Tôi đã loanh quanh hỏi thăm về tung tích của các kỹ sư đội Ga và những người thoát ra bằng tàu thoát hiểm. Chẳng thu được gì cả. Họ cũng hỏi lại tôi về đồng đội của mình, câu hỏi đáp lại câu hỏi. Kim Jaehee, người đang nằm trên ghế tắm nắng như đã chết, mở mắt ra và hỏi.
"Sao anh lại tò mò về những người trong đội chúng tôi vậy? Có ai trong số họ mà anh thích không? Ví dụ như tôi chẳng hạn?"
"Tôi tò mò muốn biết các thành viên đội kỹ sư Ga có còn sống và khoẻ mạnh không. Jaehee, các thành viên trong đội mà cậu từng làm việc cùng cho đến gần đây đang bị phân tán đâu đó trong Căn cứ dưới biển hoặc đảo Daehan, cậu không tò mò về sự sống chết của họ sao?"
"Tôi chỉ hơi tò mò về Aeyoung thôi. Còn Sanghyun thì nhìn những gì cậu ta thường làm, chắc chắn cậu ta đã chết rồi."
Baek Aeyoung chắc hẳn đang lang thang khắp đảo Daehan, tay lăm lăm vũ khí. Người duy nhất mà tôi biết được tung tích ít nhiều là Baek Aeyoung.
"Cậu không quan tâm đến người khác mà sao lại tò mò về Aeyoung?"
Nếu cậu ấy nói vì lo lắng cho người phụ nữ trẻ nhất trong số các thành viên, hay vì là bạn thân nên muốn biết cô ấy có ổn không, tôi sẽ cho cậu ấy biết tình hình hiện tại của Baek Aeyoung. Nhưng Kim Jaehee đặt hai tay ra sau đầu như gối rồi nói.
"Cô ấy xinh mà. Lại kỳ lạ và thú vị nữa."
…Hừ. Không phải em trai tôi nên tôi không thể đấm thằng nhóc này. Kim Jaehee nằm ngửa ra một cách thoải mái, chỉ quay đầu về phía tôi và nói.
"Tôi không biết anh lại thân thiết với những người trong đội chúng tôi đến vậy. Tôi chỉ biết anh Jihyuk đã đến nha khoa thôi. Nếu biết thế này, tôi đã đến gặp nha sĩ ngay khi Deep Blue mở cửa rồi."
"…Tôi mắc nợ những người trong đội kỹ sư Ga rất nhiều. Nếu gặp lại, tôi muốn trả ơn những gì họ đã giúp đỡ tôi… Tôi mong họ sống khỏe mạnh."
"Vậy sao? Anh chắc mệt mỏi rồi, tôi khuyên anh nên nghỉ ngơi đi. Nếu còn sống, chắc họ sẽ liên lạc thôi."
Chết rồi thì không có liên lạc sao? Kim Jaehee dường như không mấy quan tâm đến việc đồng nghiệp của mình còn sống hay đã chết.
Từ những chiếc tàu thoát hiểm đang trôi nổi ngoài biển xa, vài người đàn ông dũng cảm đang bơi về phía bãi biển, có lẽ họ đã xác định rằng bãi biển an toàn. Tôi chờ đợi, hy vọng sẽ có gương mặt quen thuộc, nhưng hầu hết đều là những người thuộc đội khai thác.
Những người đang chờ đợi reo hò và huýt sáo chào đón những người bơi đến bãi biển, rồi đưa khăn và nước cho họ. Những người đến bãi biển lớn tiếng kể về tình hình ở Căn cứ dưới biển khi họ thoát ra, và cách họ đã thoát khỏi Căn cứ dưới biển một cách thần kỳ, như thể đang kể một câu chuyện anh hùng. Tuy nhiên, họ không biết về tình hình của những người mà tôi tò mò.
Giữa trưa trôi qua nhanh chóng. Thời gian càng trôi qua, cơ thể tôi càng căng cứng vì lo lắng. Tôi nghe nói rằng những chiếc tàu thoát hiểm của Trung tâm Nghiên cứu Jujak đã nổi lên ở bãi biển phía bên kia hòn đảo.
