Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 100 - Tín đồ mù quáng của dị giáo (4)

Dự án “Totem Chiến thuật Lâm thời: Tanian”, sau khi được cấp trên phê duyệt, đã đi đến cửa ải cuối cùng.

“Cậu phải đi một mình. Những người khác không được phép đi cùng.”

Cần có một lý do để chỉ riêng Tanian tách khỏi câu lạc bộ làm bánh và tiến vào rừng. Dù câu lạc bộ này vốn hay tổ chức các chuyến đi thực địa, nhưng lần này họ không thể hành động cùng nhau.

Tanian đã có thể tham gia nhờ hội tụ đủ bốn yếu tố: yêu cầu của bản thân, năng lực hữu dụng, tư cách người trong cuộc, và sự thúc đẩy quá trình rụng tóc của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, người đã chấp nhận đối mặt với sự phản đối từ Thánh Quốc. Tuy nhiên, những thành viên còn lại thì tuyệt đối không.

Hoàng tử của Vương Quốc Armein và Hoàng tử của Liên Hiệp Quốc Juvent lại tham gia vào một cuộc chiến giữa Đế Quốc và Thánh Quốc, chấp nhận cả rủi ro bị thương ư? Đó sẽ là một thảm họa ngoại giao chưa từng có trong vòng một thập kỷ tới. Chắc chắn chúng ta sẽ phải chứng kiến cảnh Bộ trưởng Bộ Ngoại giao bị thay thế.

Và cửa ải cuối cùng ấy lại được giải quyết một cách dễ dàng hơn tôi tưởng.

“Tôi xin phép đến nhà thờ một lát.”

“Ừ, cậu đi cẩn thận nhé!”

Thế là xong. Việc một ứng viên Thánh Nhân tương lai ghé thăm nhà thờ chẳng có gì lạ, và cũng không ai nằng nặc đòi đi theo. Nếu là Louise muốn đi thì còn có thể, nhưng chính cô nàng cũng lập tức mất hứng khi nghe đến hai từ nhà thờ.

Thú thật thì, việc đi nhà thờ giữa một chuyến du ngoạn đúng là chán ngắt.

‘Hiệu quả thật đấy.’

Nhờ vậy, Tanian đã có một cái cớ đường hoàng để rời khỏi thủ đô mà không bị ai nghi ngờ. Còn tôi thì chỉ cần dùng lý do “công vụ” là đủ.

“Dù đã lường trước nhưng em vẫn thấy hơi chạnh lòng, huynh đệ.”

“Bắt người thường phải có lòng thành kính như một giáo sĩ thì đúng là làm khó họ quá.”

Tanian dường như đã có chút tổn thương khi bị mọi người cho qua dễ dàng chỉ vì hai chữ “nhà thờ”, nhưng vì đó không phải chuyện quan trọng nên cũng chẳng sao cả.

Ngay khi tôi và Tanian vừa ra khỏi cổng thành, cảnh tượng Mặc Quang Đội tức tốc tập hợp lại trông có phần đáng sợ. Không, đột nhiên có cả mấy chục người vận đồ đen kịt không một tiếng động bám theo thì ai mà không hoảng chứ. Ngay cả Tanian cũng thoáng giật nảy mình.

Trưởng khoa 4, người đã mặc trang phục hầu gái suốt một thời gian, cũng tự nhiên trà trộn vào giữa Mặc Quang Đội. Rõ ràng trước khi tôi rời dinh thự, cô ấy vẫn còn đang lau cửa sổ, vậy mà không hiểu sao lại di chuyển nhanh hơn cả tôi.

“Xin phép để tôi hộ tống ngài.”

“Được thôi.”

Dưới sự hướng dẫn của Trưởng khoa 4 đang cúi đầu chào, tôi di chuyển đến bộ chỉ huy lâm thời được dựng lên để đối phó với Giáo đoàn Hoàng Hôn. Nói là bộ chỉ huy cho oai chứ thực chất đây là một chiến dịch sẽ kết thúc trong vài giờ, nên tất cả chỉ là vài chiếc lều trại được dựng tạm.

“Trông vững chãi thật.”

Tanian khẽ mỉm cười khi cảm nhận được bầu không khí đằng đằng sát khí của bộ chỉ huy.

