Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 16

Phần 6 - 351. Giải thoát (1)

"Thang máy này có chữ Hàn, nên khi người Hàn Quốc đến Căn cứ dưới biển, họ thường được đưa đến đây để xem. Mọi người chụp ảnh check-in rất nhiều. Các bộ trưởng hay những người như thế cũng nhất định phải ghé thăm."

Tôi nhìn dòng chữ được viết in đậm bằng tiếng Hàn và tiếng Hán rồi nhìn xuống sàn. Dưới sàn thang máy vẽ một sinh vật trông như sự kết hợp giữa cá nóc và cá chuồn. Đọc tên tiếng Anh viết bên cạnh, có lẽ sinh vật kỳ lạ đó là Asprete.

Có lẽ nếu không xảy ra những chuyện như khủng bố hay vòng lặp, tôi đã sử dụng thang máy này để lên đảo Daehan vào cuối tuần và đi dạo trên bãi biển. Tôi sẽ chụp rất nhiều ảnh bên trong thang máy và khoe với gia đình, bạn bè. "Nhìn này. Có một nơi viết tiếng Hàn trong Căn cứ dưới biển đó." Tôi mỉm cười nhạt nhẽo khi tưởng tượng ra điều đó. Kim Jaehee nhìn mặt tôi một lúc rồi tiếp tục nói, có lẽ muốn giải thích chi tiết hơn.

"Cái câu danh ngôn đó là một trong những ý kiến của những người Hàn Quốc từng ở đây được chọn ra để khắc lên. Lúc đó, anh Jihyuk nói là nên lấy một bài thơ nào đó. À. Seo Jihyuk là một anh trong đội của chúng tôi, trông to con mà lại thích đọc thơ. Anh ấy nói gì nhỉ? Tôi nghe rồi mà. À, anh ấy nói là hãy khắc câu. 'Không ai từng nói cho nó biết độ sâu của biển cả, nên con bướm trắng chẳng sợ biển chút nào.' Anh ấy nói tất cả những kẻ kiêu ngạo và xấc xược từ 8 quốc gia đều tụ tập ở đây."

"Lúc đó Jaehee không ở đây sao?"

"Vâng."

Cửa thang máy đã mở khá lâu đóng lại với một tiếng động lớn. Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng khi cửa thang máy đóng lại. Tôi cảm thấy như thể nó đang thúc giục tôi hay đi xuống ngay lập tức và chiến đấu sinh tử với giáo phái đó.

"Chị Jihyun trong đội chúng tôi nói là hãy viết câu. 'Biết mười thước nước sâu, chẳng biết một thước lòng người.' Thật nực cười phải không. Khi quyết định câu chữ hay danh ngôn để mọi người đọc, chẳng ai đề xuất cái gì đó vui vẻ và đầy hy vọng cả. Có lẽ những người sống dưới nước đều như vậy. Dòng chữ khắc trên tường thang máy là do đội trưởng Shin đề xuất. Lúc đó Sato đã nổi điên, nhưng đội trưởng chẳng bận tâm. Tôi nghe nói người phụ trách giấy tờ ở trụ sở lúc đó đã đề nghị hãy viết một cái gì đó kỳ lạ. Ừm… Tôi không nhớ rõ lắm để kể cho anh biết."

"Nếu bạn hy sinh mạng sống của mình, bạn sẽ có được nó. Ngày mai sẽ là ngọn đèn. Nghe nói đó là lời bài hát rất xưa."

Kim Jaehee nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên rồi khẽ cười.

"…Có vẻ đúng. Nhưng nghe nói đã bị loại bỏ vì nó quá nghiêm túc và nặng nề để khắc lên thang máy, lại không liên quan đến biển cả."

"Người đó còn làm việc ở trụ sở không?"

"Tôi nghe nói anh ta đã vội vã nghỉ việc. Lúc tôi đến thì anh ta đã đi rồi."

Nhìn cánh cửa thang máy, tôi cảm thấy như nó đang gọi tôi lên ngay lập tức. Tôi nhìn chằm chằm vào cái nơi giống như miệng quái vật đó một lúc, rồi cố gắng phớt lờ và quay đầu đi.

"Giờ anh định làm gì?"

Nghe câu hỏi của Kim Jaehee, tôi thấy thật bế tắc. Theo cảm xúc cá nhân, tôi muốn tham gia buổi cầu nguyện và lấy lại những ngón tay. Nếu ai đó hỏi tôi có đủ tài năng để lẻn vào nơi tập trung đông đảo tín đồ Giáo hội Vô Hạn và lấy trộm thứ đã được dâng lên bàn thờ mà không ai hay biết không, tôi sẽ trả lời rằng trình độ của tôi chỉ ở mức thức dậy giữa đêm để uống nước mà không bật đèn, rồi bị cái chân của ghế bàn ăn tấn công. Nếu không may mắn, tôi sẽ bị treo đầy trang sức và trở thành lẩu shabu-shabu trên bàn thờ mất.

Trước hết, tôi không muốn đi thang máy chút nào. Chỉ nghĩ đến việc phải quay lại Căn cứ dưới biển một lần nữa cũng đủ khiến tôi nổi mề đay và buồn nôn.

