Park Moohyun với một bên má áp xuống sàn vẫn nằm bất động dù có những xáo trộn nhỏ xung quanh. Tôi nhìn những sợi tóc buộc sau gáy mình và lặng lẽ đứng dậy giữa đám con tin hỗn loạn. Rồi tôi lặng lẽ đi quanh Căn cứ dưới biển số 2. Con rắn cắn chặt ngang eo tôi, cho phép tôi di chuyển khá thoải mái, xuyên qua các vật thể và con người xung quanh mà không gặp bất kỳ hạn chế nào. Giống như… tôi đã chết vậy.
Tôi đi bộ qua cảng thoát hiểm, cảng tàu ngầm và các nhà hàng khác nhau ở Căn cứ dưới biển số 2. Tôi cũng ghé vào một cửa hàng lưu niệm chưa bán gì cả để xem, nhìn ngắm các sinh vật biển bị nhốt trong bể của thủy cung biển sâu, rồi vào quán cà phê Black Pearl và gọi cà phê trong hư không. Trong phòng triển lãm [Đại dương, Sự ra đời và Thời gian của Sự sống Vĩ đại], tôi thấy Elizabeth cùng các ứng cử viên khác và David đang ở đó, nhưng tôi nhanh chóng rời đi vì tôi không có kỷ niệm đẹp với phòng triển lãm đó.
Tôi tình cờ xuyên qua một bức tường và nhận ra một cuộc triển lãm nhỏ đang diễn ra ở góc Căn cứ dưới biển số 2. Đó là một triển lãm liên quan đến biển có tên [Biển đen, Không gian của Tử thần]. Có sự sống thì ắt hẳn có cái chết. Ngay khi tôi bước vào triển lãm, một dòng chữ cảnh báo màu đỏ lớn bằng 5 ngôn ngữ hiện lên.
[Chú ý. Triển lãm này chứa nhiều tài liệu liên quan đến các vụ tai nạn và sự cố hàng hải. Nếu quý khách cảm thấy khó chịu hoặc có chấn thương tâm lý về nội dung triển lãm, chúng tôi khuyến nghị quý khách không nên vào tham quan. Thay vào đó, quý khách có thể dành thời gian vui vẻ bằng cách tham quan các triển lãm khác. Xin cảm ơn.]
Tôi đọc dòng chữ cảnh báo đó nhiều lần, rồi nhìn đầu con rắn đang cắn bụng dưới của mình và lưng của những con tin đang nằm la liệt ở Quảng trường Trung tâm, rồi không chút do dự bước vào phòng triển lãm. Bên trong [Biển đen, Không gian của Tử thần] đang trưng bày các số liệu thống kê và nhiều hình ảnh về các vụ tai nạn hàng hải xảy ra trên khắp thế giới cho đến năm ngoái. Những vụ va chạm đơn giản với tàu khác, lật úp do va chạm với tàu khác, chìm tàu, hỏa hoạn trên biển, người mất tích và tử vong, mắc cạn trên rặng san hô, hỏng động cơ và vướng vật thể nổi, ngập nước các loại tàu, hỏng hệ thống lái… Vô số kể. Có vẻ như có khá nhiều loại tai nạn hàng hải. Nếu Căn cứ dưới biển sụp đổ thì sẽ được xếp vào loại nào nhỉ?
Cùng với con rắn, tôi tiến đến màn hình gần nhất và video bắt đầu phát. Dòng chữ nhấp nháy cho biết trung bình có khoảng 3.000 vụ tai nạn hàng hải xảy ra mỗi năm, với số người chết và mất tích hàng năm khoảng 100 đến 200 người. Đoạn video nêu bật những thảm kịch gần đây ở Bắc Thái Bình Dương.