Đúng là vững chãi thật. Dù không khí có vẻ đáng sợ, nhưng sát khí này không nhắm vào chúng tôi mà hướng về Giáo đoàn Hoàng Hôn, nên lại càng thêm đáng tin cậy.

‘Thánh Kỵ sĩ đoàn cũng đã hành động rồi sao.’

Tôi đưa mắt nhìn về một góc và thấy một nhóm người mặc áo giáp bạc. Đó là Thánh Kỵ sĩ đoàn của Giáo đoàn Lê Minh, đóng quân tại trung tâm mỗi tổng giáo phận. Thánh Kỵ sĩ đoàn ở Tổng giáo phận Ausen cũng đã được điều động cho chiến dịch này.

Giáo đoàn Hoàng Hôn cũng là kẻ thù không đội trời chung với Giáo đoàn Lê Minh. Dù cho cuộc càn quét này diễn ra trên lãnh thổ Đế Quốc, Giáo đoàn Lê Minh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Dĩ nhiên, chắc họ cũng chẳng thể ngờ được Tanian lại tham gia.

‘Cũng được toại nguyện rồi nhỉ.’

Tôi thoáng thấy một nhân vật bất hạnh trong hàng ngũ Thánh Kỵ sĩ đoàn, người không chỉ bị trượt thăng chức ba năm trước mà còn bị buộc phải giải ngũ. Xin chúc mừng nhé, cựu Quân đoàn trưởng. Nguyện ước tự tay xé xác kẻ thù của ông cuối cùng cũng có thể thành hiện thực rồi. Lòng thù hận của con người thật dai dẳng và đáng sợ làm sao.

“Thưa Trưởng phòng.”

“À, được rồi.”

Giọng nói cẩn trọng của Trưởng khoa 4 kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Vì mải nhìn một người đang sống hết mình cho cuộc đời thứ hai mà tôi đã lơ đãng đi trong chốc lát.

“Vào thôi. Ma Tông Công tước hẳn cũng đang ở trong, để Người phải đợi thì phiền phức lắm.”

Chiếc lều trung tâm, lớn nhất trong số những chiếc lều ít ỏi ở đây. Tất cả những người có chức sắc đều tập trung cả ở đó. Thật ra, ngoài Ma Tông Công tước thì chẳng có ai có địa vị cao hơn tôi, nhưng oái oăm thay, người cấp trên duy nhất đó lại là một vị Công tước.

“Trưởng phòng Thanh tra đ─”

“Bản quốc không hề hay biết về việc này.”

“Về phía chúng tôi, đây là quyết định sau rất nhiều trăn trở. Chúng tôi rất lấy làm tiếc.”

“...ến.”

Vừa bước vào lều, một thôi thúc muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức trỗi dậy trong tôi. Cuộc tranh cãi nảy lửa giữa người đàn ông mặc giáp bạc và người đàn ông mặc quân phục Đế Quốc đủ để khiến một kẻ vừa bước vào cũng phải chùn bước.

Nhưng điều khiến tôi bực mình hơn là tôi lại có thể hiểu được tại sao họ lại làm vậy. Dù chẳng nghe được phần đầu câu chuyện nhưng tôi vẫn có thể đoán ra ngay. Bộ Ngoại giao đã chọn cách “tiền trảm hậu tấu” thay vì giải thích tình hình và xin phép Thánh Quốc.

Và khốn nạn thay, vì tôi đã đường hoàng tự giới thiệu khi bước vào, ánh mắt của hai người đang tranh luận kia đồng loạt hướng về phía này. Là tôi sai rồi. Xin hãy cho tôi rút lại lời chào vừa rồi.

“Trưởng phòng Thanh tra đã tới.”

“Tôi xin ra mắt người con của Chúa.”

Người đàn ông mặc quân phục Đế Quốc chào tôi, còn người đàn ông mặc giáp bạc thì chào Tanian. Có lẽ vì đang giữa cuộc tranh luận nên ánh mắt của họ vẫn còn rực lửa.

Hay không phải? Hay là vì nhân vật chính của cuộc tranh cãi đã trực tiếp xuất hiện nên họ càng thêm sôi máu? Nếu vậy thì tình hình không mấy khả quan rồi.

