Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 72 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (3)

Trong tâm trí Marghetta lúc này tựa như đang trình chiếu bộ phim ‘Kaiji: Trận Bạc Tử Thần’. Đoạn nhạc dạo đầu trứ danh vừa cất lên đã phải gắng gượng dừng lại.

Tôi ngập ngừng đưa ngón út ra, và cô ấy đã dùng hết sức siết chặt lấy. Dường như em sợ rằng tôi sẽ đổi ý mà rụt tay lại.

‘Sao chuyện này lại bị phát hiện cơ chứ.’

Lòng tôi quặn đau trước sự hiểu lầm tai hại này. Phải chăng các ám hành ngự sử, những người chẳng thể hé nửa lời với gia đình mà phải tức tốc rời kinh thành, cũng mang tâm trạng này? Vấn đề sẽ được giải quyết nếu tôi tiết lộ bí mật của sòng bạc, nhưng đó lại là chuyện tuyệt đối không thể nói ra.

Cứ đà này, nếu bị phát hiện đến sòng bạc lần nữa, chắc chắn cô ấy sẽ run lên vì cảm giác bị phản bội. Có khi tôi còn được chứng kiến cảnh Marghetta vừa khóc vừa định chặt cổ tay mình cũng nên.

“Tanian cũng đừng đi đâu cả, đi chung với bọn tớ đi. Nghe nói ở đây có nhiều chỗ hay lắm.”

“Đương nhiên rồi. Tôi cũng chỉ đến sòng bạc để ngó qua một chút thôi. Xem ra đó không phải là nơi nên quay lại lần hai.”

Cuộc trò chuyện giữa Louise và tên đầu sỏ đã vô tình lọt vào tai tôi. Từ trước đến giờ, tôi cứ ngỡ Rutis mới là kẻ mỏ hỗn, nhưng xem ra đó là một phán đoán quá vội vàng. Biết đâu cả đám này đều có vấn đề, chỉ là tôi chưa kịp quan sát hết mà thôi.

Phải nếm trải trực tiếp mới biết đối phương có phải kẻ mỏ hỗn hay không. Giống như con mèo của Schrödinger, không thể chắc chắn cho đến khi quan sát, hay là vị thế tử trong thùng gạo...

Tôi vừa định liếc mắt về phía Tanian thì Marghetta lại hắng giọng một tiếng, buộc tôi phải quay mặt về phía trước.

“Ngày mai bọn em định ra biển chơi. Anh có muốn đi cùng không?”

“À, anh xin lỗi. Bắt đầu từ mai anh có việc phải đi vắng một thời gian.”

Nụ cười vừa chớm nở trên môi Marghetta đã vội đông cứng lại. Đúng là một thời điểm tồi tệ. Lẽ ra tôi nên báo trước rằng mình sẽ đi vắng từ ngày mai.

Việc trấn an một Marghetta đang run rẩy vì tưởng tôi lại mò đến sòng bạc còn khó hơn tôi nghĩ.

Ngày hôm sau, tôi đã giải quyết xong mọi việc cần làm trước khi bắt đầu chuyến đi biển không hẹn ngày về.

—Tôi sẽ cầu nguyện cho anh bình an trở về.

Tôi cũng đã báo cho Villar biết mình sẽ vắng mặt từ hôm nay. Tôi chỉ giải thích qua loa là vì công việc nên ông ta cũng không hỏi dồn, vả lại trước khi đến Voyaare tôi đã mạnh miệng tuyên bố sẽ không để xảy ra chuyện gì cần đến mình, nên cũng thấy yên tâm phần nào. Giá mà có mười người như Villar thì tốt biết mấy.

Tôi cũng đã dặn dò cả hội rằng nếu có vấn đề gì xảy ra trong lúc tôi đi vắng thì cứ báo cho Villar, vậy nên chắc sẽ không có trục trặc gì đâu.

‘Chắc là không có đâu nhỉ?’

Dù gì tôi cũng đã trực tiếp nhắc tên ông ta, chắc chúng sẽ không quên hay làm lơ đâu. Chỉ mong là chúng đừng tự ý kéo nhau đi chơi ở nơi nào kỳ lạ mà ngay cả Villar cũng không hay biết.

Dù có hơi lo về Rutis, người có vai vế cao hơn Villar rất nhiều, nhưng hiện tại tôi chỉ còn cách tin tưởng mà thôi. Tôi không thích kiểu phó mặc cho may rủi thế này, nhưng cũng đành chịu.

“Cậu đã đến rồi sao?”

