Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19429

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5927

Phần 6 - 339. Xung đột (5)

"Giáo hội Vô Hạn không vĩ đại và đáng sợ như tôi tưởng tượng."

Thật ra, đó đúng là một giáo phái đáng sợ và vĩ đại. Việc khủng bố một cơ sở tập hợp nhiều nhân viên đa quốc gia đến mức này, hay cài cắm nhiều người của giáo phái mình như vậy, không phải là chuyện dễ dàng. Chỉ riêng những viên đá quý trưng bày trong triển lãm cũng đủ để tôi không thể hình dung được họ đã đầu tư bao nhiêu cho ngày hôm nay.

Khi nghĩ tương lai của tôi chỉ còn là bị Anna giết chết, cái miệng tôi bắt đầu nói lung tung.

"Tôi đã nghĩ các tín đồ Giáo hội Vô Hạn có lòng trung thành cao và đức tin vững chắc, không ngờ họ lại lay động như cây sậy chỉ vì vài lời nói của người ngoài."

Sự nghi ngờ và bất an rất dễ lây lan. Nếu trong số khoảng 60 tín đồ Giáo hội Vô Hạn có vũ trang, có khoảng bốn năm người bắt đầu nghi ngờ tình hình hiện tại, thì chương trình phát sóng đã hoàn thành vai trò của nó. Càng có nhiều nghi ngờ và mâu thuẫn giữa các tín đồ, việc những người bị trói thoát thân sẽ càng dễ dàng hơn. Anna, người vừa nãy còn tỏ vẻ bất mãn, mỉm cười như thể thấy trò khiêu khích cấp thấp của tôi khá thú vị, rồi nói.

"Trên đời này không có tôn giáo nào không có khuyết điểm đâu. Và tôi khác với những kẻ ngu ngốc đồng hóa tôn giáo với bản thân. Anh gây rối khá thú vị đấy chứ."

Anna giẫm lên khẩu súng của tôi bằng chân đang chảy máu rồi hỏi.

"Không bận tâm đến hậu quả. Lời cuối anh muốn nói chỉ có thế thôi sao?"

Nếu tôi nói đó là kết thúc, Anna có lẽ sẽ nói "Vậy thì chết đi" và bắn tôi. Anna mà tôi thấy là người như vậy.

"Dù tôi có nói gì thì cô Anna cũng sẽ giết tôi mà thôi."

Anna nhếch mép rồi khẽ nói. "Anh biết tên tôi."

"Nếu có giá trị, tôi sẽ để anh sống. Mặc dù không lâu đâu."

Anna thêm một câu đầy điềm gở.

"Tôi thích xem đàn ông chết trong sợ hãi lắm."

"…"

"Nếu Ngài không thích điều đó, hãy dùng phép màu mà Ngài đã trải qua để lấp đầy tâm trí tôi bằng sự phục tùng đối với Ngài."

"…"

Tôi tha thiết cầu nguyện trong lòng rằng Baek Aeyoung đang an toàn ở đâu đó trong bụi cỏ này. Nếu cô ấy ổn, tôi cầu xin cô ấy cứu tôi. Anna nhìn tôi rồi đột nhiên yêu cầu tôi làm một hành động kỳ lạ.

"Đấng cứu thế… Hãy vuốt tóc đi."

"Hả?"

"Anh nói anh là Đấng cứu thế mà. Tôi muốn xem đó có phải là thật không. Vuốt tóc đi."

Tôi định từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt của Anna, tôi dùng tay phải lành lặn vuốt nhẹ hai ba lần vào da đầu để làm rối tóc. Tôi run lẩy bẩy vì quá căng thẳng. Tôi vuốt tóc từ bên phải sang bên trái, lật ngược ra sau, rồi nâng lên hạ xuống tóc mái, làm rối tung tóc lên. Tại sao cô ta lại bắt tôi chải đầu vô nghĩa như vậy? Định bắn vào đầu tôi sao?

Anna nhìn tôi vụng về vuốt tóc rồi nói.

"Tôi thấy anh hợp với tóc bạc hơn."

"…Tôi tóc đen mà?"

