Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 16

Phần 6 - 365. Giải thoát (15)

Con rắn tiếp tục bơi đến phòng số 38 khu Baekho ở Căn cứ dưới biển số 4. Trong phòng, Park Moohyun ngã khỏi giường và tỉnh dậy trong tư thế nằm sấp trên sàn nhà, máu mũi chảy ròng ròng. Anh ấy lảo đảo đứng dậy, leo lên giường và trùm chăn lên người.

Anh làm cái quái gì vậy? Đứng dậy và chạy ra ngoài đi. Nơi này nguy hiểm lắm. Phải đến một nơi an toàn chứ.

Tôi đã nhìn Park Moohyun tỉnh dậy trong phòng vài lần và nhận ra rằng tình trạng cơ thể anh ấy ngày càng tệ hơn. Park Moohyun nằm nghiêng trên giường và khóc nức nở.

"Hức… Hức hức…"

Tôi nghĩ mình chưa từng khóc như thế này kể từ khi nghe tin cột sống của tôi bị phá hủy và bị liệt từ thắt lưng trở xuống. Anh ấy cứ trùm chăn và khóc nức nở, không hề nhúc nhích dù nước tràn vào phòng. Anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào nước biển dâng lên, nhẹ nhàng làm ướt các ngón chân rủ xuống khỏi giường.

Anh ấy lau sơ máu mũi bằng mu bàn tay và chăn, rồi dùng bàn tay dính đầy máu chạm vào bức ảnh gia đình trên bàn. Trong ảnh có bốn người. Tôi và mẹ ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ điển, em trai và bố tôi đứng phía sau.

Tôi không biết Park Moohyun đang nghĩ gì khi nhìn bức ảnh đó, nhưng tôi lại nhớ lại lúc chúng tôi chụp bức ảnh đó. Tôi không có nhiều suy nghĩ về ảnh gia đình, nhưng Mujin thì khác.

Khi em trai tôi còn học cấp hai, nó sang chơi nhà bạn và nhìn thấy bức ảnh gia đình treo trên tường phòng khách, không biết nó nghĩ gì mà cứ khăng khăng rằng chúng tôi cũng phải chụp ảnh gia đình. Bình thường nó không bướng bỉnh lắm, nhưng một khi đã quyết định thì không bao giờ lùi bước, nên suốt một tuần liền nó cứ nài nỉ cả nhà đi chụp ảnh gia đình.

Chưa kịp nhận ra thì một khoản tiền lớn đã bay khỏi tài khoản của tôi, và cả gia đình đều diện những bộ cánh đẹp nhất, đẩy xe lăn đến tiệm chụp ảnh mà em trai tôi đã đặt. Tôi mặc vest, tóc vuốt sáp ngược ra sau và khóe miệng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Một thời gian sau, tôi nhận được một bức ảnh lớn đóng khung treo tường phòng khách, một khung ảnh để bàn nhỏ bằng bàn tay, và bốn bức ảnh cỡ thẻ tín dụng để bỏ vào ví. Sau khi khung ảnh gia đình được treo trên tường phòng khách, chúng tôi không bao giờ chụp ảnh nào có đủ tất cả các thành viên trong gia đình nữa. Tất cả mọi người trong ảnh đều đang cười như thể không có bất kỳ lo lắng nào cả.

Tôi cũng không nghĩ mình sẽ mang cái này xuống Căn cứ dưới biển. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ sống ở một nơi xa trong một thời gian khá dài, nên cuối cùng tôi đã bỏ nó vào hành lý. Tôi không biết Mujin có hài lòng với bức ảnh này không. Có lẽ… Nếu chụp thêm một bức nữa, tôi sẽ chụp một bức có ba người chúng tôi đang đứng.

Park Moohyun nhìn khung ảnh để bàn rồi lại bật khóc. Rồi anh ấy ôm khung ảnh vào ngực và cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Park Moohyun thở dài và nói vào hư không.

