Mọi người hiện tại sợ chết hơn là những vụ kiện tụng sau này. Thay vì thả một tên khủng bố trong số 12 người, họ quyết định trói tất cả lại trong khoảng một ngày.
Vấn đề tiếp theo là những người bị thương trong hội trường. Chỉ trong vòng chưa đầy 2-3 phút giao tranh, đã có tới 14 người bị thương. Tám tên khủng bố bị trúng đạn của Baek Aeyoung hoặc của tôi, và phần còn lại là những con tin đang nằm. Năm con tin bị trúng đạn từ các tín đồ Giáo hội Vô Hạn, đặc biệt là khi một tín đồ ngã xuống và bắn bừa bãi về phía sàn nhà trước khi chết, gây thiệt hại lớn cho các con tin bị trói xung quanh đó.
Một người ngất xỉu ngay sau khi bị bắn, hai người bị bắn vào tay hoặc chân và vẫn tỉnh táo nên đã la hét trong đau đớn vì vết thương. Hai người còn lại nói rằng họ thậm chí không biết mình đã bị bắn. Họ chỉ nhận ra mình bị bắn vào bắp chân khi người xung quanh chỉ ra rằng cánh tay trái của họ đang chảy máu, hoặc khi họ ngã hai lần không thể đứng dậy dù đã được cởi trói. Có khá nhiều người không cảm thấy đau đớn khi bị thương, có lẽ vì trong cơ thể họ tràn ngập adrenaline do căng thẳng.
Ngoài ra còn có nhiều vết thương nhỏ. Có những người bị chảy máu do bị các tín đồ Vô Hạn dùng báng súng hoặc nòng súng đánh vào đầu vì nói chuyện trong tình trạng bị trói tay chân, hoặc những người bị đánh vì phản đối việc mình bị trói.
Cũng có những người bị thương do trượt ngã khi cố gắng trốn thoát khỏi các tín đồ Giáo hội Vô Hạn, hoặc bị dao cứa vào cánh tay hoặc mu bàn tay khi cố cởi dây trói quanh cổ tay. Những người bị gãy chân, trật khớp ngón chân, hoặc bị đạn xé rách da khi vội vã chạy trốn khỏi hội trường, v.v. Có nhiều người bị thương hơn dự kiến, mặc dù không phải là những vết thương đe dọa tính mạng.
Tiếng la hét đau đớn, sự lo lắng và sợ hãi tràn ngập hội trường, nhưng những người đã được tự do đã cởi áo khoác, khăn quàng cổ, mũ len hoặc vớ dài mà họ đang mặc để cố gắng cầm máu cho những người bị thương.
Có một số người vội vàng bỏ chạy khỏi hội trường, nhưng một vài người dũng cảm đã bất chấp nguy hiểm đi về phía ký túc xá để gọi Medic gần đó. Những con tin vừa được cởi trói đã sơ cứu cho những tên khủng bố đã chết hoặc đang hấp hối.
Từ sáng sớm đến trưa, giữa những người đang bị trói trên sàn hội trường, họ trao đổi xem có cần thiết phải sơ cứu cho bọn khủng bố không, có nên mặc kệ cho chúng chết rồi ném xuống biển không, có cần chờ đợi không, có thể ném chúng xuống biển ngay bây giờ không,… May mắn thay, phe muốn cứu chữa nhiều hơn, nên chúng không bị dìm chết khi còn sống.
Jamal ngồi dựa vào tường hội trường, bình tĩnh quan sát. Rồi anh ta nói trong khi tay chân bị trói.
"Các tín đồ đang tìm kiếm Đấng Cứu Thế trên khắp đảo Daehan sẽ tràn vào sớm thôi."
Baek Aeyoung ném chiếc mũ đen đang đội ra xa. Chiếc mũ lưỡi trai hình cá mập bay đi và mắc vào một góc. Mái tóc ẩn dưới mũ lộ ra.
"Cứ chờ xem. Các tín đồ ở đảo Daehan sẽ không đến hội trường mà sẽ đến thang máy đi xuống căn cứ dưới biển. Chỉ có hai lựa chọn. Hoặc là tất cả lên đảo Daehan mà chiến đấu, hoặc là quay lại căn cứ dưới biển mà mấy người đang kiểm soát."
