Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1976

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19425

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5926

Phần 6 - 350. Giáo chủ (4)

Kim Jaehee nhìn tay trái của tôi một cách chăm chú rồi hỏi một câu ngớ ngẩn.

"Anh scammer có cho thịt và máu của mình vào cà phê không?"

Giờ tôi chỉ còn 8 ngón tay, cậu định nói nhảm nữa sao? Và đừng có xúc phạm cà phê và vệ sinh cá nhân của tôi. Có vẻ như những tín đồ tà giáo này có quan niệm vệ sinh hơi kỳ lạ.

"Tôi sẽ pha cho cậu một ly cà phê nóng, đủ để không vi phạm luật vệ sinh thực phẩm. Hợp vệ sinh, sạch sẽ, trong khả năng một người bạn có thể làm."

"Chỉ thế thôi sao? Không còn gì nữa à?"

Nhìn biểu cảm của Kim Jaehee, có vẻ cậu ấy không chỉ muốn hai tách cà phê. Kim Jaehee cố gắng đòi thêm thứ gì đó, giống như một người trúng số độc đắc nhưng lại thất vọng khi biết số tiền thưởng không đến 50.000 won.

"Nếu cậu muốn, tôi có thể thêm sữa hoặc đường. Tôi sẽ lắng nghe những lo lắng hay chuyện thường ngày của cậu, và an ủi rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn."

Nghe những dịch vụ tốt nhất mà tôi có thể cung cấp, Kim Jaehee từ từ chớp mắt.

"…Bạn bè thì chán quá."

Kim Jaehee khẽ cười, không rõ là do khịt mũi hay chế giễu.

"Mối quan hệ bạn bè không đủ để ngăn cản những người đã suy sụp như tôi. Pha một tách cà phê và an ủi sao? Bất cứ tôn giáo nào, nếu anh xông vào và khóc lóc vật vã, họ cũng sẽ hỏi chuyện gì và mời anh một tách trà. Một tách cà phê bình thường của anh scammer không thể cứu rỗi cuộc đời con người đâu. …Hãy nhìn Giáo hội Vô Hạn đi. Ở Giáo hội Vô Hạn, họ trở thành gia đình, bạn bè và thậm chí tìm thấy người yêu. Họ còn tìm được cả công việc như thế này nữa cơ mà? Họ nói là sẽ cứu rỗi cuộc đời tôi và đảo ngược những sai lầm mà tôi đã gây ra."

Kim Jaehee giải thích Giáo hội Vô Hạn có thể cung cấp bao nhiêu thứ cho tín đồ. Kim Jaehee đã liệt kê khá nhiều thứ vật chất, bao gồm cả tiền bạc, nhưng thực tế phần lớn là về mặt cảm xúc. Có lẽ cộng đồng những người trải qua những mất mát và đau khổ tương tự đã vô thức trở thành nơi nương tựa tinh thần cho nhau. Vấn đề lớn nhất là đó lại là một giáo phái tà giáo.

"Thật hấp dẫn biết bao. Họ nói sẽ đưa người đã mất trở lại, xóa bỏ cảm giác tội lỗi và cho phép tôi sống trong khoảng thời gian tôi mong muốn. Các tôn giáo khác không làm được điều đó."

Và để đổi lấy điều đó, chúng bán rẻ tất cả đạo đức và luân lý, khủng bố căn cứ dưới biển, gắn răng cá mập vào, tạo ra những nạn nhân như tôi và những người ở căn cứ dưới biển. Chúng đang làm những điều kỳ quái.

"Ngược lại, hãy nhìn anh scammer đi. Bình thường thì anh mặc đồ như người vô gia cư, hoặc hôm nay đặc biệt lăn lộn trong bùn đất. So với Giáo hội Vô Hạn, anh scammer không có gì để chứng minh, không có gì cả, và trông như thể sẽ ngã gục bất cứ lúc nào. Ai mà muốn làm bạn với anh chứ? Nếu anh không gọi tôi khi đang đi trên chiếc xe cứu thương, tôi thậm chí còn chẳng nhận ra anh là tên lừa đảo qua điện thoại đó."

Rồi cậu ấy tiếp tục nói.

"Anh nghĩ cần bao nhiêu ý chí để bò trong bóng tối mà đến được đây? Ném mình vào khoảng không còn dễ hơn nhiều. Leo cầu thang đến mức nghẹt thở còn khó khăn và kinh khủng hơn. Tôi điên đến mức tin vào một cuộc điện thoại lừa đảo và bò lên bốn nghìn bậc thang với một tia hy vọng mong manh rằng ai đó có thể cứu tôi. Anh không nghĩ đề nghị của anh quá nhẹ nhàng và hời hợt cho một nơi tập hợp những người muốn quay về quá khứ sao? Một tách cà phê nóng bình thường ư? Chà, tôi đoán vậy. Nếu đưa thứ nhạt nhẽo đó cho những tín đồ Giáo hội Vô Hạn đã chờ đợi quá lâu để đổi lấy sự cứu rỗi nóng bỏng của việc quay về quá khứ, họ sẽ không thèm uống mà ném đi luôn."

