Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 94 - Công chức làm gì có kỳ nghỉ (1)

Vị Hoàng Thái tử Điện hạ, mặt trời tương lai của Đế Quốc, người cao quý khôn cùng, đã đích thân lên tiếng khiển trách đám Vương tộc ngu muội đó. Nhưng nói thật, việc ngài ấy nói hộ những lời tôi không tiện thốt ra chỉ khiến tôi cảm kích chứ chẳng thể xoay chuyển cục diện một cách thần kỳ.

Hoàng Thái tử đã đích thân nghênh đón và đọc diễn văn chào mừng, nên nếu ngay ngày hôm sau họ lập tức cuốn gói ra về thì cũng thật kỳ cục. Vả lại, nếu lũ người của Tam Quốc đó mà não bộ vẫn còn hoạt động bình thường sau khi bị Hoàng Thái tử châm chọc, thì ngay từ đầu chúng đã chẳng mò đến Đế đô rồi.

Bọn chúng là một dạng người mới, có khả năng tạm thời vứt bỏ cả trí tuệ, sự tinh tế lẫn lương tâm mỗi khi có chuyện dính dáng đến Louise. Lời châm chọc của Hoàng Thái tử ư? Cứ nghe tai này rồi lọt tai kia là xong. Vì Đế Quốc đã tỏ ra rộng lượng và thong dong khi tiếp nhận đám Vương tộc, nên Hoàng Thái tử cũng không thể đột ngột hạ lệnh trục xuất được.

‘Lũ khốn kiếp.’

Dù phiền phức đến đâu, tầng lớp thống trị như Hoàng tộc hay Vương tộc vẫn có những quy tắc ngầm để chiếu cố lẫn nhau.

Nếu Vương tộc của một nước đối xử tệ bạc với Vương tộc nước khác, khiến cho quý tộc trong nước nảy sinh suy nghĩ “Vương tộc cũng chẳng có gì to tát”, thì đó sẽ là một dấu hiệu nguy hiểm cho nền thống trị. Ngay lúc đó, họ có thể xem thường Vương tộc ngoại quốc, nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng làn sóng đó sẽ không lan sang chính quốc.

Thế nên đám người từ ba Vương Quốc đó mới đang nhởn nhơ tận hưởng kỳ nghỉ hè ở Đế Quốc. Lũ chết tiệt thật, cái phận làm bá chủ đúng là khổ mà.

“Chủ nhân, ngài không được cử động đâu.”

“À, được rồi.”

Tôi khẽ thở dài, một giọng nói non nớt liền vang lên từ phía sau. Khi tôi vừa duỗi thẳng lại cái cổ đang hơi cúi xuống, tôi cảm nhận được một bàn tay đang chăm chút cho mái tóc của mình.

Mà thôi, để vậy cũng được, nhưng sao con bé cứ mân mê mãi thế nhỉ. Dù gì thì lát nữa cũng phải vật lộn với mấy vị Trưởng khoa, tóc tai thế nào mà chẳng rối bù lên.

“Làm qua loa cũng được rồi.”

“Không được đâu ạ. Nếu tóc của chủ nhân mà không gọn gàng là em sẽ bị mắng đó.”

‘Tôi thấy ổn mà.’

Nhưng xét trên lập trường của con bé, chắc hẳn vị quản gia hay những người hầu đi trước sẽ đáng sợ hơn ông chủ thỉnh thoảng mới ghé về nhà nhiều.

Vả lại, cũng thật áy náy khi đuổi một đứa trẻ đang cằn nhằn nhưng vẫn hết lòng chăm chút cho mình. Thôi đành chịu vậy, dù sao vẫn còn thời gian trước giờ đi làm.

“Chủ nhân thường ngày không chăm sóc tóc phải không ạ?”

“Tóc cũng cần phải chăm sóc à?”

“Xem ra tôi đã hỏi một câu thừa thãi rồi.”

Có lẽ câu trả lời của tôi đủ hài hước trong giới hạn của con bé nên nó chỉ khúc khích cười. Trẻ con đúng là dễ cười vì mấy chuyện không đâu.

