Con rắn cứ lang thang khắp các Căn cứ dưới biển thế này là để thu thập xác chết của tôi sao? Nó định dùng vào việc gì? Nó sẽ tiêu hóa sao? Con rắn khổng lồ này tự do bơi lội trong và ngoài Căn cứ dưới biển mà không hề có ghi chép nào, có lẽ chưa ai từng nhìn thấy nó. Chẳng phải họ nói tàu ngầm đang thám hiểm dưới biển sao? Vậy tại sao con rắn này chưa bao giờ bị các nhà khoa học phát hiện? Chỉ cần phát hiện ra nó thôi là đã đủ để viết một bài báo khoa học rồi.
Con rắn xuyên qua căn phòng 38 trống rỗng, rời khỏi khu Baekho và lao vào làn nước biển. Rồi nó lại uốn éo bơi lên và thò đầu lên từ đáy Căn cứ dưới biển số 4.
Nơi con rắn đến là bên trong thang máy trung tâm. Khi con rắn tùy tiện thò đầu vào trong thang máy, đèn bên trong bắt đầu chập chờn một cách bất ổn. Con rắn di chuyển cơ thể về phía trước thang máy. Mỗi khi con rắn di chuyển, những bông hoa trải dưới sàn lại bị đè bẹp hoặc rơi vãi. Một tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang đứng canh gác xung quanh thang máy đã nhìn thấy cảnh tượng đó nhưng dường như không hề thắc mắc.
Tôi và con rắn chờ đợi Park Moohyun đang đi đến từ xa. Anh ấy khoác một chiếc áo choàng đen dài và trên đó đính đầy đá quý. Tôi đã nghĩ mình tự đi bộ trên con đường trải đầy hoa, nhưng bây giờ nhìn lại, những người bên cạnh đang giữ chặt hai cánh tay tôi và kéo tôi đi.
Càng đến gần thang máy trung tâm, tôi càng nhìn rõ khuôn mặt anh ấy. Chắc hẳn anh ấy đã khóc quá nhiều, đến nỗi mạch máu một bên mắt đã vỡ ra, lòng trắng mắt đỏ ngầu. Hơn nữa, nước da anh ấy trắng bệch như tờ giấy. Vài tín đồ đến gần đeo vòng tay vào cổ tay anh ấy, rồi lén lút bóc móng tay đã vỡ, hoặc giả vờ nắm tay rồi dùng kim băng làm trầy xước đầu ngón tay và lén lút thấm máu vào khăn tay mang đi. Một vài người khác đeo đồ trang sức vào tóc hoặc tai anh ấy, rồi giật vài sợi tóc, nhưng Park Moohyun có vẻ đã bị sốc đến mức tâm trí mơ hồ, không hề hay biết về những chuyện đó.
Tại sao các tín đồ lại lấy đi một phần cơ thể của Đấng Cứu Thế? Tôi nhìn cảnh tượng khó hiểu đó trong khi bị con rắn khổng lồ giữ chặt ở hông. Các tín đồ cầu nguyện trong khi đeo trang sức cho anh ấy, đi theo sau Park Moohyun đang bị kéo đi, tiếp tục cầu nguyện mà gần như không chớp mắt.
Con rắn khổng lồ lặng lẽ chờ đợi Park Moohyun và đoàn tín đồ theo sau rồi lại di chuyển. Nó đi vào bên trong thang máy trung tâm, rồi thò cái đầu đồ sộ của nó xuống từ trần nhà. Đèn thang máy nhấp nháy trong giây lát nhưng sau đó lại hoạt động bình thường… Tại sao con rắn lại thay đổi vị trí? Anh ấy có thể chết trong khi đang đi bộ mà, nhưng nó lại không ở nguyên vị trí cũ?
Medics đang chở người bị thương định lên thang máy trung tâm trước, nhưng khi cái đầu khổng lồ của con rắn chui vào trong thang máy, chúng từ từ lùi lại rồi bắt đầu nhường nhịn nhau. Cuối cùng chỉ có một chiếc thang máy đi vào bên trong.
