Emma đứng từ xa chạy về phía tôi. Cô ấy đối mặt với tôi và có biểu cảm như thể vừa gặp ma. Cô ấy nhìn bãi biển mà mình vừa đi qua và nơi tôi đang đứng, rồi hỏi với giọng khó hiểu.
"Vừa nãy không có ai ở đó cả. Anh ở bãi biển từ bao giờ vậy?"
"Tôi không biết nữa. Tôi không để ý thời gian. Thật vui khi được gặp lại cô."
"Anh làm thế quái nào mà vẫn còn sống được?"
"Ờm... chuyện hơi dài dòng. Tôi không hoàn toàn ổn nhưng vẫn còn sống sót."
Tôi vừa nói vừa giơ tay trái đã được sơ cứu lên. Emma nhíu mày một cách bối rối, chỉ tay về phía con đường cô ấy vừa chạy qua và nói.
"Tôi vừa chạy ra khỏi thang máy bằng tất cả sức lực! Tôi đã chạy không ngừng nghỉ! Làm sao anh có thể đến đây trước tôi được?"
Emma có vẻ nghi ngờ sự hiện diện của tôi. Có lẽ khoảng cách thời gian giữa lúc Emma chạy ra khỏi thang máy và lúc cô ấy gặp tôi ở bãi biển đảo Daehan không lớn. Vậy thì tôi phải giải thích chuyện này thế nào đây? Thật lòng mà nói, tôi cũng không biết nữa. Tôi muốn gọi con rắn đã bay đi đến đây và nhờ nó giải thích. Thậm chí Emma còn có thể giải thích rõ hơn tôi nữa. Tôi cố gắng trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch nhất có thể và nói.
"Tôi không rõ lắm."
May mắn thay, Emma dường như đã quen với việc những người như tôi trả lời "không rõ".
"Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này! Phải chạy trốn khỏi đây ngay lập tức đã! Con đàn bà đó có thể đuổi theo chúng ta!"
Đôi mắt Emma tràn ngập sợ hãi, cô ấy hét lên bằng giọng khẩn thiết. Dường như cô ấy tin rằng Anna sẽ đuổi theo mình. Có lẽ Anna sẽ giết tất cả mọi người trong thang máy rồi đi lùng sục khắp đảo tìm Emma. Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác sợ hãi của Emma vì mỗi lần gặp Anna tôi cũng rất sợ. Thật ra, ngay cả khi Anna đã chết, tôi vẫn sợ Anna. Tôi nói với Emma, người đang tin rằng Anna có thể tới tấn công bất cứ lúc nào, rằng cô ấy không cần phải sợ hãi.
"Người phụ nữ đó đã chết dưới tay người khác rồi."
"Thật sao? Nhưng..."
"Tôi đã thấy cô ta chết khi đuổi theo tôi. Cô ta sẽ không đuổi theo chúng ta đâu. Cô ta sẽ không bao giờ quay lại nữa."
Tôi cố gắng không nói tên Anna dù chỉ là vô tình, và đồng thời an ủi Emma đang sợ hãi. Emma loạng choạng và chân cô ấy khuỵu xuống, tôi giật mình đỡ cô ấy. Emma ngồi sụp xuống bãi cát, nhìn bọt biển và ánh nắng vỡ tan trên những con sóng. Sóng cứ xô vào bờ rồi lại rút về biển như không liên quan gì đến những chuyện này cả. Emma nhìn chằn chằm những con sóng đang vỗ vào bờ rồi lặng lẽ khóc.
"Những người khác trong thang máy thì sao?"
Emma vội vàng lau mặt bằng lòng bàn tay, tôi giả vờ không nhìn thấy hành động của cô ấy và nói.
"Cái đó tôi cũng không rõ. Tôi cũng bỏ chạy nên không biết nhiều... Cô có muốn cùng tôi đi tìm những người sống sót không?"
"...Được thôi."
Có vẻ như Emma chẳng tin đến một nửa lời tôi nói. Tôi nhận lại ba lô của mình từ Emma. Bên ngoài ba lô không có lỗ đạn nào, nhưng tôi vẫn phải chuẩn bị tinh thần để kiểm tra bên trong. Khoảnh khắc nhìn thấy con mèo bị vùi trong đống khăn, tôi vô thức mỉm cười. Cảm giác thật hạnh phúc làm sao.
Toàn thân con mèo cứng đờ và không thể cử động được như thể bị hỏng vậy. Nó nằm im như một khúc gỗ cứng ngắc khi tôi chạm vào, rồi đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ lạ. "Ưeoooooo!" Nghe tiếng kêu vang dội đó, tôi cảm thấy như nó đang hỏi tại sao mình lại phải chịu khổ như thế này... Trông nó có vẻ vẫn khỏe mạnh. Thật tốt khi nó đã sống sót, tôi thực sự muốn ôm nó vào lòng.
Tôi để nguyên con mèo đang khóc và kiểm tra túi nhỏ bên trong. Chỗ con rắn lẽ ra phải ở thì lại trống rỗng. Tôi gần như nhấc bổng con mèo lên và lục tung cả ba lô nhưng vẫn không thấy con rắn đâu cả.
