Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 78 - Thánh địa hạnh phúc nơi Học viện (1)

Chặng đường về Học viện cùng chiếc hộp do vị Hoàng Kim Công tước hào phóng tặng cho quả thực là một hành trình vui vẻ.

Chuyến đi thực tế vốn chỉ toàn lo lắng và phiền toái, nay lại kết thúc bằng một món hời không nhỏ. Kinh phí hỗ trợ được ngầm tăng thêm 50% cùng sáu chai rượu vang Voyaare, bấy nhiêu đó đủ để đi dọc cả Đế Quốc cũng chẳng hết. So với một chuyến đi Voyaare ngắn ngủi thì đây quả là một kết quả mỹ mãn.

“Anh cầm có vẻ bất tiện quá. Đưa đây em giữ giúp cho.”

“Không sao đâu. Em cầm cũng bất tiện mà.”

“Em ngồi trong nên có nhiều không gian lắm. Anh cứ đưa đây cho em.”

Thật bất ngờ, Irina, người tôi cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ trò chuyện hay thậm chí là gặp lại, lại điềm tĩnh hơn tôi tưởng. Trông cô bé còn có vẻ thanh thản hơn cả lúc trên đường đến Voyaare.

Lúc lên xe, Irina đã ngồi sẵn bên trong, còn vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh mình ra hiệu cho tôi ngồi xuống, giờ lại đòi cầm giúp chiếc hộp tôi đang ôm khư khư trong lòng.

‘Hiệu ứng Kraken lại lớn đến vậy sao?’

Dường như việc được cứu khỏi hiểm nguy có ý nghĩa lớn hơn nhiều so với việc bị tôi bắt gặp những giọt nước mắt thầm lặng. Dẫu gia tộc chúng tôi vốn là kẻ thù của nhau, dù có bị tuyệt giao thì tôi cũng chẳng có gì để nói, nhưng được cô bé xem như ân nhân thì quả là một điều may mắn.

Thật ra, kẻ thù thực sự là Trưởng khoa 3 chứ không phải tôi, nhưng cấp trên với cấp dưới vốn chung một con thuyền, biết làm sao được. Công trạng của tên đó là của mình, thì nghiệp chướng của tên đó mình cũng phải gánh. Đúng là một câu chuyện buồn.

Dù sao đi nữa, tôi vẫn cẩn thận trao chiếc hộp cho Irina, người đang vươn cả hai tay và nhìn thẳng vào mắt tôi. Có vẻ như nếu tôi không đưa thì cô bé sẽ giữ nguyên tư thế đó mãi.

“Xem ra hai người đã thân nhau hơn nhiều rồi nhỉ.”

Nghe Erich nói, tôi bất giác gật đầu. Thân thiết hơn thì không chắc, nhưng mối quan hệ của chúng tôi quả thực đã cải thiện đáng kể. Nếu độ thân thiết từ -80 lên +20 thì cũng đã tăng đến 100 điểm rồi còn gì.

Dẫu vậy, nếu lấy mốc 0 làm chuẩn thì cũng chỉ hơn được 20 điểm. Mối quan hệ giữa tôi và Irina có lẽ chỉ đến mức đó thôi.

“Cùng đi chung xe ngựa với nhau nên chắc cũng có dịp thân thiết hơn rồi.”

“Thật may quá. Em cứ thấy Irina có vẻ hơi e dè anh.”

Chà, tôi thì nghĩ không chỉ là “hơi” e dè đâu.

“Anh ấy là người tốt mà, nên nếu hai người thân nhau hơn thì tốt lắm đó!”

“Ư, ừm.”

Nghe vậy, Irina cúi gằm mặt, hai tai đỏ bừng. Người tốt, thân thiết hơn sẽ tốt. Dù sao đi nữa, việc chấp nhận những lời có phần ngượng ngùng như vậy một cách tự nhiên hẳn là rất khó. Chắc hẳn trong lòng cô bé vẫn còn những khúc mắc chưa nguôi.

“Chắc là khi nào em ấy thấy thoải mái thì sẽ tự khắc thân thiết với anh thôi.”