"Tôi đoán anh chưa soi gương. Tóc anh đang bạc trắng như tuyết ấy."

"Chắc là tóc bạc sớm thôi. Vì những người làm việc ở căn cứ dưới biển và các tín đồ Giáo hội Vô Hạn cứ làm tôi đau đầu quá."

"Vậy thì tôi sẽ làm anh đau đầu nhiều nhất. Nếu cố gắng thêm một chút, có lẽ anh sẽ bạc trắng cả đầu đấy."

Cô ta nói gì vậy? Tóc tôi đang bạc nhiều hơn tôi nghĩ sao. Anna hất cằm về hướng ngược lại với hướng tôi đang đi. Có vẻ ý cô ta là quay về phía tòa nhà trụ sở. Giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho tôi.

"Đi đi."

Ngay khi nghe lời Anna, tôi nghĩ rằng cô ta sẽ không ngay lập tức giết tôi ở đây. Tôi cũng chẳng cảm thấy biết ơn gì lắm. Chắc chắn phải có lý do chính đáng để cô ta không giết tôi. Tôi nghĩ có lẽ cô ta muốn giữ tôi lại để sửa đổi chương trình phát sóng vừa rồi, và nếu giết tôi vội vàng mà thiếu vật dâng lên bàn thờ thì lại phải quay lại đây.

Tôi đứng trơ như tượng đá vì không muốn quay lại, thì đối phương nhanh như chớp thu hẹp khoảng cách và đá vào ống chân tôi bằng mũi giày. Một bên chân tôi khuỵu xuống, trong khi hai tay vẫn giơ lên cao. Tôi không biết chất liệu giày của Anna là gì, nhưng cơn đau như thể ống chân tôi bị vỡ vụn ập đến. Khi tôi tỉnh lại, tôi đang lăn lộn trên nền đất, và Anna dùng mũi súng chọc nhiều lần vào lưng tôi, nói với vẻ khó chịu.

"Đừng để tôi phải nói lại lần thứ hai. Nếu không muốn chết."

Lời "Thà chết ở đây còn hơn" đã lên đến tận cổ họng, nhưng khuôn mặt của gia đình tôi lần lượt hiện ra trước mắt… Dù bẩn thỉu và đê tiện đến đâu, tôi cũng sẽ chịu đựng. Tôi ngậm chặt miệng, nuốt tiếng rên rỉ và chửi thề sắp bật ra, rồi bắt đầu tập tễnh bước đi trên bãi cỏ. Thật không dễ dàng. Tôi phải dùng tay phải lành lặn gạt cỏ sang một bên, vừa đi vừa tập tễnh bằng chân phải, tôi chỉ muốn ngã gục xuống đất ngay lập tức.

Anna đá mạnh đến mức một cú đá của cô ta đã khiến chân phải của tôi như vỡ vụn hoàn toàn. Khác hẳn với cú đá của Baek Aeyoung một trời một vực. Hoặc là Baek Aeyoung đã nương tay.

Tôi đang tập tễnh đi theo hướng được chỉ dẫn thì Anna bảo tôi dừng lại. Tôi ngơ ngác dừng lại tại chỗ, Anna nhìn xung quanh nơi cỏ mọc cao. Một lúc sau, Anna lại ra lệnh cho tôi đi tiếp về phía trước. Khi tôi đi được khoảng hai bước, một câu hỏi bay đến từ phía sau tôi.

"Đấng cứu thế. Anh đang đi đâu vậy?"

Giọng nói khá dịu dàng. Cứ như hỏi một con chó được thả rông, nếu không cảm thấy nòng súng đang chọc vào lưng, tôi đã nghĩ đó là một buổi đi dạo. Anna vừa hỏi tôi vừa liên tục quan sát xung quanh. Cứ như thể cô ta nghĩ ai đó sẽ tấn công ngay lập tức vậy.

Tôi không thể nói thẳng với đối phương rằng tôi đang đi đến tòa nhà chứa thiết bị hạng nặng. Vì vậy, tôi nhớ lại bãi biển trải dài ở phía xa trước khi tôi nhảy vào bãi cỏ rộng lớn và nói dối.

