Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 6 - 341. Giải cứu (2)

Baek Aeyoung bảo dừng thì tôi dừng, bảo đi thì tôi đi. Tôi đi loạng choạng và chậm chạp, nhưng Baek Aeyoung chưa bao giờ giục tôi. Dù có những chỉ dẫn như cúi thấp người hoặc phải đi bộ không nghỉ ở đây, nhưng có vẻ cô ấy không coi vết thương của tôi là trở ngại. Baek Aeyoung dường như đã quen với việc dẫn dắt những người bị thương hoặc đi lại khó khăn như tôi. Khi tôi lơ đễnh bước đi, nhìn theo bóng lưng Baek Aeyoung, bất giác bãi cỏ đã biến mất và tôi đã đi bộ trong hành lang của tòa nhà trụ sở chính.

"Cô định giải cứu những con tin ở hội trường à?"

"Vâng."

"Sẽ nguy hiểm hơn trận chiến ở bãi cỏ nhiều. Dù tôi có cố gắng giúp đỡ đến đâu thì tôi không nghĩ mình giúp được gì nhiều. Trên thực tế, Aeyoung phải đối mặt với những kẻ khủng bố một mình, liệu có ổn không?"

"Tôi có thể làm được. Vậy thì phải làm thôi."

Tôi ngẫm nghĩ về lời nói của Baek Aeyoung một lúc. Trong cái thế giới mà có những người có thể làm được nhưng lại không làm, thì cũng có những người nói rằng họ có thể làm được. Tôi nhớ lại người đã phạm tội ở khu Jujak, rồi chợt nhận ra rằng tên của người đó cũng đã mờ nhạt trong ký ức. Tôi đã đi quá xa rồi. Cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng thực ra mới chỉ có một ngày thôi.

"Tôi sẽ giả vờ như bị Aeyoung bắt và đi vào hội trường. Họ sẽ không giết tôi ngay đâu. Ngoài người tên Anna mà tôi vừa gặp, những người còn lại đều đối xử với tôi như một Đấng Cứu Thế vậy. Tôi sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc đó cô hãy khống chế họ."

"Tôi đã nói nhiều lần rồi, anh Moohyun không cần phải làm vậy đâu."

Baek Aeyoung phản đối việc tôi đi vào hội trường cùng cô ấy, nhưng cô ấy cũng không chấp nhận để tôi ở một mình. Baek Aeyoung dường như nghĩ rằng nếu cô ấy để tôi một mình, tôi sẽ tự ý đi lại lung tung, bị bắt cóc và bị ép làm vật tế thần cho tà giáo. Nhìn bộ dạng tồi tàn của tôi, Baek Aeyoung nói với vẻ thương cảm.

"Lưng và chân đều không có chỗ nào lành lặn cả. Nếu anh chịu khó trốn cùng đống vàng thỏi thì đã không bị thương như thế này rồi."

"Tôi không thích chờ đợi."

"Đôi khi tôi muốn nhốt người vào két sắt."

"Ý cô là sao?"

…Có vẻ là một phép ẩn dụ. Nhưng nhìn Baek Aeyoung, tôi lại nghĩ có khi nào là thật không, nên tôi hỏi cho chắc. Lưng của Baek Aeyoung dừng lại, kiểm tra tình trạng của tôi rồi lại bắt đầu đi tiếp.

"Mỗi lần nhìn thấy người tốt, tôi lại nghĩ đến điều đó. Tôi muốn bảo vệ họ bằng cách nhốt họ vào một két sắt lớn, để họ không phải chịu đựng bất kỳ sóng gió hay đau khổ nào, chỉ cần sống hạnh phúc thôi. Tôi nghĩ vậy đó."

Trước khi Baek Aeyoung rẽ ở góc hành lang, cô ấy kiểm tra phía đối diện, ra hiệu đợi một chút rồi đi, và nói nhỏ.

