Trong hội trường có một số người tôi quen. Priya, nhân viên trụ sở đã giúp tôi soạn hợp đồng, vài người tôi gặp ở sân bay trực thăng và khi tìm kiếm tòa nhà trụ sở, những người mặc quần đùi đi dạo trên đồi và bãi biển của đảo Daehan, nói rằng họ đang tập thể dục, khiến tôi nghi ngờ họ là robot, và một vài người trong đội khai thác đã đi khám nha khoa.
Đặc biệt, những người ướt đẫm nước là những người bị bắt khi đang lướt sóng, bơi lội, lặn hoặc câu cá, hoặc là những người đã bơi vào bờ từ tàu thoát hiểm khu Hyeonmu. Những người mà Baek Aeyoung muốn gặp không có ở đây.
"Chúng tôi có những người cần phải tìm bên ngoài hội trường."
"Được. Vậy thì để súng lại và đi đi."
Baek Aeyoung dường như muốn tập hợp các con tin để nhanh chóng tìm kiếm toàn bộ đảo Daehan và giành lại ít nhất một hòn đảo nguyên vẹn khỏi bọn khủng bố. Nói một cách cường điệu thì cô ấy có vẻ muốn mở rộng các khu vực an toàn vì không biết khi nào lũ tín đồ Vô Hạn sẽ xuất hiện và bắn súng. Và trong quá trình tìm kiếm, cô ấy cũng muốn tìm những đồng đội của mình mà cô ấy cho rằng đã trốn thoát. Vấn đề là mọi người không làm theo chỉ dẫn của Baek Aeyoung.
Mặc dù nhiều lần nghe thấy lời nói "Bỏ súng xuống", nhưng không ai chịu bỏ cuộc trước.
Khi Baek Aeyoung nói nhỏ "Hãy nhớ ai đã giúp mấy người.", một vài người trong số những người đang chĩa súng có lẽ đã nhận ra điều đó không đúng và hạ súng xuống. Tuy nhiên, một số người vẫn kiên trì cố gắng tước vũ khí của Baek Aeyoung. Một người đàn ông tóc nâu sẫm đang chĩa súng vào Baek Aeyoung nói.
"Thực ra, cô đã làm gì trong quá khứ hay cô đã bắn bao nhiêu người, tôi không quan tâm. Đó là chuyện riêng tư của cô. Nhưng tại sao chúng tôi phải làm theo chỉ dẫn của cô?"
Baek Aeyoung nhíu mày hỏi.
"Vậy mày muốn làm theo chỉ dẫn của ai?"
"Tôi sẽ làm theo chỉ dẫn của những người quen thuộc với tình huống này và đáng tin cậy hơn. Người bên cạnh tôi đây là cựu thành viên Mũ nồi xanh (Green Beret). Và kia là cựu thành viên Lực lượng Đặc nhiệm Liên hợp số 2. Đáng tin hơn cô, người mà chúng tôi không biết rõ thân phận, đúng không?"
Có vẻ như anh ta rất quan tâm đến quá khứ? Người đàn ông gầy gò, tóc nâu nhạt, đột nhiên bị chỉ điểm, nhún vai im lặng trong khi vẫn chĩa súng vào Baek Aeyoung. Rồi một người phụ nữ tóc nâu vừa đến muộn do chăm sóc người bị thương, chứng kiến cảnh hỗn loạn đột nhiên bật cười lớn.
"Ha ha ha khặc khặc ha ha ha!"
Tiếng cười the thé như sét đánh xuyên qua đám người cầm súng. Tôi thấy sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt của bốn người đàn ông đang chĩa súng vào Baek Aeyoung.
"Cậu ta là thành viên Lực lượng Đặc nhiệm Liên hợp số 2 á? Ôi. Lạy Chúa. Tôi sợ nếu mọi người nghe thấy sẽ nghĩ Lực lượng đặc nhiệm Canada là một lũ lêu lổng. Em gái tôi là thành viên trong đó. Cậu ta thậm chí còn không vượt qua được bài kiểm tra thể lực cơ bản nữa là. Austin. Sống ở Ottawa thì tự nhiên thành thành viên Lực lượng đặc nhiệm sao? Vậy tôi và cháu trai 2 tuổi của tôi cũng là thành viên Lực lượng đặc nhiệm à? Con mèo Bella của tôi cũng là thành viên Lực lượng đặc nhiệm luôn à. Ha ha ha khặc khặc!"
