Ánh mắt tôi lướt qua những ngôi mộ rồi dừng lại trên bia mộ của Hecate. Đã hai năm kể từ ngày tôi bắt đầu hành trình già đi một mình, và phải mất thêm ba năm nữa, tôi mới bằng tuổi Hecate lúc ấy. Ấy vậy mà trong số sáu người, Hecate lại là người nhỏ tuổi nhất.
‘Là do mình bất thường thôi.’
Tôi đã bắt đầu cuộc sống công chức quá sớm. Theo lẽ thường, dù có bắt đầu từ năm ngoái hay năm nay thì cũng đã được xem là nhanh lắm rồi.
Cứ thế, tôi đứng lặng nhìn bia mộ một lúc lâu. Đã đến lúc phải quay về nhưng đôi chân lại nặng trĩu chẳng thể nhấc lên. Tôi không muốn phải chứng kiến những người đồng đội chào đón mình bằng những tấm bia mộ lạnh lẽo, nên nếu không phải ngày giỗ, tôi thường chẳng bao giờ đến. Nhưng một khi đã tới, tôi lại muốn nán lại thêm một chút. Lòng người thật mâu thuẫn.
Nhưng có ở lại thêm thì cũng để làm gì. Bọn họ hẳn đã nốc cạn hai chai rượu, nên dù tôi có ở đây hay không thì cũng đã say khướt và nằm vật ra rồi. Mà lỡ có còn tỉnh táo đi nữa, chắc chắn họ sẽ bảo tôi đừng làm mấy trò sến súa nữa và biến đi cho khuất mắt. Chuyện rõ như ban ngày.
‘Năm sau gặp lại nhé.’
Cũng có thể tôi sẽ đến sớm hơn ngày giỗ năm sau. Nhưng lúc đó tôi sẽ đến tay không thôi, nên đừng có mà mong chờ gì cả.
Công nhận là bọn họ vẩy rượu nhiều thật. Tôi chỉ cẩn thận chạm nhẹ vào mà lòng bàn tay đã ướt đẫm rồi. Mùi rượu dường như cũng ám chặt vào tay.
“Cậu khóc đấy à?”
“Đâu có đâu. Tôi không khóc.”
Vừa dứt lời tạm biệt cuối cùng và quay lưng lại, tôi đã bị vị Bộ trưởng bất ngờ lên tiếng. Suýt chút nữa là tôi đã trở thành một gã điên vừa viếng mộ vừa bật cười. Dù sao thì đây cũng là cách an ủi theo kiểu của ông ấy. Hôm nay cũng là ngày mà con virus cuồng nộ trong người vị Bộ trưởng tạm thời lắng xuống.
Có lẽ họ không chỉ là những đồng đội đặc biệt đối với riêng tôi, mà còn là những thuộc hạ hết sức quý giá của cả vị Bộ trưởng.
“Trưởng phòng, của anh đây.”
“Cảm ơn cô.”
Thấy tôi vừa đi vừa vẩy tay vì quá ướt, Trưởng khoa 1, người nãy giờ vẫn đứng sau vị Bộ trưởng quan sát tình hình, liền lon ton chạy tới đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
Sau khi lau tay xong, tôi trả lại chiếc khăn tay đã nhuốm màu tím, Trưởng khoa 1 liền bĩu môi.
“Tôi đưa cho anh để lau nước mắt, thế mà anh lại làm nó lem màu rồi trả lại tôi thế này, bảo tôi phải làm sao đây?”
“Đã bảo là tôi không khóc mà.”
Tôi bật cười rồi véo lấy đôi môi đang chu ra của Trưởng khoa 1. Đã chu ra một cách mời gọi như thế thì chẳng khác nào đang ra hiệu bảo tôi véo lấy cả.
“Ưm ưm ưm─!!”
Sao lần nào cô ấy cũng tỏ ra đau đớn mà vẫn cứ lặp lại hành động này nhỉ. Trong lúc đó, tôi lờ đi Trưởng khoa 2 đang sờ vào yết hầu của mình và gật đầu một cách mãn nguyện. Anh ta bị đòn cũng đáng đời.
“Thôi vừa phải thôi rồi đi nào. Cậu định cho chúng thấy mình đã trở thành một cấp trên bạo lực hay sao?”
