Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19429

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5927

Phần 6 - 349. Giáo chủ (3)

Nghe vậy, Kim Jaehee nằm bẹp xuống đất như một cọng rong biển ướt. Bảo sao khi nhìn từ xa, tôi cứ tưởng mái tóc đỏ của cậu ấy là một bông hoa.

"Cậu nằm đó từ bao giờ vậy?"

"Khoảng… 3 phút? Bây giờ tôi sẽ nằm 300 phút mà không làm gì cả."

Và Kim Jaehee thực sự nằm im không làm gì cả, đúng như cậu ấy nói. Chẳng khác gì Medic cả. Kẻ đã kéo một bệnh nhân đang được chuyển đi ra khỏi xe, lại không tự mình lên xe mà chỉ nằm vật ra đất. Chẳng lẽ tình trạng của Kim Jaehee còn tệ hơn tôi sao?

Gặp lại cậu ấy thật sự rất vui. Tôi vừa muốn ôm cậu ấy, vừa muốn đấm cho cậu ấy một trận. Nghĩ đến câu tục ngữ "Cho người mình ghét thêm một cái bánh gạo", tôi nghĩ có lẽ người xưa thật sự rất rộng lượng. Lòng tôi thì chẳng khác gì kẻ tiểu nhân, chắc chỉ cho người sống tốt thêm một cái bánh gạo mà thôi.

Nhìn lại những hành động trước đây của Kim Jaehee, việc cậu ấy tự mình đến đảo Daehan quả thật đáng khen.

Với tính cách của Kim Jaehee, việc cậu ấy leo 4.000 bậc thang quả là điều phi thường. Thật khó mà tin được, cứ như thể tinh thần tôi không ổn và đang nhìn thấy ảo ảnh của Kim Jaehee nằm vật ra đất vậy.

Tôi giật lấy cái túi từ người ăn mày đang chiếm cả lòng đường, mở ra thì thấy một cây Rhaphidophora được bọc trong khăn và vải của tiệm cắt tóc. Nó đã bị ngâm nước biển bao lâu rồi? Cây cối có được chạm vào nước biển không nhỉ? Chắc là không rồi? Tôi sờ nắn cây Rhaphidophora và chiếc khăn, rồi nhận ra chiếc túi vải hoàn toàn không bị ướt. Hơn nữa, tình trạng cây cũng ổn, không có phần rễ hay thân nào bị hư hại. Nghe nói căn cứ dưới biển số 3 đã bị ngập nước, nhưng hẳn cậu ấy đã chăm sóc rất kỹ khi mang nó theo.

Nhìn thấy cây xanh tươi được đưa đến đảo Daehan một cách lành lặn, tôi cảm thấy xúc động lạ thường. Bỗng tôi nhớ lại lúc mình được nhường tàu thoát hiểm để ra ngoài. Lúc đó, tôi đã hứa sẽ đưa cây Rhaphidophora đến đảo Daehan và trả lại cho Tumanaco. Cô ấy từng đe dọa rằng nếu cây của cô ấy chết, cô ấy sẽ không tha cho mái tóc của tôi. Tôi nhớ lại mình đã cố gắng ném chiếc túi vải chứa cây Rhaphidophora ra khỏi mặt nước để cứu nó trong giây phút cuối cùng trước khi chết, nhưng đã thất bại.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đẩy lùi ký ức tuyệt vọng đó. Tôi đã thất bại, nhưng hóa ra đây là cách nó được cứu.

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve lá Rhaphidophora bằng đầu ngón tay. Tôi cảm nhận được sự cứng cáp nhưng cũng mềm mại của cây. Nhìn ánh nắng mặt trời chiếu xuống cây Rhaphidophora, tôi cảm thấy trái tim mình, vốn đã ẩm ướt vì nước biển, bỗng khô ráo lại. Nhớ đến Tumanaco, chủ nhân của cây, tôi chợt thấy nhớ những người đã ở cùng lúc đó.

