Gió biển mát lạnh vuốt ve vầng trán đẫm mồ hôi của tôi. Xung quanh giường tắm nắng có ô che nắng, tạo bóng râm che chắn một phần ánh nắng mặt trời. Tuy nhiên, mỗi khi Kim Jaehee nói một câu, tôi lại có cảm giác như đang lội qua làn nước lạnh giá của biển sâu. Kim Jaehee nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi rồi đưa ra một lựa chọn tốt hơn.
"Nếu không thì có thể họ sẽ hiến tế anh Moohyun nhiều hơn một chút rồi mới quyết định."
"...Họ đã lấy ngón tay của tôi rồi mà. Như vậy vẫn chưa đủ sao?"
Jaehee nhún vai nói.
"Thật ra hai ngón tay quá ít để làm vật tế. Tôi không biết ai đã cắt, nhưng tính theo trọng lượng thì chắc cũng không được mấy gram đâu."
"Đó là mấy gram rất quý giá đối với tôi."
Kim Jaehee nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đặt lên ngực.
"Một bàn tay người nặng khoảng 400g. Nó gần tương đương trọng lượng của một trái tim."
Kim Jaehee mở bàn tay đang nắm chặt ra. Rồi cậu ấy đếm ngón tay bằng mắt rồi nói.
"Phần ngón tay bị mất... chắc khoảng 30g đến 40g. Không biết ai đã trộm của anh Moohyun, nhưng chỉ lấy vài đốt ngón tay thôi sao. Như vậy chẳng phải quá ít sao?"
Chắc là không có cơ hội cắt thêm rồi. Trong hội trường có quá nhiều người mà. Mất đi thứ nhỏ bé ấy sẽ khiến người ta khóc lóc ầm ĩ. Một chiếc răng cũng chỉ nặng khoảng 0.5g, nhưng mất đi 1g thôi là người ta nằm bẹp xuống đất và khóc rồi. Nhìn Sanghyun đằng kia kìa. Bây giờ cậu ta vẫn còn mếu máo đấy.
"Nếu tôi là người chủ trì lễ cầu nguyện thì sao? Tôi dâng vật tế lên bàn thờ, dâng đá quý, và cầu nguyện vô số lần để quay về quá khứ nhưng không có bất kỳ thay đổi nào ư? Khi các tín đồ cầm súng nhìn tôi với vẻ mặt hung dữ, hỏi rằng chúng tôi bị lừa sao, tôi sẽ bào chữa rằng lượng vật tế quá ít. Có vẻ như phải hiến tế một cái gì đó nặng bằng trái tim thì mới có tác dụng. Hoặc là một cái đầu? Ngón tay thì dù sao cũng quá ít. Đó là lý do chúng ta thất bại, hãy cắt lớn hơn và thử lại đi."
Đừng nói những lời đáng sợ đó nữa. Kinh quá. Kim Jaehee, một tín đồ Giáo hội Vô Hạn, nói với một nụ cười nhẹ.
"Nếu chúng ta hiến tế toàn bộ Park Moohyun lên bàn thờ, có lẽ chúng ta có thể quay về quá khứ. Nếu vẫn không thể thì hãy giết rồi thử lại. Biết đâu chúng ta có thể tìm được một Đấng cứu thế mới thì sao?"
Dù tôi có cắt bao nhiêu ngón tay để dâng lên, Giáo hội Vô Hạn cũng chưa chắc đã hài lòng. Ngay cả khi họ giết tôi, khả năng tạo ra một Đấng cứu thế mới là không thể biết được. Cũng không phải là hoàn toàn không thể, vì sự việc như tôi đã xảy ra một lần rồi mà.
"...Dù có tuyệt vọng đến mấy, liệu một người có thể có suy nghĩ phi lý đến thế không? Chẳng phải họ sẽ phán đoán rằng Giáo hội Vô Hạn đã lừa dối các tín đồ vì đã thất bại sao?"
"Khi tuyệt vọng, con người có thể làm bất cứ điều gì mà."
"Dù tuyệt vọng cũng có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn chứ."
"Nhưng chọn làm điều xấu thì dễ dàng và thuận tiện hơn mà."
"Vì cậu sống và suy nghĩ như vậy nên mới gia nhập giáo phái điên rồ đó và trở thành kẻ khủng bố đấy."
Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở Căn cứ dưới biển số 1. Nhưng tôi cảm thấy may mắn vì không phải chứng kiến cảnh đó.
Nếu tôi đi thang máy xuống Căn cứ dưới biển số 1 cùng Kim Jaehee với hy vọng tìm thấy ngón tay thì chuyện gì sẽ xảy ra? Không những không tìm thấy ngón tay mà nếu bị các tín đồ phát hiện, tôi sẽ bị hiến tế ngay lập tức. Tôi có thể đã chết rồi.
"Vậy thì lũ Giáo hội Vô Hạn có thể sẽ đến tìm tôi để giết tôi, hoặc cắt đi một phần lớn hơn cả ngón tay."
"Vâng. Nếu là tôi thì tôi sẽ làm vậy."
Tôi hỏi người bạn đáng ngờ gần tôi nhất.
"Jaehee không định thử sao?"
"Trước hết, tôi không thể đến gần anh Moohyun trong bán kính 3 mét."
Kim Jaehee nói vậy nhưng lại tiến đến gần một cách dễ dàng. Tuy nhiên, ánh mắt của Kim Jaehee nhanh chóng hướng về hai bóng người cao lớn. Nếu bây giờ Kim Jaehee tấn công tôi, Kang Soojung hoặc Shin Haeryang sẽ bay đến và hạ gục cậu ấy chỉ trong 3 giây. Có vẻ Kim Jaehee cũng nghĩ như vậy.
"Tôi không đủ sức lực để bắt cóc anh Moohyun, hay cắt một phần nào đó rồi bỏ chạy đâu. Chạy trên bãi cát lún này bằng đôi chân giả bị hỏng, thoát khỏi những con quái vật đó rồi trốn đến Căn cứ dưới biển số 1 sao?"
Ánh mắt của Shin Haeryang định kỳ quét về phía này. Nói đúng hơn, nó lướt qua Jung Sanghyun, tôi, Kim Jaehee, Rico và Emma đang nằm trên giường tắm nắng, và cả những người bị thương khác cùng những người lướt sóng ở xa nữa, giống như một người máy Android có vũ trang đang dò tìm nguy hiểm trên diện rộng.
Kang Soojung trông có vẻ đang đứng thoải mái. Tuy nhiên, cô ấy chỉ không giơ tay phòng thủ lên thôi chứ đôi chân dường như sẵn sàng di chuyển bất cứ lúc nào.
"...Tôi nghĩ có vẻ như không thể đâu. Tôi hiểu tại sao Salome lại vui mừng khi có được cái đầu của Đấng cứu thế rồi. Cô ấy hẳn rất vui mừng vì đó là thứ khó có thể tự mình có được. Tôi muốn moi trái tim ấm áp của anh Moohyun ra rồi nằm dài trước bàn thờ, cầu xin quay về quá khứ, nhưng thực tế thì tôi chỉ đứng còn khó khăn nữa là. Tất cả những giờ tôi có thể làm bây giờ là than vãn và nằm dài ra thôi."
Kim Jaehee liếc nhìn Kang Soojung rồi ngã ngửa ra sau. Cậu ấy dường như chẳng bận tâm đến việc bị cát dính vào người.
"...Ra vậy. Cứ nằm dài ra đi. Đừng nghĩ đến chuyện giết hay làm hại tôi nữa."
"Ngay khi tôi giết anh Moohyun, tôi lập tức trở thành kẻ giết người rồi. Cho dù Giáo hội Vô Hạn xóa bỏ sự tồn tại của anh Moohyun và thử lại, tôi cũng không biết mình có được chọn làm Đấng cứu thế mới hay những ứng cử viên Cứu thế ở Căn cứ dưới biển số 1 sẽ được chọn. Trong tình huống này, ai sẽ là người có lợi nhất nếu anh Moohyun chết?"
"Không ai có lợi cả."
Khi tôi nói một cách kiên quyết, Kim Jaehee khẽ cười khúc khích. Tôi thở dài thườn thượt rồi hỏi về những thông tin kỳ lạ mà Kim Jaehee biết. Cả Shin Haeryang và Kim Jaehee đều biết đủ điều kỳ lạ.
"Rốt cuộc thì làm sao cậu biết được trọng lượng tim người vậy?"
