Con rắn khổng lồ đứng yên giữa không trung và nhìn xuống từ trên cao. Nó không thè lưỡi hay đột nhiên lao đến cắn. Cảm giác thật kỳ lạ khi thấy một con rắn với cái đầu to bằng tòa nhà chung cư 50 tầng chỉ im lặng và nhìn chằm chằm vào mình.
Nhìn nó không có cánh thì tôi đoán có lẽ nó chỉ bò thôi, nhưng sao tôi lại không biết có một con rắn khổng lồ thế này tồn tại và di chuyển quanh đây nhỉ? Nó đã theo dõi tôi từ bao giờ? Nếu nó định ăn thịt tôi thì nó đã có vô số cơ hội rồi, vậy tại sao nó lại không ăn? Tại sao nó lại giống hệt con rắn trong ba lô của tôi?
Con rắn đang đứng yên bắt đầu há miệng rất chậm rãi. Nó muốn ăn gì vậy? Một con rắn to lớn như thế này, tôi nghĩ dù có trốn xuống biển hay trên cạn thì cũng không thoát được.
Nếu nó định ăn thịt tôi thì đã ăn rồi. Tôi đứng nhìn miệng con rắn há ra. Nó từng nằm trong ba lô của tôi nên tôi tự hỏi nó cắn mình không? Rắn có biết ơn không? Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi, con rắn lao đến cắn vào sườn tôi với tốc độ như tia chớp.
Một tiếng rít thoát ra từ cổ họng tôi, nhưng lạ thay là cũng không đau lắm. Con rắn cắn tôi rồi cứ thế xuyên qua bãi cát và đi xuống sâu vào đảo Daehan. Bị con rắn cắn vào sườn, tôi bị kéo xuống lòng đất, hoàn toàn phớt lờ các định luật vật lý.
Tôi nhìn thấy rõ từng thang máy, vật liệu, dây điện, dây cáp viễn thông, những đường ống xoắn xuýt chằng chịt xuyên dọc đảo Daehan, cuối cùng thì Căn cứ dưới biển số 1 dần hiện ra.
Ở Căn cứ dưới biển số 1, Maiji, người đang làm việc một mình trong quán cà phê, liếc nhìn xung quanh rồi nhân lúc không có tín đồ nào, cô ấy cởi tạp dề ra và ném đi. Cô ấy òa khóc gọi tên Rico, chạy về phía khu vực lặn mà không hề quay đầu lại. Cô ấy chạy một cách điên cuồng, chiếc dép đi trong nhà bên trái hơi lỏng và tuột ra, khiến cô ấy ngã xuống sàn. Maiji! Tôi gọi tên cô ấy nhưng dường như cô ấy không nghe thấy.
Maiji rên rỉ rồi đứng bật dậy, vứt bỏ cả chiếc dép đi trong nhà bên phải và chạy hết tốc lực.
Mải nhìn theo tấm lưng nhỏ bé đó, đột nhiên tôi thấy mình đang ở trong Vườn Hesperides với bên sườn vẫn bị con rắn cắn vào.
Ở đó, vô số tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang tụ tập quanh bàn thờ. Ngay cả những người từ Căn cứ dưới biển số 2, 3 và đảo Daehan đều đã đến đây, có khoảng 40 người đang vây quanh một đài phun nước hình tròn phun ra dòng nước đen kịt. Trong chiếc bát gốm lớn, có một ít nước đen như cà phê, vô số bông hoa, ngón tay của tôi và một viên kim cương khổng lồ.
Ở đó, có những gương mặt quen thuộc của tín đồ Giáo hồi Vô Hạn, Elizabeth, Jamal, Ronald, Dylan và Roaker bị thương. Họ nắm chặt hoặc xoa những viên đá quý đeo trên người và đọc những lời cầu nguyện vô lý, cầu xin được quay về quá khứ. "Chúng ta hướng về quá khứ để sống sót" "Cuộc sống vĩnh cửu không đau đớn". Sau đó họ dùng những chiếc cốc có vẻ là cốc cà phê ở quán Cafe Taiga rồi múc nước từ bàn thờ và phân phát cho các tín đồ.
Không lâu sau, các tín đồ Giáo hội Vô Hạn, như thể đang dự tiệc, mỗi người cầm một cốc cà phê có lẫn một chút tạp chất. Các tín đồ vừa khóc vừa nói lên những điều ước của mình.
Chỉ có David Knight, tay cầm súng và đang đứng xa bàn thờ một chút, hắn ta ẩn mình ở một vị trí dễ quan sát lối vào khu vườn, canh chừng xem ai sẽ vào. Hắn liếc nhìn những gì các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang làm với ánh mắt khinh miệt, rồi quay đầu đi với vẻ mặt ghê tởm.
Con rắn vẫn cắn vào sườn tôi và bắt đầu đi xuống sâu hơn nữa. Có vài người mắc kẹt trong thang máy nối giữa Căn cứ dưới biển số 1 và số 2. Có lẽ họ là những người làm việc ở Căn cứ dưới biển số 2. Khi đèn trong thang máy đột nhiên tắt, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt họ.
