Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19429

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5927

Phần 6 - 331. Đe dọa (2)

[Chúng tôi sẽ đợi Ngài tại Căn cứ dưới biển số 1, Ngài Park Moohyun.]

Tiếng cầu cứu vẫn tiếp tục vang lên, rồi chương trình phát thanh kết thúc. Tôi cảm thấy như bị sét đánh khiến đầu óc bị thiêu rụi còn thể xác thì hóa tro. Tôi sụp xuống sàn, vô vọng nhìn chằm chằm vào chiếc loa đã ngừng phát thanh. Lời đe dọa vừa rồi cứ như một giấc mơ, không có chút chân thực nào.

Cảm xúc dần dần trỗi dậy sau một khoảng thời gian. Đôi mắt tôi như bốc cháy vì giận dữ. Mạng sống của người khác chẳng là gì đối với các người phải không? Trong khi các người thì sống hòa thuận và thân thiết với những người cùng tôn giáo. Các người muốn chà đạp người khác để đạt được ước nguyện của mình ư? Đấng cứu thế của các người ghê tởm sự ích kỷ tập thể của các người lắm. Các người muốn được cứu rỗi ư, thật nực cười!

"Đồ khốn nạn! Các người đừng sống như vậy nữa!"

Nghĩ lại nội dung buổi phát thanh, dường như Elizabeth không hề nói sẽ dừng lại ngay cả khi tôi đến Giáo hội Vô Hạn để tham gia buổi lễ cầu nguyện và nhập giáo. Ngay cả khi họ đã hứa hẹn dối trá như vậy, tôi cũng nghi ngờ liệu họ có thực sự giữ lời hay không. Có lẽ họ muốn tôi sợ hãi và tự mình tìm đến Giáo hội Vô Hạn.

Đây là một phương pháp đe dọa khá hiệu quả. Nếu là tôi của trước đây, có lẽ tôi đã làm như vậy. Tôi sẽ chạy đến trong sợ hãi và nói rằng tôi sẽ cung cấp cho Giáo hội Vô Hạn những gì họ muốn để họ không làm hại tôi hay bất kì ai khác.

Nghe những lời đe dọa từ chương trình phát thanh, một cách hèn nhát, tôi đã nghĩ rằng may mắn thay những người bị bắt làm con tin là những người tôi không quen biết. Nếu Mujin hay mẹ tôi bị bắt làm con tin, tôi đã không thể suy nghĩ lý trí như thế này. Lúc này, tôi không những không khóc mà còn tràn đầy tức giận.

Họ nói sẽ bắn chết từng người một sau 30 phút, vậy nếu tôi không ra, những con tin đã chết sẽ là lỗi của tôi sao?... Không. Không phải vậy.

Việc các con tin chết không phải là lỗi của tôi mà là lỗi của những tín đồ Giáo hội Vô Hạn. Ngay cả khi tôi không có mặt, cũng không biết chúng sẽ viện ra lý do hay lời biện hộ kỳ quặc nào để giết các con tin.

Tôi bắt đầu suy nghĩ về lựa chọn nào là tốt nhất, với tiền đề rằng tất cả những điều này không phải là lỗi của tôi. Hai phương án hiện lên trong đầu tôi, nhưng dù chọn cách nào, tôi cũng cảm thấy mình đang đứng ngoài nhìn cái chết của những người ở căn cứ dưới biển. Mỗi khi tưởng tượng điều sẽ xảy ra sau 30 phút, tay chân tôi lại run rẩy và cảm thấy tội lỗi tột cùng. Tôi sắp phát điên rồi.

Phương pháp đầu tiên là tham gia buổi lễ cầu nguyện theo ý muốn của tín đồ Giáo hội Vô Hạn và cầu xin lòng thương xót để cứu các con tin.

...Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy vô cùng khó chịu. Shin Haeryang đã chỉ cho tôi một số phương pháp có thể sử dụng trong tình huống đối đầu với những kẻ cuồng tín bắt con tin, nhưng khi thực sự đối mặt, tôi cảm thấy bàng hoàng, rất sợ hãi và tức giận.

Làm thế quái nào mà tên nhóc đó lại có thể chiến đấu với những kẻ điên rồ như vậy chứ? Cậu không sợ sao? Cậu sắp phát điên nhưng lại che giấu rất kỹ sao? Hay cậu cũng tức giận đến mức không thể chịu đựng nổi như tôi? Nếu là Shin Haeryang, chắc cậu ấy đã ngay lập tức nói thẳng là đừng đi khi nghe thấy chương trình phát thanh này. Cậu ấy sẽ khuyên rằng không có lợi ích gì khi đầu hàng và những kẻ khủng bố sẽ không giữ lời hứa. Nếu tôi khuất phục trước lời đe dọa này, chẳng khác nào quảng cáo cho đám tín đồ Vô Hạn rằng mạng sống của con tin là một công cụ tốt để điều khiển tôi, và một khi tôi nhượng bộ lần đầu, từ lần thứ hai trở đi, tôi sẽ nhận được những lời đe dọa mạnh hơn nhiều.

