Trái với tai tiếng lừng lẫy và vô số kẻ thù, chiến dịch thảo phạt Giáo đoàn Hoàng Hôn lại kết thúc trong êm đềm đến lạ thường. Dù là một tà giáo đã lộng hành suốt hàng trăm năm, sự sụp đổ của chúng lại diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Thực ra, kể từ khi Enen giành được thắng lợi về mặt tín ngưỡng, sự sụp đổ của các Giáo đoàn thờ phụng thần linh khác đã là điều được báo trước. Chỉ riêng Giáo đoàn Hoàng Hôn vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận, gắng gượng cầm cự đến tận ngày nay. Với năng lực và nỗ lực đó, lẽ ra chúng có thể thành công ở bất cứ lĩnh vực nào, vậy mà lại chọn con đường trở thành những kẻ cuồng tín.
“Bắt sống được Giáo chủ rồi, chắc chắn sẽ khai thác được nhiều thông tin hữu ích.”
Tên Giáo chủ đã bị treo lên cán cờ của cựu Quân đoàn trưởng và chịu đủ mọi sự sỉ nhục, sau đó được Phó chỉ huy Mặc Quang Đội xử lý rồi tống giam vào Bộ Đặc vụ. Dẫu sao hắn cũng là Giáo chủ, ép cung một phen chắc chắn sẽ moi được không ít tin tức.
Hơn nữa, nếu hắn chết ngay tại trận thì có khả năng sẽ được tôn lên làm kẻ tử vì đạo. Dù không biết có ai lại xem một tên tà giáo tầm thường là kẻ tử vì đạo hay không, nhưng một khi chúng đã tồn tại được hàng trăm năm thì vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
—Cậu vất vả rồi, Trưởng phòng Thanh tra.
“Cảm ơn ngài.”
Dù sao đi nữa, ngay khi tôi vừa về đến Đế đô, Bộ trưởng Bộ Đặc vụ đã lập tức liên lạc. Cùng với lời khen “vất vả rồi”, ông chính thức tuyên bố chiến dịch thảo phạt đã kết thúc.
—Bọn chúng cũng có chuẩn bị một con át chủ bài. Dù nó cũng thất bại rồi.
“Những kẻ đã vô dụng thì làm gì cũng chẳng thể nên hồn được.”
—Ta cũng nghĩ vậy.
Để kỷ niệm việc Giáo chủ chính thức nhập hộ khẩu vào Bộ Đặc vụ, chúng tôi đã “nhẹ nhàng” tra khảo và ngay lập tức thu được những thông tin thảm hại. Bọn chúng cũng có kế hoạch cả đấy.
Chúng cố tình tung tin sẽ ám sát Thánh Nhân tương lai ở Đế đô để thu hút sự chú ý, rồi nhân lúc mọi ánh mắt đều đổ dồn về đó để thực hiện một vụ cảm tử hoành tráng nhằm tối đa hóa thiệt hại. Bằng cách đó, cả Đế Quốc lẫn Thánh Quốc đều không thể làm ngơ trước tên tuổi của Giáo đoàn Hoàng Hôn.
Nếu chỉ xét trên phương diện duy trì sự tồn tại của Giáo đoàn Hoàng Hôn và chọc tức hai quốc gia, thì đó quả là một kế hoạch có vẻ hợp lý. Cho đến khi bị ăn đòn nhừ tử.
‘Hay là Enen đã giáng lời nguyền rồi cũng nên.’
Nếu binh lính có người tử trận hoặc bị thương, tin đồn về Giáo đoàn Hoàng Hôn chắc chắn sẽ lan rộng, nên dù có bị chặn đánh thì cũng không thành vấn đề.
Tuy nhiên, nhờ có ma pháp trận hồi phục diện rộng mà binh lính không một ai gục ngã; chúng cũng không thể thoát khỏi khu vực giao chiến để khủng bố nơi khác; và cuối cùng, màn cảm tử của Giáo chủ cũng bị Thánh pháp của Tanian trấn áp đến mức tịt ngòi. Thật không thể tin nổi mọi chuyện lại có thể xui xẻo đến mức ấy.
Nhưng biết làm sao được. Cay cú thì đáng lẽ phải cải đạo sớm hơn. Chọn đúng phe cũng là một loại năng lực mà.