Hơn nữa, tôi đã gặp rất nhiều tín đồ Giáo hội Vô Hạn rồi. Gặp từng người một đã khó khăn và mệt mỏi rồi, thà bỏ ngón tay còn hơn tự mình bước vào một nơi tập trung tất cả bọn họ.

Nhưng nếu không có ngón tay, tôi sẽ sống thế nào đây? Tôi và gia đình tôi sẽ ra sao? Tôi thấy những bộ phận giả mà Kim Jaehee đang đeo, có lẽ Kim Jaehee đang dùng phần lớn số tiền mình kiếm được để duy trì cơ thể. Tôi nhìn những ngón tay của Kim Jaehee với đôi mắt ngấn lệ và hỏi.

"Nếu cậu không phiền, tôi có thể hỏi vài câu về những ngón tay mà Jaehee đang sử dụng được không? Nếu thấy phiền thì…"

Kim Jaehee cắt lời tôi và nhanh chóng trả lời.

"Không bất tiện đâu. Thật hay khi anh tò mò về cơ thể tôi. Anh muốn biết phần nào trên bàn tay giả của tôi thế? Hay ngón tay đó là tiếng lóng?"

Kim Jaehee nhanh chóng giơ tay ra, tôi do dự một lát rồi hỏi.

"Tôi muốn biết chi phí của bộ phận giả là bao nhiêu, và mất bao lâu để nó có thể di chuyển tự nhiên như vậy."

"Giá cả thì đa dạng lắm, nhưng tôi sẽ không tính chi phí bệnh viện. Thông thường, loại trông giống ngón tay người, mềm mại, ấm áp nhưng không có chức năng gì thì khoảng 600 đô la một ngón. Loại rẻ hơn thì lạnh, cứng và khó chịu. Loại của tôi có thể hiểu tín hiệu điện, uốn cong tự nhiên và di chuyển tinh tế, nên mỗi ngón khoảng 4.000 đô la."

Kim Jaehee uốn cong và duỗi các ngón tay của mình trong khi nói.

"Mất khoảng hai tháng để phẫu thuật và vết thương lành lại. Khoảng hai năm sau đó, hình dạng của vết cắt vẫn tiếp tục thay đổi. Khi hình dạng ổn định thì mới lắp bộ phận giả, trước đó thì anh có thể dùng loại rẻ, sau rồi mua loại đắt hơn. Tôi sẽ giới thiệu cho anh vài bệnh viện tốt và nhà sản xuất bộ phận giả đáng tin cậy. Thêm nữa, tôi sẽ chỉ cho anh vài trò đùa hay cách nói chuyện mà những người không có ngón tay thường dùng với người bình thường… Hay là anh đi cùng tôi xuống dưới để lấy lại ngón tay ở bàn thờ thì sao?"

Kim Jaehee, người đang cười như mặt nạ Hahoe, có vẻ hài lòng dù tôi chọn cách nào trong hai cách đó, nhưng tôi thì không thích cả hai. Tôi chỉ ước khi tháo băng tạm thời ở tay trái ra, tất cả các ngón tay vẫn còn nguyên vẹn.

Mất mát là điều tôi chỉ có thể chấp nhận trong nước mắt cùng thời gian trôi đi, nhưng hiện tại cảm giác từ chối thật sự quá lớn. Ý nghĩ về việc nếu tôi mất ngón tay, tôi sẽ trở thành người thất nghiệp trong thời kỳ suy thoái đang ập đến. Thật là ảm đạm vô cùng. Mới hôm trước tôi còn là nha sĩ, giờ thì sắp thành thất nghiệp rồi. Tôi sẽ kiếm sống bằng cách nào đây? Tương lai tôi lao dốc không phanh hiện rõ trước mắt, nhưng đi xuống Căn cứ dưới biển và gặp gỡ lũ cuồng tín tà giáo còn đáng sợ hơn.

"…Tôi không muốn xuống Vườn của Căn cứ dưới biển số 1."

"Vậy sao? Anh đi thăm quan một mình à? Nếu đi với tôi sẽ thú vị hơn nhiều đó. Tôi sẽ giải thích kỹ hơn cả lúc tôi giải thích về thang máy nữa. Khu vườn thực vật đó là nơi tôi thường xuyên lui tới mà."

Tôi không có ký ức tốt đẹp về khu vườn có bàn thờ đó. Tôi cố gắng xóa bỏ hình ảnh máu và những quả cam nát bét dồn dập ập đến và nói.

"Tôi có thể hỏi Jaehee một câu hỏi bất tiện hơn được không?"

"Cứ thoải mái. Sự thật của tôi luôn sẵn sàng cho anh mà."

"Jaehee từng nói rằng đã trải qua 'phép màu' như những ứng cử viên Đấng Cứu Thế khác. Cậu nói đã quay về quá khứ hàng chục lần rồi."

Khuôn mặt cười của Kim Jaehee cứng lại như tượng thạch cao. Rồi cậu ấy hỏi ngược lại tôi.

