Người hầu trong dinh thự tất bật ngược xuôi. Để sắp xếp chỗ cho hàng chục cỗ xe ngựa và khuân vác hành lý, họ phải luôn tay luôn chân. Ai trông thấy cảnh tượng này hẳn sẽ lầm tưởng chủ nhân dinh thự đã thay đổi và có người mới đang dọn đến.
Nhiệm vụ hướng dẫn các thành viên lần lượt xuống xe do quản gia phụ trách. Trong thâm tâm, tôi chỉ muốn quẳng đám người chẳng khác gì những kiện hành lý này cho người hầu lo liệu, nhưng người có địa vị cao nhất trong dinh thự phải đích thân dẫn lối thì mới tránh được lời ra tiếng vào.
Thật ra, theo kinh nghiệm của tôi, bộ ba hết thuốc chữa kia tuy có hơi thiếu chu đáo với kẻ dưới nhưng lại không quá bận tâm đến sự khác biệt về địa vị. Có lẽ vì trong mắt họ, dù là quý tộc hay thường dân thì cũng đều là tầng lớp hạ đẳng mà thôi.
“Dinh thự lộng lẫy thật.”
“Ở ngay thủ đô mà quy mô thế này thì không phải dạng vừa.”
Tôi nghe loáng thoáng tiếng xì xào của các thành viên câu lạc bộ đang theo sau quản gia. Phải công nhận dinh thự này thuộc hàng xa xỉ. Dù là Trưởng phòng Thanh tra, việc một người con nhà quý tộc chưa có tước vị sử dụng nơi này cũng là quá phô trương.
Nhưng biết làm sao được. Tôi cũng chỉ đang dùng món đồ mà Hoàng Thái tử đột nhiên ném cho và bảo ‘Ta nhặt được giữa đường đấy’. Ban đầu tôi đã định từ chối, nhưng vì đây từng là dinh thự của Hầu tước Asilon nên đành nhận lấy với lòng biết ơn. Dùng nó để chọc tức hắn thì không còn gì hợp hơn, kiểu như ‘Dinh thự nhà ngươi ta đang dùng tốt lắm đây này.’
Nhờ thế mà Ainter, vốn đã trầm lặng, nay lại càng im ắng hơn. Dù bên ngoại là gia đình mà cậu đã dứt khoát cắt đứt quan hệ để tồn tại, cũng đã lâu không còn qua lại, nhưng chắc hẳn tâm trạng cậu vẫn vô cùng phức tạp.
‘Xin lỗi em nhé.’
Thủ phạm gây ra tình huống này là Hoàng Thái tử chứ không phải tôi, vậy nên cậu cứ trút giận lên đầu hắn đi. Cứ mỗi khi có chuyện, nếu cậu chửi rủa Hoàng Thái tử thì xác suất đoán đúng thủ phạm phải đến một nửa.
“Hóa ra anh không về lãnh địa là có lý do cả.”
“Ha ha, có một nơi thế này ngay trước mắt thì cần gì phải đi đâu xa xôi nữa?”
Giọng Erich lẩm bẩm như đã chấp nhận lọt vào tai tôi. Thằng bé này hẳn đã hiểu lầm rằng lý do tôi nói đã lâu không về dinh thự là vì bận việc ở Học viện. Kỳ thực là tôi cũng hiếm khi ghé qua chính nơi này.
Một dinh thự chỉ dùng để ngủ. Mà ngay cả vậy, số lần tôi ngủ trên chiếc giường xếp trong góc văn phòng của Phòng Thanh tra còn nhiều hơn. Ấy vậy mà nỗi khổ tâm này của người anh lại bị em trai quy thành lối sống xa hoa, chìm đắm trong dinh thự lộng lẫy chỉ trong nháy mắt.
Đợi Erich tốt nghiệp, tôi phải viết cho nó một lá thư giới thiệu mới được. Phải tự mình trải nghiệm cuộc sống công chức thì mới thấu hiểu cho người khác được chứ. Gia chủ lo lập pháp, tôi lo hành pháp, vậy thì ném Erich sang tư pháp là trọn vẹn rồi.
‘Tam quyền phân lập phiên bản nhà Krasius.’
Lồng ngực tôi bỗng trào dâng một cảm giác hùng tráng.
