Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 75 - Lãnh thổ ấm áp phương Nam (6)

Hoàng Kim Công tước đáng kính, người luôn công minh chính đại, đã phán rằng khoản tiền tài trợ cho Phòng Thanh tra sẽ được tăng thêm năm mươi phần trăm.

‘Một lần phóng lao đổi lấy năm mươi phần trăm.’

Trong thoáng chốc, một phép tính diệu kỳ chợt lóe lên trong đầu tôi, rằng nếu ném cả ba ngọn lao thì ngân sách đã có thể tăng đến 150%. Dĩ nhiên, nếu tôi lỡ mồm nói ra điều này, tin đồn về sự thiếu hụt trí tuệ của Trưởng phòng Thanh tra hẳn sẽ càn quét khắp giới thượng lưu.

Dù sao đi nữa, đây là một phần thưởng quá đỗi hậu hĩnh so với công sức bỏ ra. Tới mức này thì dù có phải lênh đênh trên thuyền suốt cả chuyến đi thực tế cũng cam lòng, ấy vậy mà tôi lại tiêu diệt được nó chỉ trong chưa đầy một ngày. Lẽ nào đây là món quà ông trời ban tặng cho những khổ cực mà tôi đã phải trải qua?

Dù quá trình đó đã để lại một vết sẹo lòng sâu sắc cho một nữ sinh, nhưng ít ra thân thể cô ấy không bị tổn hại gì.

—Rất vui vì cậu có vẻ hài lòng.

“Tôi chỉ biết cảm tạ sự quan tâm quá đỗi lớn lao này của ngài.”

Nụ cười sảng khoái của Hoàng Kim Công tước thực sự toát lên vẻ hào phóng của bậc đại trượng phu và sự khoan dung của bậc thánh nhân. Quả nhiên, những lúc mệt mỏi và gian khổ, liệu pháp tài chính vẫn là tuyệt vời nhất. Thế giới trông khác hẳn đi liền.

—Khi nào tiện thì đến sòng bạc nhé. Gửi toàn bộ về Phòng Thanh tra thì phiền phức lắm, nên cậu phải tự mình lấy một phần đi chứ.

‘A.’

Lời đề nghị đến sòng bạc nhận tiền khiến tôi muộn màng nhận ra. Sự kiện bất ngờ tăng năm mươi phần trăm ngân sách đã làm tôi quên mất điều quan trọng nhất.

“Anh có thể hứa với em một điều được không?”

Marghetta đã rụt rè đưa ngón út ra, nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ. Khi ấy, tôi đã hứa với tâm thế rằng mình sẽ không để bị phát hiện, nhưng giờ nghĩ lại, việc cố gắng không bị bại lộ quả là một điều khó khăn.

Vận may của tôi đã không còn đáng tin sau khi xác suất điên rồ về việc Irina xuất hiện ở một bãi biển hẻo lánh đã xảy ra. Hơn nữa, tôi không nghĩ tất cả học viên của Học viện đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn đến mức không hề bén mảng tới sòng bạc. Tin tức tôi ghé qua nơi đó hoàn toàn có thể truyền từ người này qua người khác rồi lọt đến tai Marghetta.

Marghetta có lẽ sẽ vừa giận dỗi vừa tha thứ cho tôi thôi. Nhưng tôi không muốn làm cô thất vọng. Bởi làm vậy chẳng khác nào lợi dụng lòng tốt của cô.

“Thưa ngài, thật thất lễ nhưng ngài có thể gửi toàn bộ số tiền về Phòng Thanh tra được không?”

—Đây không phải là một khoản tiền nhỏ, nên nếu không thông qua sòng bạc thì sẽ mất nhiều thời gian đấy. Cậu vẫn thấy ổn chứ?

“Nếu ngài không phiền thì tôi xin nhờ ngài giúp đỡ.”

Nghe vậy, Hoàng Kim Công tước im lặng một lúc rồi bật cười khe khẽ.

—Cậu bạn trẻ, sao lại để người ta quản sớm thế. Hai đứa còn chưa đính hôn cơ mà.

Câu nói bâng quơ của Hoàng Kim Công tước lần này lại khiến tôi chết lặng. Tình thế thay đổi đột ngột làm đầu óc tôi nhất thời đông cứng.

‘Đến nói cũng chẳng nói được gì.’

Nghĩ lại thì nơi tôi và Marghetta đã hứa hẹn cũng chính là sảnh khu nghỉ dưỡng. Đó là một địa điểm mà tai mắt của Hoàng Kim Công tước giăng đầy khắp nơi, nên ông ta biết chuyện cũng là điều dễ hiểu.

