển số 1 bằng cách lặn biển và nhiều lần có thể giết chết những người đang chờ trên tàu thoát hiểm không hề dễ dàng.
Shin Haeryang thậm chí còn giải thích cho Kang Soojung cách dễ dàng xử lý những người đang chờ được giải cứu trên tàu thoát hiểm một người chỉ bằng một con dao, ngay cả khi không có bình khí. Mỗi khi nghe cậu ấy nói có thể kéo từng người một xuống nước như quái vật biển, rồi cắt cổ họ không kịp kêu la, Kang Soojung và tôi lại nhíu mày sâu hơn.
Nghe nói ngay cả khi không cần vũ khí cũng có thể dễ dàng xử lý đối thủ khi họ rơi xuống nước và hoảng loạn vì uống nước biển. Tôi tự hỏi vậy thì người tấn công phải nín thở bao nhiêu phút.
Tôi hỏi vấn đề đó, và Shin Haeryang trả lời rằng trung bình chỉ cần nín thở 2 phút. Bởi vì không có nhiều người nín thở được hơn 2 phút. Kang Soojung, người vẫn im lặng lắng nghe, hỏi Shin Haeryang có thể nín thở được bao lâu. Shin Haeryang trả lời rằng tùy thuộc vào tình trạng cơ thể nhưng nếu di chuyển thì khoảng 5 phút, còn nếu đứng yên thì khoảng 10 phút. Trước câu trả lời khó tin này, Kim Jaehee buông lời châm chọc "Ngay cả hà mã cũng không lặn lâu như thế đâu".
Tuy nhiên, thực tế là hầu hết những người làm việc tại căn cứ dưới biển đều biết lặn biển, bơi lội hoặc lặn tự do. Tôi nghĩ rằng nếu căn cứ dưới biển số 1 sụp đổ, những người đang ở trên tàu thoát hiểm có thể gặp nguy hiểm do các tín đồ Vô Hạn thoát ra bằng cách lặn biển. Những lời giải thích của Shin Haeryang chỉ làm tăng thêm nỗi lo lắng của Kang Soojung về những người như Lee Jihyun, Yoo Geum và Henry.
Sau đó Kang Soojung nói rằng chẳng phải an toàn hơn nếu đặt tôi ở nơi đông người nhất trên đảo Daehan sao. Cô ấy nói rằng hãy đưa tôi đến những nơi đông người nhất hiện tại như hội trường, bệnh viện, hoặc ký túc xá nhân viên, và giấu tôi trong đám đông thì sao. Tôi không đồng ý với lập luận rằng giống như việc giấu cây trong rừng, họ sẽ không công khai giết người ở những nơi đông người như vậy.
"Chúng đang cố giết tôi một cách công khai ở nơi đông người. Ngón tay của tôi cũng bị giật mất ở một nơi đông người mà. Tôi không biết ai là tín đồ Vô Hạn nên có thể sẽ chết trong chớp mắt. Nếu chúng cắt đi một phần cơ thể thì sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút, nhưng không phải là không thể."
Kang Soojung liếc nhìn bệnh viện đảo Daehan ở xa và các tòa nhà khác ở giữa, rồi thở dài một hơi thật dài và đề nghị giấu tôi ở một nơi hoàn toàn không có người. Cô ấy hỏi liệu có thể giấu tôi sau rặng san hô hoặc tảng đá, đào đất trong bụi cỏ, hoặc giấu trong một nhà kho bỏ hoang hoặc một văn phòng không dùng ở góc xa nhất của tòa nhà, hay ở góc xa nhất của kệ hoặc tủ quần áo ký túc xá nhân viên. Vấn đề không phải giấu một cái cây trong rừng, mà là chôn vùi và che giấu nó.
Lập luận của Kang Soojung là ngay cả một không gian chật hẹp mà người bình thường có ý thức sẽ không bao giờ đi vào vì đó là nơi trú ẩn của bụi bẩn và côn trùng, thì cũng không sao, hãy đặt tôi vào một nơi an toàn. Cô ấy đưa ra ý kiến rằng việc tháo một phần sàn hoặc trần nhà ở những nơi khó tìm và giấu tôi ở đó cũng khá hay. Nghe xong tôi thấy điều đó cũng không tệ lắm. Đó là ý tưởng dễ dàng nhất để nghĩ đến nếu có một nhóm điên rồ nào đó sắp đến ám sát tôi. Trốn vào một góc để không bị phát hiện. Cứ như chơi trốn tìm mà nếu bị phát hiện thì sẽ chết vậy.