Lần đầu nghe tin dinh thự của mình sắp biến thành nhà trọ, tôi đã thấy vô cùng mờ mịt, nhưng khi thực sự đặt chân đến nơi, tâm trạng lại bình yên đến lạ. Thì cũng phải, dinh thự vốn đang yên ổn đâu thể nào tự dưng bị chẻ làm đôi hay nổ tung chỉ vì Hoàng tộc đột nhiên ghé thăm.
Chỉ là có chút tiếc nuối khi không gian vốn dĩ là nơi nương náu tâm hồn nay cũng đã bị công việc xâm chiếm, nhưng chỉ cần dằn cảm xúc đó xuống thì mọi chuyện cũng coi như ổn. Phải rồi, cũng chẳng khác gì lúc tôi ở Học viện.
Ngược lại, bây giờ còn có quản gia và người hầu nên thân thể còn thảnh thơi hơn. Vì vậy có thể nói tình hình hiện tại còn tốt hơn ở Học viện.
“Em nghe nói quảng trường ở thủ đô đẹp lắm.”
“Nơi đó được trang hoàng khá đẹp.”
Mọi chuyện vẫn tốt đẹp cho đến khi Rutis đại diện cả nhóm đến tìm tôi. Lúc nãy chúng còn im lặng vì bận dỡ hành lý, vậy mà giờ đã định đi chơi ngay trong ngày đầu tiên. Các em không thấy mệt sau chuyến đi dài trên xe ngựa sao?
“Chắc hẳn các em đã mệt mỏi sau chuyến đi, sao hôm nay không nghỉ ngơi một chút? Thời gian còn nhiều mà.”
“Nếu chỉ ở trong dinh thự thì lãng phí kỳ nghỉ quá phải không anh? Phải tranh thủ lúc rảnh rỗi đi đây đi đó nhiều một chút chứ.”
Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, không biết chúng định đi chơi đến mức nào nữa. Có vẻ chúng thực sự định lấp đầy toàn bộ kỳ nghỉ bằng những chuyến du ngoạn.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã hình dung ra cảnh mình mỗi ngày đều phải gọi điện cho thị trưởng của các thành phố du lịch nổi tiếng và lặp đi lặp lại câu ‘Hôm nay Hoàng tộc sẽ ghé thăm.’ Trong mắt các vị thị trưởng, đó chẳng khác nào lời phán quyết của tử thần.
‘Thế nào mình cũng bị giới xã giao đàm tiếu một phen đây.’
Những lời đồn đại kiểu như Trưởng phòng Thanh tra không dùng quyền lực để đàn áp người khác mà bắt đầu dùng các mối quan hệ để ra oai có thể sẽ lan truyền khắp nơi. Chắc họ cũng chẳng buồn nghĩ rằng chính tôi mới là người khổ sở nhất vì những mối quan hệ đó. Vốn dĩ khi người ta đã muốn nói xấu ai, họ chỉ đơn giản là nói vì muốn thế mà thôi.
“Các em có định dùng bữa rồi mới đi không?”
“À, chúng em định ra ngoài ăn.”
“Được rồi. Lát nữa chúng ta sẽ cùng đi.”
“Ha ha, chúng em sẽ đợi.”
Dù phiền phức nhưng tôi vẫn đồng ý và tiễn Rutis đi. Bọn họ đến đây với danh nghĩa du lịch, tôi chẳng thể nào ngăn cản khi họ muốn tham quan. Hơn nữa, quảng trường là nơi đông người và họ còn định dùng bữa tại một nhà hàng ở thủ đô, nên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị.
Khổ nỗi, những quán ăn ngon ở thủ đô thì chính tôi cũng không rành. Lại không thể tùy tiện đưa Hoàng tộc vào một nơi nào đó, còn nếu hỏi quản gia, e là ông ấy sẽ mang ra một danh sách hàng chục cái tên cho mỗi loại.
Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, trong đầu tôi chỉ nảy ra một người duy nhất, nên đành liên lạc qua cầu giao tiếp.
—Trưởng phòng? Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?
“Anh có biết nhà hàng nào ổn gần quảng trường không?”