Tôi lơ đãng nhìn vào tấm gương trước mặt, rồi mái tóc nâu của cô hầu gái đang sửa soạn cho mình lọt vào tầm mắt. Trong số các hầu gái nhỏ tuổi, chỉ có Yuris và Sophia là có mái tóc nâu, mà hai đứa lại thường đi chung với nhau. Vậy đứa này là Sophia chăng?

“Sophia.”

“À, Sophia đang được quản gia giao việc khác rồi ạ.”

Ra là Yuris. Xin lỗi nhé, hai đứa giống nhau quá nên tôi nhầm.

May mà con bé nghĩ tôi đang tìm Sophia chứ không phải gọi nhầm tên nó, nên mọi chuyện đã trôi qua êm đẹp. Suýt chút nữa là tôi đã trở thành một tên chủ nhân ác độc ra lệnh ‘từ hôm nay tên của ngươi là Sophia’ rồi.

“Mà chủ nhân ơi, cái kia là gì vậy ạ?”

“Cái kia?”

Trong lúc tôi đang im lặng vì ngượng, Yuris đã chủ động bắt chuyện. Tôi liếc mắt theo hướng nhìn của con bé, thấy một chậu cây. À, ra là nó.

“Cây sơn tra. Tôi được tặng đấy.”

Nếu cứ để nó ở phòng câu lạc bộ suốt kỳ nghỉ, tôi sợ rằng oan hồn của cây sơn tra khô héo sẽ ám lấy mình nên đã mang nó về. Nghĩ đến cảnh Irina mỗi lần đến phòng câu lạc bộ đều nhìn chằm chằm vào chậu cây, tôi không nỡ lòng nào bỏ mặc nó.

Nghe thấy hai từ “quà tặng”, Yuris nhìn cây sơn tra một lúc rồi mỉm cười tủm tỉm.

“Đẹp quá. Ngài nhận được từ ai vậy ạ?”

“Cô gái tóc vàng trong số những người đi cùng tôi.”

“À, vị đó.”

Yuris lẩm bẩm như đã hiểu ra, chẳng mấy chốc đã sửa soạn xong tóc tai và lùi lại phía sau. Vẻ mặt con bé đầy tự hào, liên tục gật gù, trông như thể vừa tạo ra một kiệt tác để đời theo tiêu chuẩn của mình.

“Giờ ngài đứng dậy được rồi!”

“Ừ, cảm ơn em.”

Tôi vỗ nhẹ vào vai Yuris vài cái để tỏ ý khen ngợi, con bé liền nhăn mặt nhìn tôi. Phải đến khi tôi cẩn thận đưa tay lên xoa đầu, nó mới giãn cơ mặt ra và cười toe toét.

Những người hầu khác thường tỏ ra cứng nhắc trước mặt tôi, nhưng con bé này và Sophia có lẽ vì còn nhỏ nên vô cùng trong sáng. Lần đầu gặp, chúng còn tỏ rõ ác ý, vậy mà giờ đã trưởng thành hơn rồi. Cứ giữ mãi sự trong sáng này nhé.

Cứ thế tôi xoa đầu con bé một lúc lâu mới có thể rút tay về. Mỗi khi định bỏ tay ra, nó lại nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, làm sao mà lờ đi được.

“À, chủ nhân.”

“Giờ tôi phải đi thật rồi.”

“Không phải chuyện đó đâu ạ, có việc này em muốn nói cho ngài biết.”

Vì câu nói bất ngờ đó, tôi đang đứng ngay trước cửa lại phải quay lại nhìn Yuris. Làm gì có chuyện riêng tư gì mà con bé phải nói với mình chứ. Nếu có việc gì, quản gia đã trực tiếp báo cáo, chứ đâu cần phải thông qua người hầu.

Càng không đoán được chuyện gì, tôi lại càng thấy bất an. Lẽ nào lại có chuyện phiền toái nào đó xảy ra mà tôi không biết ư?

“Ngài có biết ý nghĩa của hoa sơn tra không?”

À, ra là không có gì to tát.

“Nó có nghĩa là sự khoan dung và tha thứ. Vì ngài được tặng nên em nghĩ ngài nên biết.”

“Cảm ơn em đã cho tôi biết.”

“Không có gì đâu.”

Tôi mỉm cười trước dáng vẻ cung kính cúi đầu tiễn tôi của Yuris. Khoan dung và tha thứ sao.

‘Đúng là một món quà nặng ký.’

