Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1976

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19425

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5926

Phần 6 - 352. Giải thoát (2)

Kim Jaehee giải thích rằng đi bộ theo con đường từ thang máy là sẽ đến bãi biển. Tôi đi về phía đó với ý nghĩ có thể gặp những người đã thoát khỏi Căn cứ dưới biển, nhưng đoạn đường xuống dốc còn khó hơn cả đường lên dốc. Trong tình trạng chân không còn sức, chỉ cần lơ đễnh một chút là tôi có thể vấp ngã.

Thà thả lỏng cơ thể rồi lăn xuống dưới có lẽ còn dễ hơn? Mà vậy thì tôi sẽ đến nơi trong trạng thái nát bét mất.

Không giống tôi, người gần như đã mất đi một nửa ý chí sinh tồn vì kiệt sức, thì Kim Jaehee lại có vẻ tò mò và liên tục đặt câu hỏi. Dù muốn tránh cũng không thể thoát được vì chúng tôi đang khoác vai nhau và đỡ nhau đi. Người vừa mới vất vả bò lên cầu thang ấy cứ nói không ngừng nghỉ, như thể chỉ có cái miệng là còn sống.

"Trong số những người anh gặp ở Căn cứ dưới biển, anh thích ai nhất?"

"Người tôi thích… Khụ. Khụ. Nhiều lắm."

Nghĩ lại thì, hóa ra lại nhiều bất ngờ. Tôi muốn nhét hết tất cả vào ba lô rồi mang về Hàn Quốc.

…Không ngờ đảo Daehan lại rộng đến thế. Lúc mới tới bằng trực thăng, tôi đã thấy nó khá nhỏ.

"Vậy trong số những người anh gặp ở Căn cứ dưới biển, anh không thích ai nhất?"

"Người tôi không thích. Khụ. Cái đó cũng nhiều lắm. Trước hết… là những người tham gia Giáo hội Vô Hạn."

Nhìn bộ dạng của tôi bây giờ như này mà cậu không biết sao? Hãy bỏ đạo đi. Tôi vừa nói vừa nhìn Kim Jaehee, Kim Jaehee trả lời với vẻ mặt trơ trẽn.

"Thật quá đáng. Anh lại chỉ trích tôn giáo mà bạn mình đã gia nhập mà không chút hiểu biết hay tôn trọng."

"Tôi thấy mình có đủ tư cách để làm thế."

Việc tôi phải chịu khổ như thế này là do Giáo hội Vô Hạn. Trả lại ngón tay của tôi đi. Suốt quãng đời còn lại tôi sẽ xuất hiện trong giấc mơ của các người để hành hạ.

Kim Jaehee liên tục hỏi đủ thứ câu hỏi kỳ lạ, từ nhóm máu, ngày sinh, quan hệ gia đình, đến cây cối hay trái cây yêu thích, cung hoàng đạo… Tôi thì chỉ trả lời qua loa để không ngất xỉu giữa đường. Cảm thấy câu trả lời của tôi ngày càng thiếu nhiệt tình, Kim Jaehee thở dài và lay cánh tay tôi đang vắt qua vai cậu ấy.

"Anh Moohyun. Anh trông mệt mỏi quá. Thật đáng thương khi bạn mình lại kiệt sức và khổ sở đến vậy."

Có lẽ trông tôi rất chán nản và kiệt sức. Nỗi lo cơm áo gạo tiền lớn như núi khi chỉ còn một tay, đầu óc tôi trống rỗng khi nghĩ về việc mình sẽ làm gì tiếp theo. Không nghĩ ra được gì cả.

Ngay cả khi còn là nha sĩ, tôi cũng chẳng có ích gì ngoài nha khoa. Nếu bây giờ tôi trở thành người vô dụng ngay cả trong nha khoa thì sao? Chuyện này là vấn đề nghề nghiệp chuyên môn. Thật khó để chuyển sang ngành khác. Cuộc đời tôi đã định sẵn từ năm 19 tuổi, vậy mà lại bị đảo lộn hoàn toàn ngay khi được nhận việc tại một Căn cứ dưới biển ở Bắc Thái Bình Dương.