Vị Trưởng khoa 2 gãi mái tóc vàng của mình trước câu hỏi đột ngột. Dù vậy, với một kẻ thạo tin và rành rẽ mọi ngóc ngách ở thủ đô hơn bất cứ ai như anh ta, chắc chắn sẽ nhanh chóng kể ra được một địa điểm tốt.
—Ở phía tây nam quảng trường có một tòa nhà 3 tầng mái đỏ, chỗ đó ổn lắm.
Quả nhiên, anh ta đã không phụ lòng tin của tôi.
“Còn chỗ nào khác không?”
—Phía đông cũng có một nơi... Mà có chuyện gì vậy, anh định điều tra thuế các quán ăn nổi tiếng à? Nếu lục soát chắc cũng ra được kha khá đấy.
“Tôi định đến đó.”
—Ồ, anh đến thủ đô sao?
Trưởng khoa 2 nói với giọng điệu thực sự không biết gì, chứ không phải giả vờ. Cái tên này, đường đường là người xử lý thông tin mà sao lại chậm chạp với tin tức của cấp trên mình như vậy?
“Tôi đến rồi. Cùng với câu lạc bộ làm bánh.”
—À.
Nghe vậy, vẻ mặt của Trưởng khoa 2 cứng lại một cách gượng gạo. Dường như có điều gì đó khiến anh ta bận tâm.
—Chà, vậy ra là thật.
“Sao thế?”
—Tôi nghe Trưởng khoa 1 nói là anh sẽ lên, và còn đi cùng với các vị Hoàng tộc nữa.
“Anh nghe đúng rồi đấy.”
—Nếu chỉ nói đến đó thì tôi cũng mặc kệ, nhưng còn bảo là họ sẽ ở cùng anh tại dinh thự suốt kỳ nghỉ? Tôi đã đấm cho cô ấy một phát vì nói nhảm đấy.
Lâu lắm rồi tôi mới đồng cảm sâu sắc với Trưởng khoa 2 đến vậy. Ngay cả dưới góc nhìn của Phòng Thanh tra, tình huống này cũng không khác gì chuyện hoang đường. Nhưng Hoàng Thái tử đã biến nó thành sự thật. Người sắp trở thành Hoàng đế đúng là có khác.
—Nếu tôi biết đó là thật thì đã không làm vậy.
“Cô ấy không phải sẽ dỗi rất lâu nếu anh không tin lời cô ấy nói sao?”
—Tôi cũng bị đấm vào chấn thủy nên chúng tôi huề nhau rồi.
Lũ khốn này phải biết ơn vì còn được ở Phòng Thanh tra. Cấp Trưởng khoa mà đánh nhau thì có bị tống vào nhà giam cũng không có gì lạ. Nếu ở một bộ phận bình thường nào đó, chắc họ đã bị bắt giam từ lâu rồi.
Dù sao thì tôi cũng đã ghi vội danh sách mà Trưởng khoa 2 đọc làu làu vào sổ tay. Anh ta còn chu đáo cho tôi biết thêm về các quán cà phê và nhà hát, nói rằng chỉ có nhà hàng thôi thì không đủ.
‘Tên khốn kiếp.’
Tôi thấy gai mắt khi nghĩ trong lúc mình ngủ vật vờ ở văn phòng thì tên này lại đang bay nhảy hẹn hò khắp thủ đô, nhưng bây giờ mình là người có việc cần nhờ nên đành phải nhịn.
Thay vào đó, tôi chỉ âm thầm xếp lại lịch trực ban trong đầu.
—Tôi sẽ báo cáo với Phó phòng là anh đã đến.
“Được rồi, vất vả cho anh rồi.”
Tôi ngắt liên lạc với Trưởng khoa 2 và lần này gọi cho Villar. Phải cử người đến những nơi Trưởng khoa 2 chỉ trước để giữ chỗ, chứ nếu để lực lượng hộ vệ hùng hổ đi theo thì ngược lại chỉ gây vướng víu và thu hút sự chú ý.
‘Cử khoảng ba bốn người đi là đủ.’
Tôi nhìn vào quả cầu liên lạc đang phát tín hiệu rồi khẽ thở dài. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn thấy phiền chết đi được. Lẽ ra ở cấp bậc của mình, tôi phải là người được nhận nghi lễ chứ không phải là người đi chăm lo cho kẻ khác.
