Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 17

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1978

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19444

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5934

Phần 6 - 329. Thoát hiểm (5)

Tôi đã tức giận nói đủ thứ khi cầm ống nghe, nhưng Kim Jaehee chỉ cười ở đầu dây bên kia, có lẽ nghĩ đó là lời nói vớ vẩn của một kẻ lừa đảo. Nước đang tràn vào theo thời gian thực mà cậu ấy vẫn cười được sao?

"Lời đe dọa đáng sợ thật. Anh đã gọi cho bao nhiêu người như vậy rồi?"

Giọng nói không hề sợ hãi của cậu ấy khiến tôi hoàn toàn mất hứng.

"Jaehee là người đầu tiên."

"Thật sao? Hèn chi. Vụng về thật. Anh scammer đang gọi điện từ đâu ở đảo Daehan vậy?"

Tôi định trả lời câu hỏi này mà không nghĩ ngợi gì, nhưng rồi chợt dừng lại. Tôi nghĩ đến việc liệu có hàng chục tín đồ Giáo hội Vô Hạn đang cùng nghe cuộc gọi này chứ không chỉ Kim Jaehee ở đầu dây bên kia. Liệu tôi có nên tiết lộ vị trí của mình như thế này không?... Thôi được rồi. Thà nhiều người cùng nghe và cùng nhau thoát ra còn hơn. Bảo tất cả cùng leo bốn ngàn bậc thang đi.

"...Trong tòa nhà trụ sở chính."

"À. Nguy hiểm đấy."

Và cuộc gọi bị ngắt. Nguy hiểm cái gì chứ? Tôi gặp nguy hiểm ư? Hay cậu ấy gặp nguy hiểm?

Tôi nhấn lại nhiều lần số quay tắt của tiệm bánh mì nhưng không gọi được. Có lẽ là do nước tràn vào căn cứ dưới biển số 3 khiến kết nối không ổn định.

Để phòng hờ, tôi cũng nhấn số quay tắt ghi cạnh chữ H, có vẻ là viết tắt của bệnh viện. Tín hiệu vẫn có nhưng có vẻ đầu dây bên kia không thể nhấc máy. Tôi lặng lẽ đi quanh văn phòng, kiểm tra xem có tiếng động nào ngoài hành lang không. May mắn thay, không có ai cả. Không có ai nhưng sao tôi lại bất an đến vậy?

Tôi bước ra hành lang và rón rén đi lại. Tôi cứ cảm thấy như Anna hoặc một tín đồ Giáo hội Vô Hạn nào đó sẽ bất ngờ nhảy ra từ hành lang hay văn phòng nào đó và hét "Ú òa!" rồi ném tôi trở lại căn cứ dưới biển.

Có vài tiếng động khá lớn vang lên từ máy bán hàng tự động được lắp đặt ở hành lang gấp khúc dẫn đến hội trường. Tôi vô thức di chuyển về phía máy bán hàng tự động đang phát ra tiếng động, nhưng ngay lập tức dừng lại.

50% tâm trí tôi muốn đi kiểm tra tiếng máy bán hàng tự động, nhưng 50% còn lại lại muốn quay người bỏ chạy về phía ngược lại.

Theo suy nghĩ đầu tiên, tôi cho rằng để nắm bắt tình hình, mình không thể không gặp ai đó, và phải chấp nhận những rủi ro phát sinh trong quá trình đó. Hơn nữa, tôi có một khẩu súng trường và đã được Baek Aeyoung dạy bắn một cách qua loa. Tôi chợt nghĩ, mình đã mất hai ngón tay rồi, còn gì mà phải sợ nữa chứ? Rất có thể Baek Aeyoung cũng đã đi về phía hội trường.

Tuy nhiên, ý nghĩ thứ hai là bỏ chạy mà không quay đầu lại cứ liên tục mời gọi tôi. Tỉnh táo lại đi. Tôi chỉ là một dân thường bị thương ở tay trái, không thể sử dụng súng một cách thành thạo. Bọn tín đồ Giáo hội Vô Hạn mà tìm thấy tôi thì sẽ mừng rỡ reo hò và nhanh ngay lập tức tống tôi xuống căn cứ dưới biển. Và mức độ rủi ro mà tôi có thể chấp nhận chỉ là trượt chân ngã dập mông hoặc vấp ngón chân, chứ hoàn toàn không thể hơn nữa.

Ngay từ đầu, nếu bọn khủng bố tấn công công ty, mức độ chống cự tối đa mà một dân thường có thể làm được chỉ là trốn thật kỹ để không bị phát hiện, hoặc âm thầm gọi điện báo cáo cho bên ngoài. Và việc có tiếng ồn lớn từ máy bán hàng tự động khi mua đồ uống đóng lon như vậy thật đáng ngờ. Không chỉ những tín đồ tà giáo đi ngang qua nghe thấy, mà ngay cả những con cá bơi dưới biển cũng có thể nghe thấy. Chẳng phải đây là một cái bẫy để dụ những người đang đi lại xung quanh trụ sở đảo Daehan sao?

