Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 107 - 21 tuổi, độc thân và gia thế khủng (2)

Màn công kích không chút khoan nhượng của Hoàng Thái tử suýt nữa đã khiến tôi phát điên, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi đã làm sáng tỏ một điều.

‘Tên khốn này biết hết cả rồi.’

Phản ứng của Hoàng Thái tử khi nghe tôi báo cáo không phải là sự bàng hoàng trước một sự việc bất ngờ. Ngược lại, đó là vẻ thích thú của kẻ đang xem nạn nhân trong một trò đùa oái oăm vùng vẫy.

Hoàng thất đã biết trước việc tôi sẽ dẫn các thành viên trong câu lạc bộ về lãnh địa. Chính xác hơn, họ không chỉ biết, mà còn nhúng tay vào chuyện này.

‘Bảo sao mình cứ thấy lạ lạ.’

Mẹ tôi trước nay chưa từng chủ động liên lạc hay gửi thư cho tôi. Vậy mà trong lúc tôi đang đi cùng các thành viên, bà lại gửi thư bảo tôi đưa cả họ về cùng? Cớ gì lại đúng vào thời điểm này?

Dĩ nhiên, thấy quản gia trưởng bênh vực mẹ, cũng có thể tâm tư bà đã có sự thay đổi nào đó. Có lẽ bà thực sự lo lắng cho đứa con trai cả đang đứng trước nguy cơ cô độc đến cuối đời.

Nhưng dù vậy, ý của mẹ chắc cũng chỉ dừng ở mức gọi tôi và Erich về. Chủ nhân của lãnh địa rõ ràng là gia chủ. Mời Hoàng tộc khi chưa có sự cho phép của gia chủ là điều không thể, dù có là phu nhân của ngài đi nữa.

Nếu vậy, người mời các thành viên trong câu lạc bộ không phải mẹ mà là theo ý của gia chủ. Và người có thể lay chuyển được một Bá tước của Đế Quốc như gia chủ thì chỉ có—

‘Hoàng đế.’

Chỉ có thể là Hoàng đế. Dù là Hoàng Thái tử cũng không thể trực tiếp ra lệnh cho một Bá tước, vốn là chư hầu trực thuộc Hoàng đế. Vốn dĩ nếu chuyện này do Hoàng Thái tử đứng sau, hẳn anh ta đã trêu chọc và báo cho tôi biết trước cả khi tôi nhận được thư rồi.

Suy đoán vốn đã mơ hồ từ lúc đọc thư của mẹ giờ đã trở nên chắc chắn, tôi liền gạt phắt nó đi. Nếu Hoàng Thái tử cũng tỏ ra bối rối thì tức là suy đoán của tôi đã sai, tôi sẽ hủy ngay chuyến đi về lãnh địa, nhưng một khi chuyện này đã có Hoàng đế nhúng tay vào thì tốt nhất là nên im lặng làm theo.

Tôi cũng chẳng phải người trực tiếp nhận lệnh, chỉ là vô tình bị cuốn vào ván cờ do Hoàng đế sắp đặt. Trong tình huống này, chẳng cần phải can dự quá sâu làm gì.

‘Chết tiệt.’

Tôi xoa gáy và thở dài. Một người đã lăn lộn trên chính trường hàng chục năm sẽ có những lối suy nghĩ mà người thường khó lòng đo đếm được, và với Hoàng đế, còn phải cộng thêm chứng đa nghi cố hữu nữa.

Cứ thắc mắc về hành tung của một vị Hoàng đế như vậy chỉ tổ làm tôi thêm mệt mỏi. Lỡ đào sâu quá lại tự rước họa vào thân.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ. Dù không muốn biết nhưng vẫn thấy tò mò.

Tôi đã đến lãnh địa, một nơi mà tôi chẳng mấy nhung nhớ. Vốn dĩ đã gần thủ đô, lại còn được lắp đặt vòng tròn ma thuật dịch chuyển nên đến nơi chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, vì dự định chỉ ở lại vài ngày nên hành lý cũng rất gọn nhẹ.