Nhắc đến nghi lễ lại nghĩ tới Hoàng Thái tử, tôi lại thấy bực mình. Sao cái tên này cứ luẩn quẩn trong đầu mình mãi không chịu biến đi thế nhỉ?
‘Làm luôn cho nhanh đi, lại còn bày vẽ dời sang buổi chiều.’
Lẽ ra ngay khi câu lạc bộ làm bánh vừa vào thủ đô, Hoàng Thái tử phải đến nghênh đón các vị Hoàng tộc. Nhưng hắn lại viện cớ rằng nếu tổ chức nghi lễ ngay khi khách quý vừa đi đường xa tới sẽ khiến họ mệt mỏi, nên đã dời toàn bộ lịch trình sang buổi chiều.
Phải chi tổ chức nghi lễ ngay bây giờ thì đã không có chuyện đòi đi quảng trường. Sau khi nghi lễ kết thúc, tôi đã có thể viện cớ đám đông quá lớn để cho qua chuyện hôm nay.
—Thưa Thanh tra?
“À, ông Villar.”
Nhưng biết làm sao đây. Cấp trên bảo sao thì phải nghe vậy. Tôi nào có bao giờ được làm theo ý mình đâu.
“Tôi sắp đến quảng trường─”
May mà có người cùng mình xoay xở.
Vốn dĩ những địa điểm du lịch do người bản địa sành sỏi giới thiệu luôn tuyệt vời hơn những nơi ai cũng biết. Và Trưởng khoa 2 chính là một chuyên gia lê la ở thủ đô.
“Hóa ra ở thủ đô cũng có những nơi như thế này.”
Ngay cả Ainter cũng phải thốt lên như vậy.
“Nhờ có Cố vấn mà chúng em đã có một khoảng thời gian thật ý nghĩa. Làm sao anh biết được những nơi này vậy?”
“Anh có một người quen rất giỏi ăn chơi. Chỉ cần hỏi một tiếng là anh ta tuôn ra hết.”
“Em rất muốn được gặp mặt trực tiếp người đó.”
Rater cũng khẽ gật đầu đồng tình với tiếng cười của Rutis. May mắn thay, lịch trình này dường như đã làm hài lòng các vị tai to mặt lớn.
Nhưng mà muốn gặp trực tiếp sao, nếu xét ở điểm cứ mở miệng ra là khiến người khác muốn đấm vào yết hầu thì hai người cũng có nét tương đồng đấy. Biết đâu gặp nhau lại hợp cạ không chừng.
“Một người quen giỏi ăn chơi à, em cũng tò mò ghê.”
Marghetta cũng mỉm cười và khẽ lên tiếng.
Chà, tôi thấy hơi e ngại khi để Marghetta gặp một người như Trưởng khoa 2, có lẽ cô ấy sẽ bị sốc văn hóa mất. Nếu có thể, tôi muốn họ vĩnh viễn không bao giờ gặp nhau.
“Nếu có cơ hội, các em sẽ được gặp thôi.”
“Hi hi, em sẽ mong chờ.”
Cứ thế, chuyến tham quan quảng trường trọn gói do Trưởng khoa 2 tuyển chọn đã kết thúc trong sự hưởng ứng nồng nhiệt.
Khi trở về dinh thự, một nhân vật bất ngờ đã đập vào mắt tôi.
‘Đây lại là chuyện gì nữa đây.’
Rõ ràng Hoàng Thái tử đã nói rằng Bộ Đặc vụ đang rảnh rỗi. Trong Bộ Đặc vụ, người có duyên nợ sâu đậm với tôi chỉ có đám trẻ đó, nên tôi đã nghĩ lần này Mặc Quang Đội sẽ đến. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng sẽ gặp họ theo cách này.
Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng, người đang cắt tỉa cành cây trong vườn dường như đã cảm nhận được sự hiện diện của tôi và quay lại. Một sự kết hợp kỳ quặc giữa mũ rơm và trang phục hầu gái. Không, phải hỏi là tại sao cô lại đi cắt tỉa cành cây mới đúng chứ.
“Chủ nhân.”
Người phụ nữ cởi mũ, cúi đầu chào.
“Thật vinh hạnh khi được gặp lại ngài.”
“…À, ừ.”
Trưởng khoa 4 đã đến.