Liệu chiếc tàu thoát hiểm mà tôi đã đi ở vòng lặp khác có vấn đề gì không? Henry? Emma? Sao không có ai cả? Nếu thực sự không có ai thì làm sao đây? Vậy thì những người mất tích đã đi đâu rồi? Họ không đến đảo Daehan sao? Nếu những người đã thoát ra trước đó không còn trên thế giới này, và chỉ những người thoát ra hôm nay còn lại thì…
Chỉ Baek Aeyoung và Kim Jaehee trốn thoát được thôi sao?
Tôi choáng váng và tuyệt vọng, rồi ngã gục xuống một chiếc giường tắm nắng vô chủ. Một nửa số người trên bãi biển đảo Daehan nói rằng họ sẽ ở lại bãi biển vì nơi đây gần biển và an toàn, số còn lại định tản ra để đi đến bệnh viện, hội trường, ký túc xá, trụ sở và Căn cứ dưới biển. Khi tôi nói với giọng yếu ớt rằng những kẻ khủng bố đang tập trung ở Căn cứ dưới biển số 1, Căn cứ dưới biển nhanh chóng bị loại khỏi danh sách lựa chọn.
Kim Jaehee, người đang nằm ở xa, di chuyển đến chiếc giường tắm nắng gần tôi, và hỏi trong khi ngồi xuống.
"Anh nhớ ai nhiều vậy? Chắc có người muốn gặp nên mới hỏi về sự sống chết của họ chứ."
Tôi cảm thấy như mình bị trọng thương bởi câu hỏi đó.
Câu hỏi của Kim Jaehee vang vọng giữa tiếng sóng vỗ rì rào. Nước biển dạt vào bờ cát lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời. Ngồi trên chiếc giường tắm nắng dưới bóng ô, tiếng sóng vỗ rì rào không ngừng vang lên. Gió biển mặn mặn quẩn quanh đầu mũi, rồi vuốt qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi do nắng nóng gay gắt.
À. Hóa ra bây giờ mình… đang ở bãi biển mà mình muốn đến vào cuối tuần. Mình đang ngồi nghỉ ngơi ở đây. Mới đây thôi, mình còn đang thức dậy trong phòng ở Căn cứ dưới biển số 4 mà.
Biển đảo Daehan đẹp và êm đềm. Nó hành xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, giấu kín những người mà tôi từng gặp trong lòng nó. Từ xa, tiếng chim hải âu vọng lại. Ánh nắng chiếu xuống bãi biển chói chang đến mức nếu không có bóng ô thì đầu tôi đã nóng bừng lên rồi. Nghe tiếng của những người lướt sóng và lặn ống thở, có vẻ như hầu hết những người làm việc ở đảo Daehan đều thích các môn thể thao dưới nước.
Có lẽ những người ở Căn cứ dưới biển cũng sẽ tận hưởng kỳ nghỉ trên bãi biển. Có lưới bóng chuyền bãi biển, nên họ có thể chia đội để chơi thể thao, hoặc thi bơi, lặn ống thở hay lặn tự do. Không có biển cấm ăn uống, nên họ có thể tổ chức tiệc nướng, hoặc mang đồ ăn từ nhà hàng đến và thưởng thức bữa ăn như đi dã ngoại. Họ có thể cùng nhau dọn rác, hoặc chửi những người không dọn rác. Ngay cả những người thường xuyên va chạm trong công việc cũng có thể thư giãn hơn trong những ngày nghỉ.
Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng trong giây lát những người tôi từng gặp ở Căn cứ dưới biển đang chơi đùa trên bãi biển đảo Daehan.
Dưới ánh mặt trời, tôi nhớ da diết những người đã sống ở nơi mà dù một tia nắng cũng không thể chạm tới.