"Tôi đang đi đến bãi biển."

"Tại sao?"

"Vì những người thoát ra bằng tàu thoát hiểm nếu bơi vào bờ sẽ ở phía bãi biển."

"Người đi cùng anh đâu?"

"Tôi đi một mình."

Anna chọc mạnh mũi súng vào lưng tôi như thể tôi là một món đồ chơi sống. Hức! Cơ thể tôi run rẩy vì đau đớn khi bị sắt chọc vào cột sống. Anna nói như thể cô ta thích thú khi nhìn thấy tình cảnh của tôi.

"Nói dối. Tôi nghe nói anh có đi cùng một người phụ nữ mà."

"…Chúng tôi chia tay ngay khi tôi bị thương ở tay. Cô ấy nói sẽ đi bệnh viện."

"Thế à? Vậy đó cũng là nói dối. Súng của anh không phải khẩu súng đã bắn vào chân tôi. Khi tôi nhặt ngón tay của anh, tôi đã đến gần súng của anh, nhưng không ngửi thấy mùi hay cảm nhận được hơi nóng nào cả."

Mũi súng lại một lần nữa chọc vào lưng tôi. Lần này đau đến mức tôi rên rỉ. Có lẽ Anna vẫn chưa gặp Baek Aeyoung. Tôi cũng biết rằng khả năng nói dối của mình không tốt lắm. Nhưng tôi không thể nói thật được.

Tôi cảm thấy chắc chắn Baek Aeyoung đang ở đâu đó quanh bãi cỏ này. Tôi hỏi, mong Anna sẽ lơi lỏng cảnh giác một chút hoặc Baek Aeyoung sẽ có cơ hội.

"Tôi có thể hỏi một câu không?"

"Hỏi đi."

"Cô đã ước nguyện gì vào viên ngọc Pounamu gắn trên súng vậy?"

"Anh nghĩ tôi ước nguyện gì?"

"Tôi không biết."

"Đoán xem. Ngài là Đấng cứu thế mà. Ngài phải biết những ước nguyện của tín đồ thì mới cứu rỗi họ được chứ."

"Có phải là xếp hàng mọi người rồi dùng súng bắn chết họ, hoặc gây ra dịch bệnh gì đó không?"

Hoặc là muốn quay về quá khứ ở một thời điểm nào đó như các tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Anna nói một điều khiến tôi bất ngờ, như thể cô ta đang ngủ mơ mà nói mớ.

"Tôi cầu nguyện cho hòa bình của nhân loại."

"…Hòa bình của nhân loại ư?"

Khi tôi ngạc nhiên ngừng bước và định quay lại nhìn, Anna dùng mũi súng chọc vào lưng tôi và đẩy tôi đi. Tôi lấy lại tinh thần và vội vã nhìn thẳng, rẽ cỏ mà bước đi. Tôi có nghe nhầm không nhỉ?

"Anh nghĩ đó là một ước nguyện kỳ lạ sao?"

"Không. Chỉ là tôi không nghĩ đó là ước nguyện của một người từng đấm người khác như đánh trống thôi."

Anna lại chọc vào lưng tôi. Lần này không đau đớn dữ dội như những lần trước. Có lẽ cô ta chỉ muốn chọc vào lưng tôi bằng một miếng sắt để tiêu khiển. Xem cảm giác đau nhức thì chắc lưng tôi đã thâm tím vài chỗ rồi.

"Tôi thực sự mong muốn nhân loại có thể sống trong hòa bình trên Trái Đất này. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ 70% trong số hơn 10 tỷ người nên chết. Thực ra, tôi nghĩ 3 tỷ cũng là quá nhiều rồi."

Khi tôi vừa đi vừa nghe giải thích, tôi thấy đó đúng là một ước nguyện mà Anna có thể ước. Kiểu tàn sát hàng loạt như vậy cũng có thể được coi là cầu nguyện cho hòa bình của nhân loại sao. Tôi thầm ngưỡng mộ sự trơ trẽn của Anna và hỏi.

