Tôi đã ở Voyaare được vài ngày rồi. Đồ ăn rất ngon, phòng ốc cũng tuyệt vời. Vốn nổi tiếng là một khu nghỉ dưỡng nên dĩ nhiên cảnh vật ở Voyaare cũng chẳng có gì để chê.
‘Anh đã nói là sẽ đến cơ mà.’
Thế nhưng, vì một lý do khác mà tâm trạng tôi không tốt chút nào, chỉ đành trút giận lên cánh cửa vô tội. Sao nó không chịu mở ra chứ. Tôi đã cất công nói cho anh biết phòng mình ở đâu, đã lấy hết can đảm để mời rồi cơ mà. Anh hứa sẽ ghé chơi, vậy mà.
‘Anh cũng rảnh rỗi lắm cơ mà.’
Cảm giác tủi thân ngày một lớn dần, tôi càng siết chặt chiếc gối đang ôm trong lòng.
Giá như thiếu gia Carl bận rộn thì tôi còn có thể thông cảm. Tôi cũng không phải người hẹp hòi đến mức không hiểu được chuyện đó.
Thế nhưng, ngoại trừ ngày đầu tiên và ngày thứ hai, anh chỉ quanh quẩn trong khu nghỉ dưỡng. Ngoài những lúc thỉnh thoảng đi tham quan các địa điểm lân cận cùng câu lạc bộ làm bánh, tôi gần như chưa từng thấy anh bước chân ra khỏi phòng.
Rõ ràng anh đã nói khi nào có thời gian sẽ ghé qua, tôi chỉ biết tin vào lời ấy và chờ đợi, vậy mà đến giờ vẫn bặt vô âm tín.
‘Thật quá đáng.’
Thật bỉ ổi khi gieo cho người khác hy vọng rồi lại bỏ mặc thế này. May mà lời hứa không đến sòng bạc thì anh vẫn giữ rất tốt, nhưng tại sao lời hẹn này lại không thực hiện chứ? Lẽ ra lúc đó tôi nên ngoắc tay với anh ư? Quả nhiên lời hứa là phải có bằng chứng mới được.
‘Mình có nên chủ động đến đó không nhỉ?’
Tôi vội lắc đầu, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Khao khát muốn tìm đến phòng của anh đã trỗi dậy không biết bao nhiêu lần. Nhưng tôi phải kìm lại. Một quý cô mà tìm đến tận phòng người khác thì thật không hay chút nào. Việc giữ kẽ, không để lộ dáng vẻ quá sốt sắng mới là điều quan trọng.
Đúng vậy, điều đó thực sự rất quan trọng. Không chỉ tôi nghĩ vậy mà các chị và nhũ mẫu cũng đều nói thế. Chắc chắn, chắc chắn làm như vậy mới là đúng đắn.
-Cốc cốc
Và rồi sự kiên nhẫn không hẹn ngày kết thúc của tôi cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái. Rốt cuộc thì anh cũng đã chủ động đến đây. Dường như anh cũng định đẩy tôi ra một chút, nhưng làm sao mà được chứ. Quả nhiên anh chỉ có thể ở bên cạnh tôi mà thôi.
Cảm giác tủi thân và hờn giỗi tan biến trong nháy mắt, thay vào đó là sự mãn nguyện lấp đầy lồng ngực.
“Vâng, mời vào.”
“Tiền bối. Là em đây ạ.”
Và rồi tâm trạng tôi nhanh chóng chùng xuống. Bởi người mở cửa bước vào không phải thiếu gia Carl, mà là tiểu thư Louise.
“A, tiểu thư Louise.”
Dù có chút thất vọng nhưng tôi không để lộ ra ngoài. Dù sao cô ấy cũng là khách đến tìm tôi vì có việc, và tiểu thư Louise cũng là một hậu bối khá ổn.
“Mời vào. Sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”
“Bọn em định đến bãi biển Lam Ngọc, nếu tiền bối không phiền thì có muốn đi cùng không ạ?”