Cân nhắc số lượng trang sức lấp đầy phòng triển lãm và số người tôi đã gặp cho đến nay, Giáo hội Vô Hạn có vẻ là một tôn giáo khá lớn. Nghe Kim Jaehee so sánh một tà giáo lớn như vậy với một người bình thường tình cờ gặp trên đường, tôi thực sự không có nhiều lời để phản bác. Nghe cứ như đang so sánh chế độ phúc lợi của một tập đoàn lớn với một doanh nghiệp cá nhân vậy.

Park Moohyun, vị cứu tinh của một tà giáo, có thể ban tặng điều gì đó khác biệt, nhưng Park Moohyun, một con người bình thường, thì làm được điều gì?

Tôi không thể cứu rỗi một người, nhưng tôi có thể nhường một tách cà phê của mình.

"…Lời Jaehee nói không sai. Khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, một người bạn chẳng giúp được gì nhiều. Thực tế là ngoài việc nói mấy lời vô nghĩa nhàm chán, cho ăn uống chút ít, và an ủi vài câu nghe có vẻ qua loa, thì không có mấy sự giúp đỡ thiết thực."

Tôi thì thấy tốt khi có những người bạn chẳng giúp được gì nhiều, nhưng chắc cũng có những người không nghĩ vậy. Kim Jaehee tựa vào cạnh nút bấm thang máy, dường như khó đứng vững bằng hai chân. Có vẻ như tùy thuộc vào câu trả lời của tôi, cậu ấy sẽ đi thang máy xuống và tham dự buổi cầu nguyện lố bịch đó.

Tôi tự hỏi nếu tôi níu lấy chân hoặc eo của Kim Jaehee thì có thể ngăn cản cậu ấy được bao lâu. Tất cả những gì tôi học được từ Shin Haeryang là cách trói chặt những người bất đồng quan điểm với mình. Tôi nghĩ mình nên tìm một sợi dây thừng quanh đây và trói chặt tên cuồng tín điên rồ này lại.

"Trong tương lai, tôi cũng sẽ không giúp được gì nhiều cho Jaehee đâu. Tôi không có tiền để hỗ trợ tài chính, và tôi cũng không phải chuyên gia tư vấn tâm lý nên cũng không giúp được về mặt tinh thần. Thay vào đó, mỗi khi Jaehee định tham gia một tôn giáo lạ lùng hay tổ chức lừa đảo như vậy, tôi sẽ tức giận và làm ầm ĩ lên. Tôi sẽ luôn cằn nhằn để cậu làm điều đúng đắn… Tôi mong Jaehee sống ít bị ràng buộc bởi quá khứ hơn. Tôi mong cậu ấy có thể cắm rễ vào thực tại như một cái cây, vui vẻ hơn và buồn ít đi."

Kim Jaehee nhìn chằm chằm vào mặt và bàn tay trái của tôi rồi hỏi.

"…Tín đồ Giáo hội Vô Hạn đã lấy ngón tay của anh và dâng lên bàn thờ, vậy anh là vị cứu tinh sao. Park Moohyun mà các tín đồ đang tìm kiếm là anh à?"

"Tôi không phải vị cứu tinh, nhưng tôi là Park Moohyun."

Ngay lập tức, trước khi tôi kịp nói gì, Kim Jaehee nhanh chóng quỳ xuống, chắp hai tay lại và cầu xin tôi. Mặc dù tôi nói đừng làm thế và hãy đứng dậy, cậu ấy vẫn không nghe.

"Anh không thể trở thành vị cứu tinh của tôi thay vì là bạn bè sao? Tôi không muốn sống trong thực tại này nữa. Xin hãy cho tôi quay về quá khứ. Cứu rỗi tôi đi. Xin hãy để tôi sống yên bình."

"Không thể."

Trước lời từ chối thẳng thừng của tôi, Kim Jaehee nhanh chóng bò bằng đầu gối đến và níu lấy gấu quần của tôi, khiến tôi suýt ngã. Kim Jaehee van xin bằng giọng đầy tuyệt vọng.