"…Tất cả. Tôi nhớ tất cả mọi người tôi đã gặp. Tôi nhớ Geum, nhớ Jihyun, nhớ Gayoung, nhớ Jihyuk, nhớ Haeryang, và cả Soojung nữa."
Tôi gọi tên những người tôi gặp ở Căn cứ dưới biển một cách ngẫu nhiên. Trong số đó có người tốt, có người xấu theo tiêu chuẩn của tôi, và có cả những người mà tôi sẽ không bao giờ gặp nếu không đến Căn cứ dưới biển này. Có người thiện lương nhưng cũng có kẻ độc ác, có người vì lợi ích nhỏ trước mắt mà đưa ra những quyết định gây hại cho người khác, có người vẫn giữ vững niềm tin tốt đẹp mà không cần lợi lộc gì.
"…Sumire, và… cả tên Benjamin khốn kiếp nữa. Hắn ta là một nhà nghiên cứu. Dù không ưa hắn nhưng tôi mong hắn còn sống. Và… tôi cũng không thích Zi Xuan, nhưng tôi mong cô ta còn sống."
Mỗi lần gọi tên một người, nước mắt tôi lại muốn trào ra không lý do. Nhưng Kim Jaehee vẫn nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt như thể đang quan sát tôi nên dù cổ họng nghẹn lại, tôi vẫn cố gắng không khóc. Kim Jaehee không giống một con người mà giống một bức tượng cát đông cứng tại chỗ.
Khi tôi đã gọi hết tên những người mà tôi có thể nghĩ đến và im lặng, Kim Jaehee lắng nghe một cách im lặng rồi hỏi.
"Anh có muốn quay về quá khứ không?"
"…"
Tôi tưởng Kim Jaehee sẽ vui khi hỏi câu đó, nhưng bất ngờ là cậu ấy không hề. Cậu ấy chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời của tôi. Cậu từng nói là muốn quay lại mãi mà.
Khi dần xác nhận sự vắng mặt của những người mà tôi tin rằng đã trốn thoát, câu hỏi đó của Kim Jaehee nghe thật hấp dẫn.
Park Moohyun của hiện tại và Park Moohyun ngây thơ khi bắt đầu vòng lặp lần đầu tiên gần như là hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu bắt đầu lại, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn bây giờ. Trước hết, ngay khi tỉnh dậy, tôi sẽ phát sóng ngay lập tức, và lần này tôi sẽ là người dẫn đường, dẫn dắt mọi người.
Và tôi sẽ cho họ biết những phương pháp thoát hiểm có tỷ lệ thành công cao nhất mà tôi đã trải qua. Tôi không chắc sẽ mất bao nhiêu thời gian để sơ tán một số lượng lớn người như vậy mà không bị thương. Tôi sẽ phạm nhiều sai lầm hơn, trải qua nhiều thất bại, sự thất vọng và cái chết hơn. Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đến mức tất cả các viên đá quý trong phòng triển lãm ở Căn cứ dưới biển số 2 sẽ hóa thành tro, và ánh sáng của viên kim cương khổng lồ không tên kia cũng phai nhạt.
Đến lúc đó, tóc tôi cũng sẽ bạc trắng vì căng thẳng. Sau ngần ấy thời gian, chắc tôi cũng không còn tỉnh táo nữa. Tôi chưa từng thấy người nào trong số những người tóc bạc của Giáo hội Vô Hạn là bình thường cả. Não tôi có thể đã bị quá tải đến mức không chỉ chảy máu cam mà còn chảy cả não qua mũi. Đến lúc đó, có thể tôi sẽ nhận ra và hiểu sâu sắc mục đích của Giáo hội Vô Hạn, và tự mình trở thành một tín đồ.
Thay vào đó, một ngày nào đó khi tôi quay lại bãi biển đảo Daehan, tôi có thể đưa đủ người đến lấp đầy bãi biển này.
Tôi có muốn quay ngược thời gian để gặp lại những người ở Căn cứ dưới biển không? Trong thâm tâm, tôi rất muốn. Tôi muốn gặp lại họ.
Nhớ quá.
Tôi nhớ họ.
