Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 11

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19435

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5928

Phần 6 - 357. Giải thoát (7)

Park Moohyun đang leo cầu thang đã nhận ra sự hiện diện của tôi sao? Anh ấy có nhận ra tôi đang bị con rắn bắt giữ trong tình trạng như một hồn ma không? Có phải vì thế mà anh ấy vấp ngã không? Tôi nhìn ba người kiệt sức leo cầu thang rồi gọi thêm một lần nữa.

Nhìn này! Anh có nghe thấy tôi nói không? Anh có nhận ra tôi không! Anh có suýt ngã vì nghe thấy giọng tôi không?

Khi tôi hét lên từ bên cạnh, Park Moohyun lại suýt vấp ngã. Seo Jihyuk và Shin Haeryang đồng thời túm lấy Park Moohyun kéo vào phía trong cầu thang. Shin Haeryang hoàn toàn áp sát vào tường bên trong và kéo hai người kia, nên họ đã bị kéo ngược lại. Chính lúc đó.

Shin Haeryang nhìn tôi, người đang lơ lửng giữa không trung với sườn bị rắn cắn. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau… Cậu ấy nhận ra tôi sao?

Tôi và Shin Haeryang nhìn nhau, tôi giật mình, và tôi biết Shin Haeryang cũng ngạc nhiên không kém.

Shin Haeryang với khuôn mặt cứng đờ ra lệnh cho Park Moohyun và Seo Jihyuk bám vào tường rồi chiếu đèn từ máy tính bảng về phía tôi. Cậu ấy vung máy tính bảng về phía tôi và con rắn, nếu có thực thể thì chắc chắn đã bị đánh mạnh rồi.

Shin Haeryang nhìn khoảng không và cầu thang rồi cau mày. Seo Jihyuk, mồ hôi nhễ nhại và cố chịu đựng cơn đau, vỗ vai tôi nói.

"A bác sĩ. Suýt nữa thì đi đời rồi."

"Nguy hiểm quá… Cảm ơn hai người."

"…Anh có muốn đi bên ngoài không? Chắc sẽ an toàn hơn đấy."

Shin Haeryang nhìn chằm chằm vào bóng tối không có gì trong vài giây rồi cố ý chớp mắt vài lần. Nhìn Shin Haeryang kiểm tra bóng tối nơi tôi đang ở bằng ánh sáng từ máy tính bảng một lần nữa, có vẻ như cậu ấy nghĩ mình đã bị ảo giác.

Và Shin Haeryang do dự một lúc rồi sờ vào cổ, lấy ra một chiếc vòng cổ và đưa cho tôi. Nhìn cảnh này từ góc nhìn người thứ ba, có vẻ như Shin Haeryang nghĩ rằng dù có đưa máy tính bảng cho tôi thì tôi cũng khó mà cầm nó leo lên được.

Park Moohyun đang đỡ Seo Jihyuk trông giống như một xác chết biết đi. Cứ như ai đó chạm nhẹ vào là anh ấy sẽ ngã gục vậy. Seo Jihyuk ở giữa cũng tàn tạ không kém sau khi leo hết ba nghìn bậc thang. Tôi với vẻ mặt hoang mang nói với Shin Haeryang.

"Không cần phải làm đến mức này đâu."

"Tôi cho anh mượn thôi. Khi nào ra khỏi bóng tối thì trả lại."

Shin Haeryang bắt đầu leo cầu thang trở lại, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trên cầu thang. Cậu ấy khuyên cả nhóm nên đi sát vào tường bên trong cầu thang. Yoo Geum vì không còn sức leo cầu thang nên dựa vai vào tường bên trong mà đi, còn Baek Aeyoung thì trả lời "Đã hiểu".

Sau đó, mọi chuyện diễn ra giống hệt như trong quá khứ. Tôi cứ lởn vởn xung quanh, hy vọng có thể gặp lại Shin Haeryang hoặc những người khác một lần nữa.

Khi đến chiếu nghỉ, mọi người đều nằm vật xuống sàn để nghỉ ngơi. Nhìn Park Moohyun nằm trên sàn, anh ấy gần như ngất xỉu rồi. Chỉ có Shin Haeryang ngồi đó, nhìn chằm chằm vào cầu thang nơi chúng tôi vừa đi qua.

Seo Jihyuk đang nằm thổi còi bằng chai nước hỏi Shin Haeryang bằng giọng nhỏ.

"Không nghỉ ngơi sao?"

"Tôi đã thấy gì đó trên đường đi lên."

"Anh thấy gì? Cuộc sống bệnh viện buồn tẻ và vô vị của tôi ư? Hay kế hoạch nghỉ việc đã đổ vỡ của tôi?"

"Tôi thấy một con rắn khá lớn…"

Nghe câu trả lời ngập ngừng của cấp trên, Seo Jihyuk lộ vẻ ghê tởm và nói.

"Cầu thang khủng khiếp này còn có rắn sống nữa ư?"

"…Đầu nó to như xe ben."

Shin Haeryang nói với giọng mơ hồ, có lẽ do không chắc chắn, Seo Jihyuk ngược lại thở phào nhẹ nhõm và nói.

