Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 6 - 344. Giải cứu (5)

Baek Aeyoung gào lên hết cỡ, ra lệnh cho mọi người nằm sấp. Một số người làm theo lời cô ấy, nhưng khoảng một nửa thì lại muốn nhân cơ hội hỗn loạn này để trốn thoát khỏi hội trường. Tuy nhiên, 90% con tin bị trói, nên ngoài việc giãy giụa ra thì họ gần như không thể làm gì. Thỉnh thoảng cũng có những người lăn qua lăn lại như lon nước ngọt, hoặc cố gắng đứng dậy và nhảy tót đi trong tình trạng bị trói, nhưng phần lớn thì họ vẫn phải nằm yên như trước khi cuộc đấu súng bắt đầu, dù nó đã kết thúc rồi.

Nhóm con tin bị trói chặt ít hoảng loạn hơn. Dù bị sốc khi thấy những tên khủng bố trúng đạn nằm gục nôn ra máu, hoặc la hét vì trúng đạn lạc, họ cũng không thể di chuyển.

Phía con tin đã được cởi trói thì hỗn loạn hơn nhiều. Một trong mười người giành lại tự do đã cướp súng của Joseph và chĩa vào Baek Aeyoung. Có vẻ như anh ta không biết con dao dùng để cắt dây thừng và dây cáp siết chặt cổ tay và mắt cá chân là của ai. Người đàn ông cướp súng có lẽ nghĩ Baek Aeyoung là một tín đồ Giáo hội Vô Hạn dựa vào trang phục của cô ấy. Người đầu tiên được Baek Aeyoung trao dao để cởi trói đã lao vào người đàn ông cầm súng.

Đoàng!

Viên đạn bắn lên trời, sượt qua Baek Aeyoung trong gang tấc. Nhìn thấy cảnh đó từ xa, tóc gáy tôi dựng đứng. Người đàn ông cầm súng và người lao vào anh ta bắt đầu đánh nhau.

"Thằng khốn này! Mày cũng là khủng bố hả?!"

"Bỏ súng xuống! Đừng bắn bừa bãi! Cô ấy đã giúp chúng ta!"

"Đừng nói nhảm! Chắc chắn là cùng phe! Cút đi! Cái này là của tao!"

"Ngừng bắn đi!"

Bốn người đã được cởi trói tranh giành khẩu súng của Joseph. Một số người ngay khi được tự do đã giẫm đạp lên những con tin đang nằm trên sàn để chạy thẳng ra khỏi hội trường nhằm tự cứu lấy mình, một số người khác thì cố gắng dùng dao của Baek Aeyoung để cởi trói cho người khác, và có người thì từ đầu cuộc đấu súng đến giờ liên tục la hét vì sợ hãi tiếng súng. Một người đàn ông đang giãy giụa chặn đường tôi.

"Này! Cởi trói cho tôi! Nhanh lên!"

Tôi hét bừa về phía người đàn ông.

"Chờ một chút!"

"Đi đâu vậy! Cởi trói cho tôi đi!"

"Cứu tôi với!"

"Có người bị thương! Giúp tôi với!"

Nhiều người la hét bảo tôi cởi trói tay chân cho họ. Tuy nhiên, tôi phải đi thu hồi vũ khí trước như theo kế hoạch đã định trước với Baek Aeyoung. Trái với ý kiến của tôi rằng việc cởi trói cho càng nhiều con tin càng tốt sẽ có lợi cho việc trấn áp khủng bố, Baek Aeyoung khăng khăng rằng tất cả họ phải bị trói cho đến khi cô ấy có thể kiểm soát được tình hình. Cô ấy nói rằng nếu có khoảng 100 con tin bị trói, dù chỉ có khoảng 10 con tin hành động bừa bãi thì bọn khủng bố cũng sẽ mất kiểm soát, và chúng tôi sẽ rất đau đầu khi phải dọn dẹp sự hỗn loạn đó.

Lúc đó tôi không hiểu được điều cô ấy nói, nhưng sau khi trực tiếp trải qua tình huống này, tôi thấy lời của Baek Aeyoung hoàn toàn đúng. Trong một không gian chật hẹp như thang máy, dù là 12 người hay 5 người, ý kiến cũng không thể thống nhất được, vậy làm sao hai người có thể kiểm soát hơn 100 người được chứ? Hơn nữa, trong số những con tin bị trói cũng có thể có những tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang ẩn mình.

Sau cuộc đấu súng đầu tiên, các tín đồ Giáo hội Vô Hạn đã chết do trúng đạn của Baek Aeyoung hiện đang ở vị trí cách xa các con tin. Tôi tháo súng khỏi một cơ thể đẫm máu, lấy băng đạn, súng ngắn bên hông và thêm một con dao. Việc thu thập chúng chỉ bằng bằng một tay làm tâm trí tôi cuống cuồng muốn hoàn thành nhanh nhưng cơ thể thì vẫn chậm chạp. Hơn nữa, con dao lần này tôi lấy được lại có lưỡi cong tròn, khác với những con dao khác. Tôi vác súng lên vai và nhanh chóng chạy về phía một tín đồ khác.