Park Moohyun, người bị kéo đến trước thang máy như một con lợn sắp bị giết thịt, lần đầu tiên dừng bước. Anh ấy đứng im, dường như không muốn bước vào thang máy mà các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang chờ đợi. Dù Elizabeth có nắm tay kéo thì anh ấy cũng không chịu vào. Đầu con rắn đã di chuyển lên trần thang máy, nhìn chằm chằm vào Park Moohyun. Các tín đồ nam, những người đã đỡ Park Moohyun cho đến lúc đó cùng với Elizabeth nắm chặt cánh tay anh ta từ hai bên và cưỡng bức anh ta vào thang máy.
Park Moohyun khó khăn quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của Ronald Weiss, rồi lại quay đầu về phía trước khi nghe tiếng cửa thang máy đóng lại. Vài giây sau, một viên đạn đã găm vào trán anh ấy.
Cơ thể Park Moohyun ngã ngửa ra sau và cửa thang máy đóng lại. Tiếng la hét của các tín đồ vang lên từ thang máy đang rời đi. Con rắn nhả hông tôi ra. Tôi nhảy ra khỏi thang máy đang đi lên, tự hỏi mình có thể chạy khỏi con rắn bao xa.
Một sự hỗn loạn lớn bùng nổ giữa các tín đồ khi họ chứng kiến cảnh Đấng Cứu Thế bị bắn.
'Đấng Cứu Thế vừa bị bắn đúng không? Tôi không nhìn nhầm đúng không?'
'Tôi cũng thấy! Tôi thấy một lỗ đạn ở trán!'
'Anh nhìn đúng không? Ngài ấy có thể quay về quá khứ. Ngài ấy không thể chết vì một viên đạn nhỏ đâu! Ngài ấy có thể tồn tại vĩnh viễn trong quá khứ mà!'
Lúc đó, người vừa chứng kiến cảnh đó đột nhiên ngã vật xuống sàn. Nhìn thấy cảnh anh ta phun máu và quằn quại, các tín đồ bắt đầu sợ hãi và chạy loạn xung quanh thang máy.
Kẻ bắn tỉa Park Moohyun đang nhắm vào các tín đồ đang đi lại xung quanh thang máy trung tâm. Các tín đồ đang đứng cầu nguyện hoặc đi theo con đường hoa mà Đấng Cứu Thế đã đi qua đều hoảng loạn bỏ chạy. Khoảng hai mươi tiếng súng vang lên liên tiếp, và số người ngã xuống cũng gần bằng số đó.
Đạn găm vào lưng những người đang chạy, những người dừng lại vì va chạm, và những người ngã xuống. Những người vội vàng trốn một cách hỗn loạn, không tìm được chỗ ẩn nấp tử tế đều bị trúng đạn khi trốn sau những bức tường giả hoặc đồ vật bằng gỗ.
Người ta nói rằng những người lính giỏi có thể xác định vị trí của tay bắn tỉa chỉ bằng cách nhìn hướng ngã của người bị bắn và nghe tiếng súng, tính toán góc độ và khoảng cách của viên đạn. Nhưng dù có hơn hai mươi tín đồ Giáo hội Vô Hạn ngã xuống sàn, họ vẫn hoàn toàn không biết đạn bay từ đâu đến.
Có lẽ kỹ thuật ẩn nấp của tay bắn tỉa rất xuất sắc, hoặc anh ta vừa di chuyển vừa bắn. Tôi không phải là người duy nhất không nhận ra. Những người bị bắn và ngã xuống ở đây cũng ngu ngốc như tôi vậy.
Một tín đồ Giáo hội Vô Hạn dường như đến từ phía Deep Blue, anh ta đội mũ sụp xuống, vui vẻ chào một tín đồ khác rồi bắn anh ta. Sau đó, anh ta bắt đầu bắn liên tục vào những tín đồ xung quanh.
