Không chỉ bị nghi là gián điệp, mà các vị khách quý này đều là những nhân vật có thân thế phi phàm, từ Hoàng tử ngoại quốc cho đến ứng cử viên Thánh Nhân. Ngay cả Tam Hoàng tử Điện hạ cũng đang tá túc tại dinh thự, gánh nặng trên vai phu nhân quả thực không bút nào tả xiết.
Lẽ thường, những vị khách quý thế này chẳng có lý do gì để ghé thăm lãnh địa Bá tước Tileglehen, mà nếu có, cũng phải do chính ta, chủ nhân nơi đây, ngỏ lời mời. Vậy mà giờ đây, phu nhân lại phải một mình gánh vác cả trọng trách lẫn nghĩa vụ của người chủ nhà, khiến lòng ta suốt thời gian qua chẳng một phút bình yên.
May thay, Bệ hạ đã chỉ thị rằng nên đưa họ về vào thời điểm thích hợp. Giờ thì phu nhân cũng có thể an lòng được rồi.
“Đưa... đưa họ về sao?”
“Phải. Giữ chân những vị khách quý này quá lâu cũng là thất lễ. So với một lãnh địa bá tước, kinh đô sẽ là nơi phù hợp với họ hơn.”
Vì vậy, ta đã đích thân báo tin này cho phu nhân, và có lẽ vì quá đỗi bất ngờ, đôi mắt nàng mở lớn đầy kinh ngạc.
“Thời gian qua đã vất vả cho phu nhân rồi.”
“Wilhelm. Carl và Erich cũng trở về sao?”
“Đúng thế. Erich vốn là đồng đội của các vị khách quý, còn Carl lại bộn bề công vụ.”
Ta gật đầu, đó là một điều hiển nhiên. Thằng bé không chỉ đứng đầu Phòng Thanh tra, mà còn nhận được sự tín nhiệm sâu sắc từ Bệ hạ Hoàng đế và Hoàng Thái tử Điện hạ. Giữ chân nó ở lãnh địa cho đến tận bây giờ cũng đủ khiến ta áy náy lắm rồi.
Hơn nữa, chẳng phải vị trí của Bá tước Horpelt vừa có sự thay đổi vào hôm kia sao? Một khi hàng ngũ thành viên Hội đồng Đế Quốc có biến động, Phòng Thanh tra tất yếu phải vào cuộc. Đáng lẽ ra, ta phải để thằng bé về kinh đô trước cả khi các vị khách quý kịp thu dọn hành lý mới phải.
“Carl phải đi ngay trong hôm nay─”
“Không được.”
Phu nhân ngắt lời ta.
Điều này quả thực đáng ngạc nhiên. Một người luôn xem trọng phẩm giá và thể diện quý tộc như phu nhân lại có thể ngắt lời người khác. Hẳn phải có lý do đặc biệt nàng mới hành động như vậy.
“Chưa, vẫn chưa được. Không thể để các con đi được.”
“Bệ hạ và Đế Quốc đặt kỳ vọng rất lớn vào thằng bé. Nó tuy là con của chúng ta, nhưng cũng là bề tôi của Đế Quốc. Ta phải để nó trở về nơi nó thuộc về.”
“Nơi Carl thuộc về là ở đây.”
“Phu nhân.”
Vẻ bướng bỉnh hiếm thấy của phu nhân lúc này có phần xa lạ, nhưng ánh mắt sắc bén kia lại khiến ta chợt thấy quen thuộc, tựa như được thấy lại nàng của những ngày chưa thành hôn.
Nhưng cũng đành vậy. Ta không thể vì chìm đắm trong hồi ức cá nhân mà lơ là quốc gia đại sự. Chỉ còn cách thuyết phục phu nhân mà thôi.
“Em chỉ vừa mới tìm được một cô gái có thể ở bên cạnh Carl.”
Nhưng câu nói ấy, ta không thể cứ thế bỏ qua.
“Phu nhân, lời đó của nàng là có ý gì.”