Tôi đi đến kết luận mình phải bỏ chạy. Tôi quay người lại và nhanh chóng đi khỏi hành lang nối với hội trường. Nhưng trước khi tôi kịp ẩn mình trong hành lang, có ai đó gọi tôi từ phía sau.

"Này!"

Đó là một giọng nói xa lạ. Tôi cứng đờ người lại, từ từ quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng nhìn tôi. Thà là một con sư tử đói cũng còn đỡ đáng sợ hơn thế này. Toàn thân tôi cứng đờ như một pho tượng.

Đó là một người đàn ông trung niên, và tôi chỉ chú ý đến bộ quần áo đen từ trên xuống dưới mà đối phương đang mặc. Người đó không mang theo bất kỳ vũ khí nào. Dựa vào trang phục, tôi đoán đó là một tín đồ Giáo hội Vô Hạn nhưng không được trang bị vũ khí.

Anh ta ôm đầy những lon đồ uống có vẻ như vừa lấy từ máy bán hàng tự động. Người đàn ông này có thực sự là tín đồ Giáo hội Vô Hạn không?

"Mới gặp lần đầu. Tôi là Rick. Rất vui được gặp."

Đối phương nhìn tôi, tiến đến trước và bắt chuyện thân thiện. Rồi anh ta lấy một trong bảy lon đồ uống đang ôm trong lòng ra và đưa cho tôi.

"Uống không?"

Khi tôi tỉnh táo lại, tôi đã lơ đãng gật đầu và nhận một lon đồ uống bằng tay phải lành lặn của mình. Ngay khi nhận đồ uống, tôi liền nghĩ "Ôi trời". Cầm lon đồ uống trong tay phải, tôi cảm thấy cả hai tay mình đã bị phong tỏa hoàn toàn. Nếu đối phương tấn công, tôi có nên ném lon đồ uống trong tay phải trước không? Đối phương lướt nhìn tôi một cách nhẹ nhàng rồi ánh mắt dừng lại ở bàn tay trái bị thương của tôi.

"Tay trái của cậu sao thế?"

"Có người đã dùng rìu chém."

Rick nhíu mày và nói với giọng tiếc nuối.

"Thật sao?... Chắc hẳn rất đáng sợ. Có đau lắm không? Bây giờ đến bệnh viện thì khó được điều trị lắm. Nhưng cứ thử đi. Biết đâu có thể lấy được thuốc giảm đau hoặc thuốc khác đó."

Dù tôi đang đeo súng mà anh ta vẫn nói chuyện mà không hề sợ hãi, có vẻ như anh ta đúng là tín đồ Giáo hội Vô Hạn thật. Tôi muốn thăm dò đối phương nên chỉ nói những gì mình biết.

"Họ bảo tôi đến hội trường giúp đỡ, có nhiều người tập trung ở đó."

"Đúng vậy. Ở đây đang thiếu nhân lực. Chúng tôi đã tập trung tất cả những người làm việc tại trụ sở và toàn bộ nhân viên còn lại ở đảo Daehan vào hội trường."

Người đàn ông tên Rick nhìn bàn tay bị thương của tôi với ánh mắt thương xót rồi nói.

"Nhìn tình trạng của cậu, có lẽ cậu nên nghỉ ngơi một lát thay vì làm việc cùng chúng tôi. Mặt cậu trắng bệch ra rồi. Xem ra tình trạng căn cứ dưới biển còn tệ hơn ở đây."

"Vâng. Ở căn cứ dưới biển rất khó khăn. Nước cũng rò rỉ. Mọi người cũng không nghe lời."

"Anna cứ nói thiếu người nên có lẽ cô ấy đã cho cậu đi. Tốt hơn hết là cậu nên ghé qua bệnh viện rồi hãy đến đây. Tôi sẽ nói giúp cậu."

"Ờ... Vâng."

Tôi chỉ có ý định bỏ chạy ngay lập tức theo hướng ngược lại ngay khi chia tay người đàn ông tên Rick này. Rick hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.

"Tên cậu là gì?"

Tôi trả lời cái tên mà tôi đã chuẩn bị sẵn để nói nếu ai đó hỏi tên mình.

"Tôi là Jung Sanghyun."

"Được rồi. Sanghyun. Tôi sẽ nói với mọi người rằng cậu sẽ ghé qua bệnh viện rồi đến... Cậu có phải là người Hàn Quốc không?"

"...Vâng."

Tôi trả lời đầy cảnh giác nhưng trong lòng rùng mình vì cảm giác bất an đang len lỏi. Là người cùng quốc tịch với Đấng cứu thế sao! Không thể có sự trùng hợp như vậy dễ dàng được! Cậu là Park Moohyun, Đấng cứu thế của Giáo hội Vô Hạn đúng không! Tôi có cảm giác Rick sẽ ngay lập tức lao vào tôi và hét lên như vậy. Tuy nhiên, trái với cảm giác của tôi, Rick mỉm cười với vẻ mặt vui mừng.

"Nghe nói Đấng cứu thế mà họ vẫn chưa tìm thấy ở căn cứ dưới biển số 4 cũng là người Hàn Quốc. Cậu có thể dành chút thời gian không?"

