Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 120 - Hành trình nào rồi cũng đến hồi kết (1)

Đây là lần đầu tiên tôi bị Bộ trưởng khuất phục bằng lời nói, thay vì vũ lực.

‘Khốn kiếp.’

Nhưng nỗi uất hận này lại là dành cho chính bản thân mình. Bởi lẽ không một lời nào của ông ta là sai cả. Sao ông có thể nói ra những lời sắc bén đến từng câu từng chữ, khiến tôi không tài nào phản bác được thế này?

Trong thâm tâm, tôi chỉ muốn gào lên phản đối, chứ không muốn cứ đơn phương chịu trận thế này. Chẳng phải người ta thường vặn lại những câu kiểu như ‘Vậy tôi phải làm sao đây?’, hay ‘Ngài thì biết gì chứ?’.

Nhưng điều đó là không thể. Ông ta đã chỉ ra cặn kẽ tôi nên làm gì, và vốn dĩ, hiếm có ai hiểu rõ hoàn cảnh của tôi hơn vị Bộ trưởng. Đây là một cuộc khẩu chiến mà kết quả đã được định sẵn, dù tôi có nói gì đi nữa.

‘Bộ trưởng vẫn là Bộ trưởng.’

Có lẽ do đã tại vị được hai năm mà con người vốn cục mịch ấy đã trở nên sắc sảo trong lời ăn tiếng nói đến không ngờ. Hoặc cũng có thể là do tôi đã quá bệ rạc, đến mức một người thô kệch như ông cũng nhìn ra vô số sơ hở để công kích. Mà biết đâu, lại là cả hai.

Con đường về phòng làm việc hôm nay sao mà dài đến lạ. Có lẽ vì lòng tôi đang nặng trĩu.

“Vài năm nữa cậu sẽ không đẩy cô ấy ra chứ? Cậu có thể chịu trách nhiệm cho một vị Công nương đã bỏ lỡ độ tuổi kết hôn đẹp nhất chỉ để trông chờ vào cậu không?”

Nghe những lời này mà không mảy may rung động, thì đâu còn là người nữa.

Tôi biết một ngày nào đó mình sẽ kết hôn. Và nếu chuyện đó xảy ra, tôi cũng chẳng nghĩ đến ai khác ngoài Marghetta. Nhưng là khi nào đây? Cái “một ngày nào đó” ấy, rốt cuộc là bao giờ?

Là sau khi Marghetta đã lỡ thì? Hay khi cô ấy đã vứt bỏ mọi hy vọng nơi tôi? Là lúc đã quá muộn để cô ấy tìm một bến đỗ khác? Hay là khi Marghetta chẳng còn nước mắt để mà khóc nữa?

‘Mình điên rồi sao?’

Chẳng có kẻ nào khốn nạn hơn mình. Thật quá ích kỷ.

Có lẽ tôi đã mặc nhiên cho rằng, với một người dành cho mình tấm chân tình còn hơn cả mong đợi như Marghetta, thì dù tôi không nói ra hoàn cảnh của mình, cô ấy cũng sẽ thấu hiểu và tiếp tục chờ đợi.

Tôi khô khốc vuốt mặt rồi thở dài. Giá như chuyện này xảy ra trước khi tôi viện cớ chức vụ để từ chối lời mẹ, có lẽ tôi đã không dằn vặt đến thế này.

À không, không phải. Ngay cả trước đó, tôi cũng đã có lỗi với Marghetta rồi. Suýt chút nữa tôi lại tự viện cho mình một cái cớ vô lý.

Giữa lúc tôi khẽ lắc đầu để xua đi dòng suy nghĩ miên man, một luồng sáng chợt lóe lên từ túi áo. Sao lại liên lạc đúng lúc này cơ chứ.

‘Lại đúng lúc này.’

Thú thật, với tâm trạng lúc này, có lẽ một lời nói bình thường cũng sẽ bị tôi suy diễn thành kỳ quặc.

Nhưng cũng không thể phớt lờ được, tôi đành lấy quả cầu liên lạc ra. Liên lạc trực tiếp qua đây, hẳn là có chuyện gấp.