—Mối quan hệ vợ chồng hòa thuận là điều quan trọng. Nhưng bị quản thúc quá mức cũng không hay đâu. Dù là vợ chồng thì cũng phải đảm bảo quyền tự chủ cho nhau chứ, đúng không?

“Tôi sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Nghe lời khuyên từ một người có đến mười hai bà vợ, tôi bỗng thấy sức thuyết phục của nó tăng vọt một cách kỳ lạ.

—Chà, nếu hoàn cảnh của cậu đã như vậy thì ta cũng đành chịu. Nếu giữa chừng đổi ý thì cứ nói nhé.

“Cảm ơn sự chu đáo của ngài.”

Cuối cùng, Hoàng Kim Công tước đã chấp nhận chút phiền phức để gửi toàn bộ số tiền về Phòng Thanh tra. Việc ông chấp thuận cả yêu cầu này cho thấy có vẻ như tôi vẫn còn chút “tiền thối” từ vụ tiêu diệt Kraken.

Tôi gạt quả cầu liên lạc đã ngắt kết nối sang một bên rồi ngả lưng xuống giường. Phải rồi, chỉ cần vượt qua lần này là ổn. Từ trước đến nay tôi đã đến sòng bạc nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bị Marghetta phát hiện.

Lần này bị lộ cũng là do đang ở cùng Voyaare và sự xuất hiện của biến số mang tên Tanian. Lần tới ghé qua chắc sẽ không cần phải lo lắng thế này. Tôi và Marghetta sẽ chẳng có lý do gì để cùng nhau đến Voyaare nữa. Và càng không có chuyện đi cùng cái tên Tanian đó.

‘Giờ thì nghỉ ngơi được rồi.’

Nhiệm vụ duy nhất là tiêu diệt Kraken đã hoàn thành, vấn đề tiền thưởng cũng đã được giải quyết. Những thành viên câu lạc bộ khó đoán của tôi thì sẽ bị lực lượng của Tam Quốc, dẫn đầu là Villar, giám sát chặt chẽ.

Oa, bao lâu rồi mới được thảnh thơi thế này. Lúc nghe tin phải đến Voyaare tôi đã tưởng mình phát điên, nhưng khi thực sự đến nơi thì lại thấy chẳng đâu bằng chốn này.

Người đàn ông cai quản một câu lạc bộ mang trong mình một định mệnh rằng dù tâm có thảnh thơi thì thân cũng chẳng thể nhàn hạ. Thật là một định mệnh trớ trêu.

Tôi khẽ quay đầu lại thì thấy Louise vừa bước xuống xe ngựa đã tươi cười đi đến bên cạnh.

“Họ nói đây là một khu rừng được thiết kế như mê cung đó anh. Hoa cũng được trồng theo mùa nên đẹp lắm.”

“Nghe có vẻ đáng mong đợi đấy. Em cũng tài thật, tìm được cả nơi như thế.”

“Hì hì, là nhân viên ở đây chỉ cho em đó ạ.”

Trời vừa tối một lát thì có tiếng gõ cửa, rồi Louise bước vào. Cô ấy bảo đã tìm được một nơi để đi chơi cùng nhau trong lúc tôi vắng mặt. Nhìn dáng vẻ hai mắt lấp lánh, quả quyết rằng mình đã chọn ra những địa điểm tuyệt vời nhất sẽ khiến tôi hài lòng, tôi không tài nào từ chối được.

Dù chưa từng kết hôn, nói gì đến có con, nhưng tôi đồ rằng hình ảnh một đứa trẻ mong chờ được đi công viên giải trí cùng bố vào ngày Thiếu nhi cũng giống hệt như thế này. Nếu từ chối thì cô bé sẽ ỉu xìu đến mức nào chứ. Tôi không muốn trở thành một cố vấn đáng tiếc, chỉ mải mê công việc của câu lạc bộ mà quên đi việc chăm sóc các thành viên.

Phải rồi, đã cất công đến Voyaare thì đi đây đi đó một chút cũng tốt. Tôi cũng mới nghe đến rừng mê cung lần đầu. Chắc là mới được xây dựng gần đây?

“Nghe nói cũng có trường hợp không tìm được lối ra đâu.”

“Một nơi đáng sợ gớm nhỉ.”

Rốt cuộc người ta đã phải quyết tâm xây dựng nó đến mức nào để có thể khiến người vào bị mắc kẹt không ra được chứ.

