Dưới những chiếc ô xa xa là những người bị thương đang nằm trên giường tắm nắng. Nhìn trang phục, có vẻ như họ là những người đang vui chơi trên bãi biển vào cuối tuần thì đột nhiên gặp nạn.
Những người bị băng bó ở chân hoặc tay thoáng cảnh giác với những người lạ xuất hiện từ con đường đi dạo dẫn tới bãi biển. Tuy nhiên, khi nhận ra tôi và Kim Jaehee đang đỡ nhau đi và không có vũ khí, họ có vẻ yên tâm hơn.
Xung quanh bãi biển chỉ có ô dù, lều, giường tắm nắng, lưới bóng chuyền bãi biển, nhà vệ sinh ở xa, vài biển cảnh báo và vài chiếc xích đu.
Đi bộ trên bãi biển với giày thể thao khó gấp đôi so với đi trên mặt đất bằng phẳng. Tôi cảm thấy thôi thúc muốn cởi giày và đi chân trần trên bãi cát mềm mại, ấm áp đó. Tôi đã quen thuộc với cảm giác cát bị nung nóng như bùn mịn bao quanh lòng bàn chân và nước biển mát lạnh xoa dịu mắt cá chân.
Đi chân trần sẽ thoải mái hơn bây giờ, khi mà mỗi bước đi thì giày lại lún sâu xuống cát. Ai đó đã từng… nói đừng làm thế?
"…Tôi nghe nói có mảnh thủy tinh trên bãi biển đảo Daehan."
Tôi vừa đá cát vừa nói, Kim Jaehee gật đầu rồi trả lời.
"Ngoài kính ra còn nhiều thứ khác nữa. Ai nói cho anh thế?"
"Tôi gặp quá nhiều người ở Căn cứ dưới biển và trò chuyện rất nhiều, nên không nhớ là ai nữa… Chắc là họ lo lắng tôi sẽ bị thương vì tôi mới đến Căn cứ dưới biển."
Tôi không thể để bị thương thêm được nữa. Tôi tiếp tục đi một cách không thoải mái với đôi giày thể thao. Kim Jaehee không biết đã không đi giày từ khi nào, cậu ấy đang bước đi bằng đôi chân giả quấn đầy dây leo màu xanh lá cây nhạt.
Phía trước bãi biển có vài tấm biển lớn ghi rõ cảnh báo cấm uống rượu, cấm hút thuốc, cấm chèo kéo, cấm xả rác, cấm đánh bắt và thu hoạch sinh vật biển được viết bằng 5 thứ tiếng. Đặc biệt, ở phần cấm xả rác có dòng chữ rất lớn ghi.
[Những gì vứt xuống biển sẽ quay trở lại.]
Bên cạnh dòng chữ đó, có những lời chế giễu và chửi rủa bẩn thỉu được viết bằng bút dạ đen như "Vậy thì vứt đi đâu?", "Tao sẽ vứt cái biển này đi xem nó có quay lại không. Tao sẽ vứt người đi thử xem".
Ở phần sinh vật biển có những dòng chữ như [Không được bắt nhím biển và ném vào người khác]. Rốt cuộc thằng điên nào đã làm cái trò đó vậy.
Tấm biển bên cạnh ghi "WARNING" cùng lời cảnh báo rằng bãi biển này là khu vực thường xuyên xuất hiện các loài sinh vật biển độc hại, nên phải đặc biệt cẩn thận. Các loại sứa độc, bạch tuộc đốm xanh, ốc nón xanh, cá mặt quỷ, rắn biển vằn lớn, nhím biển, v.v., được vẽ đơn giản bằng kích thước lòng bàn tay như hình minh họa trong truyện cổ tích. Có lẽ vì ánh nắng mặt trời chiếu xuống bãi biển quá gay gắt nên màu đỏ trong các hình vẽ đang phai dần.
Hơn nữa, không biết có phải tất cả các loài sinh vật biển độc hại trên thế giới đều tập trung ở vùng biển ngoài khơi đảo Daehan hay không mà tấm biển cảnh báo khá lớn. Tôi lướt mắt qua hơn 20 loài sinh vật nhưng không thấy cá mập. Có lẽ cá mập không có độc, hoặc nếu cá mập xuất hiện thì độc tính không còn là vấn đề nữa.
Ngoài ra còn có một số sinh vật với hình chữ X màu đỏ lớn được vẽ ở giữa, khi tôi đến gần tấm biển thì thấy chữ "EXTINCT" (Tuyệt chủng) được in hoa. Hầu hết các chữ X đều được vẽ trên các loài rắn biển. Nếu tấm biển đó là sự thật thì rắn biển gần như đã tuyệt chủng. Giữa những bức vẽ sinh vật biển, chủ yếu là sứa, có một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh.
[Nếu bạn bị rắn biển cắn hoặc nhìn thấy một con rắn biển đã tuyệt chủng trên biển báo, hãy liên hệ ngay với Kevin Roy, chuyên gia rắn biển, trước khi chết!]
