Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 117 - Kỳ nghỉ hè luôn dài như thế này sao? (3)

Thật ra tôi đã chuyển sinh tới thế giới này được năm năm rồi, vậy chẳng phải nên tính tôi mới sáu tuổi thay vì hai mươi mốt sao? Nếu thế thì trưởng nam phải là Erich chứ đâu phải tôi. Cái áp lực hôn nhân này đáng lẽ phải dồn lên đầu Erich mới thuận lẽ trời.

Dĩ nhiên đó chỉ là lời nói bậy bạ. Chỉ cần tôi thốt ra những lời này, có lẽ tôi sẽ bị áp giải thẳng đến viện trị liệu tâm thần nơi góc đền thờ mất.

“Chuyện đính hôn của con sao?”

“Đúng vậy. Con cũng đã ngoài hai mươi rồi còn gì. Nếu để muộn hơn nữa, mẹ e rằng sẽ có kẻ lời ra tiếng vào.”

Quả đúng là vậy. Một quý tộc, người mà việc có hậu duệ là lẽ thường tình và cũng là nghĩa vụ lớn nhất, đã qua tuổi cập kê mà đến một tin đồn đính hôn cũng chẳng có. Nếu người ngoài không biết cậu ta bận rộn đến mức không có thời gian kết hôn, thì đây quả là chuyện khó chấp nhận, trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt.

Tiếc thay, dù bận rộn với công việc của Phòng Thanh tra, tôi cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Hôn sự đối với giới quý tộc là chuyện trọng đại, gần như bất khả xâm phạm.

Bây giờ tôi mới ngoài hai mươi nên còn đỡ, chứ vài năm nữa, có lẽ người ta sẽ bắt đầu nghi ngờ cả xu hướng tính dục của tôi mất. Thật là một viễn cảnh khủng khiếp.

‘Phải làm sao đây.’

Đây là nỗi lo chính đáng của một người mẹ. Dù tôi chỉ là một đứa con trai hàng giả chứ không phải hàng thật, nhưng cũng đâu đã chính thức từ mặt mẹ. Thật kỳ quặc nếu phũ phàng lờ đi nỗi lo này.

Nhưng cứ thế ngoan ngoãn đồng ý đính hôn cũng thật nực cười. Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý nên đã từ chối hôn sự với Marghetta, bây giờ lại chấp nhận đính hôn sao? Nghe chẳng khác nào đang trêu ngươi người ta.

Vấn đề là từ chối còn khó xử hơn. Bảo tôi từ chối Marghetta, một người không hề xa lạ, đến hai lần ư? Thế thì đâu còn là con người nữa. Chuyện đó có bị Thiết Huyết Công tước đánh chết giữa đường cũng không thể oán thán một lời, mà có lẽ trước khi chuyện đó xảy ra, tôi đã tự cắn lưỡi chết rồi.

Và tuy khả năng không cao, nhưng nếu tôi lại từ chối Marghetta, mẹ có thể sẽ tìm một tiểu thư khác. Như thế lại càng thêm phiền phức.

‘A.’

Có một cái cớ khá hợp lý. Vừa hay lại nghĩ ra ngay.

“Con nghĩ vài năm nữa chuyện đó sẽ xảy ra thôi.”

“Chắc chắn rồi. Vì những kẻ muốn vấy bẩn sự trong sạch thì ở đâu cũng có.”

Thấy tôi tỏ vẻ đồng tình một cách chừng mực, mẹ liền nói không chút do dự. Tôi thì lại cảm thấy ngượng ngùng vì mẹ dường như đánh giá con trai mình hơi quá cao.

“Nhưng ép đối phương phải theo hoàn cảnh của mình thì không hợp đạo lý lắm đâu.”

Nghe câu nói của tôi, ngay cả người mẹ đang hừng hực khí thế cũng phải chững lại đôi chút.

Xem ra mẹ rất vừa lòng Marghetta. Dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó khiến mẹ bị chinh phục, nhưng khi tôi bóng gió rằng Marghetta có hoàn cảnh riêng, hẳn mẹ cũng sẽ do dự.