Trước câu hỏi có phần dè dặt của tiểu thư Louise, đầu tôi nhanh chóng phân tích. “Bọn em” mà cô ấy nói hẳn là câu lạc bộ làm bánh, mà câu lạc bộ làm bánh thì đương nhiên có cả thiếu gia Carl.
Và địa điểm là bãi biển mà chúng tôi đã định đi vào ngày thứ hai nhưng không thành. Dù có một sự khác biệt rất nhỏ là bãi biển Lam Ngọc chứ không phải Ngọc Lục Bảo, nhưng đó thực sự là vấn đề không đáng kể nên chẳng hề gì.
“Anh trai cũng nói tiếc vì lần trước không đi được, anh ấy bảo nhất định muốn đi cùng chị đó.”
Nghe vậy, tôi bất giác mỉm cười. Tôi không nghĩ một người có phần cộc cằn như anh lại nói những lời như vậy, nhưng câu nói này cũng chẳng khác nào một lời khẳng định rằng anh sẽ cùng đến bãi biển. Thái độ của tiểu thư Louise khi nhường công cho anh cũng khiến tôi khá vừa ý.
“Được thôi. Chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Cuối cùng cũng có cơ hội lôi bộ đồ bơi tôi đã cất công mua mà chưa một lần được mặc ra.
Anh đã khen mình xinh đẹp khi mặc váy dạ hội. Chắc chắn anh cũng sẽ thích bộ đồ này thôi. Nhất định là như vậy.
***
Tôi đang ngủ thì bị Louise triệu tập. Lần này cô ấy rủ đi biển.
“Tiền bối Marghetta cũng đã đồng ý đi cùng rồi. Anh mà đi nữa thì chắc chị ấy sẽ vui lắm...”
Vốn định từ chối vì cũng hơi lười ra đến biển, nhưng khốn nỗi Marghetta lại đi cùng nên tôi không thể khước từ. Tôi vốn đã áy náy vì từng từ chối lời đề nghị của cô ấy trong vụ tiêu diệt Kraken, giờ mà lại vắng mặt nữa thì thật không hay.
Một lần thì còn có thể nghĩ là do không sắp xếp được thời gian, nhưng nếu lỡ hẹn đến hai lần, có thể cô ấy sẽ hiểu lầm rằng tôi đang cố tình né tránh mình. Với một Marghetta có tâm hồn mong manh yếu đuối thì khả năng đó là rất cao. May thay, nơi chúng tôi đến không phải là cái bãi biển đầy tảo xanh ngán đến tận cổ mà tôi đã nhìn chán chê khi tìm kiếm Kraken.
Nơi này được gọi là bãi biển Lam Ngọc vì nó lấp lánh sắc xanh như một viên ngọc bích. Mà khoan, biển vốn dĩ chẳng phải màu xanh sao?
‘Chắc cũng khá hơn màu xanh lá cây.’
Thôi thì, cái tên có quan trọng gì đâu. Biển chỉ cần đẹp là được rồi.
“Tôi thấy ở đây còn đẹp hơn ấy chứ?”
“Bãi biển Ngọc Lục Bảo trông giống một tác phẩm nghệ thuật hơn là biển cả. Sắc xanh lam này lại mang đến cảm giác sảng khoái hơn nhiều.”
Quả thật, ngay khi đến bãi biển Lam Ngọc, phản ứng của những người khác cũng rất tốt. Dù bãi biển có màu sắc độc đáo thì cũng chỉ lạ lẫm lúc ban đầu, cuối cùng người ta vẫn quay về với màu xanh quen thuộc mà thôi.
“Đúng là một nơi tuyệt vời như lời đồn. Thiếu gia Carl có thích không?”
Trong lúc tôi đang ngắm nhìn các thành viên câu lạc bộ xì xào với nhau rồi ném Ainter xuống biển, một giọng nói có phần run rẩy vang lên từ sau lưng. Một chất giọng cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự căng thẳng lạ thường.