Nếu bị con rắn đã tuyệt chủng cắn thì phải làm thế nào? Ghê rợn quá!
Nhìn những hình ảnh sinh vật biển độc hại, tôi bắt đầu tự hỏi liệu những chiếc tàu thoát hiểm đang trôi nổi ngoài biển xa kia và những người đang chờ được cứu trên đó có ổn không… Tôi đã lặn và bơi trong vùng biển như thế này sao. Vậy mà chưa chết vì sinh vật biển lần nào, trừ lần đầu tiên.
Bên cạnh tấm biển cảnh báo nguy hiểm có đặt một hộp cứu sinh, bên trong có phao cứu sinh, áo phao, dây cứu sinh, dây cứu sinh ném được, v.v., đều nằm rải rác trên mặt đất. Có lẽ mọi người đã lấy hết đồ bên trong ra ngoài nên cửa hộp cứu sinh mở toang.
Ba người đầy máu nằm cạnh nhau trên bãi cát, ngoài tầm với của biển. Cơ thể họ được phủ bằng những chiếc khăn tắm lớn màu vàng huỳnh quang, nhưng những chiếc khăn đều đã ướt đẫm máu.
Khi tôi đến gần chiếc ô, một người đang nửa nằm nửa ngồi trên giường tắm nắng quan sát chúng tôi đến, rồi bỗng đứng dậy. Có vẻ anh ta không có thương tích nghiêm trọng. Mọi người đã sơ cứu những vết thương nhỏ bằng khăn, nước, cồn, v.v. Những người có thể di chuyển từ từ đến gần tôi và Kim Jaehee.
"Từ đâu đến vậy?… Các anh không phải từ bệnh viện đến đúng không?"
Tôi nghĩ anh ta hỏi vậy vì trông chúng tôi giống như cần phải đến bệnh viện. Tôi nhìn Kim Jaehee một lúc rồi trả lời.
"Chúng tôi từ hội trường đến."
"Ở đó thế nào rồi?"
"Baek Aeyoung đã một mình đánh bại những kẻ khủng bố. Những người bị thương trong hội trường đang được chuyển đến bệnh viện bằng Medic."
Những người xung quanh bắt đầu dồn dập hỏi tới tấp.
"Ở đó có chết nhiều không? Có ai trong đội khai thác chết không?"
"Bọn khủng bố chết hết rồi à? Còn thằng nào sống sót không? Chúng sẽ không quay lại bãi biển nữa chứ?"
"Có ai đi lên từ Căn cứ dưới biển bằng thang máy không? Số lượng tàu thoát hiểm trên biển ít quá. Các anh có biết gì về những người sống sót không?"
"Người ở trụ sở thế nào rồi? Điện thoại không gọi được. Internet cũng không có."
Có lẽ những người này đã ở trên bãi biển suốt thời gian qua. Những người dính đầy cát trên tay chân níu lấy tôi và hỏi những điều họ tò mò, nhưng tôi không thể trả lời chi tiết.
Tôi giấu nhẹm việc Kim Jaehee là tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Dù Kim Jaehee không cầm súng và tích cực khủng bố đảo Daehan, nhưng tôi sợ nếu họ biết cậu ấy cùng phe với những kẻ khủng bố thì sẽ ném thẳng cậu ấy xuống biển.
Kim Jaehee nhanh chóng nằm dài trên chiếc giường tắm nắng trống, như thể mình sở hữu cả nơi này. Có vẻ như cậu ấy sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để nằm xuống, dù có chuyện gì xảy ra. Chắc ngay cả khi bị ném xuống biển thì cậu ấy cũng sẽ nằm như vậy.
"Những người ở đây làm thế nào mà sống sót được vậy? Trong số những người ở hội trường có khá nhiều người bị kéo từ bãi biển đến mà."
Những người sống sót kể cho tôi rằng khi mọi người đang tận hưởng kỳ nghỉ trên bãi biển, từng chiếc tàu thoát hiểm xuất hiện ở ngoài khơi. Lúc đó, những người trên bãi biển nghĩ rằng có buổi huấn luyện sơ tán Căn cứ dưới biển mà họ không biết, hoặc các kỹ sư đang sửa chữa tàu thoát hiểm.
Họ chỉ nhận ra điều kỳ lạ khi những người thoát khỏi Căn cứ dưới biển bằng tàu thoát hiểm bơi đến bãi biển và la hét rằng Căn cứ dưới biển đang gặp nguy hiểm và cần được giúp đỡ. Khi những người đang chơi trên bãi biển bắt đầu thắc mắc về tình hình Căn cứ dưới biển, một nhóm người cầm súng đột nhiên xuất hiện và hét lớn yêu cầu họ nằm xuống đất ngay lập tức.
Đến lúc đó, những người trên bãi biển vẫn nghi ngờ đó là một trò đùa của một nhóm người tinh quái nào đó, nhưng khi những chiếc tàu và du thuyền bắt đầu bốc cháy, và những người cầm súng bắn những khẩu súng mà họ đã tưởng là mô hình, lúc đó họ mới nhận ra đó là một cuộc khủng bố.