Vị Bộ trưởng cuối cùng cũng lên tiếng can thiệp vào mớ hỗn độn này.
“Chắc hẳn họ đã thấy cảnh đó nhiều rồi, từ hồi ngài Bộ trưởng còn là Trưởng khoa ấy chứ.”
“Thằng nhãi này.”
Chỉ một câu của tôi là đủ để phản đòn. Vẻ mặt của vị Bộ trưởng trông khá đặc sắc khi ông không thể tìm được lời nào để phản bác mà chỉ lẳng lặng bước đi trước. Ngay từ đầu, nếu tôi có trở thành một cấp trên bạo lực, thì chẳng phải là học từ ai đó sao.
Rồi đột nhiên, ánh mắt tôi hướng về Trưởng khoa 1 đang bị véo môi. Tất nhiên cũng có một chút là do tôi tự học hỏi từ những người này.
“Chúng ta sẽ quay về ngay chứ?”
“Phải vậy thôi. Ở lại thủ đô cũng chẳng có việc gì làm.”
Tôi khẽ gật đầu trước câu hỏi của Phó phòng. Tôi cũng đã nói với Hiệu trưởng là sẽ giải quyết xong công việc và trở về trong buổi sáng, nên phải quay lại Học viện ngay.
“Trưởng phòng, Trưởng khoa 1 sắp khóc rồi.”
“A.”
Nghe Trưởng khoa 3 nói, tôi mới muộn màng thả môi Trưởng khoa 1 ra. Quên mất là phải thả ra. Cảm giác mềm mại quá nên một khi đã véo là cứ muốn véo mãi không thôi.
“Anh phải biết yêu thương và chăm sóc cho cấp dưới của mình hơn nữa chứ.”
Tôi lờ đi lời cằn nhằn với đôi mắt ngấn lệ của Trưởng khoa 1.
Vì không còn việc gì ở thủ đô nên tôi nhanh chóng quay trở lại Học viện. Thật ra thì dù có về Học viện trong buổi sáng, tôi cũng chẳng có việc gì để làm, nhưng càng ở lại thủ đô lâu thì khả năng bị triệu tập đột xuất càng cao. Chẳng cần phải mạo hiểm một cách không cần thiết.
Sau đó, tôi giết thời gian cho đến khi các thành viên câu lạc bộ đến và ngay lập tức kéo Erich ngồi xuống ghế.
“Dạo này em không liên lạc về nhà à?”
“Hả?”
Chỉ vì đứa em trai đang sống ở ký túc xá xa nhà mà chẳng thèm gọi điện một lần nào cho gia đình, người anh này lại phải thay mặt nó báo bình an. Thật thảm hại cho phận làm anh.
“Gia chủ có hỏi thăm em đấy.”
Erich giật nảy mình khi nghe hai từ “Gia chủ”. Thằng bé này vốn đã luôn e dè Gia chủ từ trước, xem ra đến giờ vẫn vậy.
“Gia chủ... đã nói gì vậy?”
“Người hỏi em có khỏe không.”
“Chỉ có vậy thôi sao anh?”
Cái cách thằng bé hỏi lại với ánh mắt đầy nghi ngờ dường như đang muốn nói rằng ‘Gia chủ không phải là người chỉ hỏi thăm đơn thuần như vậy’. Ngay cả tôi khi nghe Gia chủ hỏi thăm cũng đã tự hỏi có chuyện gì, nhưng đến cả em cũng phản ứng như vậy thì có hơi...
Dù gì thì mình cũng đâu phải con ruột của ông ấy.
Tất nhiên, về mặt thể xác thì tôi chắc chắn là con trai mang dòng máu của Gia chủ. Nhưng linh hồn bên trong thì lại là người dưng nước lã với ông, và vì đã có một vố đau từ bốn năm trước nên mối quan hệ giữa chúng tôi chẳng mấy thân thiết. Nhưng em, đứa con gần như là duy nhất của ông, mà cũng như vậy thì phải làm sao.
“Vẫn còn nữa.”
“Em biết mà.”
“Người nhờ anh nhắn lại với em rằng, đối với một võ nhân, đi được xa quan trọng hơn là đi nhanh.”
Nghe những lời đó, Erich càng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu hơn. Vì đó thực sự chỉ là một lời hỏi thăm bình thường và một lời khuyên đầy quan tâm.