‘Người vẫn chưa đến à.’

Tôi khẽ gật đầu và đảo mắt một vòng quanh lều, Ma Tông Công tước vẫn chưa tới. Phải thôi, làm gì có chuyện cãi nhau trước mặt một vị Công tước được.

Trong thoáng chốc, tôi bỗng thấy hơi oán trách Ma Tông Công tước. Giá như bậc trưởng bối ấy đến sớm hơn một chút thì tôi đã không phải chứng kiến cảnh này.

“Thưa ngài Tanian, ngài không cần phải đích thân ra mặt trong chuyện này đâu.”

Trong lúc tôi đang thầm oán giận, người đàn ông mặc giáp bạc đã vội vã tiến đến gần Tanian. Có lẽ ông ta cho rằng thuyết phục người trong cuộc quay về sẽ dễ dàng hơn là tiếp tục tranh cãi với đối phương chỉ biết lặp đi lặp lại lời xin lỗi.

Nhưng việc đó còn khó hơn nhiều. Tanian là sự kết hợp khủng khiếp giữa tính cách độc đoán của người có địa vị và đức tin của một giáo sĩ, nên sự bướng bỉnh của cậu ta không phải dạng vừa đâu.

“Vì chúng là những vị khách tìm đến tôi, chẳng phải đạo lý là tôi nên đích thân ra nghênh đón hay sao.”

“Chúng không phải là khách, cũng không phải đối tượng để đối đãi bằng đạo lý. Ngài biết rõ điều đó mà, phải không?”

“Đúng vậy. Chính vì biết chúng là hạng người nào nên tôi mới phải ra mặt.”

Tôi khẽ lách người ra khỏi cuộc van nài một chiều đang diễn ra ngay bên cạnh. Chúc may mắn với nỗ lực thuyết phục vô ích đó. Nhìn bộ dạng này chắc ông ta là Thánh Kỵ sĩ đoàn trưởng, tôi cũng tò mò muốn biết một Kỵ Sĩ Đoàn trưởng chứ không phải Hồng y Giáo chủ thì có thể mạnh miệng với Tanian đến mức nào.

Khi tôi dời mắt khỏi tiếng gào thét thảm thiết của vị cấp dưới, người đàn ông mặc quân phục Đế Quốc lọt vào tầm mắt. Nhìn quân hàm thì có lẽ là một Thượng Chỉ huy chăng?

“Tôi là Francis Neville, Thượng Chỉ huy thuộc Quân đoàn Cận vệ 1.”

À, đúng rồi.

Khi mắt chúng tôi chạm nhau, vị Thượng Chỉ huy liền cúi đầu chào. Dù Quân đoàn trưởng không trực tiếp đến nhưng việc một Thượng Chỉ huy có mặt ở đây cho thấy họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Nếu Quân đoàn trưởng đích thân đến thì hẳn đã tạo ra một cảnh tượng khó xử rồi. Cuộc gặp gỡ giữa cựu Quân đoàn trưởng và tân Quân đoàn trưởng.

“Tôi là Carl Krasius, Trưởng phòng Thanh tra. Rất mong được hợp tác, anh Neville.”

Dù sao thì tôi cũng cúi đầu đáp lại lời chào của vị Thượng Chỉ huy. Mặc Quang Đội, Thánh Kỵ sĩ đoàn, một bộ phận của Quân đoàn Cận vệ 1, và Ma Tông Công tước sắp tới.

Xong rồi. Với lực lượng này, không chỉ Giáo đoàn Hoàng Hôn mà ngay cả một quân đoàn chính quy đang tấn công cũng có thể bị tiêu diệt. Nếu chúng có thể xuyên thủng lớp phòng ngự này và thành công ám sát Tanian, thì ngược lại, chúng ta còn phải biết ơn vì chúng chỉ giết mỗi Tanian rồi thôi.

“Xin đừng lo lắng. Dù cho tôi có chết, huynh đệ cũng không có tội gì cả.”

“Thưa ngài Tanian, tôi không lo lắng về việc đó...”

Tôi cố gắng lờ đi những lời lẽ kinh khủng phát ra từ bên cạnh.