Tôi không biết Rick muốn gì khi xin thời gian. Tôi biết cậu là Park Moohyun chứ không phải Jung Sanghyun! Cậu nghĩ cậu có thể lừa được mắt tôi sao! Tự nguyện đi cùng tôi đến hội trường đi! Không ư? Tôi sẽ giết cậu bằng lon đồ uống! Tôi nghĩ anh ta sẽ nói những lời như vậy, nhưng bất ngờ, Rick lấy ra một tờ giấy trong túi và đưa cho tôi xem.

"Trước khi đi bệnh viện, cậu có thể đọc tên này một lần được không? Tôi không nghĩ mình đọc đúng."

Tên mà Rick cho tôi xem là tên tiếng Anh của tôi. Đủ suy nghĩ hỗn loạn ập đến. Rick đã phát hiện ra thân phận của tôi rồi sao? Những hành động Rick đang thể hiện có phải là để câu giờ chờ đợi các tín đồ Giáo hội Vô Hạn khác đến không? Hay anh ta biết tất cả và đang làm vậy để hành hạ tinh thần tôi? Tôi đã run rẩy đến nỗi gần như tự làm gãy chân khi đang nhảy, nhưng Rick nhìn tên tiếng Anh của tôi và đọc theo cách phát âm mà anh ta nghĩ.

"Pak Muhion."

... Có thể đọc như vậy sao. Tôi hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ Rick biết thân phận của tôi. Khi tôi đọc từng chữ cái trong tên mình, Rick lắng nghe chăm chú rồi lại phát âm lại. Càng đọc nhiều lần, anh ta càng phát âm gần giống với cách phát âm tiếng Hàn. Sau khoảng mười lần đọc tên tôi, anh ta có thể đọc tên Park Moohyun một cách rõ ràng. Rick vỗ vai tôi và nói cảm ơn.

Sau đó, anh ta cũng đọc tên Jung Sanghyun một cách khá chính xác là Sanghyun. Khi tôi hỏi tại sao anh ta lại cố gắng phát âm chính xác tên của Đấng cứu thế đến vậy, Rick mỉm cười với vẻ hơi ngượng ngùng và nói.

"Tôi nghĩ Đấng cứu thế sẽ không thích một tín đồ không thể phát âm đúng tên của mình đâu. Dù sao thì, nhờ cậu mà tôi có thể gọi đúng tên của Đấng cứu thế rồi."

Ngay khi nghe những lời đó, một cảm xúc phức tạp dâng trào. Rick hiển nhiên chìa chiếc vòng cổ có đính đá quý của mình ra và nói.

"Đá quý của cậu đâu?"

Những tín đồ Giáo hội Vô Hạn dường như nghĩ rằng việc khoe đồ trang sức có đính đá quý mà họ đang đeo là điều bình thường. Tôi nhớ đến chiếc vòng cổ lapis lazuli bị vỡ và những thỏi vàng của Baek Aeyoung đang để trong túi. Cả hai thứ đều quá nguy hiểm để cho người lạ xem. Tôi không biết các tín đồ Giáo hội Vô Hạn sẽ nghĩ gì về một viên đá quý bị vỡ, và đối với những thỏi vàng thì bất cứ ai cũng có thể bị lòng tham làm cho mờ mắt. Tôi ứng biến, vẫy bàn tay trái của mình, vốn được quấn trong áo phông và khăn, và nói.

"Tôi đang đeo nhẫn cưới nhưng tay tôi thế này đây."

Rick nhìn bàn tay trái đầy máu của tôi và gật đầu mà không chút nghi ngờ. Anh ta chào tạm biệt, nói rằng sẽ gặp lại sau, nên tôi cũng chào lại Rick, nói rằng sẽ gặp lại sau. Rick ôm những lon đồ uống trong lòng và đi về phía hành lang nối với hội trường.

...Có vẻ như tôi không bị phát hiện. Hãy nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Tôi chưa đi được ba bước thì Rick từ xa đã gọi tôi lại.

"Sanghyun! Khoan đã!"

Nghe tiếng gọi từ phía sau, tôi chỉ nghĩ rằng mình đã bị phát hiện. Anh ta đã biết thân phận của tôi từ đâu chứ? Đã đến lúc sử dụng kỹ năng bắn súng mà tôi đã học từ Baek Aeyoung rồi sao?

Rick ôm những lon đồ uống bước đến gần, rồi bất ngờ đặt chúng xuống sàn. Sau đó, anh ta mở lon đồ uống tôi đang cầm trong tay phải và đưa lại cho tôi. Rick nói với tôi bằng một nụ cười ranh mãnh.

"Tôi quên mất là cậu không mở được."

Rick nhặt những lon đồ uống dưới sàn lên và đi về phía hành lang đối diện. Tôi thở dài nhìn theo bóng lưng Rick và rời khỏi hành lang, bước vào một văn phòng ngẫu nhiên trong trạng thái tinh thần mơ hồ. Và tôi uống lon đồ uống đã được mở sẵn, nhưng vì quá căng thẳng nên tôi thậm chí còn không cảm nhận được mùi vị của nó.