“Nghĩa là như lời em nói. Em đã tìm được một người phù hợp để làm bạn đời của Carl.”
“Hãy dừng ngay chuyện đó lại.”
Xem ra phu nhân đã âm thầm tiến hành một việc kỳ lạ nào đó. Bạn đời ư, rốt cuộc là có ý gì.
Ta dứt khoát lắc đầu, ngăn cản phu nhân. Đó là chuyện không thể xảy ra. Là việc mà chúng ta không được phép can dự.
Dĩ nhiên, ta không có ý trách phu nhân. Đó là lỗi của ta vì đã không tường tận việc nàng đang làm, và cũng là lỗi của ta vì đã không giải thích cặn kẽ mọi chuyện.
“Wilhelm!”
Ta nghĩ tốt hơn hết là mình nên trực tiếp nói chuyện với Carl nên đã quay người, nhưng rồi một tiếng hét lớn của phu nhân vang lên cùng cảm giác có thứ gì đó đang níu lấy mình.
Ta vội quay lại và chết sững tại chỗ. Gương mặt phu nhân đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ đang trừng trừng nhìn ta.
“Em chỉ vừa mới... chỉ vừa mới có thể mỉm cười cùng thằng bé! Chàng định cướp con trai khỏi tay em hai lần hay sao!?”
“Phu nhân, đó là─”
Sau đó, cổ áo ta bị túm lấy nên không thể mở miệng nói cho trọn vẹn.
Ta chỉ có thể thoát khỏi tay phu nhân sau khi hứa rằng sẽ để các vị khách rời đi sau vài ngày nữa, và Carl cũng sẽ đi cùng họ vào lúc đó. Dù sao thì Bệ hạ cũng chỉ nói là vào thời điểm thích hợp, chứ không ra lệnh phải đi ngay lập tức.
“Gia chủ.”
“Ta không sao.”
Trên đường trở về phòng làm việc, viên quản gia bắt gặp ta với ánh mắt đầy ngượng nghịu. Chắc hẳn bộ dạng của ta lúc này thảm hại lắm.
“Lần này em không nhượng bộ đâu! Nếu chàng dám lẳng lặng đưa Carl đi mà không nói với em một lời, em cũng sẽ về nhà mẹ đẻ!”
Ta không ngờ phu nhân lại mạnh đến vậy. Dù đã rời quân ngũ khá lâu kể từ khi trở thành Bá tước phu nhân của Đế Quốc, nhưng cơ thể này cũng từng tham chiến cho đến tận hai năm trước. Ấy vậy mà lại bị túm cổ áo một cách bất lực như thế này.
Ta ra hiệu cho quản gia đừng bận tâm rồi bước vào phòng làm việc.
‘Bạn đời sao.’
Một chuyện không ngờ đã xảy ra. Kể từ khi ta nói hãy để Carl tự quyết chuyện hôn sự, phu nhân cũng chưa từng can thiệp. Vậy mà bây giờ lại đột ngột nhắc đến bạn đời.
Làm gì có chuyện thằng bé có tâm trí tìm bạn đời cơ chứ. Khi mà nó đã mất đi người trong lòng. Khi mà nó đã phải tiễn người ấy ra đi như vậy.
“Mọi chuyện đã rối tung từ đâu nhỉ.”
Ta thở dài, trút ra nỗi lòng phiền muộn. Thật ra ta biết. Ta biết rất rõ mọi chuyện đã bắt đầu lệch hướng từ đâu. Làm sao mà không biết cho được.
Bốn năm trước, kể từ cuộc Đại Chinh phạt, mọi chuyện đã bắt đầu rối tung lên rồi cứ thế trôi đi.
“Nghe nói Phòng Thanh tra cũng tham chiến. Khoa 4 đã tới.”
“Nói vớ vẩn gì thế? Phòng Thanh tra phải phụ trách trong nước chứ.”
Phòng Thanh tra là thanh gươm của Bệ hạ Hoàng đế, nhưng là để cai quản việc trong nước chứ không phải đối ngoại. Vì thế, ta đã để trưởng nam của gia tộc mình, Carl, vào Phòng Thanh tra, còn bản thân thì ra trận. Đó là phương pháp hiệu quả, an toàn và chắc chắn nhất.