"Khi những kẻ tín đồ Vô Hạn chắc chắn đã chết, hoặc tất cả đã bị khống chế và nguy hiểm trên đảo Daehan đã qua đi thì có thể đưa ra lại thôi. Dĩ nhiên là sẽ có rất nhiều bụi, có côn trùng và phải chịu đựng sợ hãi một mình, không thể đi vệ sinh hoặc ăn uống đúng cách trong một hoặc hai ngày. Nhưng ít nhất anh Moohyun sẽ không bị những kẻ khủng bố sát hại. Việc điều trị có thể bị chậm trễ, nhưng sống sót vẫn quan trọng hơn mà."
Kim Jaehee đang lắng nghe bên cạnh gật đầu.
"Có vẻ là một ý tưởng hay đấy. Tôi đồng ý với ý kiến của phó đội trưởng. Khi mọi người đưa anh Moohyun vào đó thì cũng đưa tôi vào cùng với anh ấy nhé."
Có vẻ như không ai còn quan tâm đến quyền con người của tôi nữa. Shin Haeryang phản đối với ý kiến cho rằng việc giấu tôi ở một nơi không ai lui đến sẽ an toàn vì những kẻ Vô Hạn cũng sẽ không nhìn thấy và bỏ qua tôi.
"Có nhiều cách để tìm kiếm, nhưng trong trường hợp này, nếu sử dụng thiết bị cảm biến nhiệt, chúng có thể ngay lập tức xác định được anh đang ẩn náu ở đâu nhờ nhiệt độ cơ thể."
Đặc biệt, Shin Haeryang tiếp tục nói những lời đáng sợ rằng nếu có người ẩn náu ở một nơi vắng người hoặc một nơi vô lý như Kang Soojung đã nói, không cần phải tìm hiểu thêm, chỉ cần bắn chết từ bên ngoài và lôi ra để nhận diện là được. Kang Soojung lẩm bẩm rằng có vẻ như thế giới đã trở nên quá tốt đẹp rồi. Tôi đồng cảm.
Hơn nữa, theo lập luận của Shin Haeryang, nếu là một thợ săn lão luyện, thì ngược lại, việc xác định vị trí ẩn náu của đối thủ ở một nơi không có người hoặc biệt lập lại dễ dàng hơn. Cậu ấy nói rằng những người chạy trốn để lại nhiều bằng chứng hơn khi họ ẩn náu. Dấu chân, khoảng cách bước chân và hướng cỏ bị xẹp, hướng cành cây bị gãy, hình dạng và mùi của bụi bẩn phân tán, tóc và sợi chỉ quần áo vô tình rơi xuống, nhu cầu nguồn nước cần thiết khi ẩn náu, chất thải cần thải ra định kỳ, dấu vết sử dụng thiết bị điện tử để chống chọi với sự nhàm chán, v.v.
Và nếu tìm người ẩn náu trên hòn đảo Daehan nhỏ bé này để giết, thì tùy thuộc vào số lượng người được huy động, có thể mất ít nhất là 1 giờ, và ngay cả khi tìm kiếm kỹ lưỡng cũng sẽ không mất quá 2 giờ... Đảo Daehan mà nhỏ bé sao? Hòn đảo này rộng lớn biết bao mà. Có vẻ như diện tích hòn đảo mà Shin Haeryang nghĩ khác với diện tích hòn đảo mà tôi nghĩ.
Thà ở lại trên bãi biển cạnh những người đáng tin cậy có thể giúp đỡ còn hơn là rời khỏi bãi biển và trốn ở một nơi xa lạ, đối mặt với nỗi sợ hãi bị phát hiện và bị giết.
Tôi nhìn chằm chằm những con sóng lấp lánh như vàng ngũ sắc dưới ánh mặt trời. Trốn một mình ư? Khi còn nhỏ, tôi thường trốn trong tủ quần áo đến quên cả thời gian. Nhưng khi trưởng thành, nếu bảo tôi trốn ở đâu đó thật yên tĩnh, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, tôi chỉ có thể suy nghĩ lo lắng đủ thứ hoặc ngủ thiếp đi thôi.
"Hay chúng ta đào bẫy ở bãi biển này rồi đối đầu với chúng thì sao? Theo lời giải thích của Haeryang, có vẻ như không có cách nào để thoát khỏi kẻ tấn công đâu."
Kang Soojung ngay lập tức phản đối.
"Với cái tay đó sao? Anh Moohyun à. Chúng ta hãy cố gắng tránh đối đầu trực diện, kẻ địch có súng đấy."