Tôi quay lại và thấy Marghetta, dù vẫn nở nụ cười tự tin như mọi khi nhưng trông cô có vẻ cứng đờ.
‘Bản thân lại là người ngại ngùng nhất.’
Nhìn bộ dạng đó của cô, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Tôi đã nhận ra từ hồi dạ tiệc ở hội chợ, Marghetta thường có những lúc tự mình làm rồi lại tự mình xấu hổ. Dù vậy, lòng dũng cảm kiên trì tiến bước của cô thật đáng nể.
“Tất nhiên rồi, anh rất thích.”
“Phù, may quá. Sắc xanh này đẹp thật nhỉ?”
“Anh đang nói là anh thích màu đỏ cơ.”
“Dạ?”
Một bộ đồ bơi màu đỏ rất hợp với mái tóc của Marghetta. Hơn nữa, đó còn là một bộ bikini táo bạo nếu so với hình ảnh một vị Công nương luôn giữ gìn phẩm giá.
Thấy vậy, tôi liền thẳng thắn khen ngợi Marghetta, khiến mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, chỉ có thể phát ra những âm thanh lí nhí. Chắc cô ấy nghĩ tôi đang nói về biển cả, nên khi bị nhắm thẳng vào mình thì đã vô cùng bất ngờ.
“Trông em thật sự rất đẹp, Mar à.”
“C-C-Cái đó...”
“Nếu không được thấy thì hẳn anh sẽ hối tiếc lắm đấy.”
Giờ tôi đã hiểu tại sao lại có câu nói ‘trông như thể chỉ cần chọc nhẹ là sẽ vỡ tung ra’. Gương mặt Marghetta đỏ đến mức tôi tự hỏi liệu nó còn có thể đỏ hơn được nữa không, cô chỉ mấp máy môi vài lần rồi cúi gằm mặt xuống. Vẻ lúng túng khi phòng thủ của cô vẫn đáng thương như ngày nào.
“Th-Thế ư? Đây là lần đầu tiên em đi biển với thiếu gia Carl nên đã đặc biệt chuẩn bị đấy.”
Nhưng chỉ một lúc sau, cô đã ngẩng đầu lên và mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Không gục ngã trước đòn tấn công mà còn phản công lại, một bộ dạng khác hẳn so với trước đây.
“Vậy sao? Là em đặc biệt mặc nó cơ à, thật may mắn cho anh. Bộ đồ này đẹp đến mức anh chẳng muốn cho người khác thấy đâu.”
“Vâng, vâng ạ, cảm ơn anh...”
Tiếc là, có vẻ như cô ấy vẫn chưa chịu được đòn thứ hai. Nhưng chịu được đến hai lần đã là một bước tiến vượt bậc rồi, xem ra Marghetta cũng đã tự rèn luyện bản thân.
Khi Marghetta rơi vào im lặng, Louise đang ở dưới biển liền tiến lại gần. Toàn thân cô ướt sũng một cách diễm lệ, trông như vừa bị trúng bom nước. Chắc đám điên kia không đến mức tàn bạo ném cả Louise xuống biển đâu nhỉ, chắc là bị sóng đánh trúng thôi.
‘Màu hồng à.’
Từ lúc thấy cô mặc váy dạ hội tôi đã cảm nhận được rồi, quả nhiên màu hồng rất hợp với Louise. Chắc là do hợp với màu tóc nên trông hài hòa chăng.
“Ủa, anh vẫn chưa thay đồ sao?”
Thấy tôi vẫn mặc thường phục không giống Marghetta, Louise nghiêng đầu thắc mắc.
“Anh thì thôi. Sáng sớm hơi lạnh.”
“A, em xin lỗi. Lẽ ra chúng ta nên đến vào buổi trưa.”