"Ai vào két sắt của tôi thì sẽ không bao giờ ra được nữa. Nên tôi muốn nhốt càng nhiều động vật vào đó càng tốt. Để chúng không bị ai làm hại, có thức ăn đầy đủ, luôn sạch sẽ, và sống trong một môi trường ấm áp và rộng rãi, không phải lo lắng gì cho đến hết đời."

Vậy là cô ấy định xây một nơi trú ẩn cho động vật bị bỏ rơi.

"Cô đã nói là cô thích các thành viên trong nhóm. Cô cũng định cất các kỹ sư trong nhóm vào két sắt của mình sao?"

"Trưởng nhóm và Seo Jihyuk thì hơi cồng kềnh quá. À, nếu họ bị thương hoặc nhỏ con hơn bây giờ thì tôi sẵn sàng cất luôn vào két sắt của mình. Nhưng nếu tôi nhốt họ như vậy, họ sẽ bỏ trốn sau một tuần mất. Tôi cũng muốn nhốt những người như Phó đội trưởng hay chị Jihyun vào két sắt của mình. Những người đã giúp đỡ tôi ở Hàn Quốc hay những người mong tôi sống tốt cũng vậy. Sau này nếu tôi kiếm được nhiều tiền, tôi phải mở rộng phạm vi két sắt và xây dựng một ngôi làng hoặc thành lập một quốc gia. Tôi cũng muốn mời những người tôi thích làm công dân. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ như vậy."

"Có tôi trong đó không?"

"Có."

Sau này, nếu Baek Aeyoung lập một quốc gia và trở thành hoàng đế hay tổng thống, tôi cũng sẽ không ngạc nhiên mấy. Baek Aeyoung dừng lại, nhìn người nha sĩ toàn thân không có chỗ nào lành lặn với ánh mắt thương cảm, tôi bỗng sợ hãi và vội vàng trả lời.

"Nếu cuộc sống của tôi quá khó khăn… tôi sẽ xem xét lại."

"Cứ vậy đi."

Baek Aeyoung lấy ra chiếc mũ kỳ lạ đặc trưng của tín đồ Giáo hội Vô Hạn từ trong túi ra và đội lên. Chúng tôi nhanh chóng quyết định cách đối phó với vụ bắt giữ con tin đang diễn ra trong hội trường. Baek Aeyoung, với đầy súng trên người, quyết định giấu những khẩu súng còn lại xung quanh hội trường, bao gồm cả khẩu súng cướp được từ Anna và chỉ mang theo một khẩu súng bình thường không gây chú ý.

"Anh nói là các con tin ở căn cứ dưới biển thứ hai bị bắt nằm trên sàn. Tôi sẽ vào một mình như một tín đồ vừa trở về và bắn tất cả những kẻ đang đứng."

"Nếu các con tin đang đứng, hoặc có khủng bố trà trộn trong số các con tin bị trói và cố gắng giết Aeyoung thì sao?"

"…Việc các con tin tử vong do những tình huống bất ngờ xảy ra trong quá trình tác chiến là điều không thể tránh khỏi. Việc tôi tử vong cũng vậy. Đó là điều không thể tránh khỏi."

Baek Aeyoung nói như thể những chuyện đó đã xảy ra rất nhiều lần, khiến tôi đột nhiên đau đầu.

"…Đi cùng nhau đi. Sẽ tốt hơn là Aeyoung đi một mình."

Vài tín hiệu bộ đàm vang lên nhưng không có thông tin hữu ích nào cả. Hầu hết đều là về việc tìm kiếm tôi, nhưng không có ở tòa nhà xử lý chất thải, không có ở bãi biển, v.v. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy những giọng nói phấn khích báo cáo các tín đồ Vô Hạn được phát hiện đã chết do bị dao hoặc súng bắn.

Chúng tôi chuẩn bị vào hội trường theo kế hoạch. Baek Aeyoung trông hoàn toàn giống một tín đồ Giáo hội Vô Hạn, còn tôi thì trông như một người vừa lăn lộn nhiều lần trên bãi cỏ. Tôi cũng dùng tay phải cào đầu để gỡ cỏ và cành cây ra, rồi phủi quần áo một chút, nhưng có vẻ không khá hơn là bao. Tôi trông giống một người vô gia cư trên phố hơn là một Đấng Cứu Thế và vật hiến tế của một tổ chức tà giáo có hơn 60 người.

