Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 113 - Một ngày nào đó, tôi sẽ vượt qua (2)

Ngày ấy, trời cũng hệt như hôm nay. Và vòm trời đen kịt của ngày đó dường như vẫn đang cười nhạo tôi. Chắc hẳn Louise cũng đang có cùng tâm trạng.

Mỗi khi gặp chuyện buồn mà trời lại đổ mưa, nỗi bi thương như nhân lên gấp bội, rồi hằn sâu vào tâm trí. Cảm giác như thể ‘lần đó trời cũng mưa’. Cứ thế, mỗi cơn mưa lại vô tình khoét sâu thêm vào ký ức.

‘Kiếp trước mình đã bán đứng thứ gì rồi sao?’

Dù là đất nước hay thứ gì đi nữa, hẳn là tôi đã bán đi một thứ gì đó để rồi bị ai đó căm ghét đến tận xương tủy. Nếu không, cớ sao tôi lại đột ngột bị chuyển sinh đến một thế giới khác, rồi bị lôi ra chiến trường chỉ sau một năm? Tôi chẳng biết kẻ ghét mình là Enen hay một tồn tại nào khác.

Thực ra, đến đó thì tôi vẫn có thể chấp nhận. So với các tiểu thuyết khác, việc chuyển sinh vốn dĩ rất đột ngột, và khủng hoảng hay thử thách ập đến cũng là lẽ thường tình. Nhưng sau khi vượt qua tất cả, đáng lẽ phải là một kết thúc có hậu chứ. Tại sao kết cục của tôi lại không phải như vậy?

Dù không biết là thằng khốn nào, nhưng nếu có kẻ đang đùa giỡn với vận mệnh của tôi, tôi chỉ muốn túm cổ áo hắn mà chất vấn. Có cần phải làm vậy thì mới hả dạ sao? Sao lại ném một kịch bản khốn nạn như thế vào đời tôi?

Nếu đã ghét tôi đến vậy thì cứ mang tôi đi là được, tại sao lại nhẫn tâm cướp đi người khác?

‘Thà rằng người chết là mình.’

Thật vô lý đến cùng cực. Mọi tai ương cứ thế ập đến trong chớp mắt, cứ như thể cả thế gian này đã quyết tâm mang Hecate đi cho bằng được.

Những Trưởng nhóm mà tôi coi như gia đình ở phương Bắc đều đã hy sinh. Dù vậy, Hecate vẫn có thể chống chọi được vì còn có tôi.

Trong trận chiến thảo phạt Kagan, cô bị trọng thương. Dù vậy, Hecate vẫn gắng gượng được vì còn có những người cần phải chăm sóc.

Rồi những người cần chăm sóc ấy cũng lần lượt ra đi. Hecate không thể gượng dậy được nữa. Khi lý do duy nhất để níu kéo đã biến mất, cô cứ thế suy sụp.

“Chị xin lỗi, Carl.”

Hecate đã bắt đầu chuyến hành trình xa xôi của mình tại chính trại trẻ mồ côi nơi cô lớn lên. Tại một trại trẻ ở vùng biên cương phía bắc Đế quốc, giữa những thi thể mà cô đã tin rằng tất cả đều còn sống.

Dĩ nhiên, Hecate không hề bỏ mặc trại trẻ phía bắc khi chiến tranh bùng nổ. Cô đã cầu xin vị Bộ trưởng, lúc đó là Trưởng khoa 4, hãy giúp những người ở trại trẻ sơ tán đến nơi an toàn, và vị Bộ trưởng đã báo cáo lên Trưởng phòng Thanh tra lúc bấy giờ.

Tên khốn đó đã nói rằng hắn biết rồi. Kể từ đó, Hecate đều đặn gửi tiền đến Phòng Thanh tra, nhờ dùng làm chi phí sinh hoạt cho những người ở trại trẻ. Hắn ta cũng nhận lấy và đáp là đã rõ. Khi ấy, không chỉ Hecate mà cả tôi và các Trưởng nhóm khác cũng gửi tiền.

Và kết quả thì thật thảm khốc.

“Hecate. Tôi cũng...”

“Không. Chị sẽ làm một mình. Ừm, đây là việc của chị mà.”

Dù chưa từng gặp mặt, nhưng vì họ là những người quan trọng với Hecate, nên trong lòng tôi đã coi họ như gia đình. Họ là những người đã nói với Hecate rằng đừng lo lắng, vì khi nào cô trở thành Bá tước phu nhân, tất cả sẽ được thuê làm người hầu.

Tôi đã phải tận mắt chứng kiến cảnh Hecate lặng lẽ chôn cất những con người ấy. Phải tận mắt nhìn cô chôn cất họ theo nghi thức của ngoại giáo, vì không nỡ hỏa táng những thi thể đã chết cháy.

Nhưng Hecate không cần phải đào đất quá lâu. Cơn mưa đã làm đất mềm đi, và những người được chôn cất hầu hết đều nhỏ bé.

Và ngày hôm sau, Hecate đã lên đường đi gặp lại những người ấy, một chuyến đi không bao giờ trở lại.