Vừa đến cảng, Đoàn trưởng Pháp sư đoàn đã ra đón tôi. Con tàu caravel phía sau có vẻ sẽ là nơi tôi tá túc trong một thời gian. Tàu caravel cũng tốt, chỉ cần đủ người là có thể di chuyển nhanh chóng. Thậm chí còn có tới ba chiếc.

“Mọi công tác chuẩn bị xuất chinh đã hoàn tất. Chỉ cần cậu lên tàu là được.”

“Xem ra thuyền trưởng đã chuẩn bị từ sớm.”

“Ông ấy bảo vì có vị Trưởng phòng đi cùng nên phải dốc hết tâm sức.”

Tôi khẽ cười trước lời bông đùa của Đoàn trưởng Pháp sư đoàn rồi bước lên kỳ hạm. Có lẽ người vốn quen chỉ huy tàu galleon, nay đột nhiên phải điều khiển tàu caravel nên đã ra chuẩn bị từ trước.

“Những thứ cậu yêu cầu đã được chuẩn bị rồi.”

“À, cảm ơn ông.”

“Không có gì đâu. Nhưng chỉ chừng đó có đủ không?”

Trước câu hỏi đầy lo lắng, tôi chỉ gật đầu. Để tóm một kẻ chỉ ló mặt ra rồi biến mất ngay tắp lự thì dùng dao hay nắm đấm đều khó. Phải tiễn nó đi ngay khi vừa xuất hiện.

“Vâng, thế là đủ rồi.”

Vừa lên tàu, giữa những pháp sư đã chọn cho mình chỗ ngồi thích hợp, tôi thấy ba cây thương được dựng dựa vào lan can. Hình dáng hoàn hảo để ném, chừng này là quá đủ. Thậm chí tôi còn cẩn thận nhờ chuẩn bị dư ra phòng khi ném trượt.

“Vấn đề là khi nào mới tìm thấy nó.”

Vấn đề không phải là có bắt được nó hay không, mà là khi nào sẽ tìm thấy nó.

“Biết đâu nó lại đánh hơi được người sắp giết mình đã đến, rồi trốn kỹ hơn thì sao?”

“Ha ha, nếu nó khôn đến mức đó thì cũng đành chịu thôi.”

Tôi cười đáp lại câu nói đùa của Đoàn trưởng Pháp sư đoàn. Đây cũng là cách riêng của ông ta để động viên rằng chúng ta hãy cùng cố gắng. Và nếu con quái vật đó thực sự có khả năng phán đoán và trí thông minh đến vậy, thì việc trò chơi trốn tìm này kéo dài cũng là điều khó tránh khỏi.

Nghĩ lại thì nó là đứa đã lặn mất tăm ngay khi cha mẹ mình bị biến thành món mực hấp. Dù không biết khả năng phán đoán của nó đến đâu, nhưng trí thông minh thì chắc chắn có thừa.

‘Chẳng lẽ lại linh ứng thật à.’

Nếu vậy thì phiền phức to.

***

Nghe nói có một nơi gọi là bãi biển Ngọc Lục Bảo. Cái tên này được đặt do nước biển ở đây lấp lánh như ngọc lục bảo. Tuy có phần mộc mạc và thẳng thắn, nhưng nghe đâu không có cái tên nào hợp hơn thế.

Nhân viên khu nghỉ dưỡng bảo rằng đây là một trong những nơi phải đến khi tới Voyaare, nên bọn tôi quyết định đi thử. Vốn dĩ Công nương cũng định đi cùng, nhưng thiếu gia của cô ấy lại bận mất... Thậm chí Irina cũng không tham gia. Irina cũng chưa từng thấy biển nên tôi đã rất muốn đi xem cùng cô ấy.

“Vắng Cố vấn, thấy trống trải thật.”

“Không ngờ đến đây rồi mà anh ấy vẫn phải làm việc.”

Rater vừa lẩm bẩm thì Erich đứng cạnh cũng đồng tình. Quả thật, tôi không ngờ anh ấy lại phải đi đây đi đó làm việc ngay cả khi đã đến tận Voyaare xa xôi này. Dù sao đây cũng là chuyến dã ngoại, anh ấy cứ nghỉ ngơi thoải mái trong thời gian này không được sao?

“Chúng ta cứ coi như đi tiền trạm trước đi. Anh ấy bảo có thể sẽ xong việc sớm, lúc đó chúng ta dẫn anh ấy đi sau cũng được mà.”

Tôi bất giác gật đầu trước lời của Rutis. Lần dã ngoại trước, anh đã đi xem xét địa điểm trước, nên lần này hãy nghĩ rằng chúng ta sẽ làm việc đó thay anh. Chắc anh ấy sẽ không lang thang bên ngoài suốt cả chuyến đi chứ.