—Sau khi thẩm vấn, đám tà giáo sẽ được giao cho Bộ Tư pháp. Dù sao thì kết quả cũng chỉ có xử tử mà thôi.
Tôi gật đầu trước lời của Bộ trưởng Bộ Đặc vụ, rằng thi thể còn lại sau khi hành quyết cũng sẽ được hỏa táng. Một Đế Quốc được Enen phù hộ thì chẳng có lý do gì phải tôn trọng văn hóa mai táng của tà giáo cả.
—Ta cũng còn nhiều việc bận nên cúp máy đây. Cậu cứ tiếp tục vất vả nhé.
“Vâng, thưa ngài.”
Bộ trưởng Bộ Đặc vụ chỉ thông báo những gì cần thiết rồi dứt khoát ngắt liên lạc. Cuộc thảo phạt Giáo đoàn Hoàng Hôn đã kết thúc, nhưng công việc của tôi và ông ta thì vẫn còn đó.
Tôi khẽ liếc mắt xuống. Một tờ giấy đang đặt trên bàn. Và trên cùng tờ giấy là ba từ.
Bản tường trình kiểm điểm (시말서)
‘Chết tiệt.’
Áp lực từ ba chữ này không phải dạng vừa đâu. Dù chiến dịch của người thực thi đã kết thúc, trách nhiệm của người đề xuất vẫn còn nguyên đó.
Kết quả thì rất tốt. Nhờ bố trí Tanian ở tiền tuyến mà không có thương vong nào về người, cũng không có bất kỳ cuộc náo loạn nào xảy ra ở Đế đô. Thảo phạt thành công Giáo đoàn Hoàng Hôn mà không làm phật lòng Hoàng đế, có thể nói là một thành công rực rỡ.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bản thân việc “bố trí Tanian ở tiền tuyến” là một nước đi mạo hiểm không thể nào che đậy được.
—Thánh Quốc liên lạc nhiệt tình đến mức làm ta nhớ lại thời trai trẻ của mình. Hồi đó ta cũng được nhiều người yêu mến lắm.
Nghe nói trong lúc tôi vắng mặt, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đã phải hứng chịu một làn sóng phản đối kịch liệt. Ông ấy bị giày vò đến mức dường như đã đạt tới giới hạn và giác ngộ ra chân lý nào đó rồi.
May mà vẫn còn cái cớ “vốn dĩ việc Thánh Nhân tương lai của các người ở Đế đô đã là một vấn đề rồi”, và Tanian cũng hoàn toàn lành lặn không một vết xước, nên chuyện đã không bị đẩy đi quá xa. Thậm chí còn tiêu diệt thành công Giáo đoàn Hoàng Hôn, nên họ cũng khó mà tiếp tục lên tiếng phản đối.
Dù vậy, Đế Quốc vẫn phải tỏ thái độ lấy làm tiếc về sự việc này. Và cũng nhờ thế mà tôi mới phải ngồi đây. Vì người đầu tiên đề xuất cho Tanian tham gia chính là tôi. Giờ này chắc Bộ trưởng Bộ Đặc vụ và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao cũng đang viết bản kiểm điểm giống tôi.
‘Về... sự việc... lần này... tôi xin... sâu sắc... kiểm điểm...’
Tôi cặm cụi viết bản kiểm điểm với một tâm trạng não nề.
‘Tuy sự việc lần này đã được giải quyết êm đẹp, nhưng để tránh những sự cố đáng tiếc tương tự xảy ra trong tương lai, tôi sẽ, sẽ, sẽ, chấn chỉnh, chấn, chấn...’
Lũ khốn này, các người cũng có lỗi mà. Sao cứ lôi đầu một mình tôi ra chịu trận thế.
‘A.’
Cứ viết theo cảm tính mà tôi lỡ nổi đóa lúc nào không hay. Mực đã khô, khó mà xóa được, hay là cứ nộp nguyên như vậy nhỉ?
Tôi vô thức hướng mắt ra cửa sổ sau lưng. Trái ngược với tâm trạng u ám của mình, bên ngoài là một bầu trời trong xanh vời vợi. Lẽ ra tôi cũng có quyền được thảnh thơi vui chơi dưới bầu trời ấy chứ.