Với một tiếng thở dài, chúng tôi bước vào hành lang dẫn đến hội trường. Cửa mở toang nên có thể nhìn thấy toàn bộ bên trong từ bên ngoài. Nó lớn đến mức tôi tự hỏi liệu tất cả các sự kiện nội bộ ở đảo Daehan có được tổ chức ở đây không. Ở đó, những người được cho là con tin đều nằm úp mặt xuống, trán chạm sàn. Tay họ bị trói ra sau lưng, chân cũng bị trói, nhưng vì họ nằm sấp nên không thể phân biệt ai là ai. Các con tin được chia thành ba nhóm lớn, một nhóm tín đồ giữ khoảng cách và canh chừng con tin, một nhóm khác thì đi tuần tra giữa nhóm canh gác và các con tin. Một tín đồ bất ngờ quát mắng các con tin.

"Im lặng! Nếu tao bắt gặp nói chuyện thêm lần nữa, tao sẽ tóm một đứa và nhét đạn vào mũi nó!"

Khi giọng nói đe dọa vang lên, hai con tin đang nằm im thin thít. Tôi cảm thấy khẩu súng đang chĩa vào lưng mình. Baek Aeyoung bước đi đầy tự tin, như một con hổ Siberia trở về sau khi săn được con mồi lớn một mình. Tôi tiến lại gần, hai tay giơ lên trời như một tên tội phạm phản quốc. Ngay khi vừa bước vào hội trường từ hành lang, tôi bắt gặp ánh mắt của một tín đồ ngồi trên ghế giấu sau cửa và tường đang uống nước. Anh ta giật mình đứng dậy.

Bình nước lăn lông lốc trên sàn. Một tín đồ khác bên cạnh cũng lúng túng chĩa súng về phía tôi. Rồi anh ta có vẻ băn khoăn không biết hành động của mình có phải là tội bất kính hay không. May mắn thay, sự hiện diện của Baek Aeyoung đội mũ trùm đầu và bịt mặt, đang chĩa súng vào tôi ở phía sau, dường như không nằm trong tầm mắt của họ. Tôi nhẹ nhàng chào họ.

"Xin chào. Tôi là Park Moohyun, người đã phát sóng trước đây."

"Anh?"

Dù nòng súng vẫn chĩa vào tôi nhưng tôi vẫn bước vào trong hội trường mà không bị cản trở. Thấy tôi bước vào, tất cả các tín đồ đều quay đầu lại. Ngay cả người đang quát mắng con tin cũng quay đầu nhìn tôi và há hốc miệng kinh ngạc. Ánh mắt của tất cả các tín đồ đều dồn vào tôi, có lẽ vì sự xuất hiện bất ngờ của Đấng Cứu Thế trong một ngày khủng bố tẻ nhạt.

Số lượng khủng bố trong hội trường không nhiều như tôi tưởng. Đếm nhanh thì có 8 tên. Số lượng con tin thì nhiều hơn nhiều, đến mức tôi khó có thể đếm bằng mắt. Khi các tín đồ ở khắp các ngóc ngách tiến lại gần, tôi bước đi chậm rãi và ước tính số lượng con tin. 2, 4, 6, 8, 10, 2, 4, 6, 8, 10, 2, 4, 6, 8, 10… Có khoảng 80 người đang nằm la liệt trên sàn.

