Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 115 - Kỳ nghỉ hè luôn dài như thế này sao? (1)

Có lẽ vì đang trong mùa mưa nên trời đổ lệ suốt mấy ngày liền. Mọi hoạt động vì thế mà chỉ có thể gói gọn trong khuôn viên lãnh địa, và cũng trong khoảng thời gian đó, cờ vua nghiễm nhiên trở thành trò tiêu khiển chính thức của câu lạc bộ làm bánh, mỗi ngày đều bày ra đến hơn chục ván.

Theo dõi trận đấu giữa Rutis và Tanian cũng là một thú vui. Rutis, một kẻ cuồng cờ đích thực, luôn khăng khăng phong cấp cho Tốt thành Mã để điều khiển tới năm quân Mã trên bàn cờ. Còn Tanian, một kẻ cuồng trá hình, thì lại từ bỏ hình bóng quân Tượng để đổi lấy Hậu. Ấy vậy mà cả hai đều chơi rất cừ. Chắc hẳn họ là những kỳ thủ lão luyện ưa thích các lối chơi dị biệt.

“Một kỵ sĩ lại nỡ lòng giết một tư tế, đúng là thời mạt vận rồi.”

“Chiến thắng một cách quang minh chính đại mới là đức hạnh của một kỵ sĩ chứ.”

Chỉ tiếc là họ vẫn cứ giữ cái kiểu nhập vai bằng lời nói suông ấy.

Và mỗi khi hai người họ gây náo loạn như vậy, Rater lại khẽ nhíu mày trên gương mặt vốn đã vô cảm của mình rồi trừng mắt nhìn họ. Ánh mắt như thể đang muốn hỏi ‘mấy cái thứ này là gì vậy’.

‘Đúng là một lũ không bình thường.’

Nhưng theo tôi thấy thì cậu cũng cùng một giuộc với họ thôi. Sao toàn mấy tên ngốc này lại tụ tập ở đây vậy nhỉ? Dù có cố tình tập hợp lại chắc cũng khó lắm đây.

Tôi quay đi, không muốn nhìn những thành viên đáng xấu hổ này thêm nữa. Sẽ phiền phức lắm nếu đến trễ buổi tiệc trà chỉ vì mải xem bọn họ.

‘Sao mình có cảm giác dạo này uống trà còn nhiều hơn uống nước lã thế nhỉ.’

Dạo gần đây, tôi thấy trà cứ như nước lọc, và hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi lại nhận được lời triệu tập của mẹ. Chỉ một cơn mưa cỏn con không thể nào ngăn được nhiệt huyết của người.

Dĩ nhiên không phải là ở hậu viên. Ai lại muốn tách hồng trà của mình có thêm vị nước mưa cơ chứ. Vấn đề là buổi tiệc trà tổ chức trong lâu đài nay đã được mở rộng với quy mô hoành tráng hơn nhiều.

Quy mô lớn đồng nghĩa với việc phải ngồi lâu hơn. Nếu có đông người thì tôi còn có thể lẻn đi giữa chừng mà không bị phát hiện, nhưng thành phần tham dự vẫn luôn là những gương mặt thân quen đó. Tôi, mẹ và Marghetta. Hết.

Ban đầu, tất cả các vị khách đều được mời tham dự. Nếu chỉ là một buổi tiệc nhỏ thì không nói làm gì, nhưng với quy mô lớn được tổ chức trong lâu đài, thật khó để mời người này mà bỏ sót người kia. Thế nhưng, họ cũng chỉ góp mặt một hai lần đầu rồi không đến nữa.

“Sự phồn vinh của gia tộc Krasius chính là hồng phúc của Đế Quốc.”

Tôi đã thử hỏi xem có điều gì không thoải mái không, và Ainter đã thay mặt giải thích lý do. Diễn giải nôm na là ‘thấy không khí có vẻ tốt nên kẻ ngoài cuộc như chúng tôi xin rút lui’.

‘Sao chỉ nhanh nhạy vào những lúc thế này cơ chứ.’

Chuyện tình cảm của bản thân thì làm hỏng bét, cớ sao lại tinh ý trong chuyện của người khác thế.

Nếu Irina không tham gia thì tôi còn hiểu được vì cô ấy vốn là người ngoài cuộc. Louise cũng là người có mắt quan sát tốt nên tôi có thể chấp nhận. Nhưng chết tiệt, mấy người thì không được. Phải nghĩ đến tôi, người đang phải khổ sở vì các người chứ.