Chiếc chân giả của Kim Jaehee, người đang nằm thẳng cẳng, bỗng phát ra một tiếng động kỳ lạ. Từ phía bắp chân trái, có tiếng "ù ù" và một tiếng ồn nhỏ liên tục phát ra. À, phải rồi, chân trái của cậu ấy đã cử động bất thường mà. Chắc cậu ấy đã rất vất vả để đến đây với chiếc chân giả bị hỏng.

Khi tôi gọi điện bảo Kim Jaehee trốn thoát ra ngoài cùng cây Rhaphidophora, thành thật mà nói, tôi không kỳ vọng nhiều. Nhớ lại Kim Jaehee, người đã từ bỏ việc bơi lội và chỉ nằm yên trong nước, tôi nghĩ cậu ấy có thể sẽ bỏ cuộc ngay từ đầu, than vãn là khó quá, rồi chia sẻ nước biển với cây Rhaphidophora và chết ở đó. Hoặc cậu ấy gặp tai nạn trong bóng tối khi tự leo lên một mình, hoặc bị thương nặng đến mức không thể đi lại được và mắc kẹt ở đó, nhưng cậu ấy đã thoát ra một cách an toàn.

Cảm giác biết ơn và xúc động dâng trào trong lòng tôi như thủy triều. Làm sao cậu ấy có thể đến được đây mà không bỏ cuộc?

"Cậu đã lên đây bằng đường nào vậy?"

Kim Jaehee lẩm bẩm bằng giọng yếu ớt trước câu hỏi của tôi.

"Từ căn cứ dưới biển số 3, tôi leo những bậc thang địa ngục vô tận… rồi đi thang máy từ căn cứ dưới biển số 2, rồi thang máy từ căn cứ dưới biển số 1, và đến đây."

"Trong lúc đi thang máy đến đảo Daehan, mọi người không cản trở cậu sao?"

"Tôi là tín đồ của Giáo hội Vô Hạn, với lại chiếc chân giả của tôi tệ đến mức không ai thèm để ý."

Đúng vậy. Việc thoát ra dễ dàng như vậy có lẽ vì cậu ấy là tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Kim Jaehee nằm vật ra như vậy có phải là vì không thể đứng vững không? Lúc nãy khi gọi Medic, cậu ấy cũng có vẻ khó chịu ở một bên chân. Nhìn kỹ Kim Jaehee, tôi thấy khắp người cậu ấy toàn những vết trầy xước và bầm tím. Không biết là do cậu ấy bị lăn từ cầu thang xuống hay bị ai đó đánh. Nhìn mặt thì có vẻ răng không bị gãy.

"Cậu leo cầu thang bằng cách nào?"

"…Tối om, chẳng có ai ở đó nên tôi không cần phải lo giữ thể diện hay phẩm giá gì cả. Chân trái cũng không nghe lời nên tôi bò bằng bốn chân. Cứ như thể nhân quyền hoàn toàn bị xé nát vậy. Tôi nhận ra rằng con người là những sinh vật bò lê lết trong bóng tối, không thể dự đoán được điều gì sẽ xảy ra, ăn bụi bặm và sống trong đau khổ."

Tỉnh táo lại đi nào. Tôi cũng dùng cầu thang đó và thỉnh thoảng cũng bò, nhưng tôi không cảm thấy như vậy. Chắc cậu ấy mệt lắm. Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi. Có vẻ như cậu ấy không mang theo nguồn sáng nào cả, vậy là cậu ấy bò lên trong bóng tối đen kịt đó ư?

Kim Jaehee nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh như không thể tin nổi và tiếp tục nói.

"Anh có biết có một nơi đã xây dựng một ngôi đền với nội dung 'Những ai muốn gặp thần phải bò bằng bốn chân để bày tỏ lòng tôn kính' không?"

"Không. Tôi chưa từng nghe nói đến, đó là ngôi đền ở nước ngoài sao?"

"Vâng… Anh có phải là vị thần mà tôi phải bò lê lết để thờ phụng không?"

Kim Jaehee, người liên tục cau mày như thể khó khăn lắm mở được mắt dưới ánh nắng mặt trời, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, người đang ngồi sụp xuống đất vì kiệt sức. Nếu tôi nói có, thì anh chàng đang nằm vạ vật trên đường, bụi bẩn đầy người, có khi nào sẽ khiêm tốn đứng dậy không?