Biểu đồ về ngày và giờ xảy ra tai nạn hàng hải phổ biến nhất hiện ra, theo thứ tự từ dưới lên trên. Dữ liệu này được lấy từ đâu nhỉ? Có phải do Tổ chức Hàng hải Quốc tế (IMO) cung cấp không? Tôi cứ tưởng hầu hết các tai nạn hàng hải xảy ra vào ban đêm, nhưng bất ngờ là hầu hết lại xảy ra vào ban ngày. Đúng nhỉ, bây giờ cũng là ban ngày mà.
Tôi chậm rãi đi dọc triển lãm, vừa đi vừa xem số liệu thống kê về số vụ tai nạn hàng hải xảy ra theo loại tàu, thời tiết, khu vực biển và độ tuổi. Trong phần tiếp theo, những tên cướp biển tiếp cận tàu một cách khoa trương rồi xả súng máy. Đó là một video 3D chân thực đến mức tôi tự hỏi liệu có phải thật không. Những tên cướp biển bắt tôi, một du khách, làm con tin và yêu cầu khoản tiền chuộc khoảng 300 triệu won từ chính phủ và gia đình tôi. Con rắn khổng lồ khẽ lắc đầu như thể khó chịu khi thấy tên cướp biển bất ngờ chĩa súng máy vào mặt nó. Tôi không có nhiều cảm xúc khi những tên cướp biển đe dọa bằng súng, nhưng tôi ngạc nhiên khi nghe số tiền.
300 triệu ư… Lạy Chúa. Mẹ ơi. Mujin à. Con sẽ sống với những tên cướp biển. Hãy từ bỏ con đi. Đừng làm những điều ngu ngốc để kiếm tiền vô ích.
Màn hình đang giải thích về các cuộc tấn công khủng bố và cướp biển trên tàu thuyền hiện đại. Hầu hết các nước phát triển đều từ chối nói chuyện với cướp biển, không đàm phán với khủng bố. Các gia đình sẽ tự thu xếp tiền chuộc và gửi tiền thông qua môi giới để đảm bảo an toàn cho con tin, hoặc số tiền đó thậm chí bị lừa bởi những tên môi giới bất lương. Đôi khi, những tên cướp biển nhận được tiền sẽ thay đổi ý định và tăng tiền chuộc. Những con tin không may mắn phải sống với cướp biển vô thời hạn. Trên đầu tôi, thời gian 1 năm, 2 năm, 3 năm trôi qua từng giây và hình ảnh của tôi trên màn hình ngày càng giống với cướp biển. Ha ha ha.
Bên cạnh khuôn mặt của tên cướp biển hèn hạ, tên của những tên cướp biển và các nhóm vũ trang khét tiếng nhất lần lượt hiện ra, cùng với các nguyên nhân như nghèo đói cùng cực, thất nghiệp dai dẳng, thiếu kiểm soát của chính phủ, phân phối tài nguyên biển không công bằng, tranh chấp lãnh thổ liên tục, v.v., được hiển thị. Bên cạnh đầu con rắn, một danh sách những hành vi mẫu mực của con tin khi bị cướp biển bắt cóc được hiển thị theo thứ tự.
1. Bình tĩnh (Nếu la hét sẽ bị trả thù).
2. Không được nói dối cướp biển (Nếu bị phát hiện sẽ bị phạt).
3. Không được tấn công cướp biển (Nếu thất bại sẽ bị trả thù).
4. Không được cố gắng trốn thoát một cách liều lĩnh (Nếu bị bắt sẽ bị trả thù).
5. Không được lớn tiếng xúc phạm hoặc coi thường cướp biển vì khác biệt ngôn ngữ và văn hóa (Nếu bị nghe thấy sẽ bị trả thù).
6. Hiểu rõ ý định và mục tiêu của cướp biển.
Hơn hai mươi điều hiện lên bên cạnh đầu con rắn… Nhìn những cảnh báo cụ thể như vậy, chắc hẳn đã có khá nhiều người vi phạm. Tôi vừa xem vừa cười vì thấy thật vô lý. Có lẽ vì đây là một phòng triển lãm nhỏ nằm khuất trong góc nên triển lãm đã kết thúc trước khi tôi đi được hai mươi bước.