"Cái gì? Thôi nào. Trên đời làm gì có con rắn nào to đến mức đó."

Tôi nhìn cái đầu rắn khổng lồ đang bám vào sườn mình rồi nhìn Seo Jihyuk. Jihyuk à. Cách đây không lâu, tôi cũng nghĩ giống cậu đó.

Tôi không biết có thể hay không, nên đã vẫy tay phải trước mặt Seo Jihyuk. Tôi đã làm tương tự trước mặt Shin Haeryang và các thành viên khác trong nhóm, nhưng dường như tôi hoàn toàn vô hình. Lúc nãy cậu ấy đã nhìn thấy tôi bằng cách nào vậy? Rắn săn mồi bằng mùi. Shin Haeryang nhìn đồng đội của mình, người nồng nặc mùi máu, một lúc rồi lên tiếng.

"…Đừng bận tâm. Chỉ tập trung leo cầu thang thôi. Dù con rắn có xuất hiện lại, tôi cũng sẽ không để cậu bị ăn thịt đâu."

"Thật là biết ơn. Rắn rết gì cũng được, tôi sẽ không nhảy xuống cầu thang đâu, anh có thể nới lỏng sợi dây quấn quanh eo tôi ra được không? Cái này còn giống rắn hơn đấy."

"Tôi sẽ tự động thu hồi. Cứ đeo cho đến khi ra khỏi cầu thang đi."

Shin Haeryang sau đó cứ tiếp tục bước dọc theo những bậc thang ngoài cùng. Thỉnh thoảng cậu ấy lại liếc nhìn ánh sáng từ sợi dây chuyền và quan sát xung quanh Park Moohyun. Cậu ấy dường như nghĩ rằng nếu một con rắn lớn không tưởng tấn công cầu thang tối om thì mục tiêu rất có thể là con mồi được nhắm đến từ trước, Park Moohyun hoặc chính cậu ấy, người đang đi ở phía ngoài cùng.

Con rắn khổng lồ đang đứng yên lại bơi đi. Nó không hề nghe lời tôi cầu xin như "Dừng lại" hay "Tôi muốn quay về bãi biển đảo Daehan". Nó đi xuyên qua tất cả các tòa nhà và khung thép để đi lên, không biết từ lúc nào tôi đã xuyên qua Căn cứ dưới biển số 2.

Ở trung tâm Căn cứ dưới biển số 2, các con tin đang nằm sấp và bị những người cầm súng canh gác xung quanh. Jennifer, Kim Gayoung và Henry bị bắt và nằm đó. Có lẽ những người đã sử dụng thang máy trung tâm để thoát ra đã bị bắt và trói ở Căn cứ dưới biển số 2. Khi các con tin thì thầm hoặc đá nhau trong tình trạng bị trói, những cú đá mạnh mẽ của tín đồ Giáo hội Vô Hạn sẽ bay tới.

Con rắn phớt lờ các con tin và những kẻ bắt giữ họ, đi thẳng vào phòng triển lãm. Khi vào bên trong phòng triển lãm, con rắn cắn vào hông tôi và đứng yên một góc, lặng lẽ chờ đợi.

Ở đó, vài tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang kiểm tra tình trạng của những viên đá quý được trưng bày. Ánh sáng ở vị trí tôi và con rắn đứng cứ nhấp nháy liên tục, một trong những tín đồ đã chuẩn bị phòng triển lãm biện minh với Elizabeth, người trông như vừa phát hiện ra một con ruồi trên bát.

"Hôm qua tôi đã gọi kỹ sư đến sửa đèn ở đây, nhưng hôm nay lại như thế này nữa rồi. Chắc là mấy thằng kỹ sư làm việc tệ quá."

Tôi chợt nghĩ rằng ánh sáng không có vấn đề gì cả, chỉ cần tôi và con rắn rời khỏi vị trí này là được. Tôi cứ nói liên tục bên cạnh, hỏi xem họ có nghe thấy giọng tôi không, nhưng dường như các tín đồ, Elizabeth, Jamal và David không nghe thấy gì cả.

Có lẽ vì khó chịu với ánh đèn nhấp nháy không ngừng, tín đồ Giáo hội Vô Hạn đã tháo hẳn bóng đèn ở vị trí đó ra. Việc tháo bỏ một bóng đèn chiếu sáng gián tiếp trong một phòng triển lãm vốn đã tối om khiến khu vực xung quanh tôi và con rắn trở nên tối đen hoàn toàn.

Từ xa, các tín đồ đang lắp đặt máy khắc laser dành cho đá quý. Tôi nhìn rác, bụi bẩn và các vật dụng cần thiết để vận chuyển đá quý biến mất sau khi các robot dọn dẹp đi qua. Một lúc sau, tôi nhận ra những người quen đang đến.

Người đầu tiên bước vào phòng triển lãm đá quý là Baek Aeyoung. Baek Aeyoung, bước vào với khẩu súng giơ cao, hạ nòng súng xuống một chút khi nhận ra không có ai có vũ trang trong bán kính 5 mét. Vài giây sau, Baek Aeyoung mới nhận ra những viên đá quý có kích thước bằng người và mắt cô ấy mở to, bước ra khỏi phòng triển lãm. Sau đó, cô ấy dẫn một nhóm người đi vào.