"...Thật ra ý kiến của anh Moohyun cũng khá tốt đấy."
Trong khi Shin Haeryang thầm đồng ý với ý kiến của tôi, Emma chen vào trong khi đang uống vodka.
"Không xa bãi biển, nhưng phải giấu ở một nơi mà không ai nhìn thấy, bất kể nhiệt độ cơ thể đúng không?"
"Vâng."
Emma có lẽ nghĩ mình đã uống quá nhiều, đóng chặt chai vodka đang cầm rồi chôn lại xuống bãi cát. Chai vodka biến mất khỏi bãi biển như thể chưa từng tồn tại.
"Thế này là được rồi."
Kang Soojung nhìn chai vodka biến mất rồi nhìn Shin Haeryang. Shin Haeryang cảm nhận được ánh mắt và nhìn Kang Soojung, rồi nhìn tôi ở trước mặt. Sau đó, cậu ấy nhìn xuống bãi cát, nhíu mày một lúc rồi gật đầu. Chắc không phải đâu. Không phải chứ? Tôi cảm thấy ánh mắt của Kang Soojung, Shin Haeryang và Kim Jaehee đồng loạt nhìn mình.
Chưa đầy 10 phút, Park Moohyun đã hoàn toàn biến mất dưới lớp cát trên bãi biển Daehan. Lần đầu tiên tôi biết các kỹ sư đào cát giỏi đến vậy. Họ là những máy xúc chạy bằng cơm sao? Trong quá trình đào cát, họ còn tìm thấy thêm ba chai rượu. Có lẽ những kẻ điên rồ đến bãi biển này đã chôn rượu nhiều như số rượu mà họ đã uống vậy.
Tôi chỉ thò đầu ra khỏi cát cùng với những chai rượu. Chính xác thì chỉ có bàn tay bị thương của tôi thò ra ngoài, và bàn tay cũng được quấn trong khăn tắm biển. Đầu tôi được che bằng một chiếc khăn tắm biển màu cam và xanh lá cây nhạt. Người không biết gì nhìn vào sẽ nghĩ đó là một chiếc khăn bị rơi xuống đất.
Phía trên cơ thể bị chôn vùi trong cát của tôi, một chiếc giường tắm biển được đặt một cách chông chênh. Các kỹ sư chắc hẳn có kỹ thuật rất tốt, họ cực kì giỏi trong việc chôn sống một người chỉ trong chớp mắt mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào. Mặc dù tôi đã đưa ra nhiều ý kiến khác ngoài việc trốn dưới cát, nhưng các kỹ sư vẫn đào một cái hố bằng kích thước người và nhìn tôi bảo tôi chui vào. Tôi đành phải nằm xuống cái hố đó. Mặc dù có một chiếc khăn phủ lên người, nhưng cát cứ gặm nhấm khắp người làm tôi ngứa ngáy.
"Anh cứ nghĩ nó là một buổi tắm cát đi. Hãy nghĩ là đang giải tỏa căng thẳng."
Trước lời nói của Kang Soojung, tôi định gật đầu đồng tình nhưng cát quanh cằm bắt đầu sụp xuống nên tôi dừng lại. Cát mềm và ấm, dễ chịu thật, nhưng tôi lại thấy căng thẳng đang tích tụ. Tôi không phải là sò hay cua, liệu tôi có nên ẩn mình dưới cát thế này không?
"Như thế này có ổn không?"
Tôi nghĩ mình đã hỏi câu hỏi tương tự khoảng ba lần.
"Không tìm thấy thì làm sao chúng có thể giết được?"
Đúng vậy.
Shin Haeryang lấy giày của tôi rồi biến mất một lúc. Không biết cậu ấy đã làm gì nhưng đôi giày đã biến mất. Cậu ấy vứt đi rồi sao?
"Thông thường chúng tôi không... đào cát rồi chôn như thế này đâu."
"Chắc chắn rồi."
.
.
.
lu: tui cười ẻ vì mấy câu thoại cuối của Shin và Moohyun. Chắc Shin cũng thấy bối rối lắm khi mọi chuyện tự dưng đi theo chiều hướng ảnh ko thể tưởng tượng đến. Vấn đề là nó lại hợp lý chứ =))))))))
Xong nghĩ góc nhìn Aeyoung kiểu. Tự dưng thấy mấy người chúm chụm lại bàn bạc, xong bắt đầu đi đào cát và Moohyun nằm vào đó. Chắc cổ cũng hoang mang ko kém =))))))))