‘Giá như mình biết sớm hơn.’

Nếu Hecate nghe được tin đó trong lúc chiến tranh, có lẽ cô đã không đến nông nỗi này. Dù bị sốc, cô cũng sẽ không gục ngã, vì bên cạnh có rất nhiều người để dựa vào.

Nhưng năm người trong số những điểm tựa ấy đã ra đi trước, bản thân Hecate lại bị trọng thương nên tâm trạng vô cùng bất ổn. Trong tình trạng đó, lại nghe phải tin dữ trên đường trở về thủ đô, làm sao mà chịu đựng nổi.

“Chuyện này là sao chứ! Chúng tôi cứ ngỡ vấn đề đã được giải quyết êm đẹp rồi!”

Sau đó, tôi thực sự như phát điên. Một Trưởng nhóm quèn như tôi đã xông thẳng đến chỗ Trưởng phòng mà gầm lên.

Tên Trưởng phòng đó lảm nhảm mấy câu đại loại như khi nhận được báo cáo thì đã quá muộn, rằng hắn giấu nhẹm đi vì sợ ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Toàn lời ngụy biện. Nếu thực sự đã muộn, thì ít nhất cũng phải thu dọn thi thể chứ.

Thật khốn nạn. Tôi chỉ muốn giết chết thằng chó đó. Vị Bộ trưởng dường như cũng cùng tâm trạng, cả hai chúng tôi đã nghiến răng ken két.

Và thế là chúng tôi đã giết hắn. Vừa hay ánh mắt của Hoàng Thái tử, người đang muốn thâu tóm Bộ Tài chính - Phòng Thanh tra, đang hướng về phía chúng tôi, nên chúng tôi đã có thể tiến hành một cuộc thanh trừng nội bộ hợp pháp.

‘Nhưng không ngờ sau đó ngài ấy lại giao phó cả việc tiếp quản.’

Tôi đã nghĩ việc thâu tóm Bộ Tài chính sẽ được giao cho người khác.

Kể từ đó, khi biết được vết thương của Hecate nặng đến mức sẽ để lại di chứng tàn tật theo thời gian, tôi đã có một khoảng thời gian mất hồn mất vía. Nhưng rồi thời gian cứ trôi, và tôi đã sống đến tận bây giờ.

“Anh, em chóng mặt quá...”

“À, anh xin lỗi.”

Có lẽ do mải chìm trong suy nghĩ mà tôi đã lỡ mạnh tay. Vượt xa một cái xoa đầu thông thường, tôi đã khiến đầu Louise lắc qua lắc lại. Xin lỗi em nhé, anh chỉ định làm nhẹ nhàng thôi.

‘Em còn khổ hơn cả mình.’

Tôi rút tay về, nhìn Louise đang cẩn thận vuốt lại mái tóc. Ít ra, tôi cũng đã là người trưởng thành khi phải tiễn biệt Hecate. Và đến cuối cùng, cô vẫn nói lời xin lỗi với tôi.

Ngược lại, Louise đã phải trải qua chuyện đó khi chỉ mới tám tuổi. Thậm chí, lời cuối cùng cô nghe được không phải là lời xin lỗi hay tạm biệt, mà là sự oán hận của người chị. Nỗi đau ấy còn lớn hơn của tôi.

Chắc vì là nhân vật chính của nguyên tác nên thử thách cũng thuộc hàng “dành cho nhân vật chính” chăng. Nếu vậy thì thà không làm nhân vật chính còn hơn.

“Cảm ơn em đã kể cho anh nghe.”

Lần này, tôi vừa vỗ nhẹ vai Louise vài cái vừa nói. Phải, cảm ơn cô bé đã kể. Giá như cô kể cho các thành viên trong câu lạc bộ — ví dụ như Erich, hoặc Erich, hay là Erich chẳng hạn — thì tốt hơn, nhưng được tin tưởng với tư cách là một người tư vấn thế này cũng khiến tôi vui.

Nghe vậy, đôi mắt Louise mở to. Có lẽ cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị quở trách vì đột nhiên kể một câu chuyện chẳng vui vẻ gì, nên khi nghe lời cảm ơn, cô đã không khỏi ngỡ ngàng.

“Phải nói ra thì mới có thể nhận được sự an ủi.”

“Vậy, sao?”

Nhìn Louise ngập ngừng cúi gằm mặt, lòng tôi càng thêm xót xa.

Cứ giữ mãi trong lòng thì chẳng giải quyết được gì. Phải đối diện với nó, hoặc chia sẻ với người khác thì mới có thể vượt qua.

“Như anh đã nói lúc nãy, đó không phải lỗi của em.”

Đó không phải lỗi của Louise. Chính xác hơn, không thể nói đó là lỗi của bất kỳ ai. Nếu phải truy cứu trách nhiệm, thì có lẽ là ở bố mẹ của Louise vì đã không quan tâm đến người chị, nhưng việc dành nhiều sự chú ý hơn cho đứa con út ốm yếu cũng là điều khó tránh khỏi.