Cứ như thể nó chưa từng ở đó từ đầu, trong ba lô chỉ có con mèo... Chẳng lẽ chỉ có mình tôi nhìn thấy con rắn? Tôi hỏi Emma xem cô ấy có mở ba lô ra không, và cô ấy trả lời rằng cô ấy chỉ chạy không ngừng.
Có lần tôi đã hỏi Vladimir rằng liệu có con rắn nào trong phòng không, lúc đó đang trốn thoát khỏi khu Baekho. Anh ta đã không trả lời. Liệu Vladimir có nghĩ tôi đang trêu anh ta khi yêu cầu kiểm tra một con rắn không tồn tại không? Shin Haeryang nói rằng có mùi động vật từ ba lô, lẽ nào ý anh ấy là từ con mèo thôi? Tôi ôm lấy con mèo bằng tay phải và ngửi để kiểm tra mùi. Vì ở cạnh biển nên mùi biển nồng nặc, tôi không ngửi thấy mùi gì từ con mèo cả.
...Tôi tự hỏi liệu Yoo Geum, người đã ở cùng tôi khi thoát khỏi ký túc xá Baekho, có nhìn thấy con rắn không? Tôi nhớ đã bắt con mèo cùng với Yoo Geum. Còn con rắn thì sao? Tôi có từng cho Yoo Geum xem con rắn dù chỉ một lần không? Khi tôi suy nghĩ về sự vắng mặt của con rắn, tôi nhận thấy con mèo đang run rẩy.
Tôi không biết gì về động vật nên bối rối không biết phải xử lý thế nào. Có vẻ như nó đang rất sợ hãi. Nếu tôi thả nó ra khỏi ba lô, liệu nó có ổn định hơn một chút không? Chẳng may nó sợ hãi bỏ chạy và chui vào bụi cây hoặc chạy xuống biển thì sao?
Trong thâm tâm, tôi muốn nói "Mày được tự do rồi!" và lấy nó ra khỏi nơi chật chội, tối tăm và đầy khăn đó rồi thả nó ra bãi biển rộng lớn đầy nắng. Nhưng nếu tôi tùy tiện thả một con vật đang sợ hãi ra một hòn đảo nơi khủng bố hoành hành, nó có thể biến mất vào một nơi nào đó mà không ai biết, giống như con rắn đã bay vút lên trời. Chủ nhân của con mèo sẽ vui khi tôi giữ con mèo trong ba lô rồi giao lại, hay thích tìm kiếm nó khắp đảo Daehan?
Nếu những gì Rico nói là thật, thì ngay cả Maiji, người đã để con mèo ở khu Baekho của Căn cứ dưới biển số 4, cũng chỉ tạm thời bảo vệ nó chứ không phải là chủ. Vậy thì chủ của con mèo là ai? Nếu người đó đã chết vì khủng bố hoặc ngư lôi của các tín đồ Giáo hội Vô Hạn thì sao?... Nếu người đó là tín đồ Giáo hội Vô Hạn thì sao?
Giống như tất cả những người sống sót ở căn cứ dưới biển cần được đưa đến bệnh viện, con mèo này cũng cần được đưa đến phòng khám thú y. Tôi do dự một chút rồi nhìn khuôn mặt dễ thương và đôi mắt sợ hãi của con mèo, rồi lại kéo khóa ba lô... Chỉ một chút nữa thôi, làm ơn nhé. Rồi tôi đeo ba lô lên, một trọng lượng quen thuộc đè lên lưng tôi.
"...Người đó là ai vậy?"
Emma chỉ vào Kim Jaehee, người đang nằm nghiêng trên cát và nhìn biển một cách vô hồn với vẻ ngoài tiều tụy. Mái tóc của cậu ấy trông giống như một loài rong biển đột biến. Tôi thở dài một tiếng như thể đầu óc sắp nổ tung rồi nói.
"Bạn tôi. Cậu ấy là thành viên đội kỹ sư Ga. Cậu ấy bị sốc nặng vì những gì xảy ra hôm nay nên mới ra nông nỗi này."
Kim Jaehee gần như mất hồn kể từ khi nghe tin phép màu đã kết thúc. Cậu ấy liên tục hỏi những câu hỏi như làm thế nào mà tôi thoát khỏi vòng lặp, tôi có đeo đá quý nào không, tôi đã thoát ra sau bao nhiêu lần, tôi có thể chọn vòng lặp mình muốn không. Rồi cậu ấy ngã vật xuống cát và không cử động nữa. Cậu ấy còn hét lên rằng điều đó không thể nào xảy ra được.
Có lẽ thể lực của cậu ấy đã gần cạn kiệt từ khi leo hết bốn nghìn bậc thang, nhưng sau khi nghe tin không thể quay lại quá khứ, cậu ấy gục xuống như một con búp bê hết pin. Rồi cậu ấy nằm nghiêng và không động đậy. Cậu ấy từ chối chấp nhận hiện thực đang đến, giống như một người chứng kiến toàn bộ tài sản của mình bị thổi bay.
