Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 87 - Có nói là nhà tôi đâu (2)

Nước mắt tôi chực trào, tay chân bắt đầu run lẩy bẩy. Mấy vị tai to mặt lớn độc ác kia chẳng hề do dự mà thẳng tay xâu xé một kẻ cấp dưới đáng thương.

“Việc để các quý khách đến với mục đích du lịch lưu lại Hoàng cung là một biện pháp có phần thái quá. Thủ tục ra vào Hoàng cung lại không thể giản lược, như vậy chẳng phải sẽ phiền phức mỗi lần hay sao?”

Vị Bộ trưởng Bộ Nội vụ, người vừa ủng hộ lời của Hoàng Thái tử bằng hai từ ‘minh kiến’, bắt đầu tăng thêm sức thuyết phục bằng một lời bổ sung chẳng mấy hay ho. Mà khoan, chẳng phải chính ông ta là người đầu tiên đề nghị chuẩn bị phòng trong Hoàng cung sao? Giờ thì lại thẳng thừng gạt phăng Hoàng cung ra khỏi danh sách lựa chọn. Cái tài lật mặt đúng là thượng thừa.

Dĩ nhiên, Hoàng cung nào phải nhà trọ đầu làng cuối xóm, nên xét ở một góc độ nào đó thì đúng là biện pháp thái quá thật. Hoàng cung là nơi mà ngay cả các nhà ngoại giao đến thăm chính thức cũng phải trải qua đủ loại thủ tục mới được ra vào, và cũng là nơi chỉ được phép di chuyển trong một phạm vi đã định.

Nếu chỉ xét trên phương diện đãi ngộ, không nơi nào có thể tiếp đãi quý khách một cách xa hoa bằng Hoàng cung, nhưng việc giữ chân những du khách trong đó lại là một chuyện phiền phức và gượng gạo cho cả đôi bên. Một nơi ở mà không thể tự do đi lại hay ra ngoài theo ý muốn, chẳng phải có hơi kỳ cục sao?

“Dù không phải là lịch trình của Học viện, nhưng sự thật là họ vẫn mang thân phận học viên và là thành viên của câu lạc bộ làm bánh.”

Nghe những lời tiếp theo của Bộ trưởng Bộ Nội vụ, vẻ mặt của Bộ trưởng Bộ Nội chính thoáng chút co giật. Có lẽ ông ta suýt bật cười khi từ ‘câu lạc bộ làm bánh’ đáng yêu bật ra giữa một cuộc họp đang nghiêm túc thảo luận phương án nghênh đón các Hoàng tử và Thánh Nhân tương lai. Vốn dĩ ông ta đã là một người hay cười.

“Vừa hay Trưởng phòng Thanh tra lại đang là cố vấn, phải không? Cố vấn ở cùng các thành viên của mình thì đâu có gì lạ. May mắn là tôi được biết Trưởng phòng Thanh tra cũng đã xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với các thành viên.”

Tốt đẹp? Tôi với lũ đó á? Rốt cuộc tiêu chuẩn của sự tốt đẹp là gì vậy?

“Ngài nói phải. Vì đây không phải là một chuyến thăm chính thức nên để người của bên hành chính đứng ra thì có hơi khó xử, nhưng nếu là Trưởng phòng Thanh tra thì hoàn toàn có thể.”

“Đúng vậy. Trưởng phòng Thanh tra rõ ràng là người đã quen biết họ từ Học viện rồi.”

Trước lời hùng biện của Bộ trưởng Bộ Nội vụ, Bộ trưởng Bộ Tư pháp và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao cũng gật đầu đồng tình. Khoảnh khắc hai vị bộ trưởng phụ trách tiền lệ và ngoại giao lên tiếng ủng hộ, con đường thoát thân dù là nhỏ nhất của tôi cũng đã bị chặn đứng.

Dù vậy, tôi vẫn nhìn về phía Thị trưởng với một tia hy vọng mong manh. Vì ông ấy là người sẽ không muốn các thành viên câu lạc bộ ở lại Thủ đô.

‘Hết thật rồi.’

Nhưng ngay khi xác nhận vẻ mặt của Thị trưởng, tôi đã linh cảm được kết cục của mình. Lão bộc trung thành cả đời làm tay chân cho Hoàng thất ấy dù có tỏ ra bối rối trước ý kiến của Hoàng Thái tử, nhưng xem ra không hề có ý định phản đối.