"Anh có thể làm được mà. Anh không thể giúp riêng tôi sao? Tôi đã sống rất khó khăn. Gấp hai ba lần, không, gấp trăm lần người khác. Nếu chỉ khó khăn như người khác thì tôi còn chịu đựng được, nhưng tôi không hiểu tại sao riêng tôi lại phải khó khăn đặc biệt như vậy. Tại sao tôi phải sống một cuộc đời như thế này? Lý do gì tôi phải sống một cuộc đời khó khăn và đau khổ hơn người khác hàng chục lần? Dù vậy, với xác suất một phần tỷ, vị cứu tinh có thể giúp tôi quay trở lại, có thể có cách quay về quá khứ, tôi đã nghĩ rằng một người như anh có thể xuất hiện trước mắt tôi một ngày nào đó, nên dù không sống một cuộc sống tốt đẹp thì tôi cũng không sống bằng cách phạm tội. Chỉ tôi thôi. Chỉ mình tôi thôi, anh không thể cứu rỗi tôi sao? Xin anh. Xin hãy trở thành vị cứu tinh của tôi. Giúp tôi quay về quá khứ đi. Bạn bè thì tôi có thể có một trăm, một nghìn người ngoài anh, nhưng trong số họ không ai có thể cứu rỗi tôi. Anh không thấy tôi đáng thương sao?"

Nước mắt của Kim Jaehee tuôn rơi như mưa mà không phát ra một tiếng động. Kim Jaehee có phải là người có thể giả vờ khóc vì mục đích của mình không?… Tôi nghĩ cậu ấy hoàn toàn có thể. Nhưng tôi lại thấy thương Kim Jaehee, người mà dù có khóc giả dối một trăm lần thì tôi cũng sẽ đưa khăn giấy hoặc khăn tay một trăm lần.

Nước mắt của Kim Jaehee rơi lã chã trên má. Kim Jaehee chỉ yêu cầu những điều mà tôi không thể làm được. Tôi từ chối với một tâm trạng nặng nề.

"Xin lỗi."

Nếu tôi có khả năng tạo ra phép màu, tôi sẽ lắng nghe. Tôi cảm thấy như vậy trong tất cả những khoảnh khắc tôi đi cùng mọi người ở căn cứ dưới biển này. Nếu tôi có khả năng dịch chuyển tức thời, tôi muốn rải những người tôi gặp ở căn cứ dưới biển lên đảo Daehan như rắc vụn rong biển. Dù là những người tôi yêu quý hay những người chỉ cần nhìn thấy mặt cũng khiến tôi tức giận.

Khi tôi giữ im lặng và không thay đổi lời nói, đầu Kim Jaehee từ từ cúi xuống.

"…Anh thật vô tình. Cứ nói chuyện bạn bè mãi. Ngay cả nói dối rằng sẽ cứu rỗi tôi cũng không chịu."

"Dù không có lòng trắc ẩn hay sự thất thường của một thực thể có thể quay ngược thời gian, Jaehee vẫn hoàn toàn có thể tự cứu rỗi mình mà. Hãy nghĩ đến lúc cậu đã cứu được cây Rhaphidophora đó xem."

Kim Jaehee nghiến chặt môi rồi nói.

"Khó khăn lắm. Cứu một cái cây nhỏ bé đó cũng đã quá khó rồi, nói gì đến bản thân tôi. Anh Moohyun có lẽ không biết tôi đã khóc và lăn lộn bao nhiêu khi leo lên những bậc thang đó. Tôi ước có ai đó đến và cứu rỗi cuộc đời tôi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì."

"…Đó là ranh mãnh đấy. Và những người đến như vậy hầu hết đều là kẻ lừa đảo."

Tôi hơi căng thẳng vì sợ Kim Jaehee sẽ nhảy vào thang máy khi tôi mất cảnh giác, hoặc cậu ấy sẽ cắn đứt một ngón tay của tôi và cho vào cà phê để uống. Tuy nhiên, Kim Jaehee di chuyển rất chậm.

Ngay cả việc đứng dậy từ tư thế quỳ cũng rất chậm với sự giúp đỡ của tôi. Có vẻ như cậu ấy quá thất vọng nên khó kiểm soát được cơ thể. Kim Jaehee nức nở nói.

"Người chủ trì buổi cầu nguyện là giáo chủ và các ứng cử viên cứu thế. Khi tôi đang đi lên bằng chiếc Asprete này, có thông báo từ phát thanh nội bộ của căn cứ dưới biển. Các tín đồ Giáo hội Vô Hạn hãy nhanh chóng đến Căn cứ dưới biển số 1 để tham dự buổi cầu nguyện."

Khi tôi hỏi Asprete là gì, Kim Jaehee im lặng chỉ tay vào thang máy. Chắc Asprete là tên của thang máy. Kim Jaehee định bấm nút thang máy nên tôi đã ngăn lại, nhưng cậu ấy nói không phải muốn đi mà là muốn cho tôi xem thứ gì đó bên trong, nên tôi chờ một lát.

Dĩ nhiên, tôi không hề lơ là. Ngay cả trời cũng không biết Kim Jaehee sẽ làm gì một cách bốc đồng. Chờ một lát, cửa thang máy mở ra.

Bên trong thang máy có một dòng chữ lớn bằng tiếng Hàn và tiếng Hán. [必死則生 必生則死] Quyết tử thì sống, cầu sống thì chết. Tôi hiểu tại sao Kim Gayoung đi thang máy này mỗi khi nhớ tiếng Hàn. Thì ra thang máy này ở đây.