Một khoảng lặng trôi qua, như thể chờ đợi câu trả lời. Tôi nhớ lại cuộc điện thoại và trả lời.

"…Tôi chỉ là một người bạn bình thường. Không phải thần thánh gì cả."

"…"

"Cậu đã thoát khỏi cầu thang bằng cách nào? Nếu leo hết cầu thang thì không có lối ra, phải phá tường ở giữa để ra ngoài mà."

Kim Jaehee nói với giọng uể oải, như thể mọi việc trên đời đều phiền toái.

"Tôi chán nản không muốn leo nữa và đập đầu vào tường, thế là bức tường bị vỡ tung ra."

À. Lạy Chúa. Ngay khi nghe câu trả lời của Kim Jaehee, tôi thở dài như muốn nôn ra phổi. Nói chuyện với tên này xong, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức.

"Jaehee. Cậu đã vất vả nhiều rồi. Chủ nhân của cây Rhaphidophora chắc hẳn sẽ rất vui. Người đó tên Tumanaco Oranga, chủ tiệm làm tóc, cô ấy nói đó là quà từ một người bạn và rất trân trọng nó. Cô ấy sẽ rất vui khi biết nó đang ở đảo Daehan."

"Cây Rhaphidophora đó không phải của người tên Tumanaco đâu."

Kim Jaehee nói một cách dứt khoát, đưa tay về phía chiếc túi vải.

"Tôi đã cứu nó, nên giờ nó là của tôi."

Tôi cười phá lên vì quá sức tưởng tượng. Haha. Chuyện này là sao?

"Nếu Jaehee cứu được cái gì thì từ đó cái đó là của Jaehee à?"

"Vâng."

"Vậy thì ngược lại, nếu ai đó cứu Jaehee thì Jaehee sẽ thuộc sở hữu của người đó sao?"

"Đúng vậy."

Theo logic của Kim Jaehee, thì lính cứu hỏa sẽ sở hữu hàng trăm người. Bác sĩ sẽ sở hữu vô số người. Nha sĩ cũng sở hữu vài người.

"Nếu cứu một mạng người thì phải chịu trách nhiệm. Tôi sẽ chăm sóc mạng sống đó cho đến chết."

"Đúng cái gì mà đúng. Đừng nói chuyện nhảm nhí nữa. Cây Rhaphidophora sẽ quay về với chủ của nó. Và Jaehee không thuộc sở hữu của ai cả vì cậu đã tự mình thoát khỏi căn cứ dưới biển đang rò rỉ nước."

Tôi nhìn người đã tự mình thoát ra khỏi căn cứ dưới biển, rồi chuyển ánh mắt sang cây Rhaphidophora. Rồi tôi khó khăn mở lời.

"Trước đây tôi đã từng cố gắng đưa cây Rhaphidophora này đến đảo Daehan nhưng đã thất bại… Nhưng nhờ sự nỗ lực không ngừng của Jaehee, lần này chúng ta đã thành công. Và ngoài cây Rhaphidophora này ra, tôi cũng đã cố gắng đưa nhiều người khác đến đảo Daehan, nhưng đã thất bại nhiều lần. Tuy nhiên, tôi vẫn muốn tin rằng vẫn còn hy vọng."

Hi vọng ở một nơi nào đó mà tôi không biết, mọi người đang cứu giúp lẫn nhau. Kim Jaehee nói, phá tan cảm xúc của tôi.

"Tôi đã bỏ cuộc khoảng 1.000 lần ở giữa chừng rồi."

Cậu ấy bỏ cuộc sau mỗi 4 bậc thang sao? Nhưng cậu ấy đã thành công ở lần thứ 1001 mà. Vậy là được rồi. Kim Jaehee nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói với vẻ hơi thất vọng.

"Hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng qua giọng nói khi nghe điện thoại, nhưng vẫn tốt hơn tôi mong đợi."

