Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 16

Phần 6 - 348. Giáo chủ (2)

"Tại sao lại là tai… Tại sao?"

Nhớ lại cảnh Anna vung dao, tôi nghĩ có lẽ không chỉ cắt mỗi tai đâu. Nếu họ định lấy máu thịt của con người thì đâu cần thiết phải lấy tai.

"Ngón tay có xương nên khó cắt, với lại tôi nghĩ vì tính chất công việc nên anh sẽ không tự nguyện đưa ra. Tai dễ phục hồi hơn ngón tay và ít hữu dụng hơn. Về mặt cảm xúc cũng ít gây khó chịu hơn."

Ít gây khó chịu về mặt cảm xúc ư? Cướp cũng chỉ lấy tiền chứ đâu có bắt đưa tai ra. Mấy tên giáo phái này còn tệ hơn cả cướp nữa.

"Không. Cái đó… tôi đâu phải gia súc. Anh không nghĩ việc cắt tai người là kỳ lạ sao?"

"Anh nghĩ cắt mũi, lưỡi, hay bộ phận sinh dục thì tốt hơn sao? Nếu có bộ phận nào anh muốn tự nguyện hiến tặng, tôi sẵn lòng cắt đi."

Dylan mỉm cười hỏi vậy khiến tôi cứng họng. Nghe anh ta nói, toàn là những bộ phận không có xương và dễ cắt. Trong số tai, mũi, lưỡi, bộ phận sinh dục, đương nhiên là tai rồi. Có thể che bằng tóc và nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường nhất có thể.

Không cắt có được không? Móng tay, tóc, hay da chết thì sao? À. Không có máu. Vậy thì lấy máu riêng là được mà… Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng cảm thấy tinh thần như bị chấn thương rồi. Cứ tưởng Giáo hội Vô Hạn không có yếu tố man rợ như vậy chứ. Kim Jaehee mà biết thì chắc sẽ thấy thú vị lắm.

"Anh giải thích với nhân viên khác là ngón tay anh bị rìu chặt. Cảm ơn anh đã chuẩn bị kỹ càng như vậy cho chúng tôi. Tôi nghĩ thật may mắn vì không phải gây ra nỗi đau không cần thiết."

Dylan nói một cách tự mãn, cứ như thể Giáo hội Vô Hạn đương nhiên sẽ lấy ngón tay của tôi. Tôi ngay lập tức từ chối vì sợ mình sẽ mất đi hai ngón tay ngay trước mắt.

"Anh nói gì vậy? Tôi không cắt cái này để đưa cho các anh. Đây là tai nạn xảy ra trong quá trình trốn thoát khỏi căn cứ dưới biển và tôi sẽ nối lại nó."

Dylan cười khẩy trước lời từ chối của tôi rồi nhìn chằm chằm vào lưỡi dao. Tôi cũng nhìn xuống bụng dưới của mình theo Dylan. Ban đầu lưỡi dao có thể sắc bén, nhưng sau khi cắt dây thừng của hàng trăm người, nó gần như đã được dùng như một cái cưa. Ngay cả khi lưỡi dao chạm vào da, nó cũng không xuyên sâu ngay lập tức.

"Cắt một bộ phận nào đó trên cơ thể bằng con dao cùn này sẽ gây ra nỗi đau khủng khiếp đấy. Nếu anh không chịu đưa ngón tay ra, tôi sẽ tự ý cắt và lấy đi."

Rồi lưỡi dao đang đè sát bụng dưới của tôi dịch xuống một chút, cọ vào nút cạp quần tạo ra tiếng kêu "lách cách". Đó là một hành động nhỏ nhưng lại mang đến nỗi sợ hãi tột độ. Tôi gần như muốn đưa ngón tay ra cho rồi.

Tôi ước những người xung quanh có thể giúp tôi, nhưng tay của Dylan quá lớn, con dao hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay anh ta, và anh ta liên tục mỉm cười nhẹ nhàng nói chuyện bằng giọng thấp. Bề ngoài, anh ta giống như một trong những người đang giúp đỡ người bệnh. Tôi nằm trên tấm chăn, còn Dylan ngồi bên cạnh, tỏ vẻ thân thiết.

"…Anh sẽ dùng bộ phận cơ thể bị cắt đi để làm gì?"

Tôi sợ đến nỗi cổ họng như nghẹn lại. Lấy cái này đi rồi dùng vào việc gì chứ. Không có câu trả lời từ Dylan.

"Tôi xứng đáng được nghe câu trả lời đó chứ."

Tôi nắm lấy vai Dylan bằng tay phải. Khi tay tôi chạm vào mái tóc dài, Dylan hất tay tôi ra như thể chạm phải côn trùng và nói.

"Những ngón tay sẽ được dâng lên bàn thờ. Cá nhân tôi muốn ném cả anh lên bàn thờ và tiến hành nghi lễ cầu nguyện, nhưng theo ghi chép trước đây, nếu đổ quá nhiều nước vào trong bàn thờ và cho đối tượng vào trong khi bị trói, họ sẽ chết đuối trước khi nghi lễ kết thúc."