Tín đồ Giáo hội Vô Hạn có thể sẽ không tha cho các con tin như một phần thưởng khi tôi ngoan ngoãn làm theo, mà ngược lại, họ có thể sẽ tiến hành một cuộc thảm sát con tin hàng loạt ngay trước mắt tôi.

Để xé nát trái tim tôi. Để khiến tôi phát điên. Bởi vì càng tuyệt vọng, càng chán nản, càng từ bỏ, chúng càng dễ dàng điều khiển tôi.

Nếu bạn im lặng làm việc, công ty có thương xót cho những người lao động chăm chỉ bằng cách giảm khối lượng công việc, thăng chức, tăng lương, cho phép làm việc 4 ngày/tuần, hoặc thưởng thêm không? Khối lượng công việc sẽ tiếp tục tăng, họ sẽ sử dụng mọi mánh khóe để giảm lương, và sẽ cố gắng thay đổi luật để loại bỏ ngày nghỉ. Và họ sẽ nói rằng hãy biết ơn vì có được công việc này. Các giáo phái có lẽ sẽ tệ hơn cả công ty hay bệnh viện. Họ sẽ tra tấn tinh thần tôi đến mức nào để biến tôi thành một con rối ngoan ngoãn?

Trớ trêu thay, sau khi nghe chương trình phát thanh vừa rồi, tôi chỉ biết được rằng các tín đồ Giáo hội Vô Hạn biết tôi đang ở đảo Daehan nhưng không biết chính xác tôi đang trốn ở đâu. Vì không biết, nên chúng mới dùng lời đe dọa như vậy để tôi tự nguyện ra mặt. Nếu chúng biết tôi ở đâu, chúng đã đến bắt tôi rồi.

Hoặc có thể chúng đã biết tôi đang trốn ở đâu nhưng muốn tôi tự nguyện từ bỏ và ra ngoài. Vậy nếu tôi không ra và cố thủ thì sao?

Phương pháp thứ hai là chống lại Giáo hội Vô Hạn bằng mọi cách, không từ thủ đoạn nào để ngăn cản họ đạt được mục đích.

Theo tôi, dù nghĩ thế nào đi nữa, Elizabeth cũng không còn minh mẫn nữa. Nếu Kim Jaehee đang sống trong trạng thái tinh thần buông bỏ vì thực tại quá khó khăn, thì Elizabeth dường như đã không còn liên lạc với thực tại nữa.

Trong số tín đồ Giáo hội Vô Hạn, không có ai còn tỉnh táo, nhưng trạng thái tinh thần của Elizabeth dường như rất đặc biệt. Tiếng cười điên cuồng của cô ta tràn ngập niềm vui thuần túy. Có lẽ đó là lý do tại sao cô ta vẫn cười khi tôi chĩa súng bắn cô ta. "Rời bỏ khỏi thực tại" là gì? Có phải chúng không chỉ giết chết mà còn làm điều gì khác nữa không? Tôi không thể hiểu được cách nói bóng gió mà những kẻ sùng bái sử dụng.

Dù nghĩ thế nào, Giáo hội Vô Hạn không phải là đối thủ mà một cá nhân như tôi có thể chống lại. Thâm tâm tôi muốn nằm vật ra sàn, hét tên 8 quốc gia đã xây dựng căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương và muốn bất kỳ đội quân nào cũng được, hãy tiêu diệt giáo phái điên rồ này. Vệ tinh không thể phát hiện ra đảo Daehan sao? Tôi muốn họ gửi bất cứ thứ gì đến đây, tàu ngầm, trực thăng hay máy bay ném bom gì đó.

Shin Haeryang là người có thể một mình hạ gục 80% tín đồ Giáo hội Vô Hạn có vũ trang, nhưng tôi, dù có cầm một khẩu súng và xông vào, may mắn lắm cũng chỉ giết được hai người. Dù tôi có cố gắng đến đâu, tôi cũng không thể gây tổn thất lớn cho một giáo phái khổng lồ như vậy. Vậy nếu nhiều người cùng xông vào thì có tốt hơn không? Tôi có thể cầu cứu ai đây?

Hầu hết những người tôi đã cố gắng cứu ở căn cứ dưới biển đều đã tản ra. Tôi cũng không chắc họ có còn sống sót hay không, vì tôi chưa gặp lại họ kể từ khi khi lên đảo Daehan.

Ai sẽ nghe chương trình phát thanh này và đến giúp tôi?... Baek Aeyoung. Dù Baek Aeyoung có nghe được chương trình phát thanh này ở đâu trên đảo Daehan, cô ấy cũng sẽ quay lại nhà kho đó để tìm tôi. Có lẽ cô ấy sẽ kéo tôi theo hoặc dùng tôi làm mồi nhử để tiêu diệt chúng.

Tôi phải quay lại. Tôi không thể ở đây. Tôi phải quay lại nhà kho.

Tôi đứng dậy khỏi ghế, lê bước chân rã rời ra khỏi văn phòng. Nếu tôi vẫn bị nhốt trong nhà kho nhỏ bé ban đầu, Baek Aeyoung hẳn đã đến giải thoát tôi rồi. Ngồi trong văn phòng tràn ngập ánh nắng mà tôi lại nhớ đến căn nhà kho tối tăm và chật hẹp, thật là mâu thuẫn.