'Tôi không muốn làm gì cả.'

Nước tràn vào phòng đã ngập quá bắp chân. Sau đó, Park Moohyun đã dành thời gian trong phòng như một nhân viên văn phòng tận hưởng cuối tuần. Anh ấy nằm nghiêng trên giường, ôm chăn và gấu bông Noeul. Anh ấy ngân nga một bài hát, lăn viên kẹo không đường trong miệng, nhắm mắt và hoàn toàn không làm gì cả.

Đó là một cuộc đời tôi không hề có trong ký ức của mình. Tôi đã từng như thế này sao? Nhìn cảnh tượng này từ bên cạnh, tôi cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Này! Nước đang nhỏ giọt lên mu bàn chân kìa! Đứng dậy và chạy ra ngoài đi! Ra khỏi phòng đi!

Tôi quát tháo chính mình, nhưng Park Moohyun nằm dài trên giường như một con búp bê không còn ý chí. Anh ấy hành động uể oải đến mức tôi lo lắng phát điên. Thà anh ấy cứ khóc và hét lên với tất cả những người anh ấy gặp rằng anh ấy muốn ra khỏi Căn cứ dưới biển còn tốt hơn. Như vậy thì ít ra trông anh ấy còn có ý chí muốn sống.

Thế nhưng, nước cứ dâng lên và anh ấy vẫn chỉ khóc, từ chối làm bất cứ điều gì. Nhìn hành động thì có vẻ như anh ấy vẫn tỉnh táo không giống như lượt trước.

Khi nước đã ngập đến tận giường, Park Moohyun cuối cùng cũng đành phải đứng dậy. Nếu nằm yên, nước sẽ tràn vào mũi và miệng. Park Moohyun thậm chí còn chẳng buồn lấy ba lô. Anh ấy nhìn ảnh gia đình và búp bê Noeul trôi nổi rồi chìm trong nước biển, rồi loạng choạng đi chân trần ra hành lang.

Khu Baekho đã ngập nước đến thắt lưng. Bị con rắn cắn ngang eo ở độ cao tương tự, tôi chạy theo Park Moohyun, hét lớn bảo anh ta ra khỏi khu ký túc xá Baekho ngay lập tức. Nhưng Park Moohyun lại chống tay vào tường và bước rất chậm dọc hành lang. Anh ấy bước vào phòng số 28, tự ý uống sữa chuối và ăn đủ loại đồ ăn vặt mà không có sự cho phép của chủ phòng… Nghĩ lại thì Kim Jaehee đã cho phép tôi ăn mà. Không biết Kim Jaehee của lượt này có cho phép ăn không? Hành động hiện tại của anh ấy chỉ là trộm cắp thôi.

Park Moohyun bước ra khỏi phòng Kim Jaehee, tay ôm đầy đồ ăn vặt và đồ uống. Park Moohyun cầm gói khoai tây chiên của Kim Jaehee, nhai rôm rốp rồi uống hết cả nước ngọt cũng như thanh năng lượng mà Kim Jaehee đã tích trữ.

Nhìn lượng ăn của mình, có vẻ như tôi đang nạp lượng calo cần thiết cho cả một ngày trong một lần… Tôi, một con ma, cố gắng dừng cái hành động ngu ngốc này nhưng không thể.

Nhìn cách anh ấy đi lại, có vẻ như anh ấy không đi để cứu ai hay đi cùng ai cả. Anh ấy lững thững đi dạo qua con đường ngập nước trong khu Baekho, như thể ra ngoài để uống nước. Dường như anh ấy cũng không quan tâm đến việc nước đã ngập quá thắt lưng. Khu Baekho vắng tanh.

Park Moohyun vào từng phòng và bật tất cả các thiết bị điện tử có thể nhìn thấy. Anh ấy vặn âm lượng lên hết cỡ. Một số phòng bật nhạc ầm ĩ, một số phòng chiếu phim hoặc kịch. Tiếng diễn viên đối thoại và âm nhạc từ đủ các quốc gia vang lên ầm ĩ.