"Cô muốn những người nào được sống sót trong số 30% nhân loại đó?"

Tôi suy luận câu trả lời dựa trên hình ảnh của Anna và Giáo hội Vô Hạn. Những người da trắng, đặc biệt là những người giàu có sống ở các nước phát triển, và một số ít các chủng tộc khác có thiên tài. Nhưng Anna đã đưa ra một câu trả lời bất ngờ.

"Tôi muốn những người ở các quốc gia thu nhập thấp được ưu tiên sống sót trong số 30% đó. Họ chưa tiếp cận nhiều với lợi ích từ nền văn minh tiên tiến. Và họ ít liên quan đến những kẻ đã biến thế giới mà tôi đang sống thành ra nông nỗi này."

Anna đặt nòng súng dưới cổ tôi rồi trượt xuống lưng tôi và nói.

"Đó cũng là lý do tại sao tôi không cảm thấy tội lỗi khi khủng bố và giết chóc ở đây. Càng giết những người dân ở các nước phát triển như anh, tôi càng cảm thấy vui vẻ. Thậm chí còn có cảm giác như đang tiết kiệm tài nguyên vậy. Cũng giống như việc phân loại rác nữa. Các tín đồ Giáo hội Vô Hạn không muốn giết người. Họ nói không được giết con tin, mà phải khống chế hoặc trói lại. Nhưng sở thích của tôi là thảm sát."

"Ra vậy. Trên đời này lại có sở thích như vậy."

Tôi ngây người nghe ước nguyện của Anna, rồi thấy nó rất khác so với những gì Kim Jaehee đã nói về Giáo hội Vô Hạn, nên tôi hỏi lại.

"Những người mà cô Anna muốn giết, thực ra có phải là những tín đồ đã gia nhập Giáo hội Vô Hạn không?"

Bất ngờ, Anna trả lời khẳng định câu hỏi của tôi.

"Đúng vậy. Đây là một tôn giáo tập hợp những kẻ có tài sản đủ để sở hữu ít nhất một viên đá quý, và phần lớn thành viên là công dân của các nước phát triển. Làm sao có thể có được những viên đá quý được đặt trong phòng triển lãm chứ? Và phần lớn những ước nguyện của họ là muốn được sống khi đã mắc bệnh nan y, muốn người thân đã chết được sống lại, muốn quay về thời kỳ vinh quang huy hoàng của mình."

Anna nói về Giáo hội Vô Hạn với vẻ hơi ghê tởm, nhưng tôi không hiểu làm thế nào mà Giáo hội Vô Hạn lại chiêu mộ được Anna.

"Làm sao hai bên lại hợp tác được với nhau?"

"Vì mục đích khủng bố căn cứ dưới biển là giống nhau. Gần như tất cả nhân viên ở căn cứ dưới biển này và đảo Daehan đều đến từ 8 quốc gia phát triển. Ước nguyện của tôi là một cuộc tử vong hàng loạt chủ yếu nhắm vào người dân các nước phát triển. Vậy thì một cuộc khủng bố xảy ra ở căn cứ dưới biển, chẳng phải là trúng số độc đắc sao?"

Anna và Giáo hội Vô Hạn là đồng chí khủng bố. Còn những người khác thì bị ràng buộc với Giáo hội Vô Hạn bằng tôn giáo.

.

.

.

talia: (lảm nhảm) Tui không thích Anna nhưng tui thích việc có một nhân vật như Anna trong một bộ truyện như này, nhất là khi đặt một nhân vật như cổ cạnh một người như Moohyun có thể thấy hai lối tư duy khác nhau rõ rệt luôn. Môi trường Trái Đất đang bị phá hủy do lỗi của con người là sự thật, nhưng ai sẽ chọn cố gắng nỗ lực để bảo vệ môi trường, và ai sẽ chìm sâu trong suy nghĩ đổ lỗi cho loài người và tiếp tục thù hận? Loài người có lỗi thật đấy, nhưng chúng ta cũng là loài người, Anna cũng là loài người, và trách nhiệm của con người chưa bao giờ là giết giống loài nhân danh bảo vệ “hòa bình” hết.