Tín đồ thứ hai tôi đến gần là Rick. May mắn thay, anh ta vẫn còn sống. Anh ta đang nôn ra bọt máu, ôm chặt ngực bằng hai tay và nhìn tôi với ánh mắt oán trách. Tôi nghiến răng và trước tiên giật lấy khẩu súng đẫm máu từ tay Rick rồi đeo khẩu súng đó lên vai. Tôi mò mẫm bằng tay phải để lục soát cơ thể anh ta nhưng không tìm thấy vũ khí nào khác. Tôi cầm con dao cong và chỉ vào con tin bị dính đầy máu ở gần Rick nhất. Người đàn ông đó không biết hiểu nhầm gì mà bắt đầu vùng vẫy khi tôi cầm dao đến gần.

"Cứu tôi với! Cứu tôi với! Đừng giết tôi!"

"Tôi sẽ cởi trói tay anh. Nằm yên!"

Tôi dùng dao cởi trói cổ tay cho anh ta và chỉ dẫn anh ta dùng hai tay ấn vào ngực Rick. Người đàn ông đã được cởi trói cổ tay, nhưng quá kinh hãi đến nỗi không thể làm gì, chỉ im lặng ngồi đó lắng nghe tiếng rên rỉ đau đớn và máu phun ra từ ngực Rick. Một trong những con tin đang im lặng quan sát hành động của tôi đã hét về phía tôi.

"Này! Cởi trói cho tôi! Tôi sẽ cầm máu! Tôi làm được!"

Không có thời gian để do dự. Tôi lập tức chạy đến, dùng tay phải cưa sợi dây bằng con dao cong như thể đang cưa gỗ, giải thoát cổ tay cho người đàn ông đó. Tôi gần như bế anh ta lại, không muốn mất thời gian tháo nốt cổ chân. Anh ta lấy một chiếc khăn tay ra khỏi túi. Rồi anh ta ấn những ngón tay bọc khăn vào ngực Rick, nơi máu đang chảy ra. Rick đau đớn đến mức trợn trắng mắt rồi ngất đi, tôi không biết đó là may mắn hay xui xẻo nữa.

"Cởi trói cho tôi nữa!"

"Tôi nữa! Tôi nữa!"

"Tôi cũng sẽ giúp! Cởi trói cho tôi nữa!"

"Ở đây có người bị thương!"

Phớt lờ những tiếng la hét xung quanh, tôi nhìn quanh và thấy Baek Aeyoung đang chạy khắp nơi một cách nhanh nhẹn, thu thập vũ khí của bọn khủng bố. Cô ấy đã vác 4 khẩu súng trường trên lưng. Khác với tên khủng bố bị đạn xuyên thủng phổi, người phụ nữ bị bắn vào vai và ngã xuống đang rên rỉ một cách đau đớn gì đó với Baek Aeyoung như tại sao không nhắm chuẩn hơn để chỉ trúng thằng phía sau thôi. Cô ta còn chửi rủa và nói rằng mình muốn chết vì đau. Baek Aeyoung đáp trả rằng cô đòi hỏi nhiều quá và thà bắn thấp xuống 5cm để tiễn cả hai đi cùng nhau luôn. Rồi cô ấy giật lấy chiếc khăn tắm quanh cổ của một con tin khác. Sau đó cô ấy cởi trói cho một con tin và chỉ dẫn người đó dùng khăn quấn chặt vai của người phụ nữ.

Baek Aeyoung đến gần những người đang lăn lộn trên sàn và chiến đấu, và giật lấy súng chỉ bằng một câu nói đưa cho tao trước khi tao công bằng và bắn vào đầu mỗi người một phát. Thu hồi được 5 khẩu súng trường, Baek Aeyoung kiểm tra 2 khẩu súng trường trên lưng tôi rồi quay đầu sang hướng khác. Đúng lúc đó, giữa đám con tin bị trói, một người đàn ông tóc ngắn nhổm dậy. Thời gian dường như chậm lại gấp đôi. Tim tôi đập nhanh gấp ba lần nhưng tai tôi không nghe thấy gì. Tiếng rên rỉ vì đau đớn, tiếng xin cởi trói, tiếng kêu cứu đều biến mất, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông đang đứng dậy.

Làm sao mà anh ta đứng dậy được? Tất cả con tin ở khu vực đó đều bị trói cổ tay và chân ra sau lưng. Tại sao tay người đó lại tự do? Trước khi đầu tôi kịp nghĩ ra câu trả lời, người đàn ông đã vươn tay tới khẩu súng lục giắt ở thắt lưng. Tôi theo phản xạ hạ khẩu súng trường đang đeo trên lưng xuống. Rồi như Baek Aeyoung đã dạy, tôi đặt mu bàn tay trái xuống dưới khẩu súng để phân tán trọng lượng. Tôi thậm chí không nhớ mình đã bắn súng như thế nào. Tôi chỉ nhớ mình đã bóp cò trước khi nòng súng của người đàn ông chĩa vào Baek Aeyoung.