Những người đi gọi Medic đã đến hội trường cùng với bài hát "Twinkle, Twinkle, Little Star". Là Medic! Mọi người hò reo khi thấy Medic hiên ngang tiến vào hội trường. Medic chạy vòng quanh, giúp sơ cứu và đưa những người bị thương nặng lên người nó.
Khi giúp Medic nhanh chóng cố định một tên khủng bố bị một lỗ thủng trên bụng, tôi chợt nhận ra rằng trong tình huống hỗn loạn này, tôi không biết khi nào ngón tay của mình, vốn không nguy hiểm đến tính mạng, mới có thể được chữa trị.
Trong số các con tin được thả, có những người bị thương muốn đến bệnh viện đảo Daehan nằm trên đồi. Tuy nhiên, Baek Aeyoung ngay lập tức phản đối ý kiến đó.
Cô ấy nói rằng tất cả các tuyến đường từ hội trường đến bệnh viện đều lộ thiên ra bên ngoài, chỉ cần một tay bắn tỉa giỏi được bố trí hợp lý là có thể tăng gấp đôi số người bị thương. Và cô ấy nhấn mạnh rằng hiện tại, họ nên để lại một số lượng người tối thiểu trong hội trường và tìm kiếm xung quanh đảo Daehan để loại bỏ nguy hiểm.
Mặc dù có một số người đồng ý với lập luận của Baek Aeyoung nhưng không ai sẵn lòng làm theo. Họ ngần ngại mạo hiểm mạng sống đi khắp đảo Daehan và chiến đấu với bọn khủng bố.
Đúng lúc đó, một người đàn ông tóc nâu chỉ tay vào Baek Aeyoung và nói.
"Tại sao không được đến bệnh viện? Nếu có người chết vì không thể đến bệnh viện ngay lập tức vì cô, cô có chịu trách nhiệm không?"
"Cái gì? Người ở đây chết là do bọn khủng bố."
"Baek! Cô thực sự đáng ngờ. Cô là ai? Không phải là đồng bọn của bọn khủng bố sao? Bọn chúng đã nói trên phát sóng rằng chúng đang tìm người Hàn Quốc. Cô cũng là người Hàn Quốc mà!"
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào trang phục của Baek Aeyoung. Nhìn biểu cảm của Baek Aeyoung, cô ấy dường như muốn bắn chết người đàn ông đó ngay lập tức nhưng đang cố kiềm chế. Tôi vội vàng bước tới bảo vệ Baek Aeyoung.
"Người mà bọn khủng bố tìm kiếm trên chương trình phát sóng là tôi. Aeyoung đã cải trang và lao vào hội trường để cứu mọi người."
"Làm sao mà tin được? Tôi đã nghe bọn khủng bố nói chuyện, bọn chúng nói đã bắt tay với người châu Á. Làm sao biết được bọn chúng đánh nhau là do bất đồng ý kiến hay là để cứu chúng ta!"
Nghe anh ta nói, có vẻ như bọn khủng bố đã trói các con tin trong một thời gian dài và trò chuyện đủ thứ chuyện ngay bên cạnh họ. Những kẻ bắt cóc mà tôi biết hoặc không cung cấp thông tin chính xác hoặc tung tin giả. Còn bọn bắt cóc ở đây dường như đã để cho các con tin nghe hết tất cả thông tin mà chúng biết.
Baek Aeyoung giận dữ hét vào mặt người đàn ông dường như biết rằng kỹ sư Na hoặc kỹ sư La đang hợp tác với Giáo hội Vô Hạn.
"Andrew, thằng khốn kiếp. Thật là hèn hạ không thể chịu nổi. Mày hành động như thế này là vì mày đã tỏ tình với tao và bị từ chối đúng không?"
Người đàn ông tên Andrew tóc nâu trông rất xấu hổ rồi hét lớn hơn.