Dù có suy nghĩ tích cực thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy thật đáng ghét. Vì có khả năng quan sát đến mức đó mà từ trước đến nay vẫn hành động như vậy.

“Anh, em cũng biết ý tứ mà.”

Và cái thằng đáng ghét nhất, không, cái tên đáng ghét nhất chính là Erich. Dám nói những lời đó trước mặt tôi ư?

Có ý tứ ư? Vậy lẽ nào thằng bé thuộc kiểu người trở nên nhút nhát khi dính vào chuyện tình cảm của chính mình? Làm thế nào mà lại có thể quy tụ được đến năm kẻ cùng một giuộc như vậy ở đây cơ chứ?

‘Lũ chết tiệt.’

Nhưng một mình tôi có tức giận thì cũng chẳng giải quyết được gì. Sự thật là tôi vẫn phải một mình đến dự buổi tiệc trà, không hề thay đổi.

“Thiếu gia Carl, mời vào.”

“Con đến rồi à, mau ngồi xuống đi.”

Dù sao có đến hai người hạnh phúc cũng là điều may mắn rồi. À không, tính cả thị nữ trưởng nữa là ba người nhỉ. Nụ cười của thị nữ trưởng hôm nay cũng thật ấm áp.

“Con xin lỗi vì đã đến muộn.”

Vốn dĩ đây là một buổi tiệc hơi khó xử để tham dự, chứ không phải là tôi ghét nó. Ít nhất thì vẫn tốt hơn việc bị Hoàng Thái tử triệu tập giữa lúc đang làm việc. Cái tên đó chỉ biết một mình uống rượu vang rồi lẩm bẩm.

Tôi bất chợt tưởng tượng ra cảnh Marghetta say rượu và làm nũng. Cùng một hành động nhưng tùy vào người thực hiện mà cảm giác lại khác hẳn.

“Thiếu gia Carl?”

“À, không có gì đâu em.”

Tôi cố gắng dời ánh mắt khỏi Marghetta đang chớp mắt nhìn mình. Thật quá thất lễ khi lại có những tưởng tượng như vậy ngay trước mặt đương sự. Huống hồ đối tượng lại là một Tiểu thư Công tước được nuôi dưỡng trong nhung lụa.

Sau đó, buổi tiệc trà kết thúc trong êm đẹp, dẫu cho thị nữ trưởng có buông một câu rằng ‘có lẽ vì Công nương quá xinh đẹp nên thiếu gia chủ mới ngại ngùng’.

Có một điều chắc chắn là số mệnh của tôi không thể nào rời xa cây bút được.

Nếu không phải vậy thì tôi đã chẳng ngồi đây thế này. Chẳng lẽ lúc thôi nôi tôi đã bốc phải bút chì sao, rốt cuộc là tại sao chứ?

“Nhờ có thiếu gia chủ giúp đỡ mà công việc kết thúc nhanh chóng.”

“Đó là vì quản gia trưởng đã gần như hoàn thành hết cả rồi.”

Tôi đưa một tập tài liệu cho quản gia trưởng rồi xoa bóp sau gáy. Không ngờ về đến lãnh địa rồi mà vẫn phải làm việc.

À không, hay chính vì về lãnh địa nên mới phải làm việc thế này? Thiếu gia chủ xử lý công vụ là điều hiển nhiên, nhưng thành thật mà nói, từ trước đến nay tôi chưa từng làm tròn vai trò của một thiếu gia chủ.

‘Lạ lẫm thật.’

Phải làm việc ở lãnh địa chứ không phải ở kinh đô, cảm giác này thật quá lạ lẫm.

Và tôi cảm thấy thật buồn khi vừa mới giải quyết xong công việc của Phòng Thanh tra lại phải xử lý một công việc khác.

Nhưng biết làm sao được. Tôi không thể nhẫn tâm làm ngơ trước vị quản gia trưởng đang kiệt sức vì làm việc quá sức. Làm sao tôi có thể phớt lờ một người mà mỗi lần nhìn thấy, quầng thâm mắt lại càng trễ xuống gần cằm như vậy chứ.

“Hôm nay tôi có thể ngủ ngon rồi.”

Nhìn xem, ngay cả bây giờ ông ấy cũng vui mừng vì một chuyện nhỏ nhặt như thế.