Những kẻ khủng bố bắn vài phát súng lên trời và hét lên yêu cầu mọi người ra khỏi nước, ngược lại, những người gần bờ biển nhìn thấy cảnh đó liền nhảy xuống biển.
Những kẻ khủng bố có lẽ nghĩ rằng nếu bắn súng để đe dọa như vậy, mọi người sẽ sợ hãi mà ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng những người đang chơi trên bãi biển có rất nhiều người quen thuộc với các môn thể thao dưới nước, và họ chọn nhảy xuống nước thay vì bị bắn. Những kẻ khủng bố không biết rằng những người hay ngâm nước biển thường bỏ ngoài tai lời người khác.
Một số người lặn xuống và không nổi lên sau 5 phút, 10 phút, một số người dựa vào một tấm ván để bơi xa khỏi bãi biển đến mức không bị trúng đạn, những người có ống thở thì ở dưới nước cho đến khi những kẻ khủng bố biến mất.
Những người tự tin vào khả năng bơi lội của mình đã nhảy xuống biển và kiên cường bơi ra xa bờ, mặc dù những kẻ khủng bố bắn súng từ phía sau. Những người trên thuyền sau khi chứng kiến những gì đang xảy ra trên bãi biển liền đổi hướng và chạy trốn khỏi đảo Daehan sang một hòn đảo khác.
"Nếu phải chọn chết vì đạn hay chết dưới nước, tôi sẽ chết dưới nước."
Một người phụ nữ với khuôn mặt và cổ bị cháy nắng lên tiếng, tay cô ấy được quấn bằng khăn và dây để cầm máu. Người phụ nữ mặc đồ bơi đó chỉ có một mảng trắng ở mắt cá chân, có lẽ cô ấy là một người lướt sóng. Sợi dây dùng để cầm máu cho cánh tay bị thương của cô ấy trông giống như dây nối với ván lướt sóng.
Nhìn xung quanh, tất cả những người bị trúng đạn hoặc bị đạn sượt qua đều băng bó cầm máu tương tự. Vài người mặc đồ bơi gật đầu với mái tóc ướt đẫm nước biển, có vẻ đồng ý với ý kiến của người phụ nữ đó. Người này có vẻ hoàn toàn trái ngược với Shin Haeryang.
Tôi thì không thích cả hai. Nhưng nhìn bản thân hạnh phúc thế nào khi được tắm mình trong nắng, có lẽ tôi ghét chết dưới nước hơn.
Họ nói rằng những tín đồ Giáo hội Vô Hạn cuối cùng đã bắt giữ những người đang ngủ dưới bóng ô dù, hít gió biển và trùm khăn lên mặt, những người đang vùi mình trong cát để tắm cát, những người đang đeo kính râm và tận hưởng ánh nắng mặt trời, và những người đang thả diều hay chơi bóng cho đến khi bị bắt đi.
Những người trốn xuống biển có ba lựa chọn chính. Quay lại bãi biển khi những kẻ khủng bố biến mất, bơi ra xa hơn ngoài biển về phía những chiếc tàu thoát hiểm xuất hiện một cách bất ngờ, hoặc lặn xuống Căn cứ dưới biển số 1 ở độ sâu -50m.
Hầu hết mọi người đều chọn phương án đầu tiên. Những người chọn lựa chọn phương án thứ hai thì bám vào tàu thoát hiểm một người để tiết kiệm sức lực. Một số rất ít người đã lặn tự do và lặn bình khí để đến Căn cứ dưới biển số 1.
Những kẻ khủng bố sau khi bắt người lần đầu tiên thì chỉ cử một hoặc hai người đến kiểm tra sau mỗi một đến hai giờ.
Họ kể rằng nếu đang nghỉ ngơi trên bãi biển mà thấy bọn khủng bố đến thì lại nhảy xuống biển, không có thì lại quay lại bãi biển nghỉ ngơi, ẩn nấp, hoặc chạy trốn sang nơi khác. Cứ lặp đi lặp lại trò mèo vờn chuột đó cho đến vài giờ trước thì bọn khủng bố không đến nữa.
Những người đang theo dõi bãi biển đảo Daehan sau khi xác định là an toàn thì mới bơi trở lại bãi biển. Đến bờ biển, họ uống nước, nằm dài trên bãi cát để nghỉ ngơi, băng bó vết thương, và thu gom những người đã chết.
Tôi cố gắng tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc trên những chiếc tàu thoát hiểm đang trôi nổi trên biển. Nhưng tôi không nhận ra ai trong số những người thoát khỏi Căn cứ dưới biển đến đảo Daehan. Khi tôi hỏi những người bơi đến tàu thoát hiểm rồi quay lại bãi biển liệu họ có thấy Seo Jihyuk hay Kang Soojung không, tôi chỉ nhận được câu trả lời là không biết.