Sự khoan dung và tha thứ từ kẻ suýt nữa đã hủy hoại gia tộc mình một cách oan uổng, tôi đã nhận được một món quà thật sự lớn lao. Ra đó là lý do Irina cứ dùng món quà này để bóng gió với mình.

Nếu Yuris không nói, có lẽ tôi đã không bao giờ biết được. Việc này phải tặng quà cho cả Yuris mới được. Con bé thích đồ ngọt, nếu nói trước với quản gia, ông ấy sẽ chuẩn bị thứ gì đó ngon lành, và nếu cho cả phần của Sophia lúc nào cũng kè kè bên cạnh thì con bé sẽ còn vui hơn nữa.

Mà tôi đúng là không thể ngờ tới ý nghĩa của loài hoa. Tên hoa còn chẳng biết thì nói gì đến ý nghĩa của nó chứ. Irina đã đánh giá tôi cao quá rồi.

***

Nghe tiếng chủ nhân mở cửa bước ra, tôi mới thẳng người dậy. Thì ra câu nói kỳ vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn là có ý nghĩa như vậy.

‘Cứ ngỡ là chị ấy.’

Ban đầu, tôi đã nghĩ người tặng cây sơn tra là chị Fenelia. Tuy bình thường thì chuyện đó là không thể, nhưng dạo này chị ấy cứ mặc đồ hầu gái và gọi chủ nhân là “chủ nhân” cơ mà. Thế nên tôi đã có chút hy vọng.

Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của riêng tôi. Phải rồi, sao có thể chứ. Chị Fenelia đó làm sao có thể thực hiện một nước cờ táo bạo như vậy được.

‘Đồ ngốc.’

Tình cảm mà chị ấy đã đơn phương ôm ấp suốt hai năm. Thực tế là tất cả mọi người xung quanh, trừ chủ nhân, đều đã nhận ra, nhưng chị ấy vẫn giữ nó như một bí mật của riêng mình. Chị ấy là một người chị thật hiên ngang và tuyệt vời, vậy mà sao trong chuyện này lại…

Ngược lại, vị tiểu thư quý tộc mới gặp chủ nhân chưa đầy nửa năm đã có những hành động rất tích cực. Trời ạ, bày tỏ tình cảm bằng ý nghĩa của loài hoa. Ít nhất so với ai đó đã tu luyện câm lặng suốt hai năm thì đây là một bước tiến đáng kinh ngạc.

‘Tình yêu duy nhất.’

Mặt tôi tự nhiên nóng bừng. Dù không nói thẳng ra, nhưng bày tỏ theo cách nào đi nữa thì đây vẫn là một lời vô cùng ngượng ngùng.

Vì thế, tôi đã định nói thật với chủ nhân. Vì tôi muốn cổ vũ một tình yêu dũng cảm như vậy. Chủ nhân chắc chắn sẽ không nhận ra lời tỏ tình tinh tế và e ấp này, và thực tế đúng là như vậy.

Nhưng cuối cùng, lý do tôi nói một ý nghĩa khác là vì đến phút cuối tôi vẫn canh cánh trong lòng về chị Fenelia.

‘Em xin lỗi.’

Tôi thầm gửi lời xin lỗi đến vị tiểu thư quý tộc có mái tóc vàng và đôi mắt xanh xinh đẹp. Em chỉ mong chị của em sẽ thành đôi với chủ nhân mà thôi.

Công nương nhà Valenti đã mê mệt chủ nhân rồi, nên việc chị ấy trở thành phu nhân cả là điều không thể. Dù cho chị ấy có gặp chủ nhân trước thì sự chênh lệch về thân phận vẫn quá lớn.

Giá như chủ nhân và chị ấy thành đôi trước cả Công nương, thì với tính cách của chủ nhân, ngài sẽ để chị ấy làm phu nhân cả, nhưng đằng này lại không phải. Vậy mà trong tình huống đó, lại có thêm một tiểu thư quý tộc khác xuất hiện? Chị ấy sẽ bị đẩy lùi đến đâu nữa đây.

‘Em thực sự xin lỗi.’