Tôi nhớ đến đài phun nước hình tròn trong vườn bách thảo và chiếc đĩa sứ trắng tinh đầy nước đen với những bông hoa. Nó dài khoảng 2 mét và có đáy lõm sâu nên tôi đã nghi ngờ nó là một cái bồn tắm kỳ lạ hơn là một cái đĩa, nhưng có vẻ như trước đây người ta đã cho người vào đó.

"Và rồi chúng tôi sẽ uống nước từ bàn thờ đó và cầu nguyện điều ước của mình."

Kỳ lạ quá.

"…Thế là hết rồi sao? Thế là có thể quay về quá khứ được sao?"

Có lẽ vì tôi không tin vào Giáo hội Vô Hạn nên tôi không hiểu tại sao họ lại làm những điều này. Cho máu thịt của tôi vào cà phê, thả hoa vào rồi uống thì nó cũng chỉ là một loại cà phê đặc biệt thôi chứ làm sao mà quay về quá khứ được chứ. Bây giờ nghĩ lại, tôi hiểu tại sao họ lại đổ nhiều cà phê vào bàn thờ như vậy. Có vẻ như họ muốn làm giảm đi mùi và vị. Những người bụng yếu chắc sẽ không thể uống nổi thứ nước đó.

Dylan lục lọi trong túi quần tôi và lấy ra một túi ni lông đựng ngón tay. Tôi cố gắng ngăn cản hành động của Dylan bằng tay phải lành lặn, nhưng vì bị đe dọa bằng dao nên tôi đành phải chịu. Nếu anh ta lấy đi ngón tay, anh ta sẽ có được thứ mình muốn và có thể sẽ đâm tôi bằng dao. Đúng lúc tôi đang chìm trong cảm giác thất bại, người phụ nữ đã hỏi về vết thương của tôi tiến đến gần tôi.

"Chờ một chút nữa là Medic sẽ đến. Chuẩn bị đến bệnh viện nhé. Anh thấy thế nào?"

Dylan dễ dàng giấu con dao bằng tay và cánh tay. Tôi muốn hét lên cầu cứu, có một tên tín đồ tà giáo đang đe dọa tôi bằng dao và định ăn cắp ngón tay của người khác! Tuy nhiên, tôi sợ gã đàn ông to lớn này sẽ nhảy dựng lên và vung dao như một con đười ươi bị ong chích vào tai. Với cảm giác lưỡi dao đang chạm vào sườn phải và ánh mắt của Dylan, tôi căng thẳng trả lời.

"Tôi… ổn."

Tôi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó, trong lòng gần như bật khóc. Cơ thể tôi run rẩy, mặt tôi tái mét. Có lẽ nhìn từ xa, tình trạng cơ thể của tôi càng tệ hơn. Nếu tay trái của tôi vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ tôi đã túm lấy vạt áo của người này rồi. Dylan còn nói thêm với đối phương bằng khuôn mặt tươi cười.

"Meng Yao. Bên này không sao đâu. Anh ấy là người quen của tôi. Tôi sẽ lo cho anh ấy."

"Thế à? Được rồi."

Meng Yao hơi gật đầu với Dylan. Thật tuyệt vọng. Tôi điên cuồng gửi sóng thần giao cách cảm đến Meng Yao. Làm ơn giúp tôi ngăn chặn cái tên điên Dylan này lại!

Tiếng hát của Medic vang lên gần lối vào hội trường. Ngay lập tức, người đàn ông đang rên rỉ vì vết thương do đạn bắn vào tay vội vàng đứng dậy, vui mừng trước sự xuất hiện của Medic. Có lẽ người đàn ông này hành động như vậy vì nóng lòng muốn được Medic đưa đi, nhưng cũng ngại khi được người khác đỡ dậy.

Anh ta luống cuống đứng dậy nhanh chóng nhưng vì mất máu quá nhiều nên loạng choạng vì chóng mặt và suýt ngã về phía chúng tôi. Đó là một hành động đột ngột không lường trước được, và ngay lúc đó, tôi dùng tay phải lành lặn tóm lấy cổ tay cầm dao của Dylan. Tôi siết chặt cổ tay Dylan đến mức cánh tay và bàn tay phải của tôi đỏ bừng. Rồi tôi hét lên.

"Cứu với! Có người cầm dao! Hắn định ăn cắp ngón tay của tôi!"

Sau khoảng 3 giây giằng co, Meng Yao nhìn thấy bàn tay cầm dao của Dylan, hét lên một tiếng chói tai. Dylan dễ dàng hất văng cánh tay đang bám chặt của tôi ra bằng sức mạnh kinh khủng rồi anh ta đá tôi. Tôi mất ý thức ngay khi cơ thể chạm đất.

Tôi chỉ nhắm mắt lại một chút rồi mở ra, và tôi đang được di chuyển bằng Medic. Bên cạnh tôi là những người bị bắn trong hội trường cũng đang được chở trên Medic.