Thôi thì, khả năng Thị trưởng phải vất vả cũng không cao. Chỉ ồn ào vào ngày đầu họ đặt chân đến Thủ đô thôi, còn người phải chịu trách nhiệm cho các thành viên ở cự ly gần nhất chính là tôi. Chỉ cần tôi chịu đựng được thì Thị trưởng sẽ chẳng gặp phiền toái gì.

“Đúng vậy. Chẳng có ai thân thiết với các quý khách hơn Trưởng phòng Thanh tra cả.”

Khi sự đồng thuận, hay đúng hơn là sự ủng hộ dưới lớp vỏ im lặng của các bộ trưởng đổ dồn về, Hoàng Thái tử khẽ mỉm cười rồi quay sang nhìn tôi.

“Cậu đừng suy nghĩ phức tạp quá. Cứ coi như làm những việc vốn làm ở Học viện tại Thủ đô là được.”

Đồ chó má, không phải việc của mình nên nói nghe nhẹ nhàng ghê.

Răng tôi nghiến ken két nhưng đành bất lực. Không chỉ Hoàng Thái tử, mà cả các bộ trưởng khác dường như cũng không có ý kiến gì khác với quyết định này. Đối với họ, quá trình nghênh đón mới quan trọng, còn sau đó các thành viên câu lạc bộ ở đâu thì chẳng phải là vấn đề.

Trái lại, tình hình hiện giờ đang là ‘Cậu là cố vấn thì phải chịu trách nhiệm cho các thành viên đi du lịch chứ còn gì nữa?’, nên nếu tôi mà lên cơn phản kháng thì rõ ràng họ sẽ nắm tay nhau lại rồi dần tôi ra bã.

“Dù vậy, nếu Trưởng phòng Thanh tra thiếu thốn trong việc tiếp đãi các quý khách thì cũng không được. Bộ trưởng Bộ Tài chính, hãy hỗ trợ cho thật đầy đủ vào.”

“Vâng, thưa Điện hạ.”

May mà các khoản hỗ trợ khác có vẻ được đảm bảo.

Dù sao thì cũng may. Phải nghĩ như vậy thì trong lòng mới dịu đi được phần nào.

Cuộc họp kết thúc một cách suôn sẻ, ngoại trừ những giọt nước mắt của một Trưởng phòng. Vốn dĩ mọi người chỉ đau đầu vì tình huống đặc biệt là chuyến du lịch đến Thủ đô của các Hoàng tộc, chứ nghi lễ thì chẳng có gì khó khăn. Đế Quốc, trung tâm của lục địa, mà không thể lo liệu nổi một nghi lễ đón tiếp cho ra hồn thì mới là chuyện lạ.

Cứ như vậy, trong phòng họp lớn chỉ còn lại tôi và Hoàng Thái tử sau khi các bộ trưởng và Thị trưởng đã lui ra.

“Có Trưởng phòng Thanh tra đây, ta thấy vững tâm biết bao.”

“Lời của ngài khiến thần vô cùng cảm kích.”

Chỉ còn lại hai chúng tôi trơ trọi. Vốn dĩ tôi định rời đi ngay sau khi cuộc họp kết thúc mà chẳng thèm ngoảnh lại, nhưng tên khốn này lại giữ tôi lại bảo có chuyện muốn nói riêng.

“Ta lo rằng mình đã nói ra những lời không cần thiết, làm phiền đến Trưởng phòng Thanh tra vốn đã bận rộn.”

= Này, dỗi đấy à?

“Tuân theo mệnh lệnh của Điện hạ chẳng phải là đạo lý của kẻ bề tôi hay sao.”

= Biết rồi thì câm miệng lại đi.

Đã nhét một cục tức tươi roi rói vào miệng tôi rồi mà còn nói những lời như vậy, khác nào đang trêu ngươi. Bị Hoàng Thái tử trêu ngươi thế này, tôi biết đi đâu mà than thở đây. Dù tôi đúng là cố vấn câu lạc bộ, nhưng bắt tôi phải hiến tế cả dinh thự của mình thì quá đáng lắm rồi còn gì.

Khi ngài ấy nói rằng ở lại Thủ đô sẽ tốt hơn Học viện, tôi đã đinh ninh là sẽ được sắp xếp phòng trong Hoàng cung. Ngay từ đầu, chẳng phải đến cả vị Bộ trưởng Bộ Nội vụ lão luyện kia cũng nghĩ đến Hoàng cung hay sao? Rốt cuộc nếu đã định ghép tôi với họ thì gọi đến Thủ đô làm cái gì cơ chứ.