Park Moohyun vừa đi vừa đá nước theo nhịp bài hát. Anh ấy còn dùng bút viết tên mình thật lớn trên hành lang. Có vẻ như anh ấy đã mất trí theo một cách khác so với lượt trước. Khi một bài hát quen thuộc vang lên, Park Moohyun vừa hát theo thật lớn vừa đi dọc hành lang té nước. Tôi sắp phát điên rồi. Xấu hổ quá!

Anh ấy lang thang trong phòng Kim Jaehee, nhặt một vài hộp sữa sô cô la và thanh sô cô la cướp được. Chúng có đủ loại khác nhau nên tôi đã thử cắn một miếng. Nếu không hợp khẩu vị hoặc không ngon, anh ấy sẽ vứt đi và xé một cái khác ra ăn. Sau đó, anh ấy nhai kỹ và nuốt những cái mình thích.

'Cái này là gì vậy?'

Park Moohyun kiểm tra tên của món snack mà anh ấy đang ăn ngấu nghiến như một con cua. Bình thường tôi sẽ không lãng phí thức ăn như vậy, tôi cũng sẽ không vứt rác ở hành lang chung. Tôi nhìn hành động đáng xấu hổ của chính mình và liên tục thở dài. Cứ làm đi. Cứ làm những gì mình muốn đi.

Anh ấy đi bộ chậm rãi và ngân nga hát đến mức khi đến phòng số 8, nước đã ngập quá thắt lưng lên đến ngực. May mắn thay, không có ai trên giường tầng ở phòng số 8. Park Moohyun đặt một trong những thanh sô cô la mà anh ấy cho là ngon nhất trong trong đống đồ ăn vặt cướp được lên giường của Tumanako rồi lại đi ra hành lang.

Park Moohyun nhìn chằm chằm hành lang dài đầy nước đến ngực và rửa đôi tay dính nhớp trong nước biển. Tôi cứ tưởng Park Moohyun sẽ thoát ra bằng cầu thang bên cạnh phòng số 1. Nhưng Park Moohyun lại đi ngược trở lại từ phòng số 2, như thể thực sự không muốn sống. Bước chân của anh ấy thong thả đến nỗi tim tôi như muốn vỡ tung. Này! Cút khỏi đây! Anh đang làm gì ở đây vậy?

Park Moohyun đi lững thững như đi dạo và thậm chí còn định đến phòng số 80. Nước đã ngập quá vai nên cơ thể anh ấy nổi lềnh bềnh. Anh ấy không thể đi bộ được nữa. Tuy nhiên, Park Moohyun vẫn vẫy tay như đang bơi và chống tay vào tường để di chuyển.

Nước biển gần 0 độ C dường như chẳng là gì khi anh ta cứ lang thang quanh khu ký túc xá Baekho, hệt như tôi vẫn thường làm vào những buổi dạo chơi quanh nhà vào cuối tuần. Nước dâng cao đến mức anh ấy không thể di chuyển được nữa, và bị dòng nước cuốn vào một căn phòng nào đó. Park Moohyun trèo lên chiếc bàn cố định trong phòng và gần như bám chặt vào trần nhà để tránh nước. Chẳng mấy chốc, nước đã dâng lên đến cằm.

Đột nhiên, hành lang trở nên ồn ào. Ánh sáng đèn pin dài chiếu vào hành lang tối. Tiếng gọi Park Moohyun vọng lại từ xa, có vẻ như các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đã đột nhập vào khu ký túc xá Baekho.

Vài người mặc đồ lặn đang đi về phía phòng số 38, nhưng Park Moohyun lại ở phòng số 77. Park Moohyun lặng lẽ nhìn mực nước dâng lên đến miệng rồi mũi, nhắm mắt lại. Tôi hỏi chính mình đang nhắm mắt. Tại sao không thoát ra? Dù có khó khăn và đau khổ, tại sao lại không thoát ra? Làm như vậy có giảm bớt căng thẳng không? Có phải là một cuối tuần vui vẻ không? Tôi chế giễu chính mình rồi ngay lập tức hối hận.