Tôi nói một cách khéo léo, ngụ ý rằng nếu cô bé chưa thể mở lòng thì tôi cũng sẽ không làm em ấy cảm thấy phiền lòng. Đúng vậy, chuyện trở nên thân thiết là việc của sau này, khi Irina đã thực sự thấy thoải mái. Đó không phải là vấn đề tôi có thể quyết định được.

“Vậy thì cũng sắp rồi nhỉ.”

Tôi khẽ bật cười trước lời nói của Louise đang khúc khích. Có lẽ vì không tường tận sự tình nên cô bé mới có thể nói như vậy.

Thật đáng ngạc nhiên, con mắt của Louise lại nhìn nhận vô cùng chính xác. Đây có phải là sức mạnh của nữ chính nguyên tác không?

“Vì đến tay không thì cũng kỳ quá nên...”

Vào ngày đầu tiên trở lại cuộc sống thường nhật tại Học viện sau chuyến đi thực tế, một vị khách đã ghé thăm vào giờ sinh hoạt câu lạc bộ.

“Đây là cây sơn tra. Hoa nở đẹp quá nên tớ mang đến này.”

“Oa, đẹp quá!”

Irina, người ôm một chậu hoa nhỏ ghé thăm phòng câu lạc bộ, đã trao nó cho Louise. Đó là một cây sơn tra non đang nở những đóa hoa trắng muốt. Tôi không rành về cây cối, nhưng trông nó khá xinh xắn.

“Cảm ơn cậu nhé! Tớ sẽ chăm sóc nó thật tốt!”

“Cậu chỉ cần tưới nước đúng giờ là được.”

Louise đặt chậu hoa ở nơi có nhiều ánh nắng, có lẽ vì quá thích những bông hoa nên cô bé cứ ngắm đi ngắm lại chậu cây không thôi. Nếu hoa cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn, hẳn nó đã chết vì áp lực rồi.

Irina đang nhìn Louise như vậy bỗng quay sang tôi rồi khẽ cúi đầu.

“Em chào anh ạ.”

“Ừ, chào em.”

Mà này, em ở đây có ổn không? Câu lạc bộ của em thì sao?

“Hôm nay câu lạc bộ của em nghỉ nên em qua đây chơi. Em có làm phiền không?”

Như thể đọc được thắc mắc của tôi, Irina đã chủ động giải thích. Hóa ra là không có nơi nào để đi nên mới dạt đến đây. Nếu vậy thì đành chịu thôi.

“Phiền phức gì chứ. Em cứ thoải mái nghỉ ngơi rồi về.”

“Em cảm ơn anh.”

Irina lại cúi đầu chào. Một cô bé lễ phép thế này, mà bấy lâu nay lại cứ sợ sệt như vậy...

“Ơ? Irina, không phải cậu ở câu lạc bộ làm vườn sao?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Hôm nay câu lạc bộ làm vườn nghỉ...”

Erich, người đang nhào bột, nhìn thấy Irina thì bỗng im bặt, rồi ngượng ngùng nói tiếp.

“À, xin lỗi nhé. Tớ nhầm với câu lạc bộ khác rồi.”

“Không sao đâu. Chuyện đó cũng có thể xảy ra mà.”

Tôi cố gắng dời tầm mắt khỏi bóng lưng của Irina đang khẽ bật cười. Dù cô bé đang quay lưng lại nên tôi không thể thấy được biểu cảm, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy may mắn vì điều đó.

***

Tôi cứ chần chừ mãi trước cửa phòng câu lạc bộ làm bánh. Chỉ cần gõ cửa là được, chỉ cần nhắm mắt làm liều là xong.

‘Liệu có ổn không?’

Mình đã luôn lảng tránh và tỏ ra khó gần, giờ đột nhiên tìm đến liệu có ổn không? Mình có đang làm phiền họ không? Liệu họ có nghĩ mình là một đứa lập dị không nhỉ?

Không, không phải. Mình chỉ đến thăm bạn bè thôi. Và mình cũng đến để tặng quà cảm ơn vì đã cứu mình. Ừ, lý do này là quá đủ rồi.

‘Quan trọng là ở lòng mình thôi.’

Rõ ràng anh ấy đã nói, chỉ cần tôi thấy thoải mái thì có thể trở nên thân thiết hơn. Dù không thể quên những chuyện không vui trong quá khứ, nhưng mình không thể cứ mãi khép lòng với ân nhân được. Làm vậy khác nào một quý tộc không có tấm lòng rộng lượng.