“Trưởng phòng Thanh tra vừa bận rộn với công việc của Phòng Thanh tra, lại không được nghỉ ngơi cả khi ở dinh thự, thật đáng tiếc.”

Thắc mắc đó đã được giải đáp ngay khi nghe lời của Hoàng Thái tử. Là vì nếu tôi ở Học viện thì không thể đến Phòng Thanh tra làm việc, nên ngài ấy mới lôi tôi về Thủ đô. Ngay từ đầu, mục đích không phải là các thành viên câu lạc bộ, mà là tôi. Khốn kiếp, ngươi có phải là người không vậy. Mà con trai của Hoàng đế thì chắc cũng không phải người rồi.

“Dù vậy, ta sẽ cố gắng để giảm bớt gánh nặng cho cậu, vậy nên đừng quá lo lắng.”

Trong lúc tôi đang âm thầm suy tính cách nào để chửi xoáy Hoàng Thái tử, ngài ấy bâng quơ nói ra một câu đầy hy vọng. Có vẻ như dưới con mắt của chút lương tâm còn sót lại, chính Hoàng Thái tử cũng cảm thấy chuyện lần này có hơi quá đáng.

“Vừa hay Bộ Đặc vụ đang dư người thì phải. Chắc là thừa sức để giúp đỡ Trưởng phòng Thanh tra đấy.”

“Thần xin cảm tạ sự quan tâm quá đỗi này.”

Nghe những lời của Hoàng Thái tử thẳng thắn đảm bảo sự hỗ trợ từ Bộ Đặc vụ, đầu óc tôi nhanh chóng vận hành. Tôi đã thấy lạ khi Bộ trưởng Bộ Đặc vụ giữ im lặng suốt cuộc họp, thì ra đã có sự thống nhất ngầm với Hoàng Thái tử từ trước. Có vẻ như họ đã quyết định cử lực lượng của Bộ Đặc vụ hỗ trợ tôi từ trước cả khi cuộc họp bắt đầu.

Việc tôi đến Học viện một mình là do thỏa thuận với ba vương quốc, nhưng Thủ đô thì không phải là Học viện. Lực lượng của Đế Quốc đi lại trong Thủ đô là chuyện đương nhiên. Và việc lực lượng đó thường xuyên xuất hiện quanh dinh thự của tôi cũng sẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Đây là một sự hỗ trợ không tồi. Có nhiều tai mắt và tay chân để can thiệp khi cần vẫn tốt hơn là một mình trông chừng đám nhóc đó.

“Hơn nữa, nếu nhân vật chính là Trưởng phòng Thanh tra đây lại thường xuyên vắng mặt thì chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?”

“Ngài nói chí phải.”

Tôi gật đầu lia lịa trước lời của Hoàng Thái tử. Thậm chí tôi còn nhận được sự cho phép không cần phải đến Phòng Thanh tra mỗi ngày. Ý ngài ấy là thay vì ngày nào cũng đến rồi bị giữ chân ở Phòng Thanh tra đến tối muộn, thì bình thường cứ ở dinh thự, lúc nào thích hợp thì ghé qua cho có mặt là được.

Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc phê duyệt công văn từ xa khi ở Học viện rồi. Nếu có thể đi làm từ Thủ đô thì đúng là không cần thiết phải đến mỗi ngày. Dù cho có đi làm không đều đặn thì vẫn hiệu quả hơn nhiều so với làm việc từ xa.

Nhưng mà, sao nhỉ, điều kiện nghe có vẻ ổn áp phết. Có hỗ trợ vật chất từ Bộ Tài chính, có hỗ trợ nhân lực từ Bộ Đặc vụ, lại không cần phải ngày nào cũng đến Phòng Thanh tra. So với cái giá phải trả là một cái dinh thự thì đây là một thỏa thuận tốt đến kinh ngạc.

‘Sao lại ổn thế nhỉ?’

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Hoàng Thái tử khẽ bật cười.

“Chẳng phải đây là việc nghênh đón quý khách thay mặt cho cả Đế Quốc hay sao.”

Nói cách khác, đây là việc liên quan đến uy tín của Đế Quốc nên ngài ấy sẽ quan tâm đặc biệt. Nói xong câu cuối cùng đó, Hoàng Thái tử liền rời đi trước.

“Đây là do Điện hạ ban cho.”

Và rồi thư ký của Hoàng Thái tử lại gần, đưa cho tôi một cái túi. Mở ra, tôi thấy mười đồng tiền vàng lấp lánh. Gấp đúng hai lần số tiền mà sòng bạc của Voyaare đã nộp.