Nhưng chiến tranh lại diễn biến một cách kỳ lạ, và Phòng Thanh tra cũng phải can thiệp. Carl, khi đó vừa mới trở thành một viên công chức của Phòng, cũng phải đến phương Bắc. Ta như phát điên. Điều ta mong muốn là một người con sống sót để cống hiến cho Đế Quốc, chứ không phải một vị anh hùng vang danh sau khi chết.
Dẫu có ai phải chết, thì đó phải là ta, người làm cha này. Thế hệ trước hy sinh vì thế hệ sau, đó chính là gia tộc Krasius. Vì vậy mà ta đã sắp xếp cho thằng bé vào một nơi an toàn hơn dù chỉ một chút.
‘May mà nó vẫn còn sống.’
Quá trình huấn luyện bấy lâu đã có kết quả, thật may là thằng bé không chỉ sống sót cho đến khi chiến tranh kết thúc mà còn lập được đại công.
Quả nhiên việc huấn luyện bọn trẻ một cách nghiêm khắc là đúng đắn. Việc rèn luyện chúng mà không để bất kỳ cảm xúc nào xen vào là hoàn toàn chính xác.
Ta, một kẻ bất tài, đã lớn lên trong sự thất vọng của phụ thân. Ta đã trải qua cảm giác khi kỳ vọng của người biến thành thất vọng, rồi phẫn nộ, và cuối cùng là thờ ơ. Cảm giác bất lực và tự ti khi đó thật không hề nhẹ nhàng.
Vì vậy, ta đã không tạo áp lực tình cảm lên các con. Ta đã không biến chúng thành những kẻ thất bại như mình bằng một quá trình huấn luyện nghiêm ngặt và đầy đủ. Ta đã tin chắc đó là con đường tốt nhất cho chúng.
Dù ta chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ được chứng minh trên chiến trường.
‘Thật may là nó đã sống sót.’
Thực sự, may mà nó đã sống sót. Phòng Thanh tra vốn là nơi ta gửi gắm nó để chứng minh năng lực và lòng trung thành, đồng thời tích lũy kinh nghiệm. Ai ngờ lựa chọn đó lại dẫn đến kết cục thế này.
Vì thế, ta đã gửi Erich đến Học viện chứ không phải quan trường. Bởi vì không có gì đảm bảo chuyện tương tự như của Carl sẽ không xảy ra lần nữa nếu ta để nó làm quan. Đem tính mạng con cái ra đánh cược một cách vô cớ, một lần là quá đủ rồi.
Hơn nữa, nếu cả Erich cũng phải trải qua chiến tranh hoặc một cuộc khủng hoảng tương tự, phu nhân sẽ không thể chịu đựng nổi. Nghe nói nàng đã ngất xỉu khi hay tin cả ta và Carl cùng ra chiến trường.
‘Chỉ riêng Erich thôi.’
Ta và Carl đã lăn lộn trong vũng bùn, nhưng ít nhất Erich phải được bình an. Và chỉ riêng Erich thôi, nó không được phép trải qua bi kịch như Carl.
Carl đã gặp bi kịch khi tìm thấy bạn đời của mình ngay trên chiến trường, nơi mà bất cứ ai cũng có thể chết bất cứ lúc nào. Erich ở Học viện sẽ không phải trải qua chuyện như vậy.
‘Phu nhân cũng làm những chuyện không đâu.’
Suy nghĩ lan man đến đó lại khiến ta nhớ đến lời phu nhân. Bạn đời của Carl ư, đó không phải là chuyện chúng ta có thể can dự.
Đó là việc thằng bé phải tự mình vượt qua vết thương lòng và quyết định. Không được có bất kỳ sự sắp đặt nào trong quá trình đó. Vốn dĩ, tiền bối của gia tộc Krasius là những người thầy rèn luyện để hậu bối có thể tự bước đi, chứ không phải những kẻ tọc mạch can thiệp vào cuộc đời chúng.