Một tín đồ đang hoảng loạn vơ súng lên một cách khó khăn, nhưng người đàn ông đó không hề kinh ngạc, anh ta né đạn bằng cách lùi lại vài bước sang bên cạnh, rồi dễ dàng hạ gục đối phương và tiến về phía chúng tôi. Anh ta vác người đang van xin tha mạng làm lá chắn, dùng báng súng đập nát mũi và cằm của đối thủ rồi cướp súng. Ngay cả trong lúc bước đi, anh ta vẫn tiếp tục bắn như thể muốn làm gãy ngón trỏ của mình vậy.
Anh ta ở quá xa, lại còn đội mũ của tín đồ Giáo hội Vô Hạn và đeo mặt nạ hình đầu lâu nên tôi không thể nhìn thấy mặt, nhưng tôi có cảm giác anh ta không phải người tôi quen biết.
Ba tay súng mà tôi biết chưa bao giờ bắn súng như vậy, họ nói rằng như thế là lãng phí đạn. Người đàn ông đó săn đuổi những người ẩn nấp quanh quảng trường trung tâm như một bóng ma, tặng cho họ mỗi người hai viên đạn vào người, tránh bắn vào não và tim, nơi họ có thể chết ngay lập tức. Anh ta hành động như một kẻ tuyệt vọng muốn gây ra đau đớn tột cùng cho bất cứ ai bị anh ta bắt được.
Nhìn cách anh ta bắn súng, anh ta chủ yếu nhắm vào bụng, nơi có cơ quan tiêu hóa, hoặc ngực, nơi có phổi. Những người đàn ông bị bắn vào bụng la hét với âm vực cao như thể trở thành ca sĩ opera. Người đàn ông còn bắn thêm vào phổi hoặc bẹn để tăng thêm nỗi đau đớn tột cùng. Có vẻ như sự gia tăng adrenaline trong tình huống khẩn cấp không thể ngăn chặn hoàn toàn cơn đau.
Dù đối phương chỉ đi chéo sang, nhưng tiếng kêu gào thảm thiết, van xin tha mạng của các tín đồ vang lên khắp nơi. Người đàn ông đang lãng phí đạn một cách vô ích, thể hiện sự kém hiệu quả tột cùng đã phát hiện Kim Jaehee đang ẩn nấp trong góc, anh ta bắn cậu ấy hai phát rồi cởi mặt nạ của mình ra.
Khuôn mặt vô cảm của Seo Jihyuk hiện ra dưới mặt nạ và mũ. Seo Jihyuk nhìn Kim Jaehee một lúc rồi nhìn xung quanh và mỉm cười hỏi với giọng nói dịu dàng.
'Jaehee à. Sanghyun đâu rồi? Trả lời nhanh sẽ tốt cho em đấy.'
Trong lúc tôi đang sững sờ trước khuôn mặt của Seo Jihyuk, tiếng la hét vẫn tiếp tục vang lên từ bên trong thang máy trung tâm.
Tôi cứ tưởng con rắn lần này cũng chờ Park Moohyun chết rồi nuốt xác anh ấy như đã làm trước đó. Và tôi đoán nó sẽ lại cắn vào hông tôi rồi đi khắp Căn cứ dưới biển như một chuyến tham quan. Nhưng lần này mọi chuyện hơi khác một chút. Tôi nghe thấy giọng của Elizabeth.
'Anh có nghĩ vết thương do súng bắn có thể hồi sinh ở bệnh viện đảo Daehan không?'
'Cái gì? Đừng nói linh tinh nữa, Beth. Nhìn đầu đi. Hỏng rồi.'
Nghe những lời Jamal tuyệt vọng, David bắt mạch tôi rồi lắc đầu. Ronald hét lên với giọng bực bội.