Khi tôi đang đi dọc hành lang để quay lại nhà kho ban đầu thì nghe thấy tiếng động từ hành lang đối diện, tôi vội vã leo lên cầu thang gần đó.

Tôi định đợi người đang đến vượt qua cầu thang rồi mới xuống và đi vào hành lang, nhưng người đó cũng dường như đang đi lên cầu thang. Tôi vội vã chạy lên tầng 2 để trốn. Đang đi lên cầu thang, tôi cố gắng đi ra hành lang và vào một căn phòng đang mở.

Một số căn phòng trong hành lang hoàn toàn bị khóa, nhưng tôi vẫn lẻn vào được một căn phòng đang mở, và thấy có một người ở đó. Đó là Michael Roaker. Trái tim tôi hẫng một nhịp.

Người đàn ông đang cầm một ly rượu, nhìn thấy tôi thì giật mình. Tôi cũng ngạc nhiên không kém khi đang chĩa súng trường vào anh ta.

Michael đứng bất động, tay cầm một viên kim cương lớn, còn tôi cứng đờ người dựa lưng vào cửa. Nhìn kỹ, Michael Roaker dường như đã đột nhập vào một căn phòng mà chủ nhân không có mặt và đang mở chai rượu của người khác. Thật ra tôi cũng không chắc đó có phải rượu không. Trông như thể anh ta đang đập vỡ một viên kim cương lớn và lấy chất lỏng bên trong ra.

Michael, người đang nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, đã lấy lại bình tĩnh rồi giơ viên kim cương khổng lồ mình đang cầm lên và hỏi.

"...Anh có muốn uống một ly không?"

Vậy ra đó đúng là rượu. Những cái chai trông kỳ lạ đều chứa rượu. Tôi hỏi Michael trong khi vẫn chĩa súng trường vào anh ta.

"...Anh có định la hét hay gọi những tín đồ Giáo hội Vô Hạn khác không?"

Làm ơn nói không đi.

"Tôi sẽ uống rượu trong căn phòng này."

Căn phòng tôi chạy vào dường như là phòng của người có chức vụ cao nhất trong trụ sở. Michael đã đột nhập trái phép, và tôi đã vào sau anh ta. Michael có vẻ đang ăn trộm rượu không phải của mình, và cách anh ta làm cho thấy anh ta khá quen với việc đó.

Michael nhìn tôi một cái, rồi lấy thêm một ly rượu từ bàn, rót rượu vào đó và đưa cho tôi. Chai màu xanh lam nhưng rượu trong suốt như nước. Tôi là người thậm chí còn không uống cà phê các người đưa. Tay tôi thế này thì làm sao mà uống rượu được. Khi tôi nhìn ly rượu và lắc đầu, Michael nhìn tôi với vẻ tiếc nuối và nói.

"Đây là Bombay Sapphire Revelation. Một chai trị giá 200.000 đô la. Trên thế giới chỉ có năm chai."

Một chai rượu bằng một căn hộ sao? Có loại rượu như vậy ư? Mắt tôi mở to, cảm thấy thật vô lý... Bây giờ ở hội trường cạnh trụ sở mọi người đang chết dần chết mòn, mà anh ta lại có tâm trạng uống rượu ở đây sao?

"Đây là phòng của ai?"

Tôi đã chạy trốn vào đâu thế này?

"Đây là phòng của Anne Arnedal, Tổng quản lý Hỗ trợ Hoạt động của trụ sở. Anh đã gặp cô ấy chưa?"

"Chưa. Anh đang làm gì ở đây?"

Michael thờ ơ búng nhẹ vào chai rượu hình kim cương và nói. Ting.

"Tôi... có thể nói là đang thu thập chiến lợi phẩm. Trong số những loại rượu cô ấy sưu tầm, tôi muốn có cái này nhất. Anne là một người phụ nữ rất cố chấp và không sợ hãi. Đặc biệt đối với cô ấy, tôi đã yêu cầu họ cho cô ấy xem tất cả nhân viên trụ sở bị hành quyết và cuối cùng giết cô ấy."

Ở đây không chỉ có một mà có rất nhiều kẻ điên. Michael nhấp ly rượu rồi nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách thô lỗ và hỏi.

"Đấng cứu thế được thời gian lựa chọn. Mặc dù mới đến chưa lâu, anh thấy căn cứ dưới biển này thế nào?"

Tôi giơ tay trái đang được quấn bằng áo phông và khăn lên. Khi tôi cho Michael thấy bàn tay trái dính đầy máu, anh ta đưa ly rượu lên miệng và nói.

"Có vẻ như không được tốt lắm nhỉ."

"Hết thời gian rồi, tôi phải đi đây. Anh cứ tiếp tục uống trộm rượu và đừng làm gì cả."

"Còn rất nhiều thời gian mà. Cái hay của người chết là họ không thể phàn nàn gì cả."