‘Thật đáng thương.’

Nếu quản gia trưởng có tội, thì đó là tội chọn sai cấp trên. Bởi vì gia chủ là người đã giao phó toàn bộ công việc cho quản gia trưởng, ngoại trừ những việc liên quan đến quân sự và ngoại giao.

Thực ra, nếu xét đến việc gia chủ còn là một thành viên của Hội đồng Đế Quốc, thì việc quản gia trưởng làm việc quá sức cũng là điều khó tránh khỏi. Nhưng chuyện không thể tránh và chuyện thực sự phải nai lưng ra làm là hai vấn đề khác nhau. Có lý do để lao động cật lực cũng không có nghĩa là công việc sẽ bớt mệt mỏi hơn.

‘Mong là ông ấy vẫn khỏe mạnh.’

Như vậy thì khi tôi trở thành Bá tước, quản gia trưởng mới có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ được.

Tôi chợt nảy ra ý định chia cho quản gia trưởng một ít thuốc bổ nhận được từ Ma Tông Công tước, nhưng rồi lại gạt đi ngay. Chẳng phải người ta nói rằng đồ uống tăng lực nếu chia sẻ sẽ giảm hiệu quả hay sao. Thà rằng tìm thứ khác cho ông ấy còn hơn.

“Thiếu gia chủ. Cái này cũng nhờ ngài.”

“Được thôi.”

Tôi nhận lấy tập tài liệu từ tay quản gia trưởng và nhanh chóng liếc nhìn ông.

Gà cho ăn sâm còn ngon hơn, vậy thì một quản gia trưởng được bồi bổ tử tế chắc chắn cũng sẽ tài năng hơn nhỉ?

Nhưng nếu quản gia trưởng nghe được điều này, chắc ông ấy sẽ hoảng hốt tìm đường thoát thân mất, nên tôi quyết định giữ kín trong lòng. Đôi khi trong cuộc sống, không biết lại là một điều may mắn.

“À, nhân tiện, thưa thiếu gia chủ.”

Tôi giật mình, tưởng rằng suy nghĩ của mình đã bị phát hiện.

“Nghe nói hai hôm trước, về phía Bá tước Horpelt... đã có sự thay đổi.”

“Bá tước Horpelt sao?”

Tin tức quá đột ngột khiến trái tim đang lo lắng của tôi bình tĩnh trở lại. Bá tước Horpelt là một trong những Bá tước Đế Quốc nên tôi thường xuyên theo dõi tình hình, sao lại đột ngột như vậy?

“Đời người thật ngắn ngủi.”

Hơn nữa, các gia tộc Bá tước Đế Quốc thường có giao hảo với nhau nên tôi cũng đã từng gặp riêng ông ấy. Phải cầu nguyện cho ông ấy─

“Là nghỉ hưu.”

“À.”

Thảo nào tôi thấy có gì đó kỳ lạ. Lần báo cáo cuối cùng ông ấy vẫn còn khỏe mạnh lắm mà.

“Nghe nói ông ấy đã truyền lại tước vị cho thiếu gia chủ. Lý do không được tiết lộ, nhưng nhờ vậy mà một vị Bá tước Đế Quốc trẻ tuổi nhất đã ra đời.”

“Vậy à. Cậu ta trẻ hơn tôi nhỉ?”

“Chắc là lớn hơn thiếu gia Erich hai tuổi.”

Vậy là mười chín tuổi. Trở thành Bá tước Đế Quốc ở cái tuổi còn chưa tốt nghiệp Học viện, đúng là một gánh nặng quá lớn.

“Còn trẻ vậy mà đã phải vất vả rồi.”

Nghe câu nói đó của tôi, ánh mắt của quản gia trưởng có chút kỳ lạ nhưng tôi lờ đi. Tôi là trường hợp đặc biệt mà. Thời chiến và thời bình sao có thể giống nhau được.

Dù sao đi nữa, vì Bá tước Đế Quốc đã thay đổi nên Hội đồng Đế Quốc cũng sẽ xôn xao một thời gian. Liệu vị Bá tước hiện tại có thể kế thừa được bao nhiêu phần ảnh hưởng từ Bá tước Horpelt tiền nhiệm.

‘Chắc sẽ bận rộn một thời gian đây.’