“Không sao đâu. Vốn dĩ anh cũng không thích xuống nước lắm. Chỉ ngắm nhìn thôi là đủ rồi.”
Miệng thì nói vậy chứ thực ra trời chẳng lạnh chút nào và tôi cũng không hề ghét xuống nước. Dù có hơi sáo rỗng, nhưng tôi có lý do khó nói để không thể cởi trần.
“Hỡi bầu trời xanh vĩnh cửu, ta xin dâng hiến ngươi làm vật tế cuối cùng!”
Giọng nói kinh hoàng tưởng chừng vẫn còn vang vọng bên tai khiến tôi bất giác cau mày. Kagan, món quà khốn nạn cuối cùng mà tên chó chết đó để lại cho tôi.
‘Chết thì chết cho nó gọn gàng đi chứ.’
Tôi đã bị nhát chém cuối cùng của tên đó chém trúng người. Thật sự lúc đó tôi đã nghĩ mình chết chắc rồi. Không biết hắn đã làm gì với thanh kiếm mà vết thương cuối cùng đó lại hồi phục rất chậm.
Ngay cả với sức mạnh của ma thuật và thần lực có thể chữa lành cả tứ chi bị cắt đứt, cũng chỉ miễn cưỡng cầm máu và làm liền da thịt. Nhờ vậy mà dù không xem vết sẹo trên lưng là nỗi xấu hổ, tôi vẫn có một vết xước dài trên người.
Giờ nghĩ lại, may mà không phải một trong tứ chi bị chém. Vừa khó hồi phục, suýt nữa tôi đã phải bỏ lại một cánh tay ở thời đại mới hoặc trở thành ‘Carl Chân Đỏ’ rồi.
“May mà mặt mũi vẫn lành lặn... Ngoài cái mặt ra thì mình có được cái gì đâu.”
“Chị bị đập đầu vào đâu à. Toàn nói mấy lời vớ vẩn.”
Phải, như Hecate đã nói, may mà khuôn mặt không bị gì. Nếu mặt bị thương chắc tôi đã phải đeo mặt nạ rồi. Không biết sẽ sống sót qua những ngày tháng ngột ngạt đó thế nào nữa.
Chỉ là một vết chém trên thân người, không phải tứ chi hay khuôn mặt. Nghĩ đến việc năm trong số bảy người đã ngã xuống dưới tay Kagan ngay tại trận, thì đây có lẽ là một vết thương nhẹ đến không ngờ.
“Vậy thì anh ngồi đây với em nhé. Em định nghỉ một lát rồi xuống lại.”
“Hay quá. Tôi cũng định lát nữa mới xuống, vậy ba chúng ta ngồi cùng nhau đi.”
Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ, giọng nói của Louise và Marghetta kéo tôi về thực tại.
Tôi khẽ đưa tay sờ lên vết sẹo qua lớp áo. Trước đây chỉ cần chạm nhẹ vào áo thôi cũng đã thấy đau rát, may mà dạo gần đây không còn cảm giác gì nữa. Lời nguyền của Kagan xem ra cũng có hạn sử dụng khoảng hai năm. Dai dẳng thật đấy.
“Đây, em trải sẵn cả chiếu rồi!”
“Ừ, cảm ơn em.”
Tôi khẽ gật đầu trước dáng vẻ của Louise khi cô dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên tấm chiếu. Đã cất công đến đây nghỉ ngơi, những ký ức không mấy tốt đẹp cũng nên dừng lại ở đây thôi.
“Vợ lo cho mặt chồng thì có gì lạ sao?”
“Bà chị à, thôi cái trò điên rồ đó đi. Vết thương nhói lên đến phát điên rồi đây này.”
...Phải, nên dừng lại ở đây thôi.
Chắc là do sắp đến ngày giỗ của bọn họ nên trong đầu tôi mới nảy sinh đủ thứ suy nghĩ vẩn vơ. Dù không như vậy thì tôi cũng đâu thể quên việc đi viếng mộ được.