Dù chẳng muốn đi cùng đám người phiền phức này, nhưng vì là mẹ đích thân gửi thư, nếu phớt lờ thì khác nào tự rêu rao nhà mình lục đục, huống hồ chuyện này đã có Hoàng đế nhúng tay vào. Thế nên biết làm sao bây giờ. Đành ngoan ngoãn nghe theo thôi.

“Đến rồi à.”

“Con đến ra mắt gia chủ.”

Và khi đến lâu đài lãnh chúa nằm ở trung tâm lãnh địa, gia chủ đã đứng sẵn ở ngoài để nghênh đón. Trong đoàn có những nhân vật cấp cao nên việc Lãnh chúa phải đích thân ra mặt cũng là điều dễ hiểu.

Tôi cúi đầu chào gia chủ rồi đưa mắt nhìn, không chỉ có mẹ mà cả quản gia trưởng và thị nữ trưởng cũng có mặt. Hóa ra toàn bộ nhân vật chủ chốt của lãnh địa đều đã ra đón.

“Ta là Wilhelm Krasius von Tileglehen, Lãnh chúa của Lãnh địa Bá tước Tileglehen. Thật vinh hạnh khi được đón tiếp các quý vị.”

“Làm sao chúng tôi có thể bỏ qua cơ hội diện kiến một trong những trụ cột của Đế Quốc chứ. Từ lâu tôi đã muốn được diện kiến ngài Bá tước lừng danh. Xin gửi lời cảm tạ đến phu nhân vì đã ngỏ lời mời.”

Sau màn chào hỏi ngắn gọn, gia chủ chuyển ánh nhìn ra sau lưng tôi để chào hỏi các thành viên trong câu lạc bộ. Ngài cúi đầu trước Ainter đầu tiên. Hiển nhiên, giữa Hoàng tử của Đế Quốc và các Vương tử ngoại quốc, Hoàng tử của Đế Quốc vẫn được ưu tiên hơn cả.

“Carl.”

“Lâu rồi không gặp, thưa mẹ.”

Tôi dời ánh mắt đang nhìn gia chủ về phía trước, mẹ tôi cất lời. Khác với gia chủ lúc nào cũng một màu đen, mẹ là một người phụ nữ với mái tóc nâu sáng và đôi mắt xanh biếc, cùng vẻ ngoài trẻ trung đến mức không đoán được tuổi, một đặc điểm chung của giới quý tộc danh giá.

Mẹ gật đầu đáp lại lời chào của tôi, rồi tiến lại gần vài bước, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Con vẫn khỏe mạnh là mẹ mừng rồi.”

Mẹ chỉ mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ buông một lời hỏi thăm nhẹ nhàng. Nếu là chuyện quan trọng thì chắc sau này bà cũng sẽ nói thôi.

Mẹ ngượng ngùng đảo mắt qua lại, rồi bắt gặp Erich và vẫy tay. Nhân tiện nói đến, thằng nhóc đó về đến nhà thì ít nhất cũng phải chào hỏi bố mẹ một tiếng chứ, sao lại đứng im như phỗng thế. Dù tôi hiểu là nó thấy không tự nhiên.

“Erich, con vẫn khỏe chứ?”

‘Ôi trời.’

Tôi suýt thì nhắm mắt làm ngơ trước bộ dạng lắp bắp của mẹ. Ngay cả mẹ mà cũng cảm thấy ngượng ngùng với con trai mình thì biết phải làm sao đây. Con trai thấy khó xử thì còn có thể đổ cho tuổi dậy thì.

“À, vâng.”

Thậm chí cả Erich cũng bị cuốn theo sự lúng túng của mẹ và đáp lại một cách cộc lốc, tạo nên một thảm cảnh.

Cuộc trò chuyện bị cắt đứt trong nháy mắt, ánh mắt họ cho thấy sự đắn đo không biết nên mở lời thế nào. Dáng vẻ vốn đã cứng đờ của mẹ giờ lại càng thêm bối rối thấy rõ.

“Dường như chúng ta đã để các vị khách quý đứng ngoài này quá lâu rồi. Dù mọi người có nhiều chuyện muốn nói, nhưng trước hết chúng ta hãy vào trong rồi hẵng trò chuyện.”