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi bước vào phòng câu lạc bộ. Louise và anh ấy đã chào đón tôi. Thật may là họ không có vẻ gì khó chịu trước chuyến viếng thăm đột ngột này. Món quà của tôi dường như cũng được họ yêu thích.

‘Ý nghĩa của hoa sơn tra hình như là sự khoan dung hay tha thứ thì phải.’

Trong lúc phân vân không biết nên tặng quà gì, tôi đã hỏi xin lời khuyên từ một tiền bối trong câu lạc bộ. Và rồi tôi đã nghe được một ý nghĩa loài hoa vô cùng phù hợp.

Khoan dung và tha thứ. Quá hoàn hảo. Tự mình nói thẳng ra thì ngượng miệng, mà anh ấy nghe xong chắc cũng sẽ khó xử, nhưng nếu ẩn ý tinh tế thế này thì chẳng có vấn đề gì. Có khi biết được sự tinh ý này của mình, anh ấy sẽ phải thán phụ─

Không, không phải. Thán phục hay không thì có liên quan gì chứ. Đây chỉ đơn thuần là một món quà thôi. Ừ, không có ý nghĩa gì to tát cả. Chỉ là một món quà khởi đầu nhẹ nhàng.

“Ơ? Irina, không phải cậu ở câu lạc bộ làm vườn sao?”

Khi tôi viện cớ câu lạc bộ hôm nay nghỉ để có lý do ở lại phòng làm bánh, Erich đã bắt chuyện. Chẳng lẽ cậu ấy biết mình nói dối sao? Trong số bạn bè của Erich còn ai khác ở câu lạc bộ làm vườn ngoài mình à?

“Hôm nay câu lạc bộ làm vườn nghỉ...”

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào Erich, người đang định nói ra điều không nên nói. Dường như sự chân thành của tôi đã được truyền đến, và Erich đã ngậm miệng lại.

“À, xin lỗi nhé. Tớ nhầm với câu lạc bộ khác rồi.”

“Không sao đâu. Chuyện đó cũng có thể xảy ra mà.”

Erich đúng là một người tốt. Cậu ấy đã thấu hiểu lòng bạn mình và bỏ qua lời nói dối nhỏ nhặt này.

Tôi ở lại phòng câu lạc bộ làm bánh một lúc rồi rời đi. Dù những vị tai to mặt lớn có chút đáng sợ kia cũng là những người tốt hơn tôi nghĩ nên không khí cũng không đến nỗi gượng gạo, nhưng tiền bối đã dặn rằng trong giờ sinh hoạt có thể đi nơi khác, nhưng phải quay về trước khi kết thúc.

“Khi nào có thời gian thì cứ qua chơi nhé, đừng ngại!”

“Như vậy có được không?”

“Được mà phải không anh?”

“Ừ. Đây cũng chẳng phải nơi bí mật gì.”

Dù sao thì tôi cũng đã được cho phép quay lại bất cứ lúc nào. Chẳng có gì phải tiếc nuối cả.

“Tiền bối. Em về rồi đây.”

“A, Irina.”

Khi tôi trở lại phòng câu lạc bộ làm vườn, người tiền bối đã cho tôi biết ý nghĩa của hoa sơn tra liền chào đón tôi.

“Mà này, cây sơn tra đó, em tặng rồi à?”

“Dạ? Sao tự dưng chị lại hỏi vậy?”

“À, tại chị thấy nó còn có một ý nghĩa khác nữa.”

Lời nói tiếp theo của tiền bối trong lúc gãi má đã khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

“Nghe bảo nó còn có nghĩa là ‘tình yêu duy nhất’ nữa đấy. Ý nghĩa này thậm chí còn phổ biến hơn cả sự khoan dung cơ.”

“A.”

A.

A a...

A a a a a a a!

‘A, không được!’

L-làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

T-tôi đâu có định tiếp cận đến mức đó ngay từ đầu! Tôi chỉ định nói rằng bây giờ mọi chuyện đã ổn, chỉ đến mức đó thôi mà...!

“Irina?”