"Trong một nghi lễ triệu hồi ác quỷ mà tôi từng tham gia, bọn chúng đã hiến tế một trái tim lợn có trọng lượng tương đương. Hình như bọn chúng có nỗi ám ảnh bất thường với số 4."
"...Tôi có thể hỏi tại sao cậu lại tham gia những nơi như vậy không?"
"Tôi tò mò liệu nó có thực sự trở thành hiện thực không. Tôi đã chết hơn ba mươi lần rồi mà, có thể có những phép màu đặc biệt khác trên thế giới nữa, nên tôi phải siêng năng tìm kiếm chứ."
"Nhóm người nào lại làm những hành động kỳ lạ như gọi hồn ác quỷ chứ?"
Nếu nói cho tôi biết, tôi sẽ tránh xa những người đó.
"Những đứa trẻ 20 tuổi không có tương lai và buồn chán, khi say xỉn thì muốn nhìn thấy quỷ hoặc ma."
"Tôi không nghĩ những người ở độ tuổi 20 bình thường sẽ sống như vậy đâu."
"Không phải đâu. Tất cả đều vậy hết."
Có những nơi hiến tế đầu lợn lên bàn thờ, nên có lẽ tim lợn cũng được. Nhưng khi nghe câu chuyện của Kim Jaehee, tôi bắt đầu lo lắng liệu có phải tất cả những người 20 tuổi ngày nay đều sống như thế không. Em trai tôi cũng nói rằng nó đã tham gia một câu lạc bộ nào đó sau khi vào đại học, chắc nó không đi đến những nơi kỳ lạ như vậy đâu.
Kang Soojung và Shin Haeryang kết thúc cuộc trò chuyện ngắn và quay lại chỗ chúng tôi.
"Tôi có thể hỏi ngắn gọn hai người đã làm gì vào đầu những năm 20 tuổi được không?"
Kang Soojung đảo mắt một lúc trước câu hỏi của tôi rồi trả lời một cách ngượng ngùng.
"Đã... đánh người ?"
"...Ra vậy."
Khi tôi quay đầu sang Shin Haeryang, cậu ấy cũng trả lời ngắn gọn như phó đội trưởng.
"...Đã bắn người."
"Ra... vậy."
Mấy đứa này chắc là đặc biệt thôi. Chắc chắn. Đây không thể nào là mức trung bình được. Tôi lắc đầu, lần lượt nghĩ đến Baek Aeyoung và Seo Jihyuk, sau đó nhìn Jung Sanghyun và lắc đầu nhanh hơn. Emma vừa tìm thấy một chai vodka trong cát thì lập tức mở nắp và uống thẳng. Có vẻ cô ấy nghĩ bạn trai mình đã chết rồi... Không phải đâu.
Kang Soojung và Shin Haeryang vây quanh tôi, rồi Shin Haeryang khó khăn mở lời trước.
"Chúng tôi đã cân nhắc ý kiến của anh về việc cứu những người trong căn cứ dưới biển một lát. Có vẻ như anh đang ám ảnh bởi việc cứu người khác."
Như thể nhận được một chiếc gậy vô hình từ Shin Haeryang, Kang Soojung nhìn tay tôi một lúc rồi nói.
"Tôi nghĩ anh Moohyun đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng kinh hoàng trong quá trình thoát khỏi Căn cứ dưới biển, cộng thêm tình trạng cơ thể không tốt nên khả năng phán đoán bị ảnh hưởng. Nếu căn cứ dưới biển sụp đổ, đó sẽ vừa là khủng bố vừa là tai nạn hàng hải và chúng ta không thể cứu tất cả những người bị cuốn vào đó. May mắn là anh đã giữ được mạng sống của mình."
Vậy sao. Dù sao thì mỗi lần chết đi, tôi cũng có thể cứu được một hai người mà. Tôi cố gắng nuốt lời đó trước mặt Kang Soojung.
Đúng vậy... Tình trạng tinh thần của tôi có vẻ không bình thường. Vòng lặp đã kết thúc rồi. Tôi không còn mạng dự phòng nữa.
Shin Haeryang bắt đầu thận trọng giải thích. Tóm lại, việc một cá nhân bị thương cố gắng giải cứu những con tin khác bị bọn khủng bố bắt giữ là một nỗ lực vượt quá giới hạn của bản thân.