Sự im lặng ngột ngạt cuối cùng cũng được phá vỡ nhờ sự can thiệp của quản gia trưởng. Quả nhiên là quản gia trưởng. Trụ cột chống đỡ cho cả Lãnh địa Bá tước này.

Tôi đưa mắt ra hiệu cảm ơn quản gia trưởng, ông mỉm cười nhẹ đáp lại, một hình ảnh vô cùng đáng tin cậy.

“Phải rồi, chúng ta vào trong thôi.”

Mẹ tôi cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này nên đã vội vàng hưởng ứng đề nghị của quản gia trưởng. Bóng lưng xa dần của bà trông có vẻ cô độc, không biết có phải do tôi tự cảm thấy vậy không.

“Anh.”

“Gì thế.”

“Mẹ... có chuyện gì không anh?”

“Chuyện đó em phải biết rõ hơn anh chứ.”

Anh ra ở riêng trước em rồi mà. Còn em thì mới vài tháng trước vẫn còn ở nhà cơ mà.

Cứ thế, tôi và Erich ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng mẹ, mãi cho đến khi gia chủ cũng cất bước, chúng tôi mới tiến vào lâu đài.

Tôi không biết tại sao mẹ lại như vậy, nhưng cứ ở cùng một thời gian rồi sẽ biết thôi. Dù sao thì trong lúc ở lãnh địa, chắc chúng tôi cũng sẽ phải nói chuyện nhiều về vấn đề hôn sự.

***

Sau khi chào hỏi các vị khách, ta đi thẳng đến phòng làm việc. Dù với tư cách là chủ nhân của lãnh địa, ta đã ra nghênh đón, nhưng người đứng ra mời là phu nhân nên có thể giao lại cho bà ấy lo liệu.

“Phu nhân, mời tất cả họ thì sao?”

“Tất cả? Ý ngài là cả Hoàng tử Điện hạ và các Vương tử Điện hạ sao?”

“Đúng vậy. Phiền phu nhân.”

Dĩ nhiên, đối với phu nhân, người vốn chỉ định gọi hai đứa con trai về, đây là một chuyện hết sức đường đột. Nghĩ đến vẻ mặt bàng hoàng của phu nhân lúc đó, lòng ta vẫn không yên, nhưng cuối cùng bà vẫn làm theo lời ta, thật đáng cảm kích.

Và thật may mắn. Vì ta đã có thể tuân theo ý chỉ của Bệ hạ.

Ta định sẽ đưa chúng ra khỏi thủ đô. Trưởng phòng Thanh tra là cố vấn của chúng, nên lãnh địa của Bá tước là nơi thích hợp.

Vào ngày phu nhân viết thư cho con trai, chính Bệ hạ đã hạ lệnh qua quả cầu liên lạc. Ngài muốn các Vương tử ngoại quốc và ứng cử viên Thánh Nhân rời khỏi thủ đô. Và vùng đất được chọn làm nơi thích hợp, vinh hạnh thay, lại là lãnh địa Bá tước Tileglehen.

Vì thế, đã lâu lắm rồi lâu đài mới được đón khách. Dù đã lâu không tiếp khách, nhưng làm sao một bề tôi lại có thể viện cớ mà từ chối mệnh lệnh của chủ nhân được chứ. Vì đây là điều Bệ hạ mong muốn, ta chỉ biết phụng mệnh tuân theo.

‘Không có ai.’

Ta rảo bước và chẳng mấy chốc đã đến phòng làm việc. Sau khi xác nhận không có ai ở gần, ta kích hoạt quả cầu liên lạc. Cuộc đối thoại sắp tới đây là điều không ai được phép nghe thấy.

—Bá tước Tileglehen phải không.

“Hạ thần, Wilhelm Krasius, xin kính kiến Thái dương tôn quý và vĩ đại của Đế Quốc.”