Khoảng một nửa số con tin mặc áo cộc tay và quần đùi đơn giản, nhưng nửa còn lại thì rất đặc biệt. Có người ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, có người mặc đồ ngủ hoặc một chiếc quần lót, tay chân bị trói. Có những người tóc tai bù xù như vừa bị bắt khi đang ngủ ở ký túc xá, hoặc vài người mặc đồ bơi. Họ lén lút cử động tay và chân, tránh ánh mắt của các tín đồ. Vài người mặc đồ bệnh viện cũng đang nằm sấp, có vẻ như những bệnh nhân đi bộ xung quanh bệnh viện để tập thể dục cũng bị bắt ở đây. Trông tệ nhất là những người ướt sũng nước biển. Họ có vẻ đang đi bơi rồi bị trói trong tình trạng chân trần dính đầy cát, thậm chí không được lau khô nước.

Trong số 8 tín đồ, những gương mặt quen thuộc là những người đầu tiên đập vào mắt tôi. Rick, một người đàn ông lấy đồ uống như thể đang cướp máy bán hàng tự động, Joseph, người tôi từng gặp ở căn cứ dưới biển, và Jamal, một ứng cử viên cho vị trí Đấng Cứu Thế. Kỳ lạ thay, tôi cảm thấy vui mừng trong lòng khi gặp lại Joseph sau một thời gian dài. Mặc dù đối phương là một tín đồ tà giáo đang cầm súng đi lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy như vậy.

Các tín đồ nhìn tôi chằm chằm như thể vừa nhìn thấy một con kỳ lân, họ định chạy về phía tôi từ giữa hoặc góc hội trường. Bỗng Jamal hét lên.

"Giữ nguyên vị trí của mình! Nếu con tin làm điều gì ngu ngốc, bắn thẳng tay!"

Nghe lời đó, các tín đồ dừng lại rồi đứng nguyên tại chỗ, giám sát các con tin. Tuy nhiên, vài tín đồ ở gần tôi, bất chấp sự ngăn cản của Jamal, vẫn đến bên cạnh tôi và hỏi dồn dập.

"Chương trình phát sóng đó là gì? Anh không phải là Đấng Cứu Thế của Giáo hội Vô Hạn sao?"

"Nếu Đấng Cứu Thế không phải là anh thì là ai?"

"Vậy chúng tôi sẽ ra sao?"

"Có thật là chỉ cần khắc tên mình lên viên kim cương là có thể có được khả năng quay ngược thời gian không?"

"Họ nói anh đã nói dối để cứu con tin, vậy điều nào là đúng?"

Rick, người nhận ra khuôn mặt tôi, ngăn cản tín đồ đang hỏi dồn dập và đứng chắn trước mặt tôi, nói.

"Người này không phải Park Moohyun. Anh ta là một tín đồ giống chúng ta! Có vẻ đã có sự nhầm lẫn khi đưa anh ta đến đây. Anh ta đáng lẽ phải ở bệnh viện."

Tôi ngạc nhiên khi thấy các tín đồ Giáo hội Vô Hạn lại nồng nhiệt và quan tâm tôi đến thế. Thông thường, những tín đồ tà giáo mà tôi gặp cho đến nay đều muốn tiền, nói dối, bắn súng, dí dao, hoặc gây tai nạn xe cộ… Thậm chí còn có một tín đồ đưa cho tôi một quả cam ăn trộm. Trước khi Rick biện hộ thêm cho tôi, tôi vội vàng thú thật.

"Bắt đúng người rồi."

Tôi liếc nhìn Baek Aeyoung rồi vội vàng quay đầu đi. Rick cau mày lẩm bẩm.

"Không phải. Tên khác mà. Cái… gì ấy nhỉ? Sang… Sanghyun? Tên thì giống nhưng dù sao cũng không phải Park Moohyun. Chắc là nhầm lẫn do tên giống nhau thôi. Sao lại bắt một người bệnh đi đi lại lại thế này."

Vì chữ cái cuối cùng trong tên giống nhau, nên tôi đã dùng cái tên đó để giả vờ là người khác nếu bị bắt.

"Tên tôi là Park Moohyun."

Rick có vẻ bối rối trong giây lát, sau đó hiểu ra tình hình và hỏi lại tôi.

"…Vậy là anh đã nói dối tôi?"

"…Đúng."