"Chuyện đó không liên quan gì cả! Baek! Quan trọng là cô có phải là khủng bố hay không! Ngay từ đầu, thật kỳ lạ khi một người phụ nữ lại bắn súng không chút cảm xúc nào như vậy!"
…Tôi nghĩ anh ta nói vậy vì chưa thấy kỹ năng của Anna. Việc bắn hay bị bắn không liên quan gì đến giới tính cả. Người đàn ông tên Andrew này dường như có một số định kiến kỳ lạ.
"Tôi thấy cô bắn 6 hay 7 tên khủng bố không chút do dự nào. Cô ấy gần như bay lượn trên không trung và bắn chết bọn khủng bố! Người bình thường không thể bắn người khác như vậy được!"
"Tao chỉ bắn bọn khủng bố thôi. Sao? Sợ bị trúng đạn à? Mày mới là khủng bố chứ!"
"Tôi không phải là khủng bố! Baek! Cô mới kỳ lạ hơn. Rốt cuộc cô là ai? Cô bắn vào ngực người ta rồi lại bắn vào đầu ngay lập tức. Cô có biết là những tên khủng bố bị cô bắn đều bị thương chí mạng, thoi thóp thở không? Và cô còn bắn cả con tin và khủng bố cùng lúc như thể đó là điều hiển nhiên. Không hề do dự gì cả? Gì? Bắn tỉa? Làm sao cô biết được điểm bắn tỉa? Cô là ai? Cô không thể là một kỹ sư bình thường được!"
Andrew nói với vẻ tự hào, và người đàn ông bên cạnh cũng nghi ngờ và quay sang hỏi Baek Aeyoung.
"Đúng rồi. Cô là kỹ sư của đội Hàn Quốc đúng không? Sao cô bắn súng giỏi thế? Tôi có bạn ở Hàn Quốc nên cũng biết một chút. Người dân bình thường không được sở hữu súng, nên trừ quân nhân hoặc cảnh sát ra thì chưa từng bắn súng bao giờ. Cô là ai? Quân nhân Hàn Quốc à?"
"…Anh muốn nói gì? Người của 7 quốc gia còn lại thì bắn súng như ăn cơm à? Chúng tôi đã giết bọn khủng bố và giải thoát mấy người, vậy mà mấy người lại nghi ngờ tôi sao? Tôi chỉ là một dân thường bắn súng giỏi thôi."
Có lẽ trong hội trường này, tôi là người duy nhất biết Baek Aeyoung là lính đánh thuê chuyên nghiệp. Và Baek Aeyoung không muốn tiết lộ thân phận của mình.
Trong tâm trí của những người ở đảo Daehan, việc một phụ nữ châu Á nhỏ bé, dường như chưa từng cầm súng trường, đột nhiên xuất hiện, bắn chết và trấn áp bọn khủng bố trong hội trường, không những không được coi là anh hùng mà còn bị coi là đối tượng đáng ngờ.
Người đàn ông cầm súng nói với Baek Aeyoung.
"Tôi biết cô đã giúp chúng tôi. Cô đã trấn áp bọn khủng bố và giải thoát chúng tôi. Tôi rất biết ơn điều đó. Nhưng tôi không biết nên tin ai trong số những người ở hội trường này. Cô đã nói mà. Có những tên khủng bố đang ẩn nấp giữa các con tin. Thành thật mà nói, tôi không thể tin ai cả. Nhất là người châu Á. Họ đã phản bội căn cứ dưới biển."
Miệng Baek Aeyoung khẽ mấp máy như muốn nói "Cứ tin tôi đi.". Nhưng không có âm thanh nào phát ra. Chỉ mình tôi mới có thể nhận ra khẩu hình của Baek Aeyoung. Lông mày của Baek Aeyoung nhíu lại khi cô ấy im lặng.
Ý kiến của tôi rằng bây giờ hành động quan trọng hơn là thân phận của Baek Aeyoung hoàn toàn bị bác bỏ. Andrew càng đắc thắng hơn khi không có ai đứng về phía Baek Aeyoung ngoài tôi.
"Làm sao chúng tôi biết được cô sẽ đột nhiên bắn người khi cô không thích họ! Giao súng của cô cho người khác đi!"