Tôi không muốn bỏ mặc họ chết ở đó.
Tôi nghiến răng, suy nghĩ về câu hỏi của Kim Jaehee. "Dù tất cả bọn họ có chết dưới biển, tôi cũng không thể quay lại." Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay trái được băng bó của mình một lúc, rồi nhắm mắt lại và nói với Kim Jaehee.
"Tôi sẽ không quay lại. Ngay cả khi phải mất rất nhiều thứ."
"Thật vô tình."
"…"
"Anh Moohyun, anh đang lờ đi những người mà anh có thể cứu đấy. Chắc vì anh mới đến đảo Daehan nên chưa thân thiết hay gắn bó với ai sao? Tất cả đều là chuyện của người khác sao?"
Những lời của Kim Jaehee như những con dao sắc nhọn bay đến và đâm sâu vào trái tim tôi. Tôi đã học được cách bảo vệ bản thân khỏi những lời nói của người khác với mục đích làm tổn thương qua nhiều năm làm việc. Dù làm việc ở Căn cứ dưới biển, tâm hồn tôi dường như tan vỡ rồi lại lành lại mỗi ngày.
Khi tôi im lặng nhìn lại mà không có nhiều phản ứng, Kim Jaehee, người vừa đâm dao bằng lời nói, trở nên bối rối rồi bắt đầu nói với vẻ mặt ảm đạm.
"Tôi đã rất phấn khích khi nghĩ anh Moohyun có thể là vị cứu tinh của tôi. Ngay khi nhận được điện thoại, tôi đã cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Ngay cả khi vất vả leo cầu thang, tôi vẫn không thể tin được mình lại phấn khích đến thế, cảm giác như sắp được cứu rỗi. Dù đã rất thất vọng khi anh nói không muốn làm vị cứu tinh mà chỉ muốn làm bạn, nhưng nghĩ lại thì cũng không tệ lắm. Vì vậy, tôi đã khá mong đợi. Có lẽ không phải bây giờ, nhưng biết đâu anh ấy sẽ đổi ý, lòng người như cây sậy ấy mà."
Kim Jaehee thở dài thườn thượt rồi nói.
"Thật lòng mà nói, vì anh là nha sĩ nên tôi nghĩ anh sẽ muốn chết đi và quay về quá khứ vì ngón tay, hoặc sẽ đến buổi cầu nguyện ở Căn cứ dưới biển số 1. Hoặc ít nhất là vì những người anh muốn gặp… Nghi thức lần này của Giáo hội Vô Hạn có thể thất bại. Bởi vì một người như anh, một người không muốn quay về quá khứ, đã được chọn."
.
.
.
lu: Xuyên suốt từ đầu đến giờ, chưa một lần Moohyun chọn từ bỏ mạng sống, dù là những lúc tuyệt vọng nhất, như vòng số 4, vòng số 5. Moohyun vẫn luôn cố gắng bằng mọi cách. Quay về quá khứ vì một cái kết hoàn hảo, nhưng nó có tồn tại không? Khoảnh khắc từ bỏ hiện thực và mong chờ vào quá khứ, thì nó sẽ là vòng lặp không hồi kết, vì sẽ mãi mãi không hoàn hảo, dù có đi lối nào, rẽ bao nhiêu ngả, thì luôn có những thứ bị bỏ lại. Lựa chọn tốt hơn, rồi lại sẽ có lựa chọn tốt hơn. Vậy nên quá khứ không thể thay đổi. Nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai dựa trên những ký ức đó
Và chỉ vì chọn không quay về quá khứ là vô tình, vậy thì những kẻ tổn thương người khác vì mục đích của mình là gì? Bi kịch này bắt nguồn từ đâu, chúng ta đều hiểu rõ
.
talia: vì những đoạn như này nên bọn tui mới thường nói Moohyun là người hèn nhưng dũng cảm á. việc lựa chọn sống vì tương lai mà không chìm trong quá khứ không phải điều dễ dàng chút nào đâu, cần nhiều can đảm lắm đó