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, việc tự mình chăm sóc sức khỏe bản thân đã là một hành vi rất mẫu mực, và nếu giúp đỡ những người xung quanh thì càng tuyệt vời hơn. Cậu ấy nói rằng bất cứ điều gì tôi cố gắng làm ngoài điều này đều vượt xa khả năng của một cá nhân.
Một nhóm nhỏ những cá nhân có vũ trang trên đảo Daehan đối đầu với một nhóm khủng bố giáo phái có vũ trang và đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong một thời gian dài. Nếu tất cả những kẻ khủng bố ở Căn cứ dưới biển số 1 bỏ lại bàn thờ và lên đảo Daehan thì sẽ vô cùng nguy hiểm. Lời của Kang Soojung và Shin Haeryang đều đúng. Bằng lý trí, tôi hiểu tất cả những gì hai người họ nói.
Nhưng tôi không thể chịu nổi việc cứ ở yên trên đảo Daehan thế này. Vẫn còn thời gian trước khi sụp đổ, và tôi không thể ngừng nghĩ rằng những người ở dưới biển đó vẫn còn sống sót cho đến lúc đó. Tôi hiểu quá rõ những khó khăn mà một cá nhân phải trải để thoát khỏi Căn cứ dưới biển đó. Có lẽ tôi sẽ phải đi gặp nhà tâm lý sau khi rời khỏi đảo Daehan.
Khi tôi nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức làm theo lời khuyên của Kang Soojung và Shin Haeryang, Kang Soojung nắm lấy tay phải của tôi và nói rằng cô ấy rất biết ơn sự cảm thông của tôi. Sau đó, cô ấy nói lời cảm ơn vì nhờ có anh Moohyun mà Jung Sanghyun đã được sơ cứu. Tôi cũng được trưởng nhóm Shin sơ cứu nên cũng vui vẻ đáp lại lời cảm ơn.
Kim Jaehee và tôi nói ngắn gọn về việc có thể có những kẻ trộm cơ thể hoặc sát thủ do Giáo hội Vô Hạn phái đến. Shin Haeryang dường như đã lường trước điều này. Tuy nhiên, mỗi khi nghe Kim Jaehee bổ sung thông tin, nét mặt của Kang Soojung lại như sắp nôn.
.
.
.
lu: nói chuyện một chút. Ở trong chap trước ở phần cmt đã tranh luận khá nhiều. Về việc Moohyun nói bọn khủng bố cũng là con người và mong muốn giải cứu các con tin. Nhưng khi đưa bọn khủng bố và con tin cũng lên đảo Daehan thì không có gì để đảm bảo rằng bọn chúng sẽ đầu hàng nghe lời, những người đang an toàn trên đảo Daehan sẽ tiếp tục bị cuốn vào nguy hiểm. Chính xác là Moohyun không đủ năng lực để làm như vậy, suy nghĩ của ảnh tốt bụng nhưng rất nguy hiểm. Và các vòng lặp đã bào mòn ảnh, khi ảnh nghĩ chết thêm nữa thì sẽ cứu thêm đc người. Nhưng vòng lặp đã kết thúc rồi. Thiện chí có cần đi kèm với năng lực không? Đâu là khoảng cách giữa chấp nhận phân tích thực tế và ích kỷ?
Nhưng trong chap này tác giả đã giải quyết sạch tranh cãi, chỉ bằng vài câu khuyên nhủ của Shin và Soojung, và Moohyun cũng hiểu là ảnh đang bị ám ảnh quá mức về việc cứu người, ảnh cũng hiểu có lẽ khi mọi chuyện kết thúc, mình cần phải đến gặp nhà tâm lý. Việc chấp nhận ý kiến rằng tâm lý của mình không bình thường nghe có vẻ dễ nhưng không hề đơn giản. Moohyun làm được, chứng tỏ tâm lý của ảnh khá vững vàng đó chứ
Và thêm nữa, tác giả dắt độc giả như bòa. Chap trc tranh cãi om sòm, xong ngài dập trong một chap. Đợt ở vòng 3 cũng thế, nghĩ ShinSeoBaek ko thích Moohyun nữa, ai ngờ là diễn chứ. Suy nghĩ nhân sinh xong bị vả mặt sml =)))))))))
Salome: Salome là tên một trong những người phụ nữ theo Chúa Giêsu trong Tân Ước, cô chứng kiến cảnh Ngài bị đóng đinh và sau đó đi ra mộ vào sáng Phục sinh.