"…Ai đã nói cho anh biết? Kim Jaehee của vòng lặp khác đã nói lung tung về quá khứ của tôi với anh sao? Hay anh đã tra tấn tôi ở một vòng lặp khác?"

Cậu đang tưởng tượng cái gì vậy? Kim Jaehee khoanh tay chữ X trước ngực và định né tránh, nên tôi nhanh chóng trả lời vì sợ cậu ấy hiểu lầm.

"Jaehee đã tự mình nói với tôi."

"Ý anh là tôi tiết lộ một bí mật tuyệt mật với một người bạn sao?"

Lúc đó cậu gọi tôi là vị cứu tinh mà. Nếu là bạn bè bình thường thì cậu sẽ không bao giờ nói với tôi đâu. Tôi không muốn gieo mầm mống bất hòa lớn bằng cách nói cho Kim Jaehee hiện tại biết những sự thật về vòng lặp khác của "vị cứu tinh" gì đó.

"Có lẽ vì vui mừng khi kết bạn mới mà cậu đã mở lòng nhiều chăng? Kim Jaehee lúc đó là một người rất tốt bụng. Cậu ấy còn nhường đường thoát cho những người xung quanh, dụ cá mập, cho tôi ăn, và nói rằng sẽ sống một cuộc đời mới đầy hy vọng."

"Vậy sao?… Không giống lắm."

Gần như là bịa đặt. Một nửa là dối trá, nhưng một nửa là sự thật. Ngay cả Shin Haeryang có đến cũng khó mà phân biệt được thật giả phải không? Có vẻ như kỹ năng của tôi phát triển vượt bậc khi đến Căn cứ dưới biển không phải là kỹ năng chuyên môn mà là khả năng nói dối thì phải. Kim Jaehee nhìn tôi với vẻ mặt không tin được, nhưng tôi vẫn hỏi điều mình tò mò trước.

"Trong hơn ba mươi lần thử, cậu thoát khỏi rạp chiếu phim an toàn bao nhiêu lần?"

"…Tổng cộng khoảng năm, sáu lần. Tôi không chắc lắm. Do khói cháy nên trạng thái tinh thần tôi lúc đó không ổn định."

"Giống như các ứng cử viên cứu thế khác, kết quả có được phản ánh từ một vòng lặp ngẫu nhiên trong vô số vòng lặp mà Jaehee đã trải qua không? Không phải là vòng lặp cuối cùng sao?"

Khuôn mặt vô cảm của Kim Jaehee trông có vẻ mệt mỏi, không rõ là do cậu ấy đã bò lên bốn nghìn bậc thang hay vì đang nhớ lại quá khứ đau khổ. Ít nhất thì khuôn mặt vô cảm vẫn tốt hơn nhiều so với khi cậu ấy cười. Bởi vì Kim Jaehee cười dường như để che giấu cảm xúc của mình.

"Vâng. Tôi đã nhảy xuống cầu thang hai lần vì quá mệt mỏi, nhưng không ngờ là cái đó lại được chọn. Nếu tôi có thể chọn, tôi đã chọn một kết quả tốt hơn. Ai mà muốn một cuộc đời mất hai ngón tay, bò lết khắp nơi, bị lửa thiêu và anh trai bị hun khói chứ?"

"…Tôi cũng hỏi vì sợ rằng khi thoát khỏi vòng lặp này, tôi có thể phải nhận một kết cục không mong muốn. Chắc hẳn để nói ra rất khó khăn, cảm ơn vì đã cho tôi biết."

"Không sao đâu. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chỉ hiểu về từ 'bạn bè' theo một góc nhìn hạn hẹp, nhưng giờ tôi đã mở rộng ra rồi"

Tôi giả vờ như không nghe thấy lời nói nhảm của Kim Jaehee và hỏi.

"…Thật ra, tôi hỏi đề phòng thôi, vòng lặp cuối cùng cậu đã trải qua thế nào?"

"Tôi đã khóa cửa rạp chiếu phim lại và cùng mọi người xem phim. Phim chán đến mức chẳng bao lâu sau ai cũng ngủ gục."

Thật hay giả đây? Kim Jaehee nói vậy rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Liệu tôi có trở nên như vậy nếu khi tuyệt vọng không?

…Tôi không biết. Có lẽ nếu quá tuyệt vọng thì sẽ như vậy. Tôi sẽ cố gắng hết sức để nói với những người ở Căn cứ dưới biển rằng hãy trốn thoát đến đảo Daehan cho đến phút cuối cùng. Nếu không được thì đành chịu. Nhưng biết đâu sẽ có người nghe lời tôi mà thoát ra được thì sao.

"…Đừng đi thang máy nữa. Chúng ta hãy đi tìm người ở đảo Daehan đi."

Tôi rời khỏi khu vực thang máy và cùng Kim Jaehee bắt đầu lê bước đi. Cả hai đều trong tình trạng không tốt nên phải đi chậm hơn cả rùa. Sau khi mỗi người ngã ba lần, cả hai mới khoác vai nhau mà đi.

.

.

.

talia: đúng bộ đôi hoàn cảnh :))))))

Mặt nạ Hahoe là một loại mặt nạ truyền thống đặc sắc của Hàn Quốc.