Tôi nhận ra mình đã bắn khi khẩu súng giật mạnh làm vai tôi rung lên, người đàn ông cầm súng lục ngã sấp về phía trước vì trúng đạn vào lưng. Tôi cố gắng không nghĩ xem có nội tạng nào ở vị trí đó không. Những người đang đứng hoặc ngồi xổm đều ngã vật xuống sàn. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng la hét của mọi người, thời gian chậm lại mới trở lại bình thường. Baek Aeyoung nghe tiếng súng và quay lại nhìn. Sau đó cô ấy đoán ra chuyện gì đã xảy ra, chạy tới và giật lấy khẩu súng lục. Baek Aeyoung hét vào mặt các con tin.

"Kiểm tra xem có ai bị trúng đạn hoặc bị thương không! Nếu có ai có hành động đáng ngờ, hãy báo ngay cho tôi! Có những kẻ khủng bố đang ẩn nấp giữa các con tin!"

Có một số con tin khóc lóc và la hét đòi được cởi trói, nhưng hầu hết mọi người đều bình tĩnh làm theo lệnh của Baek Aeyoung, kiểm tra xung quanh xem có ai bị thương hoặc bị thương mà chưa nhận ra không. Ngay cả những người định bỏ chạy cũng dừng bước và quan sát những người xung quanh. Bản năng sinh tồn đã ngăn cản họ chạy ra khỏi hội trường và khiến họ hành động theo nhóm. Nhờ vậy, chúng tôi có thể xác định được số người bị bất tỉnh do trúng đạn trong cuộc đấu súng đầu tiên và những người bị thương nhưng chưa nhận ra.

Tôi đi về phía người đàn ông mà tôi đã bắn. Càng đến gần, chân tôi càng như nhũn ra. Từ xa, một người nào đó lật người đàn ông đó lại, và ngay khi nhìn thấy mặt anh ta, tôi có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó. Có phải là người tôi quen không? Không giống người đã đến Deep Blue trong năm ngày… Tôi đã gặp ở đâu?

Cái vòng tay bằng đá quý màu đen mà người đàn ông đang đeo lọt vào mắt tôi. Ngay khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của nó, tôi nhớ lại hình ảnh anh ta quỳ nửa gối và đeo chiếc vòng tay đó vào tay tôi. À. Người đàn ông này đã dâng đá quý và cầu xin tôi ban cho anh ta một điều ước.

"Aeyoung! Tôi biết cách xác định các tín đồ Giáo hội Vô Hạn trong các con tin rồi!"

Tôi đi vào giữa đám con tin, quan sát mọi người, rồi đỡ một phụ nữ đeo chiếc nhẫn có viên đá lớn màu xanh lam và kéo ra khỏi nhóm con tin. Tôi nghĩ các tín đồ sẽ chống cự nếu bị phát hiện, nhưng không ngờ họ lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống chỗ đã định. Những người trực tiếp đến và đeo đá quý cho tôi rất dễ tìm. Có lẽ vì tôi đã gặp họ trong tình huống tuyệt vọng, nên họ đọng lại trong tâm trí tôi lâu hơn. Tôi đã từng mong có ai đó trong số các tín đồ dâng đá quý sẽ giúp tôi, nên có lẽ tôi nhớ khuôn mặt họ hơn là viên đá.

Trong số hơn 100 con tin, tôi có thể chọn ra 5 người là tín đồ Vô Hạn và 7 người không rõ có phải là tín đồ Vô Hạn hay không. Những người mà tôi cho là không chắc chắn đều đeo nhẫn cưới, bông tai hoặc vòng cổ. Tôi không thể tùy tiện cởi trói cho họ vì họ có thể tấn công các con tin.

Baek Aeyoung ra lệnh cởi trói cho tất cả những người còn lại, trừ 12 người mà tôi đã chọn ra. Sau đó cô ấy chỉ đạo những người khỏe mạnh giúp đỡ hoặc hỗ trợ những người bị thương, rồi chọn riêng những người có thể sử dụng súng. Và cô ấy chia 5 khẩu súng trường của mình và 2 khẩu của tôi cho họ để trang bị vũ khí. Baek Aeyoung thở dài nặng nề nhìn 12 người đang bị trói và vùng vẫy.

"Ước gì đội trưởng ở đây thì tốt biết mấy."

Đúng vậy. Shin Haeryang làm sao mà lại giỏi phân biệt được những người nói dối đến thế? Hầu hết những người bị trói đều la hét đòi được cởi trói ngay lập tức, vì họ rất ấm ức khi bị nhầm là khủng bố. Họ nói rằng mình không phải là khủng bố, tại sao lại trói họ như vậy, và sau này chắc chắn họ sẽ khởi kiện.