Cứ thế, chúng tôi gạt đi nỗi tiếc nuối và hướng về bãi biển Ngọc Lục Bảo. Phải rồi, nhỡ đâu nơi đó không đẹp thì chẳng phải sẽ lãng phí thời gian quý báu của anh sao. Chúng ta hãy đi xem xét cẩn thận, nếu ổn thì lúc đó hãy đưa anh ấy đến. Như vậy cũng sẽ tốt hơn cho anh.

“Thật đẹp. Tựa như một món quà của đất trời.”

“Ừm, đẹp quá đi...”

Và khi đến bãi biển, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra khiến Tanian, người vốn im lặng nãy giờ, cũng phải thốt lên kinh ngạc. Trước khi đến, tôi chỉ nghĩ đơn giản đó là một vùng biển màu xanh lá, nhưng khi tận mắt chứng kiến, nó lại mang một vẻ đẹp rất khác. Rõ ràng là một màu xanh lục, nhưng lại ẩn chứa điều gì đó còn hơn thế nữa.

Ngay cả ba con thuyền đang lướt qua ở phía xa cũng hòa quyện vào khung cảnh tựa như một bức danh họa, tỏa sáng rực rỡ. Đẹp thật sự...

Nhất định phải cho anh xem cảnh này. Chắc chắn anh cũng sẽ thích cho mà xem. Anh đã cùng tôi thưởng lãm hoa anh đào, nên hẳn anh cũng sẽ thích ngắm một vùng biển thế này. Giá như lúc đó có cả Irina và Công nương đi cùng thì tốt biết mấy.

***

Cái biển tảo xanh chết tiệt này, càng ngắm càng thêm bực mình.

Sau khi xuất phát vào buổi trưa, chúng tôi đã nhanh chóng lùng sục khắp khu vực Kraken xuất hiện nhưng vẫn chưa có kết quả. Dĩ nhiên tôi không kỳ vọng sẽ tìm thấy nó ngay trong ngày đầu tiên, nhưng cứ ngồi không chờ đợi trên biển thế này cũng chẳng phải việc hay ho gì.

Đoàn trưởng Pháp sư đoàn, người đã quen với cuộc sống trên biển từ trước khi tôi đến Voyaare, có vẻ đã kiệt sức và đang nằm dài trên boong tàu nghỉ ngơi. Mà có phải nghỉ ngơi không nhỉ? Nhìn thoáng qua trông như ngất xỉu thì đúng hơn.

“Ngài có điều gì không tiện không?”

“À, thuyền trưởng.”

Trong lúc tôi đang nhìn cái xác (sống) của Đoàn trưởng Pháp sư đoàn, vị thuyền trưởng bước tới hỏi thăm. Chắc là việc hàng hải đã có hoa tiêu và người lái tàu lo liệu nên ông ấy mới ghé qua một chút. Tôi vẫn chưa kịp chào hỏi nên cũng thấy áy náy, may mà ông ấy đến đúng lúc.

“Sao lại có chuyện đó được. Tôi còn đang mải mê ngắm cảnh đây.”

“Vậy sao? Thật may quá. Đoàn trưởng cứ lên tàu là lại thành ra thế kia, tôi đã lo không biết có phải tay lái của mình kém đi nhiều không.”

“Một pháp sư khó mà thích nghi được với những chuyến đi của dân biển mà.”

“Ha ha ha! Chuyện đó thì đúng thật!”

Nghe câu ‘chỉ là do người đó yếu thôi’, vị thuyền trưởng gật đầu vẻ mãn nguyện. Có lẽ ông ấy luôn tự hào mình là một tay lái cừ khôi, nhưng vị khách đi cùng lại ở trong tình trạng kia nên cũng không khỏi bận tâm. Trong hoàn cảnh đó, được tôi thừa nhận rằng vấn đề không phải ở ông, tâm trạng ông sao có thể không vui cho được.

Đổi lại việc làm hài lòng một người đàn ông của biển cả, có vẻ như độ hảo cảm đã tăng lên một chút, thuyền trưởng cũng tiến đến tựa vào lan can cạnh tôi và phóng tầm mắt ra vùng biển xanh.

“Đây là niềm tự hào của Voyaare. Có rất nhiều người dân Voyaare sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống cho vùng biển này.”

“Vậy sao? Quả thực nó rất đẹp.”

Nhưng đến mức phải dâng hiến cả tính mạng thì có đáng không nhỉ? Hay do tôi là người đất liền nên cảm nhận khác chăng?