Và mỗi khi có chuyện như vậy xảy ra, người phải lăn xả lại chính là Phòng Thanh tra. Phải xác minh chi tiết thông tin cá nhân của vị Bá tước mới, xem xét lại những phe phái có liên quan, và kiểm tra quy mô của những mối quan hệ qua lại.

Chết tiệt, xem ra về kinh đô là lại phải lao đầu vào việc rồi. Một người đang khỏe mạnh như thế cớ sao lại nghỉ hưu để làm phiền người khác chứ.

***

Văn phòng của lãnh chúa, nơi không ai có thể tiếp cận nếu không có sự cho phép. Vì vậy, đây là một nơi thích hợp cho những cuộc đối thoại bí mật.

—Không có động tĩnh gì đáng ngờ sao.

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

Đây cũng là một môi trường phù hợp để báo cáo với Hoàng đế Bệ hạ.

—Báo cáo của Bộ Đặc vụ cũng giống như của Bá tước. Họ nói rằng tất cả đều im hơi lặng tiếng, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Nghe những lời đó, ta chỉ im lặng cúi đầu. Quả thực, những vị khách quý đang ở trong lãnh địa không có bất kỳ hành động đặc biệt nào.

Khi trời mưa, họ ở trong lâu đài, và khi trời quang mây tạnh, họ đi dạo xung quanh. Thỉnh thoảng họ cũng tham gia vào buổi tiệc trà của phu nhân. Giống như những vị khách đến thăm nhà bạn bè.

—Vì quá yên ắng, ta đã nghi ngờ liệu họ có đang hành động lén lút sau lưng mình không. Nhưng nếu Bộ Đặc vụ cũng báo cáo tương tự, điều đó có nghĩa là họ thực sự đang có chủ đích.

Có lẽ ta đã nghĩ sai rồi.

“Sao Người lại phán như vậy. Chẳng qua là do các thần còn non kém mà thôi.”

Bệ hạ lại phủ nhận phán đoán sáng suốt của chính Người. Không phải thế, Bệ hạ luôn luôn đúng. Chỉ là do chúng thần kém cỏi, chưa thể thấu tỏ tầm nhìn của Bệ hạ.

—Bọn chúng là những kẻ đã dùng đến nước cờ nhập học vào Học viện. Nghĩa là chúng đã chuẩn bị cho ba năm tới.

Nhưng Bệ hạ vẫn tiếp tục nói mà không hề dao động.

—Chúng không phải là những kẻ sẽ hành động sơ hở chỉ vì được thả lỏng tạm thời.

Ta không thể phủ nhận những lời đó. Đúng vậy, nếu đã tính đến việc ở lại Đế Quốc trong ba năm, họ sẽ hành động một cách thận trọng. Họ sẽ phải cẩn thận nếu không muốn bị buộc phải về nước chỉ sau một học kỳ.

Đúng vậy. Lời của Bệ hạ là đúng. Nếu họ là những kẻ dễ dàng lộ bản chất chỉ vì sự giám sát tạm thời được nới lỏng, họ đã không đường đường chính chính đến Đế Quốc như thế này.

—Nếu để họ ở lại lãnh địa của Bá tước lâu hơn nữa, ngược lại sẽ khiến họ nghi ngờ. Hãy tìm thời điểm thích hợp để đưa họ trở về.

“Thần sẽ tuân theo thiên mệnh.”

Dù có đột ngột thế nào đi nữa, họ vẫn là khách mời đến thăm Đế Quốc, và còn là Hoàng tộc. Nếu để họ ở một nơi xa xôi không phải kinh đô quá lâu, đó sẽ là một việc vô cùng đáng ngờ.

—Dù sao có Trưởng phòng Thanh tra ở đó cũng là điều may mắn.

“Người đã quá lời rồi.”

Ta không thể ngẩng đầu lên trước lời phán rằng Người có thể tin tưởng vì có Trưởng phòng Thanh tra ở đó. Bởi vì đó là lời nói thể hiện sự tin tưởng không chỉ dành cho ta mà còn cho cả con trai ta, cho cả tương lai của gia tộc Krasius.

Quả nhiên là niềm tự hào của gia tộc Krasius. Một đứa con trai thật xuất chúng.

Và sau những lời nói khiến ta vô cùng cảm kích đó, Bệ hạ đã ngắt liên lạc.

Bây giờ phải tìm thời điểm thích hợp để đưa họ trở về theo như mệnh lệnh. Thời gian qua, ta cũng cảm thấy có lỗi với phu nhân.