Quả nhiên Hoàng Thái tử Điện hạ là một người không làm ngơ trước sự vất vả của bề tôi mà luôn ấm áp bao bọc. Thực sự là một bậc Thánh quân trong tương lai. Thật ra từ lâu tôi đã luôn tin tưởng vào Hoàng Thái tử rồi.

‘Đồ chó.’

Vì sự hỗ trợ coi như cũng ổn thỏa, nên lần này tạm cho qua.

***

Kết thúc cuộc họp đột xuất, ta trở về phòng làm việc.

‘Phiền phức thật.’

Ta ngồi xuống ghế, xoa bóp phần gáy mỏi nhừ. Phụ hoàng ngày một già yếu khiến công việc ta phải xử lý ngày càng nhiều, thế mà đột nhiên lại nghe tin có Hoàng tộc đến Thủ đô, thật không hiểu nổi.

Nếu theo ý mình, ta muốn chặn cửa hoặc làm lơ luôn cho xong, nhưng đây lại là vấn đề liên quan đến uy tín của Đế Quốc. Bị Nghịch Thiên Giả giày vò suốt hai năm trời, Đế Quốc đã vô hình trung phải nhận lấy những ánh mắt nghi ngờ và thách thức từ các quốc gia trên khắp lục địa.

Mãi mới dẹp bỏ được phần lớn những ánh nhìn khó chịu đó, bây giờ lại nghênh đón Hoàng tộc nước khác một cách sơ sài dù chỉ là chuyến thăm không chính thức ư? Những ánh mắt khó chịu kia có thể sẽ lại ngóc đầu dậy. Một việc phiền toái hết chỗ nói.

‘Xem ra không cần phải để tâm đến Ainter nữa.’

Dù vậy, qua chuyện này ta cũng đã chắc chắn được một điều. Ainter không có tham vọng với ngai vàng. Nếu có, chuyện này đã không xảy ra.

Thân thiết với Hoàng tử ngoại quốc và Thánh Nhân tương lai thì đã sao chứ? Sự ủng hộ của Phụ hoàng và các quý tộc đều thuộc về ta. Vậy thì đáng lẽ nó phải cúi mình chờ thời cơ, chứ sao lại ngang nhiên phô trương mối quan hệ và kéo về Thủ đô như thế này? Chết ngay tức khắc cũng không có gì để nói.

‘Nó không phải là kẻ không tính toán được đến thế.’

Ainter là một đứa có đầu óc và nhạy bén. Nếu nó có suy nghĩ khác, nó sẽ không bao giờ về Thủ đô. Mà kể cả có đi chăng nữa, nhìn tình hình hiện tại thì nó cũng chẳng thể là mối đe dọa. Vì đã chứng minh được rằng Ainter không thể kiểm soát nổi các Hoàng tử kia.

Chuyến thăm của các Hoàng tộc, dù là một sự kiện có chút khó chịu và phiền phức, nhưng cũng là cơ hội để xác nhận lại lòng dạ của Ainter, nên cũng không hẳn là chuyện tồi tệ. Dù sao thì ta cũng chỉ cần ló mặt ra bắt tay một lúc là xong.

‘Chỉ có Trưởng phòng Thanh tra là khổ thôi.’

Nghĩ đến vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Trưởng phòng Thanh tra, ta bất giác bật cười. Tiếc cho cậu ta, nhưng biết làm sao được, đó là phương án tối ưu nhất rồi. Nếu có cách nào khác, ta đã cân nhắc thêm, nhưng đằng này lại chẳng có.

Hơn nữa, mỗi khi giao việc gì, dù miệng thì cằn nhằn nhưng cậu ta vẫn cặm cụi làm và luôn mang lại kết quả trên mức trung bình. Sao có thể không tin tưởng cho được. Thêm vào đó, chỉ cần hỗ trợ và bôi trơn một chút là cậu ta sẽ ngay lập tức thay đổi thái độ và hành động.

‘Không tận dụng mới là lạ.’

Một thuộc hạ tài năng, cần mẫn và không thù dai. Thậm chí còn trẻ tuổi. Bất cứ ai ở vị trí của ta cũng sẽ còn lợi dụng cậu ta nhiều hơn, chứ không bao giờ ít đi.

Ít nhất so với Dorgos, cái tên khốn đang ở dưới địa ngục kia, thì ta vẫn còn nhân cách chán.