Mặt của Austin gầy gò với mái tóc nâu nhạt đỏ bừng như quả cà chua. Có lẽ người tên Austin này không liên quan gì đến cái gọi là Lực lượng đặc nhiệm đó. Austin đang khoác lác à?
Austin hạ khẩu súng đang chĩa vào Baek Aeyoung xuống, đẩy sang cho người bên cạnh rồi vội vã chạy mất. Người phụ nữ tóc nâu, mắt ướt đẫm nước vì cười, cố lau nước mắt bằng mu bàn tay dính máu nhưng rồi bỏ cuộc, nhìn người đàn ông tự xưng là Green Beret và nói.
"Còn Green Beret ư? Một người tài giỏi như vậy sao lại im hơi lặng tiếng đến tận bây giờ? Anh đã nói rằng anh bị buộc phải giải ngũ vì đã say rượu ở sân golf và đánh ba hay bốn thường dân mà. Rốt cuộc anh đã phục vụ trong Green Beret từ khi nào vậy? Nếu họ biết anh nói những chuyện này, họ cũng sẽ thấy xấu hổ lắm đấy? Không thấy xấu hổ khi cứ nhắc đi nhắc lại tên công ty cũ đã nghỉ việc từ lâu như vậy sao?"
"…Nếu không muốn bị bắn thì im miệng đi. Con đàn bà điên này."
Tên cựu quân nhân Green Beret bị đuổi khỏi quân đội có vẻ muốn bắn người phụ nữ tóc nâu đó hơn cả Baek Aeyoung. Gã đàn ông mặt đỏ bừng đe dọa bằng cách thay đổi hướng nòng súng, nhưng người phụ nữ tóc nâu lại cười khúc khích và nói.
"Miệng của con đàn bà điên này không khép lại được. Ả ta sẽ mãi mãi nói ra sự thật khiến các người khó chịu."
Rồi cô ấy quay sang mỉm cười với Baek Aeyoung và khuyên nhủ.
"Ôi. Cưng à. Bỏ ý định làm gì đó với bọn này đi. Bọn chúng muốn tống cổ cưng ra ngoài mà không có súng, rồi khoe khoang chúng đã giải quyết vụ bắt con tin ở hội trường này. Chúng muốn ăn theo công lao của cưng đó. Những kẻ trước mặt khủng bố thì khóc lóc van xin, giờ lại nghĩ rằng có thể dễ dàng cướp lấy thành quả của cưng. Thật ngu ngốc làm sao."
Nhìn kỹ hơn, người phụ nữ tóc nâu có vết xước quanh môi. Có vẻ bọn khủng bố đã dùng dây thừng trói miệng cô ấy lại. Cô ấy lè lưỡi liếm vết thương ở khóe miệng rồi nói.
"Nếu là tôi, tôi sẽ lấy chai rượu đã giấu bấy lâu nay ra khui, vừa uống vừa khoe khoang về kỹ năng bắn súng tuyệt vời của mình với tất cả mọi người. Hoặc là đi phỏng vấn mấy thằng đang quay video bằng điện thoại, giả vờ làm phim tài liệu về những gì vừa xảy ra."
Người phụ nữ tóc nâu chỉ tay vào nhóm đàn ông đang dùng điện thoại di động quay hội trường, rồi từ xa nghe thấy tiếng gọi "Claire!" và cô ấy vội vã chạy về phía đó. Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng người vừa đến như vũ bão, cuốn phăng mọi người đi, rồi khi tỉnh táo lại, một trong những người đàn ông chĩa súng vào Baek Aeyoung hét lên.
"Thế này khác quái gì tôi đang làm điều gì đó rất ngu ngốc?"
"Gì chứ? Chuyện cô gái này đáng ngờ cũng là do mày nói mà!"
Baek Aeyoung nhìn tôi, người đang mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn, với vẻ mặt vô hồn rồi nói.