Rick há hốc miệng, nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác và hơi tổn thương. Rồi anh ta chỉ vào bàn tay trái của tôi và hỏi.

"Vậy tay anh là hóa trang chứ không hề bị thương?"

"Tay tôi bị thương thật đấy."

Nghe vậy, Rick nhìn vẻ ngoài của tôi rồi lo lắng hỏi.

"Anh đã đi bệnh viện chưa?"

"Chưa đi được."

Jamal đến gần và bảo các tín đồ đang vây quanh tôi trở về vị trí của họ. Rồi anh ta gọi tín đồ đang cầm bộ đàm và bảo ngừng tìm kiếm, quay về vị trí ban đầu, đồng thời thông báo Park Moohyun đang ở trong hội trường. Lúc đó, tôi thấy Baek Aeyoung đang đứng kiêu hãnh phía sau tôi, nói chuyện với tín đồ vừa nhận lệnh. Jamal chào tôi và nói.

"Tôi nghĩ anh sẽ đi về phía sân bay trực thăng hoặc bãi biển."

"Thấy có khói nên tôi không đi. Thay vào đó, tôi đi lang thang ở những nơi khác rồi bị ngã hoặc bị thương."

"Có vẻ anh đã vất vả lắm. Mời anh vào đây."

Khi tôi đi tập tễnh, các tín đồ có lẽ nghĩ rằng tôi không thể trốn thoát được nên họ không dùng súng đánh ngã tôi hay trói tứ chi một cách tàn nhẫn. Jamal bảo tôi ngồi vào một chiếc ghế và bàn, có lẽ là nơi các tín đồ Vô Hạn ngồi nghỉ, rồi dọn sạch những lon nước ngọt rỗng và cà phê trên bàn, sau đó đưa cho tôi một lon nước ngọt mới. Tôi nhìn nó với đôi môi khô nứt nẻ, rồi cầm trong tay và chờ đợi. Jamal nhìn tôi, im lặng một lúc rồi cố gắng mỉm cười và nói.

"Nói thẳng ra, chúng tôi cần máu thịt của anh… Nghe có vẻ khá đáng sợ nhỉ."

Jamal nhăn nhó, gãi khóe miệng. Anh ta nói thêm rằng không có ý dọa tôi, nhưng tai tôi nghe thấy hoàn toàn là lời đe dọa của một kẻ cướp. Tôi nhìn một nhóm khủng bố cầm súng và hỏi Jamal.

"…Nếu tôi không đưa thì sao?"

"…Chúng tôi không cần nhiều đâu. Tôi rất cảm kích nếu anh tự nguyện cho một ít."

Jamal nói, né tránh trả lời câu hỏi của tôi. Tôi nhớ lại hình ảnh Anna cầm con dao khổng lồ giống Thanh Long Yển Nguyệt Đao lao vào tôi. Cô ta có định chặt tôi ra không? Jamal nhìn thấy vẻ mặt tái mét của tôi, nhếch khóe môi lên cười đầy gượng gạo, có vẻ anh ta cũng không quen với những chuyện như thế này. Thấy tôi không trả lời, Jamal có lẽ biết yêu cầu này rất bất thường, anh ta lắc đầu xấu hổ và nói.

"Thế này mà tôi cũng nói, đúng là giống giáo phái tà đạo thật."

"…Anh cũng có nhận thức đó sao?"

Thật ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ anh ta là một ứng cử viên Đấng Cứu Thế nên sẽ điên rồ giống Elizabeth. Baek Aeyoung chào hỏi các tín đồ một cách ngắn gọn và lén lút ném con dao xuống cho một con tin đang bị trói dưới sàn.

.

.

.

talia: thế giới mà toàn người như chị Baek thì chắc tươi đẹp lắm ToT chị Baek cứ xuất hiện cái là thấy nhẹ nhõm hẳn ToT Chị ta ngầu chị ta mạnh chị ta tổng tài nhưng mà chị ta cũng soft chị ta đáng iuuuuuuuuuuu huhuhu cũng muốn vào làng của chị