Yoo Geum và Park Moohyun, kiệt sức vì căng thẳng và thiếu thể lực, đi vào với vẻ mặt vô hồn, nhưng khi nhìn thấy các món đồ trưng bày, mắt họ mở to và miệng há hốc. Park Moohyun chỉ vào một viên thạch anh tím cao bằng người và hét lên điều gì đó, Yoo Geum thì chỉ vào một viên sapphire khổng lồ và đáp lại. Seo Jihyuk, người đang ngồi trên hai tay của người máy, túm lấy cổ người máy với vẻ mặt như thể sắp bẻ cổ nó và nói với cả nhóm.

"Hôm qua tôi đến đâu có mấy thứ này?"

Seo Jihyuk chỉ vào bóng tối nơi tôi đang đứng và lẩm bẩm với giọng bối rối.

"Đó là cái đèn tôi đã sửa, nhưng giờ nó trống không. Nếu có mấy thứ này ở đây thì tôi đã nhặt một cái bỏ túi rồi."

Bất kể có núi châu báu đang ở trước mặt hay không, Baek Aeyoung đi về phía bên phải, Shin Haeryang đi về phía bên trái. Và sau đó, họ gặp lại nhau ở một góc của hình vuông. Có lẽ họ đi theo tuyến đường đó để kiểm tra xem có ai đang ẩn nấp không. Nếu tôi là thực thể, chắc hẳn Shin Haeryang đã phát hiện ra tôi khi di chuyển. Baek Aeyoung đáp lại Seo Jihyuk với vẻ mặt khó hiểu.

"Cái kích cỡ đó thì nhặt bằng cách nào?"

Người máy đang bế Seo Jihyuk di chuyển, hơi quay đầu lại và nhìn về phía tôi. Tôi không biết nó nhìn vì cần lưu lại nơi cẩn sửa chữa hay nhận ra tôi.

Tôi đã gọi người máy nhiều lần, nhưng nó vẫn chỉ trung thành làm cáng cho Seo Jihyuk và di chuyển theo lệnh của Seo Jihyuk. Tôi hét lên bảo mọi người hãy di chuyển theo hướng ngược lại, nhưng dường như họ không nghe thấy.

Không ai để ý đến sự lo lắng của của tôi, họ tiếp tục đi, không hề biết điều gì đang chờ đợi ở phía trước.

Trong khi người máy giới thiệu viên kim cương, tôi và con rắn cùng với mọi người chiêm ngưỡng vẻ đẹp của viên kim cương. Có lẽ vì ánh sáng được thiết kế đặc biệt để chiếu kim cương, nên nó rất chói mắt.

Thay vì cảm giác đẹp đẽ, tôi chỉ nghĩ liệu một viên ngọc như vậy có thể thực hiện được điều ước của con người không. Dù đã tập trung quanh viên kim cương một lúc, nhưng Baek Aeyoung và Shin Haeryang không bận tâm đến đá quý, họ cẩn thận tìm kiếm dấu hiệu của con người hoặc tìm đường ra khỏi phòng triển lãm.

Từ xa, tôi nghe thấy tiếng bước chân của các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang đến gần. Tôi cũng nhìn thấy bóng lưng của những người trong đội kỹ sư Ga đang chuẩn bị chia nhau ra để ẩn nấp.

Chỉ còn lại viên kim cương khổng lồ, tôi và con rắn khổng lồ trơ trọi. Tôi do dự một lúc rồi chạm tay vào viên kim cương, phòng trường hợp.

Nếu tôi cố gắng trộm nó, sự chú ý của các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang đến có thể sẽ đổ dồn về phía này. Vì viên kim cương lớn đáng ghét này dường như còn quý giá hơn cả mạng sống của các tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Vậy thì mọi người trong nhóm đã vào phòng triển lãm có thể sẽ ở trong tình thế thuận lợi hơn một chút, hoặc sống sót lâu hơn. Quá khứ có thể sẽ thay đổi.

Tôi đã cố gắng chạm vào viên kim cương nhiều lần nhưng không hề cảm thấy gì. Cho đến bây giờ, tôi đã cố gắng dùng tay đập hoặc chạm vào những người mà tôi gặp, hy vọng có thể nắm bắt được, nhưng tất cả đều xuyên qua khoảng không. Để chắc chắn, tôi không chỉ chạm vào viên kim cương mà còn chạm và đẩy tất cả các viên đá quý xung quanh, nhưng không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Những người duy nhất có thể nhận ra tôi một chút là Shin Haeryang, người mà mắt tôi chạm phải trong bóng tối, và Park Moohyun, người đã phản ứng bằng cách vấp ngã khi nghe giọng tôi. Con rắn vẫn cắn vào sườn tôi bằng cả cái đầu và không cho tôi biết bất cứ điều gì. Tôi phải làm gì đây? Tôi chỉ có thể nhìn quá khứ như thế này thôi sao?