Hôm nay lại là một ngày tôi tha thiết muốn nghỉ việc. Trên đường đi nộp bản kiểm điểm, có lẽ nên nộp luôn cả đơn từ chức mới được.
Nếu là chuyện xảy ra trong Bộ Tài chính, tôi đã có thể xử lý cho qua mà không cần phải viết lách gì, nhưng khốn nỗi chuyện này lại liên quan đến cả các bộ khác và thậm chí là ngoại quốc, nên tôi phải đến tận Bộ Nội vụ.
“Anh lại đến nữa à?”
“Vâng, lại phải đến rồi.”
Lời chào đầu tiên tôi nghe được ngay khi bước vào văn phòng Trưởng phòng Kỷ luật khiến lòng tôi đau nhói. Ánh mắt ấy như thể đang nói “Sao anh lại đến đây nữa rồi?”. Tôi cũng có muốn đến đây thường xuyên đâu.
Tôi ngượng ngùng giơ bản kiểm điểm lên, Trưởng phòng Kỷ luật bật cười rồi đứng dậy khỏi ghế. Tôi lại một lần nữa đạt được thành tích kinh người là nộp bản kiểm điểm lần thứ chín. Chết tiệt.
“Thường thì chỉ cần lên đến chức Trưởng khoa là đã ít phải viết bản kiểm điểm rồi, sao Trưởng phòng Thanh tra của chúng ta từ lúc thăng chức lại viết nhiều hơn thế nhỉ.”
“Chắc vì hồi làm Trưởng nhóm tôi chưa phải viết nên giờ viết bù thôi.”
“Ha ha, anh không cần phải dồn những chuyện như thế lại để làm một lần đâu.”
Trưởng phòng Kỷ luật khẽ lắc đầu, nhận lấy bản kiểm điểm từ tay tôi và nhanh chóng lướt qua nội dung. Không, tuy việc kiểm tra bản kiểm điểm là công việc của anh ta, nhưng xem ngay trước mặt đương sự thế này thì xấu hổ chết đi được.
“Hành văn của anh ngày càng tiến bộ đấy nhỉ.”
Thậm chí còn bình phẩm nữa chứ. Đừng đối xử với tôi như vậy mà.
Thấy tôi lúng túng không biết giấu mặt vào đâu vì xấu hổ, Trưởng phòng Kỷ luật bật cười rồi đặt bản kiểm điểm lên bàn. May mà không bị trả về bắt viết lại. Hồi mới viết lần đầu, tôi bị trả lại mấy lần liền.
“Theo tôi được biết thì Hoàng đế Bệ hạ cũng không hề nổi giận. Chỉ là cần phải có hình thức xử phạt, chứ cũng không thể tống Trưởng phòng Thanh tra vào nhà giam được, phải không?”
“Hạ thần vô cùng biết ơn ân đức của Bệ hạ.”
Chắc chắn rồi, bản kiểm điểm là một hình phạt rất nhẹ. Thực ra, dùng từ “hình phạt” cũng thấy ngượng miệng. Dù lúc viết vừa xấu hổ vừa tức tối, nhưng thực tế tôi chẳng bị thiệt hại gì.
Ngược lại, việc bị bắt viết bản kiểm điểm lần này lại là một tín hiệu tích cực. Ít nhất, nó có nghĩa là họ không có ý định mượn cớ này để thanh trừng tôi. Nếu họ không xử phạt mà cứ để yên cho chuyện này qua đi thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Trong cái rủi có cái may. Thú thật tôi không muốn dùng từ “may mắn” để bao biện, nhưng sự thật là vậy.
“Vậy tôi xin phép về─”
-Cốc cốc.
“Bộ trưởng Bộ Đặc vụ đây.”
“A.”
“Ôi.”
Chỉ vì cái tội không chuồn ngay sau khi nộp mà tôi sắp phải đối mặt với cấp trên cũng vừa viết bản kiểm điểm xong.
Sao đến phút cuối cùng mà vẫn có thể khó xử thế này được nhỉ. Chắc đây là lời nguyền cuối cùng của Giáo đoàn Hoàng Hôn rồi.