Có lẽ người đã chỉ dẫn những nhiệm vụ bất khả thi qua điện thoại ẩn danh quá khác biệt so với những gì cậu ấy nghĩ. Đúng vậy. Trông bình thường mà, đúng không? Không có gì đặc biệt, không có sức hút và không đẹp trai đến mức có thể đóng vai trò là cứu tinh của một giáo phái tà giáo.

"Cậu có bao giờ tưởng tượng rằng chỉ cần Jaehee mang cây Rhaphidophora lên đảo Daehan, tôi sẽ bay lượn khắp nơi, gào lên bằng giọng như sấm sét rằng sẽ mang đến sự cứu rỗi đã hứa, cá sẽ chơi nhạc bên cạnh, và hoa sẽ rơi như mưa bão sao?"

"Ước gì đó là sự thật. Tôi ước có ai đó cứu tôi và đưa tôi quay về quá khứ."

Tôi không thể hiểu hoàn toàn trạng thái tinh thần của Kim Jaehee, nhưng tôi có thể hiểu phần nào cảm giác hiện tại của cậu ấy.

"Hành động theo chỉ dẫn của tôi rất mệt mỏi, nhàm chán và không thú vị sao?"

"Vâng."

Kim Jaehee trả lời thành thật.

"Nhưng hôm nay, xin hãy cứ là Kim Jaehee tốt bụng nhất nhé."

Vì có Kim Jaehee của ngày xưa đã từ bỏ kế hoạch độc ác đốt cháy căn phòng chứa tôi và Shin Haeryang, nên bây giờ tôi mới có thể đối mặt với cậu ấy.

Một chàng trai đã leo bốn ngàn bậc thang mà không để một giọt nước biển nào dính vào cây… sao lại có thể đối xử tệ bạc với chính mình và những người khác chứ?

Tôi nhìn cây cầu vẽ hình cây nho. Chẳng phải người ta nói cây thân leo khác với cây ký sinh ở chỗ nó tự quang hợp và sống bằng chất dinh dưỡng do chính nó tạo ra sao?

"Jaehee. Đối xử với con người như thực vật có khó không?"

"Tôi chán con người rồi."

"Jaehee cũng là con người mà."

"Tôi cũng chán tôi rồi."

Ôi trời. Tôi kết thúc cuộc trò chuyện bằng một tiếng thở dài và giấu túi cây ra sau thang máy. Nó sẽ không chết ngay đâu.

Kim Jaehee nằm nghỉ 10 phút mà không làm gì, rồi từ từ đứng dậy. Có vẻ như chân trái của cậu ấy có vấn đề, chiếc chân giả không cử động được bình thường. Rồi cậu ấy cố gắng quay lại thang máy và đi xuống.

"Cậu định đi đâu vậy?"

"Tôi sẽ tham gia nghi lễ cầu nguyện."

Tôi tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy ngón tay của mình. Medic chắc chắn không lấy nó, vậy chắc là Dylan đã lấy rồi.

"Tôi hi vọng Jaehee không đến đó."

"Tại sao?"

"Ở đó chẳng có gì đáng xem và cũng chẳng thú vị gì cả. Một tín đồ của Giáo hội Vô Hạn đã lấy ngón tay của tôi, dâng lên bàn thờ và ngâm ngón tay vào nước cà phê để uống. Thà ở đây còn hơn là chứng kiến cảnh tượng đó."

"Tôi cũng muốn uống cái đó."

Đồ điên.

"Tôi sẽ pha cho cậu một ly cà phê, thế nên đừng nghĩ đến chuyện uống cái thứ đó."

.

.

.

talia: có giận nó cỡ nào thì cũng nhớ Jaehee vãi, cứ xuất hiện là có thoại hề :))))))))))))) cái tương tác hai đứa này nó vô tri đáng iu điên, chỉ có nó mới bật công tắc văng tục chửi thề thở dài toàn thân đau nhức của Moohyun được :)))))))))) cái câu "Nhưng hôm nay, xin hãy cứ là Kim Jaehee tốt bụng nhất nhé." lần trước Moohyun nói một lần khi đi cùng nhau rùi, giờ ảnh nói lại nè ui đáng yêu vải.