Đó chỉ là một thảm kịch xảy ra do sự non nớt. Đổ hết trách nhiệm về cái chết của con gái lên vai bậc cha mẹ thì thật quá tàn nhẫn.

“Hiển nhiên là em không hề mong chị mình chết.”

Louise không hề muốn chị mình chết. Ngược lại, cô còn muốn trở thành một cặp chị em thân thiết.

Tôi cũng vậy. Tôi đã muốn cùng Hecate trở thành một cặp vợ chồng khiến người người ngưỡng mộ.

“Em cũng không hề trốn tránh nó.”

Louise cho rằng mình có trách nhiệm trong cái chết của người chị. Cô không trốn tránh, không coi đó chỉ là một sự tình cờ, mà tự mình gánh lấy.

Tôi cũng vậy. Tôi không chối bỏ trách nhiệm của mình vì đã không thể trở thành chỗ dựa vững chắc hơn cho Hecate, mà tự mình ôm lấy.

“Và em cũng không hề quên.”

Louise vẫn chưa quên chuyện của người chị. Vì vậy, cô quý mến tất cả mọi người, nhưng lại không thể yêu thương một ai.

Tôi cũng vậy. Tôi không thể quên Hecate, nên không đủ tự tin để ở bên một người nào khác.

“Sẽ không một ai nói đó là lỗi của em đâu.”

Không hề mong muốn, không hề trốn tránh, và cũng không hề quên lãng. Liệu có ai nỡ lòng lớn tiếng nói rằng một người như vậy là có lỗi không?

Chắc là không. Sẽ không có. Không thể có người như vậy được.

“Vậy nên, với những chuyện thế này, đừng nói lời xin lỗi.”

Tôi nắm lấy vai Louise, người đang ngơ ngác nhìn mình, rồi xoay người cô lại.

“Trời bắt đầu lạnh rồi đấy. Em vào trước đi.”

“A, anh?”

“Mau lên.”

Thấy cô còn chần chừ, tôi khẽ đẩy lưng, cô mới chậm rãi bước vào trong. Trên đường vào, cô ấy ngoái đầu lại nhìn mấy lần, nhưng tôi chỉ im lặng vẫy tay, bấy giờ cô mới chịu vào hẳn.

Bây giờ chỉ cần nói đến đây thôi là đủ rồi. Louise có vẻ cũng chỉ buột miệng nói ra, nếu tôi cứ giữ cô lại quá lâu để tư vấn tâm lý thì cả hai sẽ chỉ thêm khó xử.

Tôi chỉ lựa những lời cô muốn nghe, những lời có lẽ sẽ tốt hơn nếu được nghe, và nói ra. Chuyện đó cũng dễ thôi.

‘Vì đó cũng là những lời mình muốn được nghe.’

Trải qua chuyện tương tự, chắc hẳn Louise cũng muốn được nghe những lời như vậy. Từ bất cứ ai cũng được, miễn là có người nói ra.

Tôi mong rằng những lời vừa rồi sẽ giúp Louise giải tỏa được phần nào nỗi lòng. Không chỉ là mong muốn đơn thuần rằng cô bé sẽ vượt qua được tổn thương, mà còn vì nếu Louise làm được, thì có lẽ tôi cũng sẽ làm được.

Một đứa trẻ còn chịu nhiều đau khổ hơn mình cũng đã vượt qua được, thì cớ gì mình lại không thể, tôi muốn có được niềm an ủi như vậy.

‘Khó coi thật.’

Chính tôi nhìn vào cũng thấy khó coi. Một người lớn không thể tự mình đứng dậy, lại phải dựa dẫm vào một đứa trẻ. Quả đúng là một bộ dạng thảm hại. Chuyện này mà kể ra ngoài thì xấu hổ chết mất.

Nhưng dù sao thì tôi cũng đã an ủi Louise, vậy nên chắc cũng không phải là thảm hại trăm phần trăm đâu nhỉ? Xét một cách nào đó thì cũng là đang giúp đỡ lẫn nhau mà.

“Tạnh rồi.”

Tôi ngước nhìn trời rồi bất giác buột miệng. Cơn mưa đã ngớt tự lúc nào, và những đám mây đen cũng đã tan đi ít nhiều so với lúc nãy.

Có thể trời sẽ lại đổ mưa, hoặc cũng có thể sẽ quang đãng hẳn. Thời tiết dạo này thất thường quá nên cũng chẳng biết thế nào.

‘Một ngày nào đó, trời sẽ quang thôi.’

Mưa có thể kéo dài vài ngày, nhưng sẽ không thể u ám mãi được. Một ngày nào đó, trời sẽ lại trong xanh.

“Anh ơi!”

“Sao em lại ra đây?”

Tôi đang lặng lẽ ngắm trời thì giọng của Louise vang lên từ phía sau. Mất công bảo vào trong rồi lại chạy ra. Xem ra lời mình nói chỉ có hiệu lực nhất thời.

Tôi quay lại thì thấy Louise đang chìa ra một chiếc khăn.

“Anh cũng bị ướt mà.”

Trước nụ cười dịu dàng của cô, tôi cũng bất giác mỉm cười đáp lại.