Vì vậy, bây giờ vẫn chưa được. Nếu chủ nhân tự mình nhận ra thì đành chịu, nhưng ít nhất tôi không thể tự mình tạo thêm đối thủ cạnh tranh. Chỉ cần chị ấy đơm hoa kết trái, thì sau đó có thêm đối thủ hay không, tôi cũng chẳng bận tâm nữa.

Cảm giác tội lỗi cứ lớn dần khiến lòng tôi không yên. Không, không phải. Đây không phải lỗi của tôi. Ai bảo lại tặng một loài hoa có quá nhiều ý nghĩa như thế làm gì? Nếu đó là loài hoa chỉ có ý nghĩa về tình yêu, tôi đã chẳng thể nói ra một ý nghĩa khác.

Tại tặng một loài hoa có nhiều ý nghĩa nên mới xảy ra chuyện này. Vả lại, chủ nhân cũng đâu có biết ý nghĩa của nó là gì trước khi tôi nói. Ừ, không phải lỗi của tôi. Ngược lại, là lỗi của chủ nhân.

Tôi cố gắng gạt bỏ cảm giác tội lỗi, lững thững đi dọc hành lang thì Sophia, người đang phụ giúp chú đầu bếp trong nhà bếp, mang ra một đống bánh kẹo.

“Chủ nhân cho chúng ta ăn này!”

Nghĩ lại thì, có lẽ chủ nhân chẳng có lỗi gì cả.

***

Hoàng Thái tử đã nói rằng tôi không cần phải đến Phòng Thanh tra mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng cũng nên ghé qua. Hôm qua bận rộn với việc tham quan quảng trường và lễ nghi nên không đi được, nhưng hôm nay phải giải quyết xong công việc tồn đọng rồi về. Cứ trì hoãn mãi lại nước đến chân mới nhảy.

“Chúc mừng kỳ nghỉ!”

‘Chết tiệt.’

Hay là mình quay về luôn nhỉ?

Vừa mở cửa phòng làm việc, tôi đã thấy Trưởng khoa 1 đang cầm một chiếc bánh kem. Chúc mừng kỳ nghỉ cái gì chứ. Chúng ta làm gì có kỳ nghỉ.

“Chúc mừng kỳ nghỉ ĐẦU TIÊN trong đời!”

Giọng của Trưởng khoa 2 nhấn mạnh một cách kỳ lạ vào một từ nhất định khiến tôi bật cười khan. Cú đánh liên hoàn của Trưởng khoa 1 và 2 khiến quyết tâm không trì hoãn công việc của tôi lung lay trong phút chốc.

Tôi liếc nhìn chiếc bánh kem, thấy sáu cây nến đang được cắm trên đó, và chỉ có một trong số chúng được thắp sáng. Gì đây. Lời chúc mừng vô căn cứ nên nến cũng vô căn cứ nốt à.

Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, Trưởng khoa 2 cười khùng khục rồi lên tiếng.

“Đây là kỳ nghỉ đầu tiên phải không? Sau này mỗi kỳ nghỉ chúng tôi sẽ thắp thêm một ngọn nến.”

Tên khốn này đang cà khịa mình theo kiểu này đấy à?

“Khi cả sáu ngọn nến đều được thắp sáng thì Trưởng phòng cũng tốt nghiệp luôn đấy!”

“Này, Trưởng phòng còn chưa nhập học nữa là.”

“À chết!”

Trong lúc tôi nắm chặt rồi lại xòe tay ra để trấn tĩnh bản thân, tôi thấy Trưởng khoa 3 đang thu mình trong góc, tránh ánh mắt của tôi. Có vẻ như ngay cả với một trong bộ ba điên rồ này, sự việc lần này cũng có chút quá đáng.

Phó phòng và Trưởng khoa 5 thì vốn dĩ đã không có mặt trong phòng làm việc. Chiến thuật nếu không ngăn cản được thì bỏ chạy luôn luôn hiệu quả.

“Trưởng khoa 3 ra ngoài đi.”

“V-vâng, cảm ơn anh...”

Sau khi Trưởng khoa 3 khúm núm rời đi, tôi giật lấy chiếc bánh kem từ tay Trưởng khoa 1.

Đó là ngày tôi nhận ra, lớp kem tươi của chiếc bánh trông giống mái tóc bạc của Trưởng khoa 1, còn phần bánh bông lan lại tương tự mái tóc vàng của Trưởng khoa 2.