Có lẽ nào vì hoàn cảnh đó mà tôi và Marghetta chưa có mối quan hệ nào, nếu vậy chẳng phải chính mình đang lo chuyện bao đồng sao. Chắc hẳn mẹ đang có những suy nghĩ như vậy.

Đương nhiên là chẳng có chuyện đó. Đây chỉ là cái cớ tôi vừa bịa ra thôi.

“Chẳng phải Mar đang tham gia hội học viên của Học viện sao?”

Dù sao thì chuyện mẹ đang nhắm Marghetta làm đối tượng cho tôi thì tôi biết, mẹ biết, và cả thị nữ trưởng cũng biết. Chẳng cần phải vòng vo nữa, cứ đi thẳng vào vấn đề thôi.

“Mẹ nghe nói con bé đã vất vả nhiều. Nhưng lễ đính hôn sẽ được tổ chức đơn giản trong kỳ nghỉ, nên đâu ảnh hưởng gì đến công việc của hội học viên, phải không con?”

“Vấn đề của hội học viên là chuyện sau khi tốt nghiệp kìa ạ.”

Sau đó, tôi đành phải ra sức khua môi múa mép. Tôi giải thích rằng hội học viên của Học viện vốn là nơi quy tụ những người có ý định bước vào quan trường. Và nếu Marghetta cũng muốn trở thành công chức, thì chuyện đính hôn với tôi ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho cô ấy.

“Nghe nói nếu đặt mục tiêu trở thành công chức, người ta thường tránh kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp. Hôn nhân đâu phải chuyện một sớm một chiều là xong, sau khi kết hôn còn cần thời gian để thích nghi với gia đình đối phương nữa.”

“Th-Thế à con?”

“Vâng. Và sau khoảng thời gian đó quay lại, thì những người từng là hậu bối trong hội học viên cũng đã tốt nghiệp rồi. Việc có thêm đối thủ cạnh tranh thì phiền phức lắm, phải không ạ?”

Người mẹ đã sống một cuộc đời xa cách với không chỉ hội học viên của Học viện mà cả bộ máy hành chính, lặng lẽ gật đầu trước những lời tôi nói. Mẹ không biết gì để phản bác, huống hồ người đang nói lại là một Trưởng phòng trong bộ máy hành chính.

Chuyên gia đã nói vậy thì chắc là vậy thôi. Dù trong bộ máy hành chính, tôi chỉ là một công chức bị chèn ép đủ đường, thì bên ngoài tôi vẫn là một công chức cấp cao.

“Dĩ nhiên đính hôn và kết hôn là hai chuyện khác nhau, nhưng đối với Mar, người có chí hướng làm quan, thì ngay cả việc đính hôn cũng có thể trở thành áp lực. Có lẽ vì con mà em ấy sẽ phải từ bỏ ước mơ của mình.”

“Vậy thì không được rồi.”

“Vâng. Vì vậy, chúng ta hãy đợi thêm vài năm để Mar ổn định sự nghiệp công chức của mình.”

Mẹ dường như đã chấp thuận và gật đầu, thị nữ trưởng cũng chỉ biết thở dài một tiếng như thể chẳng còn cách nào khác.

‘Thế mà cũng được à.’

Thật ra, chuyện tránh kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp hay đợi ổn định sự nghiệp, tôi cũng chẳng biết gì sất. Tôi có phải công chức bình thường đâu mà biết mấy chuyện đó. Chỉ là tôi chợt nhớ ra trước đây có một thuộc cấp xin nghỉ phép để kết hôn nên bịa đại ra thôi.

Đây là một cái cớ đầy sơ hở mà bất cứ ai trong ngành cũng có thể nhận ra ngay, nhưng mẹ tôi lại không biết gì về lĩnh vực này. Và tôi là Trưởng phòng. Một khi Trưởng phòng đã nói vậy, thì có mấy ai dám nghi ngờ chứ.