"…Claire nói đúng. Tôi không cần phải làm việc vất vả làm gì. Mấy người tự chiến đấu với bọn khủng bố đi. Hôm nay tôi xong việc rồi. Có vẻ như tôi đã làm việc nhiều hơn tiền lương ngày hôm nay. Anh Moohyun nói đúng. Bây giờ tôi sẽ nghỉ ngơi và lặng lẽ tìm kiếm đồng đội của mình. Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm tìm kiếm và truy lùng khủng bố, khôi phục đường dây liên lạc, điều trị người bị thương, tìm kiếm phương án thoát khỏi đảo Daehan, và ngăn chặn những tên khủng bố sẽ từ Căn cứ dưới biển số 1 trèo lên?"
Nói rồi, Baek Aeyoung thản nhiên đưa khẩu súng cho người bên cạnh. Người phụ nữ nhận khẩu súng trường từ Baek Aeyoung chỉ vì đứng ngay cạnh cô ấy, loạng choạng vì sức nặng của khẩu súng.
"Cứ tự chiến đấu đi. Mấy người nhận lương cao hơn tôi mà. Tôi sẽ chơi từ bây giờ."
Khi Baek Aeyoung bỏ súng, bầu không khí của những người đã thúc giục cô ấy tước vũ khí trở nên kỳ lạ. Dù mọi việc diễn ra như ý muốn, nhưng có vẻ như họ không thực sự muốn điều này. Người đàn ông đã hạ nòng súng xuống hỏi Baek Aeyoung.
"Chúng tôi có cần phải tìm kiếm đảo Daehan trước không?"
"Tùy anh. Làm hay không thì tùy."
Baek Aeyoung cũng giật lấy súng của tôi và đưa cho người bên cạnh. Rồi cô ấy đỡ tôi đứng dậy. Đứng bằng hai chân, tôi đau đến mức tưởng chừng sắp ngất xỉu. Sợ rằng mình sẽ thực sự ngất, tôi đã tuôn hết mọi thông tin mình biết.
"Aeyoung. Những người bị bắt ở bãi biển nói rằng họ không thấy người Hàn Quốc nào cả. Các thành viên trong nhóm chắc chắn đã trốn thoát bằng tàu thoát hiểm. Họ có thể đang trôi nổi trên biển cùng với tàu thoát hiểm. Chúng ta hãy cùng đi tìm họ. Và có một nhà nghiên cứu trẻ tên Emma đang giữ ba lô của tôi."
"Được rồi. Chúng ta đi hướng đó nhé."
Baek Aeyoung nắm lấy tay tôi và gần như bế tôi đi. Mọi người đang trải thảm và chăn trên sàn cho những người bị thương. Những người bị thương nằm bất lực trên những tấm thảm hoặc chăn đó.
Những người có tình trạng nghiêm trọng nhất được buộc chặt vào cơ thể như nhện của Medic. Medic hát nhanh một bài hát, mặt hiển thị rõ thông điệp "Cần đội ngũ y tế hỗ trợ ngay lập tức". Những người đang sơ cứu không thể trì hoãn thêm nữa nên đã lập tức cho Medic khởi hành. Baek Aeyoung dẫn tôi đến bên cạnh một chiếc chăn dài màu xanh lá cây và bảo tôi nằm yên ở đó.
"Còn Aeyoung thì sao?"
"…Anh Moohyun hiện không đủ sức khỏe để đi cùng tôi bây giờ. Hãy nghỉ ngơi ở đây khoảng… 30 phút đi. Tốt nhất là ở đây cùng với những người khác rồi được Medic đưa đi. Anh sẽ được đưa đi sau người bị bắn vào tay kia."
"Tôi không sao. Tôi có thể đi cùng cô."
"Tôi sẽ đi kiểm tra một vòng toàn bộ hòn đảo. Anh cứ ở yên đây nhé."
Cảm giác bất an bao trùm lấy tôi.
"Nếu không có ai thì sao? Nếu tìm mãi mà vẫn không thấy ai thì sao?"
"Thì tôi sẽ tìm thêm. Cứ ở cùng những người bị thương nhé. Đừng để bị thương thêm nữa. Được chứ?"