“Em chỉ vừa mới có thể mỉm cười cùng thằng bé! Chàng định cướp con trai khỏi tay em hai lần hay sao!?”
Nhưng khi nhớ lại tiếng hét nghẹn ngào trong nước mắt của phu nhân, ta lại không nỡ ép buộc nàng phải theo lề lối của gia tộc Krasius.
Dù phu nhân hiện mang họ Krasius, nhưng nàng vốn xuất thân từ gia tộc Arath. Ép buộc nàng quá nhiều theo cách của Krasius cũng thật khó xử.
Phu nhân đã chấp nhận nuôi dạy các con theo phương pháp của Krasius. Và việc nuôi dạy đó cũng đã kết thúc khi bọn trẻ trưởng thành. Đòi hỏi thêm nữa chính là tham lam.
Phải rồi, có lẽ từ giờ nên để phu nhân làm theo cách nàng muốn.
***
Tôi lại được mẹ triệu tập. Chưa bao giờ mẹ gọi con trai mình hai lần trong một ngày cả.
‘Có chuyện gì vậy nhỉ?’
Mẹ tôi là người thích sự yên tĩnh, không phải kiểu người nói năng hay hành động vô nghĩa. Nếu đột ngột gọi tôi, chắc chắn phải có lý do.
Nhưng mà, thay vì gọi một mình tôi hai lần, chẳng phải gọi tôi một lần và Erich một lần sẽ tốt hơn sao? Mẹ ơi, mẹ không quan tâm đến Erich à?
‘Tội lỗi vì đã sinh ra là trưởng nam chăng.’
Cảm giác này cũng giống như vào dịp lễ tết, họ hàng tụ tập lại và dồn dập tấn công đứa cháu đích tôn bằng câu hỏi “bao giờ cưới”. Chừng nào tôi còn độc thân, ánh mắt của mẹ sẽ chẳng thể nào dời sang Erich được.
Erich phải biết ơn tôi mới phải. Vừa cổ vũ thằng bé thắng trong cuộc chiến tranh giành vốn ít cơ hội, vừa một mình hứng hết sự chú ý của mẹ trong suốt thời gian đó. Trên đời này làm gì có người anh nào như vậy chứ.
Đến mức này mà vẫn không đến được với Louise thì đó hẳn là số trời đã định rồi.
“Mẹ.”
“Con đến rồi à? Xin lỗi vì lại gọi con.”
“Không sao đâu. Dù sao con cũng không có việc gì làm.”
Thật ra thì vừa nãy tôi còn đang chơi trò giấy tờ với quản gia, nhưng không nhất thiết phải nói ra.
Vừa ngồi xuống, tôi đã thấy ánh mắt mẹ đảo qua đảo lại. Trông người có vẻ gì đó bất an và sốt ruột.
Tôi liếc mắt nhìn sang, vẻ mặt của thị nữ trưởng cũng không được thoải mái cho lắm. Nhìn khóe miệng hơi cứng lại của bà, có vẻ như trong lòng cũng đang không yên.
‘Gì vậy trời.’
Nếu họ như vậy ngay từ ngày đầu tiên tôi về lãnh địa thì còn hiểu được, nhưng tự dưng bây giờ lại thế này là có lý do gì?
“Carl.”
“Vâng, thưa mẹ.”
Mẹ mân mê tách trà một lúc rồi mới cất lời.
“Mẹ tin là con sẽ tự lo liệu được, nhưng dù sao con cũng qua tuổi hai mươi rồi, chẳng phải nên đính hôn đi sao?”
À. Là vì chuyện này.
Có lẽ vì dù Marghetta ở ngay bên cạnh tạo áp lực mà tôi vẫn không hề nhúc nhích, nên giờ người đã đổi chiến thuật sang nói thẳng.
Những lúc thế này, tôi lại thấy buồn cho cái phận trưởng nam của mình. Giá mà trên tôi có một anh chị nào đó thì tốt biết mấy.