“T-tiền bối, c-chị nói thật không, đó là ý nghĩa nổi tiếng nhất sao?”

“Em tặng rồi à.”

Trong cơn bối rối tột độ, tôi chỉ có thể gật đầu một cách cứng nhắc, và tiền bối thở dài như thể đành chịu.

“Nếu người nhận không biết ý nghĩa của hoa thì không sao đâu.”

“Nếu, nếu anh ấy biết thì...?”

“......”

“Tiền bối?”

Tiền bối không trả lời, nhưng sự im lặng đó lại nặng nề hơn bất cứ lời nói nào.

Làm ơn, làm ơn hãy để anh ấy không biết ý nghĩa của loài hoa này. Sự tinh tế của mình? Sự dịu dàng? Mấy thứ đó anh không biết cũng được, làm ơn đi mà!

***

Có thêm một chậu cây, cảm giác như phòng câu lạc bộ cũng có thêm sức sống. Dù chỉ là một vật nhỏ, nhưng cây cối vẫn là cây cối. Trông cũng đẹp mắt đấy chứ.

“Dù có làm đổ bột mì thì cũng chẳng nhận ra đâu nhỉ.”

Rutis với gu thẩm mỹ lệch lạc của mình lên tiếng với vẻ hài lòng. Cái tên đỏ rực này, nhìn đóa hoa xinh đẹp mà chỉ thốt ra được câu đó. Có mà đổ tương ớt lên người cậu cũng chẳng ai nhận ra thì có.

“Màu trắng trông cũng đẹp đấy chứ? Tớ cứ nghĩ hoa phải có màu sắc mới đẹp.”

“Đôi khi vẻ đẹp lại nằm ở những gì thuần khiết nhất.”

Theo sau đó, Erich và Ainter đã có những lời bình phẩm bình thường. Thật may là không phải ai cũng có gu thẩm mỹ như tên-tương-ớt-khổng-lồ kia.

Và rồi Louise, người đang lau chậu hoa bằng giẻ, đột nhiên quay lại và hỏi.

“Chúng ta nên tặng quà đáp lễ gì thì được đây?”

À, quà đáp lễ.

“Nếu tự dưng mình chuẩn bị quà đáp lễ thì em ấy sẽ cảm thấy áp lực mất. Chỉ cần mỗi lần em ấy đến thì cho chút đồ ăn vặt là đủ rồi.”

“Vậy ạ?”

Nếu đây là một món quà thông thường thì đáp lễ cũng không sao. Nhưng lúc đưa chậu hoa cho Louise, cô bé vẫn không ngừng liếc nhìn về phía tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, đây chắc chắn là món quà cảm ơn cho vụ Kraken.

Người ta tặng quà cảm ơn vì đã cứu mạng, mà ân nhân lại đi tặng quà đáp lễ ư? Như vậy chẳng phải Irina sẽ lại phải đáp lễ cho món quà đáp lễ hay sao. Đúng là một vòng luẩn quẩn.

“Irina thích macaron nên chúng ta chuẩn bị macaron là được rồi.”

Nhìn cái gật đầu đầy quyết tâm của cô bé, có vẻ như hôm nay sẽ là ngày sản xuất macaron hàng loạt đây. Mà con bé cũng biết làm cả macaron, giỏi thật...

“Irina chắc sẽ vui lắm đấy. Cố lên nhé.”

“Vâng!”

Bỏ lại sau lưng hình ảnh Louise tràn đầy nhiệt huyết, tôi nhìn vào chậu cây mà Irina đã tặng. Tên nó là gì ấy nhỉ, sơn thù du? Không, là sơn tra thì phải?

‘Lần đầu nghe thấy đấy.’

Có người còn thuộc cả ý nghĩa của từng loài hoa theo màu sắc, nhưng tôi thì mù tịt. Ngay từ đầu, tôi còn chẳng biết mùa nào có hoa gì. Chỉ cần biết mùa xuân có hoa anh đào nở là đủ rồi còn gì.

Dù vậy, trông nó cũng xinh xắn thật. Ở một nơi chỉ toàn mùi bột mì mà lại có cây xanh, không khí dường như cũng trong lành hơn. Lần sau con bé đến, mình phải cảm ơn lần nữa mới được.