Thánh Kỵ sĩ đoàn trưởng cuối cùng đã thất bại trong việc thuyết phục Tanian và hy sinh một cách anh dũng. Kết quả này đã được dự đoán trước nên tôi không ngạc nhiên cũng chẳng tiếc nuối. Vốn dĩ, càng kỳ vọng chỉ càng thêm thất vọng mà thôi.

“Sau khi đối chiếu thông tin do Thánh Quốc cung cấp và thông tin Đế Quốc nắm được, tổng số thành viên Giáo đoàn Hoàng Hôn đang tiến về thủ đô là 32 người.”

Mặc cho Thánh Kỵ sĩ đoàn trưởng có tan thành tro bụi, đúng lúc đó Ma Tông Công tước cũng tự nhiên đến nhận việc và ổn định chỗ ngồi, nên cuộc họp tác chiến được bắt đầu.

“Và trong số đó, chúng tôi đã xác định được có cả Giáo chủ của Giáo đoàn Hoàng Hôn.”

“Đúng là một con cá lớn.”

Tôi gật đầu trước lời của Ma Tông Công tước. Nhìn lại toàn bộ hoạt động của Giáo đoàn Hoàng Hôn cho đến nay, trường hợp Giáo chủ trực tiếp ra mặt là rất hiếm. Ngay cả việc hơn 30 thành viên, chứ không phải khoảng 10 người, hành động tập thể cũng vậy.

Có một điểm đáng ngờ. Dù cho chúng đã thành công ở thủ đô, việc nhắm đến Đế Quốc một lần nữa sau khi Đại Chinh phạt đã kết thúc, và việc một lực lượng tầm cỡ lại di chuyển gấp gáp đến mức bị mạng lưới tình báo của cả hai nước phát hiện. Trông nó giống một hành động tuyệt vọng bộc phát hơn là một kế hoạch kỹ lưỡng.

Nhưng không sao cả. Sự thật là Giáo chủ đang dẫn theo một đội quân lớn lao đầu vào chỗ chết không hề thay đổi. Dù chúng có lý do gì đi nữa, hôm nay chúng ta sẽ quét sạch bọn chúng.

“Nhờ có ngài Tanian, Giáo đoàn Hoàng Hôn đã đánh mất lợi thế về sự bí mật.”

Vì đây là một buổi họp chính thức, tôi dùng kính ngữ và hướng mắt về phía Tanian. Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong lều đều đổ dồn vào cậu, và Tanian bình thản mở lời.

“Tôi có thể sử dụng nó ngay lập tức.”

Câu trả lời đó là đủ. Thánh pháp truy vết của Tanian không thể bao trùm toàn bộ lục địa, nhưng ít nhất phạm vi của nó đủ lớn để tóm được những kẻ đang lao đến thủ đô.

“Ngay khi ngài Tanian sử dụng Thánh pháp, Ma Tông Công tước sẽ triển khai một kết giới ma thuật quy mô lớn.”

Ma Tông Công tước vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc thay đổi toàn bộ địa hình khu vực này. Một cái kết giới cỏn con thì Người có thể dựng hai, thậm chí ba lớp cũng được.

Vấn đề nhỏ duy nhất là trong khi kết giới tồn tại, không chỉ Giáo đoàn Hoàng Hôn mà cả chúng ta cũng không thể ra ngoài, nhưng vì chúng ta vốn chẳng có việc gì phải ra ngoài cho đến khi tiêu diệt hết bọn chúng nên cũng không thành vấn đề.

Cuộc họp tác chiến kết thúc như vậy. Vì toàn là những điều kiện mà muốn thua cũng không thể thua nổi, nên chẳng có gì phải kéo dài.

“Trên đất Đế Quốc được Nữ thần Enen phù hộ, không có chỗ cho lũ dị giáo bẩn thỉu đặt chân!”

Sau đó là màn diễn thuyết của những người có chức sắc trước toàn bộ lực lượng tham gia chiến dịch.

“Một cái đầu đổi một đồng đại ngân, bắt sống thì hai. Giáo chủ, bất kể sống chết, năm đồng. Thanh toán ngay tại trận.”

Tôi thì nói ngắn gọn. Giữ chân những người sắp phải chiến đấu để nói dài dòng thì có ích gì.