May mắn là trước khi vào rừng, mỗi người đều được phát một bản đồ cùng với một quả pháo hiệu để bắn lên nếu cần đội cứu hộ đến giúp, nhưng mà... đây có thật là may mắn không? Chắc sẽ xấu hổ lắm nếu không thoát ra nổi mà phải gọi cả đội cứu hộ.

“Em cứ tưởng ở đây chỉ nổi tiếng với biển thôi, không ngờ lại có đủ thứ thế này.”

Erich, người vừa bước xuống xe ngựa ngay sau Louise, đã tiến lại gần. Cái thằng nhóc đang nằm ườn trong phòng sau khi ăn no, vậy mà vừa nghe Louise rủ đi chơi đã lao xuống nhanh như cắt. Bốn người còn lại cũng chẳng khác gì.

“Thì lãnh địa của Công tước vốn dĩ đã rộng lớn rồi. Vùng nội địa cũng bao la nên ngoài bãi biển ra thì còn nhiều điểm tham quan khác lắm.”

Đến nỗi mà loại rượu vang nổi tiếng đắt đỏ nhất Đế Quốc cũng được sản xuất tại Voyaare. Đó là một trong những đặc sản của nơi đây. Mà thực ra, dù không làm ra rượu vang thì Hoàng Kim Công tước cũng là kiểu người có thể bán cả nước biển rồi bảo “Đây là nước ngọc lục bảo!” cho mà xem.

Dù sao thì, tôi khẽ dịch bước để chừa ra khoảng trống bên cạnh Louise, và Erich đã nhanh chóng chiếm lấy vị trí đó. Rồi khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, thằng bé gật đầu. Giờ thằng bé đã tinh ý hơn rồi đấy. Cầu trời cho nó trưởng thành nhanh hơn gấp năm lần nữa đi. Nhìn mà tôi phát điên mất.

“Mặt trời tuy còn dài nhưng nếu chúng ta không nhanh chân thì trời sẽ tối mất.”

Cái mỏ của quỷ, à không, Tanian đưa mắt nhìn quanh rồi lên tiếng. Chắc chắn là càng gần hè thì ban ngày càng dài ra, nhưng nếu chúng tôi mải chơi quá thì trời cũng có thể tối bất cứ lúc nào. Đi lang thang trong mê cung vào ban đêm thì cũng không hay ho cho lắm.

“Đã đến đây rồi thì chẳng phải nên tham quan một chút sao?”

“Vốn dĩ đây là một điểm tham quan mà. Chắc hẳn nó đã được thiết kế để mọi người có thể thong thả dạo quanh. Nếu cảm thấy không ổn thì lúc đó hẵng tăng tốc.”

Rutis và Ainter đều đứng về phía quan điểm thong thả tham quan. Như vậy thì họ mới có thể ở bên cạnh Louise lâu hơn dù chỉ một chút. Ban ngày đã chơi chán chê rồi mà vẫn còn tham lam quá.

“Huynh đệ nói chí phải. Có lẽ tôi đã nói lời thừa thãi rồi.”

Ngay cả Tanian cũng nhanh chóng rút lại ý kiến và ủng hộ việc tham quan kéo dài. Có vẻ như lúc trở về khu nghỉ dưỡng, chúng tôi sẽ phải vừa đi vừa ngắm sao mất.

Trong lúc đó, Louise thì đang mân mê quả pháo hiệu vì thấy nó mới lạ, còn bản đồ thì nằm trong tay Rater. Cậu ta tự nhận sẽ tìm ra con đường tối ưu nhất để dẫn đường, nên thôi, chắc cậu ta sẽ tự lo liệu được.

“Pháp sư đúng là thông minh thật!”

Giọng nói của Rutis hôm nay vẫn sang sảng như mọi khi. Nhưng mà bản đồ thì dù có phải pháp sư hay không cũng đều xem được mà nhỉ.

‘Bận tâm làm gì cho mệt.’

Suy nghĩ thì ngắn mà quyết định thì nhanh. Thôi được rồi, có thể tấm bản đồ này khó xem một cách bất ngờ. Rutis là người của hành động nên có lẽ yếu về kỹ năng định vị. Mặc dù một tấm bản đồ tham quan mê cung thì cũng chẳng cần đến kỹ năng định vị làm gì. Nhưng cứ cho là vậy đi.

Không ngoài dự đoán, mặt trời lặn rất nhanh. Vốn dĩ đã qua giờ ăn tối, lại thêm năm tên cố tình câu giờ thì làm sao mà trụ nổi.