Ấy thế mà khi còn ở dinh thự, Gia chủ chưa bao giờ bận tâm đến việc tôi hay Erich rèn luyện ra sao, miễn là đạt được chỉ số mà ông đã đặt ra. Bây giờ lại đột nhiên nói những lời lo lắng cho sức khỏe của thằng bé, nên việc nó cảm thấy mâu thuẫn cũng là điều dễ hiểu.
“Xa nhà thì cũng nên liên lạc về một chút chứ. Ngay cả anh lúc ở thủ đô cũng gọi về mỗi tuần một lần đấy.”
“Anh á? Gọi cho ai cơ?”
“Quản gia.”
Ánh mắt của thằng bé như thể đang hỏi tôi có đùa không, trông có chút xót xa. Không, thành thật mà nói thì tôi cũng thấy hơi ngượng khi phải trực tiếp liên lạc với Gia chủ hay Phu nhân.
“Có vẻ như phụ thân của cậu rất nghiêm khắc nhỉ.”
Khi câu chuyện gia đình của hai anh em kết thúc, các thành viên câu lạc bộ đang im lặng nãy giờ liền lân la lại gần. Người lên tiếng với nụ cười nhẹ nhàng, như mọi khi, là Rutis.
“Ngài ấy không phải là một người tình cảm.”
Erich trả lời một cách dứt khoát, nhưng thực ra đó đã là cách nói giảm nói tránh. Người cha đó không hẳn là nghiêm khắc, mà gần như là một người cộc cằn và vô tâm thì đúng hơn. Chỉ là bộ dạng ông thể hiện ở nghĩa trang quốc gia hôm nay quá đỗi khác thường mà thôi.
“Cố vấn cũng nghĩ vậy sao?”
“Anh đã ra ở riêng từ vài năm trước nên không nhớ rõ nữa.”
“Haha, cũng phải nhỉ!”
Bốn năm trước, khi bắt đầu cuộc sống công chức, tôi cũng xem như đã dọn ra ở riêng. Vả lại, vốn dĩ tôi cũng chẳng có tình cảm ruột thịt gì với Gia chủ nên cũng không có ý định phân định xem ông là người tình cảm hay nghiêm khắc.
“Em có nhiều anh chị em quá nên cũng không biết cảm giác nhận được sự quan tâm của phụ thân là như thế nào.”
Đúng là theo tôi biết thì Rutis có hai người anh và hai người chị. Thậm chí bên dưới còn có một dàn em nữa, nên cậu ta chỉ là người con thứ năm trong số rất nhiều người con mà thôi.
Nhưng nói như vậy khác nào biến Quốc vương Armein thành một kẻ máu lạnh coi thường con cái. Con trai lại đi làm tổn hại đến danh tiếng của cha mình. Lẽ ra tôi nên biết từ khi thấy mái tóc màu đỏ của cậu ta rồi, đúng là một đứa con hiếu thảo rực lửa.
Quốc vương Armein thực sự có rất nhiều con nên sự quan tâm dành cho mỗi người có thể ít đi, nhưng ông ấy vẫn là một vị quân chủ nổi tiếng là yêu thương con cái.
“Nếu phụ hoàng chỉ bằng một nửa Quốc vương Armein thôi thì đã không có chuyện này xảy ra.”
Tôi nhớ đó là lời của Hoàng Thái tử khi ngài đột nhiên gọi tôi đến và một mình nốc cạn chai rượu. Cuối cùng, khi ngài say mèm, Hoàng Thái tử phi đã phải dỗ dành trong sự bối rối, nhưng tại sao ngài lại gọi tôi đến đó thì đến giờ vẫn là một bí ẩn.
Dù sao đi nữa, so với Hoàng gia Livnoman, nơi đầy rẫy những cuộc thanh trừng đẫm máu và sự lạnh lẽo, thì Hoàng gia Robens vẫn hòa thuận hơn nhiều.
“Có nhiều anh chị em không phải là chuyện tốt sao? Gánh nặng cũng sẽ được san sẻ bớt.”
“Cái đó thì đúng là vậy.”
Trước lời nói của Rater, người con thứ hai trong gia đình có ba anh chị em, Rutis có vẻ không còn gì để nói nên chỉ đáp lại một cách ngượng ngùng. Nếu là một gia đình bình thường thì ba anh chị em cũng không sao, nhưng đối với Hoàng gia thì con số đó lại khá nguy hiểm. Bởi vì khi Vương Thế tử qua đời, càng có nhiều Vương tử để thay thế thì càng tốt.