Dù sao thì, nhờ vậy mà tôi đã câu giờ được vài năm. Còn việc đối phó với áp lực sẽ đến sau đó, cứ giao cho Carl của tương lai lo vậy.

‘Cứ như đang giật gấu vá vai.’

Cách này không thể là giải pháp triệt để được. Làm sao tôi lại không biết điều đó.

Nhưng để giải quyết tận gốc vấn đề thì phải lôi chuyện của Hecate ra, mà tôi lại không muốn rêu rao câu chuyện đó chỉ vì không muốn kết hôn.

Người ta nói nỗi đau chia sẻ sẽ vơi đi một nửa, nhưng những người bỗng dưng phải gánh chung nỗi đau mà một mình tôi có thể chịu đựng thì có tội tình gì. Có cần thiết phải mang lại nỗi đau đó cho người mẹ đang đơn thuần lo lắng cho hạnh phúc của con trai trưởng không?

Và tôi không thể chịu đựng được những ánh mắt thương hại sau khi kể câu chuyện đó. Càng nhận những ánh mắt ấy, tôi sẽ càng không bao giờ rũ bỏ được nó. Bấy nhiêu đó từ vị Bộ trưởng hay Toàn Thắng Công tước là quá đủ rồi.

“Thế này có khi Erich lại kết hôn trước con mất.”

“Dù thế nào đi nữa thì trưởng nam vẫn phải đi trước chứ.”

Thấy mẹ quả quyết lắc đầu trước câu nói tôi buột miệng để thay đổi không khí, tôi bất giác nở một nụ cười gượng. Con e là, không biết đến bao giờ người con trai trưởng đó mới chịu ổn định đâu.

Thật may là gia chủ không dùng hôn sự để gây áp lực. Mẹ thì còn có thể thuyết phục được thế này, chứ nếu gia chủ đã quyết thì liệu thuyết phục có ăn thua không?

Trong thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra cảnh gia chủ với vẻ mặt vô cảm, lặp đi lặp lại câu hỏi ‘Thế còn chuyện kết hôn?’. Chà, vô phương cứu chữa rồi.

Kể từ ngày hôm đó, mẹ không còn nhắc đến chuyện hôn sự nữa.

Dĩ nhiên, mẹ vẫn không ngừng mời Marghetta đến các buổi tiệc trà và sắp xếp cho cô ấy ngồi ngay trước mặt tôi. Mẹ chỉ ngừng gây áp lực bằng lời nói mà thôi.

Và ánh mắt mẹ nhìn Marghetta dường như có thêm phần tiếc nuối. Giống như một đứa trẻ được dặn phải chờ đợi, trong khi trước mắt là một quả ngon ngọt, ở ngay trong tầm tay.

“Thưa phu nhân? Người có điều gì muốn nói với con ạ?”

“Không, không có gì đâu con.”

Thêm vào đó, có lẽ vì lòng mẹ trở nên tha thiết hơn mà tình cảm dành cho Marghetta cũng tăng theo. Cách nói chuyện tôn kính của mẹ đối với cô ấy cũng dần trở nên thân mật hơn từ lúc nào không hay.

Đương nhiên, Marghetta lại rất thích điều đó. Một người có thể hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt như Marghetta, chẳng phải là người đang sống một cuộc đời hạnh phúc hay sao.

“Con xin phép một lát.”

Cảm nhận được sự rung động từ trong người, tôi khẽ đứng dậy. Tôi đã yêu cầu Phó phòng tìm hiểu về Bá tước Horpelt, không biết đã điều tra xong chưa.

Dĩ nhiên, trong tình hình không thể trở lại thủ đô ngay lập tức, tôi chỉ có thể chỉ đạo từ xa. Kết quả chắc cũng chỉ là sơ bộ, muốn có thông tin chính xác thì phải trực tiếp đến đó xem xét.

Dù sao đi nữa, sau khi xin phép mẹ và Marghetta, tôi đi về một góc trong sân sau.