Tôi kết thúc màn trao đổi ánh mắt ngượng ngùng đến nghẹt thở với Bộ trưởng Bộ Đặc vụ rồi chạy biến về văn phòng Phòng Thanh tra. Tôi có cảm giác nếu ở lại thêm chút nữa là sẽ gặp cả Bộ trưởng Bộ Ngoại giao mất. Mà thường thì những linh cảm chẳng lành của tôi không bao giờ sai.
“Trưởng phòng? Không, sao anh lại về đây?”
Và vị Trưởng khoa chào đón Trưởng phòng vừa vất vả trở về lại nói những lời như thế đấy.
“Chẳng phải anh đi nộp bản kiểm điểm sao?”
“Tôi nộp rồi mới về chứ. Chỉ là đi nộp thôi mà, có gì mà anh phải làm ầm lên thế?”
Nghe vậy, ánh mắt của Trưởng khoa 3 liền hướng sang Trưởng khoa 1 đang đứng cạnh. Ánh mắt như thể đang hỏi “Sao lại khác với những gì đã nói thế?”. Lại là Trưởng khoa 1 à, từ khi Trưởng khoa 2 rời đi, cô ta một mình gánh hết những trò nghịch ngợm của cả hai người.
Nhưng Trưởng khoa 1 lại tỏ vẻ khó hiểu, liên tục nghiêng đầu.
“Viết bản kiểm điểm mười lần là bị cấm túc mà? Tôi cứ tưởng anh về dinh thự rồi chứ.”
Con bé này.
“Một nửa số bản kiểm điểm tôi viết là vì hai người đấy, thế mà cô còn nói được những lời đó à?”
Hơn nữa, việc cô ấy còn đếm rành rọt như vậy chẳng phải là đang ngấm ngầm mong tôi bị cấm túc hay sao? Bực mình, tôi véo môi Trưởng khoa 1. Dạo gần đây tôi đã cố tự kiềm chế vì thấy mình làm việc này hơi thường xuyên, nhưng lần này thì không nhịn được nữa.
Vả lại, lần này mới là lần thứ chín. Vẫn còn một mạng nữa mới đến cấm túc.
‘Chết tiệt.’
Con số cụ thể “một” hiện lên trong đầu khiến tôi phải nhắm nghiền mắt lại. Tôi đâu có đang tích phiếu đổi gà rán, rốt cuộc có Trưởng phòng ban nào lại đi tích cóp bản kiểm điểm để rồi bị cấm túc chứ.
Cứ tưởng trong thời gian phái cử đến học viện sẽ không phải viết lách gì nên đã yên tâm lắm, ai ngờ vừa quay lại đã có việc ngay như ma làm. Cứ đà này, mùa đông năm nay có khi tôi bị cấm túc thật cũng nên.
“Bị cấm túc ba lần thì lần tiếp theo là giam giữ phải không?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu trước câu hỏi dè dặt của Trưởng khoa 3. Phải, sau khi đã bị cấm túc ba lần mà còn nhận thêm một án cấm túc nữa, thì nó sẽ tiến hóa thành giam giữ tại nhà giam. Thời gian dài nhất cũng chỉ vài ngày, nhưng ý nghĩa biểu tượng của nó thì rất lớn.
Tôi đã bị cấm túc hai lần. Giờ chỉ cần viết thêm một bản kiểm điểm và nhận một án cấm túc nữa là không còn đường lùi.
‘Mình đã từng cười nhạo người khác cơ mà.’
Vị Bộ trưởng đã bị giam giữ vài lần rồi. Lần đầu nghe chuyện đó, tôi đã tự hỏi phải làm cái quái gì mới đến nông nỗi ấy, vậy mà giờ đây, chính tôi lại đang đối mặt với nguy cơ bị giam giữ.
Ít ra thì vị Bộ trưởng đã có thâm niên công chức, còn tôi mới làm được 4 năm. Ông ta cũng đâu có bị giam giữ chỉ sau 4 năm công tác.
‘Hiệu ứng cánh bướm này cũng lớn thật.’
Cái giá phải trả cho việc giúp đỡ Tanian đã lăn một vòng lớn, để rồi giờ đây tôi phải đối mặt với viễn cảnh bị giam giữ. Dù đã lường trước nhưng vẫn thấy đau lòng.
Vì vậy, tôi quyết định lờ đi Trưởng khoa 1 đang hốt hoảng vỗ vỗ vào tay mình.