…Chẳng lẽ tôi sẽ chết đói vì mất vài ngón tay ở tay trái sao? Không sao đâu. Tôi làm được mà. Dù tôi không kiếm được tiền ngay bây giờ thì gia đình tôi cũng không chết đói đâu. Không có răng thì sống bằng lợi… À không, phải làm răng giả chứ.

Ngay cả khi chuyển sang một ngành khác hoàn toàn thì cũng sẽ ổn thôi. Tôi sẽ sống một cách chăm chỉ mà. Những người trẻ hơn tôi rất nhiều còn sống tốt một cách dũng cảm. Tôi sẽ không gục ngã vì những chuyện như hôm nay. Tôi tự vỗ về bản thân vài lần trong lòng. Chắc chắn sau này tôi cũng sẽ tiếp tục tự vỗ về mình như thế.

"…Đến mức Jaehee cũng nghĩ như vậy thì chắc tình trạng của tôi khá nghiêm trọng rồi. Lo lắng nhiều quá nên thế thôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà."

"Nếu anh thực sự khó khăn và mệt mỏi quá, có một cách hay để thoát khỏi tình trạng này đấy."

"Là gì vậy?"

Tôi hỏi lại với một nụ cười, tự hỏi liệu có công nghệ tái tạo ngón tay nào mà tôi chưa biết không, hay Kim Jaehee có vài bệnh viện bí mật mà chưa kể chăng.

"Chết đi thì cơ thể sẽ trở lại trạng thái ban đầu mà. Nếu chưa trải qua nhiều phép màu thì đây cũng là một cách hay đấy."

Kim Jaehee, người đang cười toe toét, thấy tôi nhìn chằm chằm cậu ấy với vẻ mặt như mất hồn trong khoảng 3 giây, rồi nói với nụ cười vẫn vương trên môi.

"Không phải đùa đâu, tôi biết vài cách chết không đau đâu. Tôi có thể giúp anh."

"…Không nên nói những lời đó với bạn bè."

"Không phải chỉ mình tôi dùng cách đó đâu. Các ứng cử viên cứu thế khác cũng từng dùng khi tuyệt vọng hoặc rơi vào tình cảnh khốn cùng mà. Nó đã được kiểm chứng là hiệu quả đấy."

"Chúng ta đừng nên khuyên bạn bè làm theo cách của tà giáo."

Tôi nhớ đến Dylan mà tôi đã gặp trong hội trường. Dylan không hề khuyên nhủ mà là đe dọa một cách hiển nhiên. Giọng nói tự tin và chắc chắn, thái độ không quan tâm đến việc phải hy sinh bao nhiêu để đạt được điều mình muốn thật đáng kinh ngạc. Cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngất xỉu là những tín đồ của Giáo hội Vô Hạn đang bị trói bỗng nhiên đồng loạt đứng dậy và xông vào những người xung quanh. Nếu giáo chủ tham dự buổi cầu nguyện, liệu người đó có phải là giáo chủ không?

"Jaehee. Cậu biết gì về giáo chủ Giáo hội Vô Hạn?"

Kim Jaehee suy nghĩ một lát rồi nói.

"Ừm. Tôi không biết nhiều lắm. Tôi chưa từng trực tiếp gặp giáo chủ. Tôi chỉ là một tín đồ thấp bé. Nghe nói ông ta thỉnh thoảng xuất hiện ở các chi nhánh lớn ở London. Hình như nhà ông ta ở Anh. Nghe đồn nói rằng tài sản cá nhân của giáo chủ là 1.000 nghìn tỷ hay 2.000 nghìn tỷ gì đó. Tôi chỉ nghe nói là ông ta rất rất giàu. Nghe nói còn sở hữu vài mỏ đá quý nữa. Tôi không rõ chi tiết. Tôi cũng đâu có được xem hợp đồng bất động sản của ông ta. Tôi cũng chỉ nghe đây đó và đọc các tạp chí phát hành thôi."