Có lẽ cậu ấy muốn khóc và hét lên nhưng lại không có đủ sức lực để làm thế. Khi tôi đến gần, tôi nghe thấy giọng yếu ớt của Kim Jaehee. Cậu ấy nằm trên cát như một quả bóng xì hơi và khóc thút thít.
"Tôi ghét... sống như thế này quá."
"Jaehee. Tỉnh táo lại đi. Các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang ở Căn cứ dưới biển số 1 và chúng ta không biết có bao nhiêu người đang lang thang quanh đảo Daehan. Cô gái đang ngồi kia là Emma, một nhà nghiên cứu ở khu Jujak, cô ấy không biết Jaehee là tín đồ Giáo hội Vô Hạn giống như Anna đã chết. Tôi không nói vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy biết. Các thành viên trong đội của cậu cũng đang bơi đến từ tàu thoát hiểm mà."
Kim Jaehee dường như không nghe thấy lời tôi nói.
"Có lẽ sẽ có một cuộc sống tốt hơn thế này. Một cuộc sống tốt đẹp hơn một chút thôi... Cái hiện thực rác rưởi này. Nếu có thể đổi được bằng tiền, tôi sẽ đổi hàng trăm, hàng nghìn lần. Tôi không thích nó chút nào. Tôi không muốn đối mặt với nó. Tôi muốn quay về quá khứ và thay đổi dù chỉ một chút thôi. Không phải thay đổi nhiều đâu. Chỉ một chút thôi. Chỉ một hạt bụi thôi. Chỉ một hạt cát nhỏ bé thôi."
Những hạt cát trong tay Kim Jaehee lặng lẽ trượt đi và rơi xuống. Một cơn gió biển nhẹ nhàng thổi qua, những hạt cát còn lại trên tay cậu ấy cũng biến mất như chưa từng tồn tại. Một khoảng im lặng kéo dài. Tôi nhìn tín đồ cuồng tín đang rầu rĩ vì ước nguyện bấy lâu nay của mình đã tan vỡ, rồi chậm rãi lên tiếng.
"...Dù đã trải qua quá khứ kinh hoàng thì cậu vẫn có thể sống sót mà. Thỉnh thoảng cũng có thể sống hạnh phúc nữa."
"Anh Moohyun nói những lời bình thản như vậy chắc là vì anh chưa từng sống cuộc đời của tôi."
Trong giọng Kim Jaehee xen lẫn một chút tức giận. May mắn thay là cậu ấy không còn sức lực. Tôi không nghĩ mình có thể chống đỡ được.
"Jaehee cũng chưa từng sống cuộc đời của tôi mà. Dù tôi đã sống nhưng nó không phải là một cuộc đời đáng để kể về đâu."
Ngay khi tôi vừa phản bác lời Kim Jaehee một cách trẻ con, tôi lập tức hối hận. À. Không được như thế này. Tôi đang cư xử y như một đứa trẻ hai mươi tuổi chưa trưởng thành sao? Tôi xoa đầu Kim Jaehee bằng lòng bàn tay phải, lén lút rắc một nắm cát lên.
"Kim Jaehee tôi từng gặp trước đây thật sự rất tốt bụng. Cậu ấy nói sẽ bỏ Giáo hội Vô Hạn, sống chăm chỉ, đối xử tốt với mọi người xung quanh, và tránh xa những hành vi tự hủy hoại bản thân. Cậu ấy hứa sẽ theo đuổi sức khỏe thay vì niềm vui và dần dần hạnh phúc hơn."
Đó là lời nói dối. Ngay cả lúc đó, cậu ấy cũng không ngần ngại làm hại người khác vì mục đích quay về quá khứ của mình, thậm chí còn muốn thiêu cháy chúng tôi ở trong bình oxy cao áp. Cậu ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được cứu rỗi nhưng lại chẳng hề quan tâm đến nỗi đau của người khác.
"...Có vẻ đó không phải là tôi. Anh đang nói dối đúng không?"
Kim Jaehee, người đang nằm bẹp và từ chối cuộc đời mình, hỏi với giọng điệu đầy nghi ngờ. Bị phát hiện rồi sao. Nhưng tôi đã học được cách nói dối ở Căn cứ dưới biển rồi. Tôi trả lời một cách trơ trẽn.
"Đừng gọi bạn bè là kẻ nói dối chứ."
"Vậy thì hãy đưa Kim Jaehee tốt bụng trước đây đến làm bạn của anh Moohyun đi. Có bạn như vậy chắc sẽ rất thoải mái và tuyệt vời, cũng không phiền phức gì. Tôi không phải là người như vậy đâu. Tôi là một con người đã bị phá hủy và hỏng hóc hoàn toàn, không còn lành lặn chỗ nào cả. Tôi ước thế giới này sụp đổ ngay lập tức."
"Tôi đã chọn Kim Jaehee hiện tại mà."