Ở phần cuối của triển lãm, họ nói về những cái chết dưới đáy biển mà không ai biết đến. Hàng loạt hình ảnh về các vụ tai nạn và sự cố khác nhau bị che giấu dưới biển, và các vụ chìm thuyền tị nạn hiện ra. Một dòng được thêm vào bên dưới dòng chữ nêu rõ rằng triển lãm này dựa trên thông tin do các quốc gia có điều kiện cung cấp số liệu thống kê.
[Mỗi năm, thuyền tị nạn chìm và biển đã lặng lẽ nhấn chìm 500 đến 1.000 người trong những con sóng. Họ là những vật tế được dâng cho biển cả này vì sự bất công và vô lý của thế giới.]
Tôi đang đọc dòng chữ đó một cách lơ đãng thì con rắn nhấc đầu tôi lên, buộc tôi phải ra khỏi phòng triển lãm. Trái ngược với sự yên tĩnh bên trong triển lãm, bên ngoài cực kỳ ồn ào. Có lẽ những con tin bị trói đã nắm bắt cơ hội đồng loạt vùng dậy tấn công các tín đồ Giáo hội Vô Hạn.
Tiếng la hét, tiếng rên rỉ và tiếng súng trộn lẫn vào nhau một cách hỗn loạn. Park Moohyun vẫn nằm yên trên sàn, tay và chân đã được tháo trói. Điều này hoàn toàn tương phản với hành động điên cuồng của Viktor, người đã đánh vào mũi và cằm của Joseph rồi cướp súng, hay Vladimir, người đang siết cổ một tín đồ từ phía sau bằng cánh tay. Bất chấp tình hình xung quanh hỗn loạn đến đâu, anh ấy vẫn nhìn xuống sàn một cách vô hồn.
Đội kỹ sư Da dường như đã tháo trói cho càng nhiều con tin càng tốt và khuyến khích họ tấn công những kẻ khủng bố. Sau đó họ đã chiếm lấy thang máy đi đến Căn cứ dưới biển số 1 mà họ đã nhắm đến trước đó.
Nikolai túm cổ áo Park Moohyun đang nằm trên sàn, kéo anh ta dậy và đặt anh ta trước mặt mình. Tôi lập tức nhận ra Nikolai định làm gì. Anh ta túm lấy Park Moohyun, dùng anh ấy làm lá chắn đạn và thì thầm sau lưng anh ấy.
'Nếu mày bị trúng ít đạn hơn tao, tao sẽ đưa mày đi.'
Các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang bắn súng một cách bừa bãi, có vẻ như họ đã quyết định rằng thà bắn bừa bãi không phân biệt địch ta còn hơn bị cướp súng.
Nếu may mắn, tôi sẽ đi lang thang khắp Căn cứ dưới biển trong bộ dạng đó sao? Để xem tôi có thể đi được bao xa khi bản thân bị dùng làm lá chắn. Sofia, người đang bối rối vì không có chỗ ẩn nấp, nhìn thấy tôi và chạy về phía này. Rồi cô ta trốn sau lưng tôi. Viktor dùng Joseph đang chảy máu mũi làm lá chắn, chạy về phía thang máy mà Vladimir và Nikita đã chiếm được.
Cuộc phản công của con tin diễn ra chưa đầy 3 phút thì các tín đồ Giáo hội Vô Hạn trong phòng triển lãm ập vào Quảng trường Trung tâm. Thời gian cửa thang máy đóng lại đối với đội kỹ sư Da dường như dài vô tận. Bên trong rất hỗn loạn, những người đã xô đẩy hoặc ngáng chân kẻ khủng bố ùa vào thang máy nhỏ .