Các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đi ra từ phòng số 38 rồi lục soát từng phòng và dần tiến về phía này. Khi các tín đồ kiểm tra đến phòng số 60, đầu Park Moohyun đã hoàn toàn chìm trong nước biển. Con rắn buông eo tôi ra và bắt đầu chờ đợi. Khi các tín đồ Vô Hạn đang lục soát đến phòng 70, con rắn nuốt chửng Park Moohyun trong một miếng. Rồi nó lại cắn vào hông tôi.

Con rắn bắt đầu bơi thẳng lên từ Căn cứ dưới biển số 4. Và không lâu sau, nó đưa tôi đến Căn cứ dưới biển số 1. Căn cứ dưới biển số 1, bao gồm cả Vườn Hesperides, đang sụp đổ theo thời gian thực. Mọi thứ xung quanh, từ người đến cây cối, đều bị nước biển cuốn trôi và dần biến mất.

Park Moohyun, tay cầm một quả cam, đang chạy loạn xạ để trốn tránh lưỡi dao của Anna. Sàn nhà lún xuống theo mỗi bước chân. Tôi nhìn Anna đang nhanh chóng đuổi theo Park Moohyun và thầm kinh ngạc. Làm sao cô ta lại có thể vung một thanh kiếm to bằng cả thân trên của mình một cách điêu luyện như vậy?

Park Moohyun đang chạy trốn, nhìn sàn nhà sụp đổ và Anna đang lao đến như một tên đồ tể cầm dao, rồi không chút do dự nhảy xuống. Park Moohyun bị lưỡi dao của Anna chém nhẹ vào lưng, đáp xuống một cây mộc lan đang đổ và trượt xuống.

Anna nhìn xuống Park Moohyun đã thoát khỏi tay mình từ trên cao, con rắn cũng nhìn theo bên cạnh Anna, rồi trườn xuống phía dưới. Có vẻ như nó nghĩ anh ấy sẽ chết vì thanh kiếm, nhưng hóa ra lại do rơi xuống nước.

Con rắn đã lao xuống nước biển trước Park Moohyun, nó buông eo tôi ra, há rộng miệng và chờ đợi. Park Moohyun, tay cầm một quả cam, rơi thẳng từ trên xuống. Ngay khi nước biển lạnh lẽo bao trùm Park Moohyun, con rắn nuốt chửng anh ấy trong một miếng.

Tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này khoảng 8 lần rồi, và mỗi lần nhìn đều thấy thật kỳ quái. Tôi cứ tưởng con rắn lại cắn eo tôi và bơi đến chỗ tiếp theo. Nhưng nó lại đứng yên một lúc rồi quằn quại như thể vừa ăn phải thứ gì đó không ăn được. Nó rên rỉ, cử động như thể đang đau đớn. Chẳng lẽ cuối cùng thì nó cũng bị đầy bụng sau khi ăn 8 Park Moohyun sao?

.

.

.

talia: đọc chap này rầu rĩ muốn khóc ToT Moohyun mà chúng ta vẫn luôn thấy là một Moohyun quyết không bỏ cuộc, dù mọi chuyện có tệ đến đâu cũng sẽ trân trọng việc được sống và không chấp nhận chết một cách dễ dàng… vậy mà vòng này lại thấy một Moohyun tuyệt vọng đến vậy ToT tui nghĩ không phải bình thường ảnh nói dối về chuyện sẽ không bỏ cuộc đâu, mà những lời đó là ý chí của ảnh, là lời động viên chính mình phải cố gắng đó. dù sao thì Moohyun chỉ là một nha sĩ bình thường thui, ảnh đã mạnh mẽ lắm rùi .·°՞(っ-ᯅ-ς)՞°·.