Ngay khi gương mặt của Hoàng đế Bệ hạ hiện ra, ta không dám ngẩng đầu mà quỳ xuống. Dù chỉ là một hình ảnh ảo ảnh qua quả cầu liên lạc, nhưng làm sao một kẻ bề tôi có thể nhìn thẳng vào long nhan của Bệ hạ mà không có sự cho phép.

—Ngẩng đầu lên.

Nghe theo giọng nói của Bệ hạ, ta ngẩng đầu lên và thấy người thống trị duy nhất và hợp pháp của Đế Quốc ngay trước mắt. Dù so với quá khứ, ngài đã già đi và sức khỏe suy giảm, nhưng không ai có thể phủ nhận ngài chính là chủ nhân của Đế Quốc.

Mái tóc vàng óng ngày nào giờ đã bạc trắng, trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện nếp nhăn, nhưng đôi mắt màu tím, biểu tượng của Hoàng tộc Livnoman, vẫn sáng rực một cách lạ thường.

—Chúng đã đến nơi chưa?

Một câu hỏi ngắn gọn. Nhưng kẻ nào ngu ngốc đến mức không hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó thì ngay cả tư cách nhận lệnh của Bệ hạ cũng không có.

“Tâu Bệ hạ, đã đến rồi.”

—Nhà Krasius các ngươi làm việc lúc nào cũng nhanh gọn.

“Thần vô cùng cảm tạ.”

Trước lời khen ngợi quá mức, ta lại cúi đầu. Việc nhanh chóng thực hiện ý chỉ của Bệ hạ là đạo lý của bậc bề tôi, được tán thưởng vì một hành động hiển nhiên, sao có thể không cảm kích cho được.

—Giờ Bộ Đặc vụ sẽ theo dõi chúng.

Lời của Bệ hạ có nghĩa là Bộ Đặc vụ sẽ giám sát những nhân vật quan trọng đã đến Lãnh địa Bá tước Tileglehen. Vì là những người do chính Bệ hạ tuyển chọn, nên Bộ Đặc vụ sẽ không thể bị phát hiện trong lúc làm nhiệm vụ. Có lẽ một vài người đã sớm xâm nhập vào lãnh địa rồi.

Đây vừa là lời khuyên rằng ta nên biết các mật vụ đang hoạt động trong lãnh địa Tileglehen, vừa là mệnh lệnh phải hợp tác khi cần thiết.

—Rồi chúng ta sẽ biết chúng là khách hay là giặc.

Giọng của Bệ hạ trầm thấp, nhưng ẩn ý bên trong thì không hề như vậy. Kể từ khi nghe tin các nhân vật quan trọng của ngoại quốc chọn ở lại Đế Quốc thay vì hồi hương, Bệ hạ đã luôn đề cao cảnh giác.

Tại sao Hoàng tộc ngoại quốc lại nhập học tại Học viện của Đế Quốc, tại sao trong kỳ nghỉ lại chọn ở lại thay vì về nước, tại sao lại đến tận thủ đô, tại sao lại lấy cớ du ngoạn để đi xem xét toàn cõi Đế Quốc.

Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao.

Cuối cùng, sau những nghi vấn đó, Bệ hạ đã đi đến kết luận rằng chúng là gián điệp. Để lợi dụng thời cơ Đế Quốc đang lao đao sau Đại Chinh Phạt và tranh chấp kế vị ngai vàng, để thách thức Thiên mệnh của Đế Quốc.

Vì thế, chúng ở lại Đế Quốc để nắm bắt thông tin, chúng chính là gián điệp. Việc gián điệp lại là Hoàng tộc là vì chúng biết rằng, dù là nước khác, cũng không thể tùy tiện đối xử với Hoàng tộc.

Nghi ngờ chúng là gián điệp đã có, nhưng vật chứng thì không. Vì thế, ngài đã đưa chúng ra khỏi thủ đô, nơi có sự giám sát dày đặc của Đế Quốc. Vì khi không còn ai để mắt, chúng sẽ lộ rõ bản chất. Và khi đó, vật chứng sẽ xuất hiện.

—Ngươi không thấy háo hức chờ xem kết quả sẽ ra sao ư?

Trước lời của Bệ hạ, ta chỉ biết cúi đầu.