‘Lũ kém cỏi.’

Bọn họ lại rất đoàn kết ở những điểm kỳ quặc như thế này. Rõ ràng là những kẻ luôn dè chừng nhau, vậy mà sao trong những chuyện thế này lại tâm đầu ý hợp đến lạ.

“Mát mẻ dễ chịu thật!”

Tôi hướng mắt về phía có tiếng bước chân vui vẻ thì thấy Louise đang chạy nhảy khắp nơi. Dù đang ở trong một khu rừng tối tăm, cô ấy không những không sợ hãi mà còn trở nên hoạt bát hơn. Bộ chuột lang nước là loài sống về đêm à? Nhưng công nhận khi mặt trời lặn thì trời mát hơn hẳn.

“Vậy mà hoa thì lại chẳng ngắm được bao nhiêu.”

Điều đáng tiếc là những bông hoa, niềm tự hào của khu rừng mê cung, lại không thể nhìn rõ được vì trời đã tối.

“Không sao đâu. Hoa thì bình thường em cũng hay ngắm mà.”

“Thế thì đến đây làm gì.”

Câu trả lời hồn nhiên của cô ấy khiến tôi bất giác bật cười. Cũng phải, ở Học viện Louise cũng là người thường xuyên lượn lờ quanh các bồn hoa. Trừ khi người ta dát vàng cả khu rừng này, còn không thì cảnh sắc nơi đây cũng chẳng có gì mới lạ với cô ấy. Có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần là thích đi dạo cùng mọi người mà thôi.

“Không khí này đúng là hợp để ma xuất hiện ghê.”

“Ma quỷ à. Có Thánh Nhân tương lai ở đây thì chúng cũng chẳng dám ló mặt ra đâu.”

“Haha, nhưng tôi vẫn mong chúng xuất hiện. Vì tôi chưa từng nhìn thấy ma bao giờ.”

Khu rừng tối tăm dường như đã khơi dậy cảm xúc của những thiếu niên tuổi mười mấy căng tràn nhiệt huyết, và những câu chuyện phiếm kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Tôi mặc kệ họ, thế là họ bắt đầu lôi ra những câu chuyện ma mình từng nghe được, trông cứ như định quay một chương trình đặc biệt về chuyện kinh dị ngay tại đây.

“—Thế nên họ nói rằng, đáp án chính là dùng sức mạnh vật lý áp đảo để tấn công trước khi nó kịp nguyền rủa.”

“Ra vậy, lại học thêm được một điều.”

Mấy đứa này đang nói chuyện gì thế không biết.

“…….”

“Louise?”

Trong khi các thành viên đang tái hiện lại một cách điên rồ buổi kể chuyện ma trong chuyến đi thực tế, tôi nhận ra Louise đã lặng lẽ nép sát vào tôi từ lúc nào.

A, mặt con bé cứng đờ rồi. Cô ấy yếu bóng vía với mấy chuyện này đây mà.

“Rater, cậu có biết chuyện gì không?”

“Kể từng chuyện một đi. Để còn xem chuyện của ai đứng nhất nữa chứ.”

Mặc kệ những chuyện đó, mục tiêu tiếp theo của đám thiếu niên đang say sưa với chuyện ma đã chuyển sang Rater. Cũng phải, từ nãy đến giờ cậu ta chỉ cắm cúi vào bản đồ mà chẳng nói lời nào.

“Kể chuyện dựa trên kinh nghiệm thực tế có được không?”

“Ồ, thế thì càng tốt.”

Lúc này, Rater mới rời mắt khỏi tấm bản đồ và khẽ cất lời.

“Chúng ta lạc đường rồi.”

“Cái gì.”

“Từ nãy đến giờ chúng ta chỉ đi vòng quanh một chỗ. Tôi không biết đây là đâu nữa.”

Sắc mặt của Louise càng trở nên tái nhợt. Dù có đội cứu hộ, nhưng có lẽ cô ấy đang choáng váng khi nghĩ đến việc bị lạc trong khu rừng đen kịt và còn phải nghe chuyện ma.

Một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm lấy chúng tôi, và Rater gật đầu một cách hài lòng.

“Đùa thôi.”

“...Huynh đệ thắng rồi.”

Ngôi vị quán quân của cuộc thi kể chuyện ma đã được nhất trí trao cho Rater.

Và cho đến tận khi trở về khu nghỉ dưỡng, Louise đã cố tình không nhìn về phía Rater.