Ngón tay của tôi đâu rồi?

Khi tôi định cử động một cách tùy tiện, Medic cảnh báo tôi hãy nằm yên. Nó nói rằng đang di chuyển nhanh nên tôi có thể bị ngã hoặc bị thương. Mặc dù vết thương của tôi không phải ở đầu nhưng tôi không thể cử động được bộ phận nào khác ngoài mắt và miệng.

Medic lao ra khỏi tòa nhà trụ sở đảo Daehan và nhanh chóng leo lên đồi. Nó nói rằng phải di chuyển bằng con đường an toàn nhất, bỏ qua những con đường mòn và đường bộ đã được xây dựng để người đi bộ đi lại, và tự ý di chuyển trên bãi cỏ.

Tượng cá kiếm bằng đá cẩm thạch bị đổ và tượng cá chuồn bị vỡ do vướng vào chân Medic đang chạy. Phải, Medic sẽ tự động đưa tôi đến bệnh viện rồi kiểm tra tay hay gì đó. Tôi thả lỏng và để Medic chở đi, khi tôi gần như trong tâm trạng buông xuôi, thì từ xa, tôi thấy một bông hoa trà đỏ rực nở rộ trên mặt đất.

Nó trông như một bông hoa đỏ rực nở giữa bãi cỏ ven đường. Tôi thấy lạ nên cứ nhìn mãi, cho đến khi nhận ra đó là một cái đầu nhuộm màu. Người đàn ông đang nằm ngửa ngẩng đầu lên một chút rồi lại đặt xuống đất. Ngay khi tôi nhận ra khuôn mặt trong khoảnh khắc đó, tôi hét thật to.

"Jaehee!"

Kim Jaehee chậm rãi ngẩng mái tóc ướt đẫm của mình lên rồi nhìn chiếc Medic đang di chuyển nhanh chóng, như thể mọi thứ đều thật phiền toái.

"Ai gọi tôi đó?"

Hàng loạt suy nghĩ ập đến.

"Sao cậu lại nằm dưới đất như vậy!"

"Vì mệt quá."

Chiếc Medic nhanh chóng đi ngang qua Kim Jaehee và thang máy bên cạnh cậu ấy. Thang máy mà Kim Jaehee vừa bước ra có vẻ là một thang máy mà tôi chưa từng đi. Có lẽ đó là một trong những thang máy kết nối trực tiếp với Căn cứ dưới biển số 1.

Kim Jaehee vội vàng gọi Medic đang định đi qua mình. Medic định bỏ qua lời gọi của Kim Jaehee và cố gắng vượt qua nhưng rồi dừng lại. Một trong những lý do là nhịp tim của Kim Jaehee quá cao so với người bình thường. Medic ghi lại câu hỏi trên màn hình và khi nó hỏi tại sao lại gọi mình, Kim Jaehee trả lời đơn giản.

"Medic. Cho tôi đi nhờ với. Tôi mệt chết đi được."

Medic ban đầu có vẻ như đã dừng lại vì nghĩ Kim Jaehee bị chấn thương đầu nghiêm trọng dựa trên màu tóc và nhịp tim của cậu ấy. Tuy nhiên, sau khi quét nhanh, Medic cố gắng từ chối Kim Jaehee. Rồi Kim Jaehee chỉ vào tôi và nói.

"Hoặc là cho người này xuống."

Medic chần chừ một lúc. Rồi nó phát ra tiếng "vù vù" và nhanh chóng hạ tôi xuống, sau đó chở những bệnh nhân còn lại đi tiếp. Có lẽ Medic đã đánh giá rằng tôi bị thương ở mức có thể tự đi lại được. Những bệnh nhân còn lại chắc chắn cần được điều trị ngay lập tức.

Chiếc Medic khổng lồ biến mất trong chớp mắt, thu nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay. Kim Jaehee nhìn tôi và hỏi.

"Sao anh lại gọi tôi?"

"Cậu yêu cầu bệnh nhân xuống để hỏi điều đó sao?"

"Nếu không phải bệnh nhân cần cấp cứu ngay lập tức thì Medic có thể bỏ lại theo phán đoán của nó. Có lẽ anh không nguy kịch đến mức đó đâu."

Kim Jaehee ướt sũng từ đầu đến chân, trông giống như bình thường nhưng trên vai lại có đeo một chiếc túi. Kim Jaehee nói năng thiếu chân thành, như thể muốn nằm bẹp xuống đất ngay lập tức.

"Tôi không còn sức lực vì đã leo khoảng 15.000 bậc thang. Hãy trả lời nhanh lên."

"Cái cầu thang đó chỉ khoảng 4000 bậc thôi!"

.

.

.

lu: xin chào Kim Jaehee, người đã chăm chỉ leo 15000 bậc thang, thực tế là 4000 =)))))) Dù sao thì tui cũng rất tự hào về thằng lỏi này. Lúc đầu tui còn nghĩ nó sẽ mặc kệ luôn cơ. Ít nhất nó không hề từ bỏ. Xoa xoa đầu