'Chết tiệt! Anh ta đang chết dần rồi! Tôi đã chờ quá lâu rồi! Tôi không biết tên này tỉnh dậy lúc mấy giờ, nhưng hắn ta sẽ quay lại buổi sáng đó! Hắn ta bắt mọi người phải đợi thế này!'
'Hãy giữ lễ nghi trước mặt Đấng Cứu Thế.'
'Phải cứu tôi thì mới là Đấng Cứu Thế chứ! Nếu không có lợi cho tôi thì còn tệ hơn một con kiến! Nếu bây giờ anh ta sống sót trở về thì tôi sẽ giữ lễ nghi. Nếu một trong những người ở đây trở thành Đấng Cứu Thế thì đã không có vấn đề gì rồi!'
'Nhưng Park Moohyun là người được chọn. Không phải chúng ta.'
Bên trong thang máy thật sự là một mớ hỗn độn. Bên cạnh xác tôi, các tín đồ dính đầy máu tụ tập. Nếu Kim Jaehee nhìn thấy cảnh này chắc sẽ thích lắm. Đây đúng là hình ảnh của một giáo phái cuồng tín đầy máu và thịt.
Elizabeth đặt đầu tôi lên đùi cô ta, dùng một chiếc khăn tay mỏng lau máu đang chảy ra từ vết đạn tròn trên trán tôi. Tôi không biết phía sau đầu thế nào, nhưng khuôn mặt tôi nhắm mắt lại thì vẫn trông bình thường. Elizabeth thì thầm vào tai tôi.
'Chúng ta sẽ gặp lại nhau.'
Đã gặp lại rồi.
'Xin hãy thực hiện điều ước của chúng tôi.'
Không đời nào.
'Hoặc ít nhất là điều ước của tôi.'
Rồi Elizabeth nắm chặt tay tôi. David Knight và Ronald Weiss vẫn cãi nhau về hợp đồng thuê mướn cho đến khi thang máy đến Căn cứ dưới biển số 3. Có vẻ như David đã phải gánh vác rất nhiều việc trong thời gian làm việc theo yêu cầu của Giáo hội Vô Hạn. Trong khi Jamal đang an ủi vài tín đồ buồn rầu và nhặt những món trang sức của Park Moohyun rơi trên sàn, con rắn đang theo dõi từ trần nhà từ từ hạ đầu xuống.
Con rắn không nuốt được xác nên nhìn tôi. Tôi cũng nhìn con rắn. Mày muốn tao làm gì đây? Không phải là muốn tao lấy viên đạn ra để dễ nuốt chứ? Tôi chưa từng nuôi động vật bao giờ nên không hiểu hành vi của chúng.
Con rắn như thể đang làm mẫu, húc nhẹ vào món trang sức trên đầu Park Moohyun đã chết bằng cái mõm của nó. Đá quý và trang sức lung lay như bị gió thổi. Ngay lúc đó, một tín đồ nam đang nhặt chiếc khuyên tai rơi trên sàn đột nhiên hét lên.
'Aaaaa! Aaa……!'
Tất cả các tín đồ bên trong thang máy đều nhìn về phía tín đồ nam đang la hét.
.
.
.
lu: bắt tui xem lại những cảnh này, đớn vãi. Huhu. Nhất là cái vòng 4 này. Nhìn Jihyuk đã tuyệt vọng ntn chứ. Tác giả phũ phàng vãi TOT
Và một phần nho nhỏ. Jihyuk đã giết Moohyun bằng cách nhanh nhất, không hề đau đớn. Còn với lũ tín đồ thì lại bắn vào những cơ quan nội tạng, tra tấn chúng trong đau đớn quằn quại, không thể chết ngay được, kể cả với Jaehee. Một chút dịu dàng còn sót lại của ổng dành cho Moohyun. Chiếc bật lửa có khắc 'Trả thù dễ hơn tha thứ' cũng là của Jihyuk. Sầu điên
.
talia: đọc vòng 4 khóc 1, đọc lại đoạn này thêm đoạn của Jihyuk khóc thêm 10 ToT