***

Cùng với tiếng rung khe khẽ, anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Chắc hẳn là vấn đề liên quan đến công việc. Với một Trưởng phòng Thanh tra như anh, làm gì có ngày nào được nghỉ ngơi trọn vẹn.

Mỗi lần nhìn thấy anh như vậy, em lại thấy xót xa. Giá như một ngày nào đó anh có thể từ bỏ con đường công chức và sống một cuộc đời thanh thản. Giá như anh có thể cùng em sống một cuộc sống ấm cúng tại lãnh địa Bá tước Tileglehen.

‘Một ngày nào đó.’

Một ngày nào đó sẽ được như vậy. Ừ, chắc chắn sẽ như thế.

“Cuộc sống của một vị công chức chắc không hề dễ dàng đâu nhỉ.”

“Vâng. Con cũng nghĩ vậy.”

Tôi liên tục gật đầu trước lời của phu nhân. Có lẽ đối với người, hình ảnh anh Carl rời xa lãnh địa để sống ở thủ đô cũng thật đáng thương.

Sau một lúc nhìn theo bóng lưng anh, phu nhân quay sang nhìn tôi và nở một nụ cười hiền hậu.

“Vậy mà con vẫn chọn con đường đó, thật đáng nể.”

Trước lời nói có phần kỳ lạ, tôi chỉ biết chớp mắt vài cái. Tôi đã có phần thất lễ khi không trả lời ngay, nhưng người dường như không để tâm và chỉ khẽ gật đầu.

“Ta đã nghe Carl nói rồi. Rằng con có ý định dấn thân vào con đường quan lộ.”

“À... vâng... Đúng vậy.”

Hội học viên thường là nơi quy tụ những học viên mơ ước bước vào quan trường, nên lời người nói không sai. Và trước khi anh đến Học viện, tôi cũng từng có ý định vào Phòng Thanh tra.

Dĩ nhiên, một khi anh đã đến Học viện thì con đường đó cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.

“Nghe nói nếu bước chân vào quan trường thì mấy năm đầu sẽ khó mà kết hôn được, nhưng đó cũng là con đường con đã chọn, nên ta phải ủng hộ thôi.”

“Dạ?”

Dạ?

Những lời không thể hiểu nổi phát ra từ miệng phu nhân khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Bước vào quan trường sẽ khó kết hôn ư? Mấy năm liền ư? Thật sao?

Tôi không biết, tôi thật sự không biết gì cả! Nếu biết trước, tôi đã chẳng thèm để tâm đến con đường công chức làm gì. Nếu lựa chọn vốn dĩ là để được ở bên anh, cuối cùng lại trở thành rào cản, thì tôi làm vậy để làm gì chứ?

‘A, không được...!’

Phu nhân nói sẽ ủng hộ. Trong lòng người, tôi đã trở thành một nàng dâu tương lai sẽ làm công chức trong mấy năm liền sau khi tốt nghiệp.

Không phải đâu, tuyệt đối không phải! Con không có ý định đợi mấy năm trời đâu...! Con muốn kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, không, nếu anh ấy đồng ý thì ngay cả hôm nay cũng được!

“Với tư cách là một Công nương, đây không phải là một lựa chọn dễ dàng, nhưng con vẫn quyết định vì Đế Quốc, chắc Wilhelm cũng sẽ cảm phục lắm.”

Nhưng phu nhân vẫn giữ nụ cười ấm áp khi nói chuyện, khiến tôi không tài nào mở lời. Nếu lúc này mà nói ‘Không phải đâu’, có lẽ tôi sẽ phải đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của người.

Người dường như rất hài lòng với việc tôi trở thành công chức và phụng sự Đế Quốc, nếu tiền đề đó đột ngột sụp đổ thì sao? Sự hài lòng và mãn nguyện hiện tại có thể sẽ biến thành cảm giác bị phản bội.

‘Không được...’

Tại sao mình lại làm vậy chứ, tại sao năm ngoái mình lại làm thế.