Baek Aeyoung ép tôi nằm xuống chiếc chăn. Cô ấy đặt tôi xuống như thể đang đối xử với một ông lão bảy mươi tuổi, rồi chạy ra khỏi hội trường. Nhìn cô ấy chạy đi và biến mất, tôi có thể hình dung Baek Aeyoung sẽ vất vả thế nào khi đưa tôi đi khắp nơi. Đúng vậy. Một người có thể leo 3 bậc cầu thang trong 1 giây mà lại đi cùng một người khập khiễng như tôi chắc chắn sẽ rất vất vả.
Nằm một mình trên chiếc chăn, tôi nghe thấy đủ thứ tiếng ồn. Có người khóc đòi đến bệnh viện, có người muốn về ký túc xá, có người hỏi có ai biết cách khôi phục liên lạc vì điện thoại không có tín hiệu, có người khóc vì đau, có người nhớ gia đình, có người hút thuốc ở xa mà không làm gì cả, có người nói sẽ rời khỏi hội trường và trốn ở đâu đó, có người dậm chân lo lắng không biết thuyền của mình có bị cháy hết không, v.v. Thật hỗn loạn. Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng nói của những người đàn ông đã nhận súng từ Baek Aeyoung.
"Có thể vẫn còn khủng bố sót lại! Tình hình hiện tại rất nguy hiểm nên chúng ta cần những người tình nguyện cùng chúng ta tiêu diệt khủng bố bên trong căn cứ Daehan."
Tôi cố gắng quay đầu nhìn về phía có tiếng nói nhưng rồi bỏ cuộc. Phán đoán của Baek Aeyoung là đúng. Nếu tôi đi thêm, tôi sẽ ngã gục mất. Nằm trên chiếc chăn, tôi mới nhận ra tình trạng cơ thể mình. Tôi không còn sức để đi nữa.
Bàn tay trái tôi tê rần. Toàn thân đau nhức và tê dại như bị bầm tím. Vai phải của tôi, vốn bình thường cho đến cách đây không lâu, bỗng nhiên đau nhói, và chỉ khi tôi tự hỏi tại sao, tôi mới nhận ra đó là do tôi đã tì súng vào vai để giảm độ giật.
Cơ thể tôi như vỡ ra. Lưng tôi đau đến nỗi không thể nằm thẳng được, nên tôi nằm nghiêng và rên rỉ. Ai đó đã kiểm tra vết thương của tôi rồi biến mất.
Những người đã lặp lại vòng lặp 20, 30 lần đó đã làm thế nào nhỉ? Xem những chuyện này 20 lần chắc tôi phát điên mất.
Tôi có thể cố gắng chịu đựng đau đớn khi có Baek Aeyoung ở bên cạnh, nhưng khi nằm một mình trên chiếc chăn, tôi cảm thấy nước mắt sắp trào ra. Nói đúng ra thì tôi không cô đơn. Xung quanh tôi đầy rẫy những người bị thương.
"Anh có muốn uống chút nước không?"
Một người đàn ông mở chai nước và đưa cho tôi. Đó là người bị hoảng loạn vì tiếng súng và tiếng la hét, anh ta đang đưa cho tôi nửa chai nước mà anh ta vừa uống. Tay anh ta run lẩy bẩy, vừa khóc vừa mời tôi uống nước. Tôi nắm lấy tay anh ta bằng tay phải và uống nước.
.
.
.
lu: tui cảm thấy mình vừa được nâng cao nhân tính nhờ Claire và người đàn ông mời Moohyun uống nước dù đang run lẩy bẩy. Hiuhiu tốt quá
talia: muốn ôm ôm Moohyun quá đi, muốn ôm ôm cả Aeyoung nữa ToT cảnh chị xách Moohyun nhét vô chăn rồi bỏ đi tổng tài vãi ò
Mũ nồi xanh (Green Beret): biệt danh của Lực lượng Đặc nhiệm Đặc biệt thuộc Quân đội Hoa Kỳ Lực lượng Đặc nhiệm Liên hợp số 2 (Joint Task Force 2): Đơn vị đặc nhiệm tinh nhuệ của Canada.