Park Moohyun bị đẩy đến mép thang máy rồi bị bắn hai phát vào đùi và vai. Ngay khi anh ấy ngã xuống sàn, Nikolai, Vladimir và Nikita đồng thanh chửi rủa. Sau đó, họ túm cổ áo Park Moohyun đang ngã và kéo anh ấy đứng dậy một lần nữa. Viktor túm lấy một người của đội kỹ sư A bị thương ở vai và đặt anh ta đứng cạnh Park Moohyun như một tấm khiên. Tiếng súng át đi tiếng la hét của kỹ sư yêu cầu buông tay. Ngay trước khi cửa thang máy đóng lại, David lao đến và bắn vào bên trong thang máy.
Tôi không biết nên coi việc tất cả các viên đạn bay đến đều găm vào người Park Moohyun là may mắn hay là một thảm họa khủng khiếp. Những người đã dùng tôi làm lá chắn khi tôi đã cận kề cái chết đều không bị trúng đạn.
Không thể tin nổi tôi phải chứng kiến cảnh tượng này. Nếu không nhìn thấy thì sức khỏe tinh thần của tôi đã tốt hơn rồi. Tôi thở dài, nhớ đến người đã tự nguyện dùng thân mình che chắn cho người khác trong thang máy.
Cửa thang máy đóng lại suýt soát trong một khoảnh khắc. Trong Căn cứ dưới biển số 2, các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang tuần tra và giết chết các con tin một cách tàn nhẫn. Con rắn cắn tôi bám theo thang máy đang đi lên Căn cứ dưới biển số 1.
Nikolai nhìn tôi đang phun máu từ khóe miệng, rồi giật lấy khẩu súng của Viktor và bắn vào đầu Park Moohyun. Mọi người trong thang máy hét lên khi chứng kiến cảnh tượng đó. Tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng đó đều dạt vào tường thang máy. Sau khi nổ súng, Nikolai hét lên như biện minh.
"Chẳng phải sẽ đỡ đau hơn sao?"
Rồi anh ta kiểm tra nhân viên đội kỹ sư A và bắn vào đầu anh ta như đã làm với Park Moohyun. Khẩu súng trên tay Nikolai lại quay trở về tay Viktor.
Bên trong thang máy im lặng như một đám tang. Yên tĩnh như một con chuột chết vậy. Tôi không biết Nikolai đã bắn súng như thế nào, nhưng con rắn đã đợi khoảng hai ba phút rồi nuốt chửng Park Moohyun ngay trước khi thang máy đến Căn cứ dưới biển số 1. Có vẻ như phải mất một lúc anh ấy mới chết. Những người trong thang máy, người bê bết máu, không ai nói với nhau một lời.
Con rắn lại cắn ngang eo tôi, kéo tôi rời khỏi thang máy và bắt đầu đi xuống. Thà không nhìn thấy gì còn tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi hơn.
Khi bị con rắn kéo đi, tôi đấm vào đầu và mắt nó. Cá mập thì tấn công vào mắt, còn rắn thì phải tấn công vào đâu đây? Tại sao nó cứ kéo tôi đi khắp nơi và cho tôi xem những cảnh tượng kinh khủng này một lần nữa?
.
.
.
lu: Tui ko biết nói sao nữa, chán ghét thì cũng đã chán ghét rồi, chỉ thở dài hoài thôi, thật lạnh lùng và ác độc. Còn nhân tính nữa sao?
"Tôi thở dài, nhớ đến người đã tự nguyện dùng thân mình che chắn cho người khác trong thang máy."
"Shin Haeryang đè lên tôi và Seo Jihyuk, không hề nhúc nhích."
"Kevin phủ người lên Lee Jihyun rồi hỏi."
"Benjamin bò tới rồi dùng cơ thể mình che tôi lại. Trước mắt tôi là lồng ngực của Benjamin. Thân trên của Benjamin gần như đè bẹp tôi, đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn thấy phía bên cạnh qua kẽ hở dưới nách anh ta."