"Mơ đi! Không ai có thể cướp súng của tôi đâu."
Khi Baek Aeyoung cảm thấy bị đe dọa và nâng khẩu súng đang hạ thấp lên, những người đàn ông đã nhận súng từ Baek Aeyoung đều chĩa súng về phía cô ấy để đề phòng. Mẹ kiếp. Tôi lập tức chặn trước mặt Baek Aeyoung.
"Mọi người làm sao vậy? Bỏ súng xuống đi!"
"Cô ta bỏ xuống trước."
Người đàn ông đứng trước mặt tôi nói trong khi giơ hai tay lên. Một phụ nữ đứng bên cạnh nhìn cảnh này cũng quay lại nói với Baek Aeyoung.
"Cứ bỏ súng xuống đi. Aeyoung à."
"Không!"
Vì Baek Aeyoung hoàn toàn không nghe lời tôi nữa, họ bắt đầu nghi ngờ tôi.
"Anh là Đấng Cứu Thế của cái giáo phái này! Không phải là đồng bọn của bọn khủng bố sao?"
"Tôi đã nói trên phát sóng rồi mà. Hãy bỏ súng xuống trước đã!"
"Này. Cái đó. Cô gái! Cô cũng biết bản thân mình đáng ngờ mà! Đừng bắn nhau nữa! Chúng tôi cũng không muốn bắn cô. Chúng tôi biết cô đã giúp chúng tôi."
Baek Aeyoung gạt tôi, người đang chắn trước mặt cô ấy, sang một bên. Khi Baek Aeyoung dùng tay trái đẩy tôi, tôi ngã xuống sàn. Ý định của Baek Aeyoung có lẽ là để tôi không bị bắn, nhưng tôi đã lăn hai vòng trên sàn.
"Lũ khốn nạn vô ơn."
Nghe lời nói đó của Baek Aeyoung, người đàn ông cầm súng biện minh.
"Cô đúng là kỳ lạ thật. Chỉ là đừng trang bị vũ khí thôi. Nếu cô đưa súng, sẽ không có chuyện gì đâu. Thật đấy. Tôi hứa."
Andrew, người tạo ra tình huống này đã lùi về phía sau rất xa. Baek Aeyoung thà giết hết mọi người ở đây còn hơn là để mất súng. Tại sao họ không coi Baek Aeyoung là anh hùng? Bình thường trong phim, người đã kiểm soát được mọi tình huống như vậy không phải đều được coi là anh hùng sao? Tôi lăn lộn trên sàn và hét lớn.
"Chúng tôi sẽ rời khỏi đây."
.
.
.
lu: tui đã bật ra "Thằng chó khốn nạn. Mịa lũ vong ân bội nghĩa." Chỉ vì Aeyoung là người châu Á, là một phụ nữ nhỏ bé, nên chúng mày muốn bắt nạt cổ như thế. Nếu là một người đàn ông, thậm chí là Shin hay Jihyuk, chúng mày dám sao? Chúng mày rụt đầu rụt cổ với lũ khủng bố, nhưng gào mồm lên với Aeyoung, người đã cứu chúng mày. Lũ chó má. Ko chỉ coi thường phụ nữ, mà còn phân biệt chủng tộc. Rác rưởi
Tác giả khiến tui lên voi xuống chó. Khi đọc những dòng mọi người che chắn cho nhau, những người đàn ông đè lên người phụ nữ bảo vệ khỏi làn đạn, rồi cả những người sẵn sàng sơ cứu cho bọn khủng bố, giúp đỡ người bị thương, đi tìm kiếm Medic, tui đã cảm thấy yêu con người vc. Cho đến đoạn này, tui muốn chửi thề. Đù mịa vẫn là con người, sao lại có những thứ tốt đẹp rồi lại có những thứ rác rưởi như vậy???????
Tui cảm thấy mình đang trong một đồ thị hàm số
Nâng cao nhân tính
Hạ thấp nhân tính
Rồi lại nâng cao nhân tính
Rồi lại hạ thấp nhân tính
Tui bất ổn vãi TT