Khi đi qua bên cạnh thang máy đó, tôi nhìn thấy hình dáng của sườn lục địa nơi Căn cứ dưới biển số 2 được xây dựng, cùng với vô số cấu trúc khung thép được nối vào để cố định Căn cứ dưới biển số 2. Các cấu trúc khung thép thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt hoặc răng rắc đầy nguy hiểm. Cáp treo trông cực kỳ chênh vênh.
Khi chúng tôi xuyên qua bức tường ngoài của Căn cứ dưới biển số 2 và lướt qua dòng chữ [Biển, Sự ra đời và Thời gian của Sự sống Vĩ đại] được viết trên phòng triển lãm, cảm biến có vẻ đã phản ứng và sóng bắt đầu vỗ.
Bên trong phòng triển lãm, nơi có tiếng nhạc du dương và tiếng sóng nhẹ nhàng, những chú cá ba chiều bơi lướt qua tôi và những nàng tiên cá đập đuôi xuống mặt nước, khiến nước bắn tung tóe rồi bỏ chạy.
Khi bước vào phòng triển lãm đầy đá quý, một vài viên đá quý bên trong đã hóa thành tro như bị lửa thiêu rụi, và hàng trăm viên đá quý khác vẫn còn nguyên vẹn. Vị trí ban đầu của viên kim cương thì trống rỗng, có lẽ vì nó đang ở Căn cứ dưới biển số 1.
Nghe thấy tiếng động bên cạnh, tôi quay đầu lại và thấy một người máy đang tiến đến và nói.
"Rất_vui_được_gặp_Ngài. Lữ_khách_du_hành_trong_biển_thời_gian. Chuyến_du_hành_hôm_nay_của_Ngài_thế_nào?"
Tôi đang bị con rắn cắn vào sườn và bị kéo lê khắp nơi dưới biển, nhưng có vẻ như không có ai khác nhìn thấy tôi trong tình trạng này. Nếu có thì chắc chắn họ đã hét lên và bỏ chạy vì cảnh tượng kỳ quái này rồi. Tuy nhiên, người máy này lại nói như thể nhìn thấy tôi. Tôi mở miệng nhưng không thể thốt nên lời.
"Nếu_Ngài_sang_bên_này,_tôi_sẽ_giải_thích_về_Alexandrite_trước. Hôm_nay_phòng_triển_lãm_này_rất_yên_tĩnh."
Khi con rắn di chuyển, tôi buộc phải xuyên qua bức tường của phòng triển lãm. Bên ngoài có vài con tin đang bị trói và quằn quại cố gắng cởi trói tay chân. Trong số đó có Jennifer, Hayley và Dana. Tôi không thấy có tín đồ nào canh gác con tin, có lẽ tất cả bọn chúng đã tập trung ở khu vườn của Căn cứ dưới biển số 1.
Những người đã giấu những vật dụng nhỏ như bật lửa hay dao rọc giấy đã cởi trói tay chân trước. Nước đang rò rỉ từ cửa thang máy nối với Căn cứ dưới biển số 3, rồi chảy xuống sàn.
Những người đầu tiên thoát ra được đã cố gắng giúp những người bị trói bên cạnh, nhưng một người đàn ông đã một mình chạy về phía thang máy ở góc để trốn thoát trước. Anh ta bất chấp bỏ qua dòng chữ "Nguy hiểm" màu đỏ, tiếng chuông báo động trên trần nhà và vũng nước nhỏ trước cửa thang máy, liên tục nhấn nút thang máy. Cửa thang máy kêu lên một tiếng kì lạ rồi mở ra, và như thể đã chờ đợi từ lâu, một dòng nước ào ạt đổ xuống như thác.
Người đàn ông ướt sũng nước biển trượt chân ngã xuống sàn một cách bất lực. Khi nước biển không ngừng phun ra từ thang máy đó, anh ta vừa chạy vừa la hét điên cuồng về phía những con tin bị trói.
"Nước rò rỉ! Nước rò rỉ rồi! Chúng ta sẽ chết hết! Chết hết!"
Những con tin bị trói hoặc đã được cởi trói kinh hãi hét lên và chạy loạn xạ trong Căn cứ dưới biển số. Chỉ có những con cá bị mắc kẹt trong bể cá biển sâu của Căn cứ dưới biển số 2 là lặng lẽ bơi trong nước, quan sát thấy dòng nước tương tự đang dâng lên ngay cả bên ngoài bể cá. Con rắn tiếp tục đi xuống sâu hơn nữa.
Căn cứ dưới biển số 3, như lời Kim Jaehee nói, đã bị ngập nước, nhưng nhờ ánh đèn hoạt động dưới nước nên bên trong không quá tối. Tấm biển gỗ của tiệm bánh ghi [Con người có thể sống chỉ bằng bánh mì] treo trên tường đã bị nước cuốn trôi và nổi lềnh bềnh trên trần nhà.