Chẳng phải số tiền mà các quốc gia thuộc Căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương phải đóng góp hàng năm là 1 nghìn tỷ đô sao. Một cá nhân có thể có nhiều tiền như vậy ư?

"Nghe nói trước đây giáo chủ thường tặng đá quý cho tín đồ mỗi năm. Có khi tặng đá opal từ mỏ opal ở Úc, có khi tặng ngọc lục bảo từ Zambia. Năm ngoái, ông ta còn tặng cho mỗi tín đồ một viên ruby khai thác từ mỏ ruby ở Myanmar. Tôi cũng nhận được một viên qua đường bưu điện."

Kim Jaehee dùng đầu ngón tay gảy một trong những chiếc khuyên tai của mình. Chiếc khuyên tai chạm vào móng tay tạo ra tiếng "tích" nhỏ.

"Họ nói đá quý có thể dùng để cầu nguyện, hoặc bán đi nếu cần tiền. Chắc có khá nhiều người đã bán để trang trải cuộc sống. Nhưng những loại đá màu này thường không được định giá cao. Tín đồ thường đeo đồ trang sức có câu chuyện riêng mà. Bây giờ nghĩ lại mới hiểu tại sao ông ta lại tặng mỗi năm. Chắc trong số những người tham gia Giáo hội Vô Hạn có những người còn không đủ tiền mua cả đá thô."

Một giáo chủ tà giáo lại tặng đá quý cho tín đồ. Chắc hẳn việc chiêu mộ những kẻ khủng bố không khó khăn gì.

"Và… những người từng trực tiếp nhìn thấy giáo chủ nói rằng ông ta rất đẹp trai, nhưng người phương Tây thì chỉ cần hơi đẹp trai một chút là đã luôn miệng khen 'handsome', 'beautiful', 'perfect' rồi, nên tôi cũng không chắc điều đó có thật không."

Kim Jaehee ngừng nói, nhìn tôi đang bước đi khó nhọc rồi hỏi.

"Sao tự nhiên anh lại tò mò về giáo chủ vậy?"

"Phải biết chính xác thì mới có thể chửi rủa một cách cụ thể được chứ."

Kim Jaehee khẽ gật đầu, suy nghĩ rồi tiếp tục nói.

"…Ông ta hiếm khi xuất hiện công khai lắm. Thay vào đó, các ứng cử viên cứu thế lại thường xuyên đi khắp các chi nhánh trên thế giới. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ông ta không lộ diện mà đẩy các ứng cử viên cứu thế ra phía trước. Nếu một người như Elizabeth xuất hiện, mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về Elizabeth. Về bề ngoài thì gần như là áp đảo rồi. Chắc phần lớn mọi người chưa từng nhìn thấy giáo chủ. Tôi cũng nghe nói ông ta hiếm khi bày tỏ quan điểm. Họ nói ông ta đeo một chiếc nhẫn gia truyền lớn. Hôm nay tôi có gặp vài tín đồ khi đi thang máy, nhưng tôi không nghĩ mình đã thấy chiếc nhẫn đó."

Cậu ấy kể cho tôi nghe những tin đồn kỳ lạ lan truyền trong Giáo hội Vô Hạn, như giáo chủ ăn đá quý ba bữa một ngày và ị ra vàng, hay đã đi về quá khứ hàng trăm lần nên là một ông già tóc bạc. Qua giọng điệu và những ý kiến cá nhân thỉnh thoảng xen vào của Kim Jaehee, tôi thấy cậu ấy hoàn toàn không có ấn tượng tích cực nào về giáo chủ.