Tất nhiên, tùy trường hợp, nếu có nhiều người thì họ sẽ tự giết lẫn nhau để điều chỉnh số lượng. Ainter, người đang im lặng nãy giờ, chính là một ví dụ cho gia đình như vậy.
“Chủ đề hôm nay là chuyện gia đình sao? Thật đáng tiếc vì tôi không có gì để nói cả.”
Tanian, người nãy giờ vẫn quan sát cuộc đối thoại của hai vị Vương tử, mỉm cười nói. Có lẽ vì câu lạc bộ vừa bắt đầu đã bàn chuyện gia đình nên chủ đề cuộc trò chuyện cũng dần trôi về hướng đó.
“Chẳng phải gia đình của Thánh Nhân là tuyệt vời nhất sao? Vì cha của cậu là Đấng Enen cơ mà.”
“Haha, đó là theo giáo lý thôi, huynh đệ ạ. Tôi là một đứa trẻ mồ côi.”
Ngay cả Rutis cũng phải sững sờ câm nín trước màn tự phơi bày thân thế một cách thản nhiên như vậy. Ghê gớm thật, làm cho cậu ta im miệng là một việc vô cùng khó khăn... Mà ngay từ đầu, Rutis đã vô tình đẩy mình vào thế khó, nếu còn mở miệng được nữa thì đúng là điên thật.
Đồng tử của Rutis, người vừa lỡ miệng nói ‘Cha cậu đang ở trên thiên đường’, đảo lia lịa rồi dừng lại nơi tôi. Nhìn tôi làm gì, tôi không có gì để nói đâu.
Tôi định lảng tránh bằng cách khẽ quay đi, nhưng khi thấy vẻ mặt u ám của Louise trong tầm mắt, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
“Chuyện gia đình tạm dừng ở đây thôi. Cứ thế này lỡ nghe phải bí mật Hoàng gia thì có khi phải cắt tai đi đấy.”
“Ôi chao, cũng phải nhỉ. Là do em suy nghĩ chưa thấu đáo.”
Rutis hưởng ứng lời nói của tôi một cách tích cực như thể đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất. Vốn dĩ tôi không có ý định giúp đâu, nhưng lần này thì tôi sẽ giúp.
“Louise?”
“A, vâng, vâng! Anh gọi em ạ?”
Vẻ mặt của Louise vẫn còn u tối, nhưng khi tôi gọi, cô bé vội vàng tỏ ra tươi tỉnh. Xin lỗi em, hôm nay anh cũng không được tỉnh táo nên đã quên mất.
“Macaron lần trước rất ngon, hôm nay em có thể làm nữa không?”
“Vâng! Em sẽ làm ngay!”
“Ừ, nhờ em nhé.”
Vẻ u ám nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ thường thấy của Louise. Nếu không biết chuyện, chắc tôi đã nghĩ mình nhìn nhầm.
‘Là một người biết chuyện, lẽ ra mình phải để ý hơn.’
Một nụ cười cay đắng hiện lên trên môi tôi vì cảm giác tội lỗi. Có lẽ trong thế giới này, ngoại trừ những người trong gia tộc Naird, chỉ có mình tôi biết sự thật đó. Vì đó là nội dung đã được tiết lộ trong phần miễn phí của webtoon. Dù các thành viên câu lạc bộ có yêu quý Louise đến đâu, họ cũng không thể biết được Louise của những ngày thơ ấu.
Khi đó, Louise đã phải trải qua một thảm kịch không thể so sánh được với một Erich chỉ đơn thuần e ngại và sợ hãi Gia chủ, hay một Ainter đã chuẩn bị sẵn tinh thần, kể cả khi người anh cùng mẹ của mình qua đời.
‘Tác giả đúng là điên rồi.’
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng tôi chắc chắn tác giả của nguyên tác là một kẻ điên. Nếu không thì làm sao có thể giáng một thử thách như vậy xuống đầu một đứa trẻ mới 8 tuổi chứ.
Để người chị duy nhất chết đi trong sự oán hận chính em gái mình, chẳng phải quá tàn nhẫn rồi sao?