Những đôi giày, quần áo, mũ trong tiệm giày cũng tương tự. Những đồ trang sức rẻ tiền trong tiệm phụ kiện vẫn lấp lánh nhờ ánh đèn ngay cả dưới nước. Những người chết đuối trôi nổi khắp nơi trong nước, di chuyển như ghế hay bàn.
Tình hình ở Căn cứ dưới biển số 4 cũng tương tự Căn cứ dưới biển số 3. Phòng của tôi và khu Baekho đã hoàn toàn bị nước biển nhấn chìm, thậm chí không có một gợn sóng nước nào. Đi qua khu Jungang và đến khu Cheongryong, tôi thấy có vài người sống sót. Nhờ có ai đó đã dũng cảm khóa cửa vào ký túc xá từ bên ngoài, nên bên trong khu Cheongryong nước chỉ dâng đến mắt cá chân chứ không bị ngập sâu.
Vài người tụ tập ở hành lang, có người khóc hoặc cầu nguyện, nói rằng tất cả họ sẽ chết, có người lại vào phòng riêng và dành thời gian cho riêng mình. Các Trung tâm nghiên cứu ở khu Jujak cũng tương tự. Có những người đã thoát ra bằng tàu thoát hiểm nhưng cũng có những người không thể, họ đối đầu nhau hoặc hợp tác để sống sót.
Con rắn đã xuống đến Căn cứ dưới biển số 4, vẫn cắn vào sườn tôi và bắt đầu bơi trong lòng biển sâu tăm tối. Con rắn này rốt cuộc muốn đi đâu và muốn cho tôi thấy cái gì?
Con rắn quay lại Căn cứ dưới biển số 4, nơi nó từng ở. Tôi nghĩ con rắn đã bơi một vòng quanh Căn cứ dưới biển số 4 rồi quay lại vị trí ban đầu. Tuy nhiên, tình trạng của Căn cứ dưới biển số 4 hơi khác một chút.
Ai đó đang hét lên cầu cứu trong khu Baekho. Tumanako đang đá vào cánh cửa phòng 8 bị trong ngập nước, cố gắng mở nó ra, nhưng do áp lực nước nên cửa không mở được, cô ấy không thể ra ngoài. Hành lang đã ngập nước đến tận trần nhà và không có ai xung quanh.
"Cứu! Cứu tôi với! Có người ở đây! Có người ở đây mà! Cứu tôi!"
Tumanako hét lên và đá hết sức vào cửa. Tôi hét về phía Tumanako nhưng không có tiếng động nào phát ra. Con rắn khẽ nhúc nhích, và trong chớp mắt khu Cheongryong hiện ra. Ở đó, Li Wei, bị thương ở vai, đang chĩa súng nhắm vào thang máy của khu Cheongryong, nhưng khi thang máy bị thân rồng che khuất nhiều lần, anh ta hạ súng xuống và chửi rủa vào cánh cửa thang máy đầy máu.
Khi con rắn đi lên, tôi thấy mình và những người đồng hành cũ đang leo lên cầu thang nối Căn cứ dưới biển số 3 và Căn cứ dưới biển số 2 như những con kiến.
Baek Aeyoung là người đầu tiên leo lên cầu thang tối, đẩy hoặc đá rác, những thanh thép bị gãy, những mảnh bê tông và đá vụn xuống dưới. Yoo Geum, người theo sau Baek Aeyoung vài bậc thang, thở hổn hển và ngồi dựa lưng vào bức tường bẩn thỉu, rồi dùng một viên đá dài viết lên tường. 1.000 bậc thang.
"Ôi. Mệt quá. Làm sao mà leo lên được đây?"
Yoo Geum nhìn Baek Aeyoung đang leo lên ở phía trên và chúng tôi đang leo lên ở phía dưới, dùng mu bàn tay lau nước mũi và nước mắt, rồi lại bắt đầu leo cầu thang.
Dưới Yoo Geum mười bậc thang, tôi, Seo Jihyuk và Shin Haeryang đang khoác vai nhau đi lên cầu thang. Điều đáng ngạc nhiên là trong ba người đó, tôi trông thảm hại nhất. Thậm chí trong số họ có một người còn bị bắn vào đầu gối. Tôi há miệng như sắp thè lưỡi, vừa đỡ Seo Jihyuk vừa thở hổn hển leo cầu thang, trông như một con lừa sắp chết đang dùng chút sức lực cuối cùng để chở hàng.
Khi con rắn đến gần ba người đó, tôi há miệng về phía bản thân mình đang đi bộ và mấp máy. Ở đây! Nhìn phía này! Tôi ở đây! Ở đây này!
Park Moohyun đang leo cầu thang bỗng quay đầu về phía bóng tối trống trải rồi loạng choạng. Hai người đang đi cùng cũng đồng loạt ngã xuống cầu thang. Tôi nghe thấy giọng mình xin lỗi.