Thông thường, khi một người giải thích về tổ chức của mình cho người ngoài, họ không phải nên nói tốt về nó một chút sao? Khi bị Shin Haeryang bắt làm con tin, Joseph đã cố gắng giải thích về Giáo hội Vô Hạn một cách tích cực cho tôi mà.

"Có vẻ Jaehee không thích giáo chủ Giáo hội Vô Hạn."

"Vâng. Tôi biết rõ thân phận của mình. Tôi là một lao động làm công ăn lương, nhặt những mảnh vụn mà bọn lợn tư bản bỏ lại. Tôi đã cố gắng bám víu như một con rận vào một tôn giáo mà giáo chủ có thể đối xử là đồ chơi vô vị, chỉ để cố gắng nhét một chút cứu rỗi vào túi của mình."

"Thì ra là vậy. Cậu không có ý định bỏ đạo sao?"

"Tôi cần phải suy nghĩ kỹ về kế hoạch tương lai, giống như anh Moohyun vậy."

"Đó là một tà giáo đã khủng bố Căn cứ dưới biển đấy?"

"Có vẻ anh Moohyun không có tôn giáo nào. Đúng không?"

Tôi không biết phần nào của tôi trông giống người vô thần. Phải. Mong là nó sẽ mãi như vậy.

"Phải!"

Kim Jaehee nghe giọng nói đầy tự tin của tôi, nhìn mặt tôi một lúc rồi nói.

"Tôn giáo không phải là thứ có thể dễ dàng vứt bỏ đâu. Anh có biết đức tin của tôi thiêng liêng và vững chắc đến thế nào không? Tôi đã tin vào Giáo hội Vô Hạn trong suốt nhiều năm và tin rằng mình sẽ được cứu rỗi, thật khó để từ bỏ nó ngay lập tức. Niềm tin của tôi cứng như Duralumin và rộng lớn như tàu vũ trụ. Tôi có thể hiến dâng tất cả cho Đấng Cứu Thế của mình."

"Nếu một nhà khoa học không liên quan đến Giáo hội Vô Hạn đưa Jaehee lên cỗ máy thời gian và đưa cậu đến quá khứ mong muốn, đổi lại cậu phải từ bỏ Giáo hội Vô Hạn thì sao?"

"…Tà giáo là một trong những cách tẩy não để mê hoặc con người bằng lời nói dối. Thế giới này tại sao lại có từ 'cải đạo' chứ."

Được rồi. Nếu ép Kim Jaehee học vật lý, có lẽ cậu ấy sẽ đoạn tuyệt với Giáo hội Vô Hạn, thỏa hiệp với thực tại đau khổ của mình và sống tiếp.

Nền đất đã được nén chặt dần trộn lẫn với cát, và những hàng cây chắn ngang như một bức tường. Từ xa, bãi biển đảo Daehan đã hiện ra. Nước biển vỗ vào bờ, tràn vào đảo Daehan rồi lại rút đi, như thể tất cả những sự kiện xảy ra dưới biển và trên đất liền chẳng liên quan gì đến nó. Giờ tôi đã hiểu tại sao mọi người lại khuyên đến bãi biển đảo Daehan vào cuối tuần. Bãi biển đảo Daehan đẹp đến mê hồn. Tôi chỉ muốn quên hết mọi ưu phiền và ngắm nhìn bãi biển mãi thôi. Quên cả thời gian và mãi mãi chìm trong đó.

Tuy nhiên, xa ngoài khơi thỉnh thoảng có khói đen bốc lên, có lẽ do tàu và du thuyền đang bốc cháy. Theo hướng gió, mùi khét bay đến rồi lại lan đi theo hướng khác. Xa xa ngoài biển, những tàu thoát hiểm đang được bung ra và có thể nhìn thấy mọi người đang ngồi trên đó.

Quanh bãi biển có vài chiếc dù cá nhân và lều được dựng lên, và xung quanh đó có những người nằm gục trong vũng máu. Tôi muốn chạy tới nhưng không đủ sức, nên đành chậm rãi bước trên bãi cát để đến gần hơn.