“Nó không chỉ đơn thuần là đẹp đâu. Nói thẳng ra thì sản lượng đánh bắt ở đây rất dồi dào. Nghe nói nhờ vậy mà từ xa xưa, đã có rất nhiều người chỉ dựa vào những con thuyền con để ra khơi.”

À, nếu vậy thì tôi công nhận. Đối với cư dân vùng duyên hải, một ngư trường trù phú không ngoa khi nói chính là sinh mạng của họ. Dù rằng Voyaare ngày nay không còn chỉ sống bằng nghề đánh bắt cá đơn thuần nữa.

Tôi liếc nhìn thuyền trưởng, thấy ông đang dõi mắt ra biển với ánh nhìn xa xăm. Chuyện lãnh dân Voyaare tập trung vào ngư nghiệp đã là quá khứ xa vời, nhưng có vẻ như trong quá khứ đó, một vị tổ tiên nào đó của ông đã hy sinh tính mạng của mình.

“Và thứ cướp đi sinh mạng của họ không phải là trời, cũng chẳng phải là biển. Mà là Kraken.”

Hóa ra là đang dẫn dắt đến chuyện này.

“Vào thời đó, Kraken là một thảm họa không thể chống cự.”

“Tôi có nghe nói. Rằng đã có lúc nó được tôn sùng như một vị hải thần?”

“Ha ha, nhưng gọi là tai ương thần thì hợp hơn.”

Nói rồi, vị thuyền trưởng im lặng một lúc, sau đó hướng mắt về phía bờ biển xa xăm.

“Bây giờ, Kraken chỉ là một con quái vật phiền phức. Nhưng đối với những người dân bình thường, nó vẫn là một tai ương có thể phá nát cuộc sống thường ngày của họ.”

“Hoàng Kim Công tước cũng có vẻ rất lo lắng về việc cuộc sống của người dân sẽ bị xáo trộn.”

“Vâng, ngài ấy là một người tuyệt vời. Người đã luôn lo lắng cho cuộc sống của những người dân thấp cổ bé họng nhất.”

Trong đôi mắt của vị thuyền trưởng như đang hồi tưởng điều gì đó, sự xa xăm lúc nãy đã được thay thế bằng nỗi trống rỗng và phẫn nộ. Có vẻ người dâng hiến tính mạng cho biển cả không phải là tổ tiên của ông, mà là một người thân khá gần. Thậm chí còn không phải do tự nguyện.

“Và khi nghe tin ngài Trưởng phòng đã chấp nhận yêu cầu của Công tước, thú thật là tôi đã rất vui mừng.”

“Ông quá lời rồi. Đây là một công việc có thù lao rõ ràng.”

Nghe vậy, thuyền trưởng khẽ cười rồi lắc đầu. Như thể đó chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt.

“Đối với những người được bảo vệ cuộc sống thường ngày, những chuyện đó không quan trọng. Kết quả mới là thứ quan trọng.”

“Mong rằng sẽ có nhiều người dân được hưởng thành quả đó.”

“Đó là một việc dễ dàng.”

Nói rồi, thuyền trưởng chỉ tay về phía bờ biển mà ông đang nhìn. Một bóng đen xuất hiện trên mặt biển xanh lục, rồi dần dần đậm lên.

Ồ, vậy mà đã xuất hiện rồi sao.

“Hơn nữa, cũng có người đang cần đến ngài Trưởng phòng.”

Nghe vậy, tôi nhìn kỹ bờ biển thì thấy một chấm nhỏ trông giống người đang ngồi trên bãi cát. Chà, sao lại đúng lúc này chứ.

Không, con quái vật này sẽ không xuất hiện nếu không có ma thuật bắn xuống biển, hay là người kia đã đóng vai trò làm mồi nhử?

Tôi khẽ tặc lưỡi, thuyền trưởng liền đưa cho tôi một trong những cây thương dựng ở lan can.

“Trông cậy cả vào ngài.”

“Đương nhiên rồi.”

Nếu để xảy ra thương vong vì một chuyện cỏn con thế này, tâm trạng của tôi cũng chẳng vui vẻ gì.

“Kaiji: Trận Bạc Tử Thần” là tên tiếng Việt của bộ phim điện ảnh Kaiji: The Ultimate Gambler (tên gốc: Kaiji: Jinsei Gyakuten Game), phần thứ hai trong loạt phim chuyển thể từ manga Gambling Apocalypse: Kaiji của Nobuyuki Fukumoto. Phim xoay quanh nhân vật Kaiji Itō, một người đàn ông trẻ mắc nợ, phải tham gia vào các trò chơi cờ bạc “hack não” để trả nợ và sinh tồn.