“Trưởng phòng Thanh tra Carl Krasius xin nghe.”

—Cậu Carl. Bây giờ cậu có thời gian không?

Đang uể oải nghe máy, tôi vội chấn chỉnh lại sắc mặt ngay khi nhận ra đối phương là ai. Tôi không ngờ Toàn Thắng Công tước lại gọi vào đúng thời điểm này.

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

—May quá. Vậy thì phiền cậu qua đây một lát. Ta có chuyện quan trọng muốn nói.

“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến ngay, thưa ngài.”

Vừa ngắt liên lạc, tôi lập tức rảo bước tới tòa nhà của Bộ Tổng Tư lệnh Quân đội Đế Quốc. Giọng vị Công tước vẫn hiền hòa như thường lệ, nhưng tôi cảm nhận được một sự căng thẳng lạ thường.

Rất hiếm khi ngài chủ động liên lạc trước. Lần trước trong vụ Ma Tông Công tước, chẳng qua là vì ngài ghé qua Đế đô chốc lát nên mới gọi tôi tới gặp trước khi về, còn lần này, dường như đã có chuyện lớn xảy ra.

‘Chết tiệt.’

Tôi vừa ôm ngực vừa tăng tốc. Cú đấm găm vào vùng thượng vị lúc nãy khiến lồng ngực tôi đau cả trong lẫn ngoài.

“Cảm nhận nắm đấm đã biến Nghịch Thiên Giả thành một kẻ tàn phế thế nào?”

Giọng nói oai phong của Bộ trưởng dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Vị của nó thật cay xé lưỡi, thưa ngài.

Toàn Thắng Công tước đón tiếp tôi như mọi khi. Đó là một sự đãi ngộ vinh hạnh tột bậc khi chính tay ngài mời tôi ngồi và rót trà. Tuy nhiên, khi đối mặt trực tiếp thay vì qua quả cầu liên lạc, vẻ mặt ngài quả thực có phần căng thẳng.

Một dáng vẻ trĩu nặng ưu tư. Đến mức một vị Công tước, hơn nữa còn là người đứng đầu Quân đội Đế Quốc, phải lộ ra vẻ mặt như vậy thì chắc chắn không phải chuyện tầm thường.

‘Là Bệ hạ sao?’

Sự tồn tại duy nhất có thể ngự trên cả Công tước, và cũng là người dạo gần đây đã bắt đầu kiềm chế Toàn Thắng Công tước.

Khi đi đến kết luận đó, môi tôi khô khốc. Lẽ nào không chỉ đơn thuần là kiềm chế, mà Bệ hạ đã bắt đầu hành động trực tiếp rồi sao? Nếu xung đột giữa Hoàng đế và Công tước nổ ra, cả Đế Quốc sẽ rung chuyển.

“Nào, uống đi. Đây là loại trà đang được ưa chuộng dạo này, hẳn là sẽ ngon lắm đấy.”

“Cảm ơn ngài.”

Tôi cúi đầu cảm tạ khi ngài đặt tách trà xuống và cầm nó lên. Rồi vờ nhấp một ngụm, tôi không ngừng quan sát sắc mặt của ngài.

“Cậu Carl.”

“Vâng, thưa ngài.”

Dường như ngài định vào thẳng vấn đề, tôi liền bỏ tách trà khỏi miệng.

Nếu vấn đề liên quan đến Bệ hạ như tôi đoán, thì gần như chẳng có gì tôi có thể làm được. Chức vụ Trưởng phòng Thanh tra cũng chỉ là một chức danh dựa trên quyền uy của Hoàng đế mà thôi.

Dù vậy, chắc vẫn có cách nào đó. Nếu tìm cách, hẳn sẽ có phương án để ngăn chặn hoặc ít nhất là làm suy yếu vũ điệu gươm đao của Bệ hạ.

“Ta đã nghe Bộ trưởng Bộ Tài chính nói rồi.”

“Dạ?”

Tại sao Bộ trưởng lại được nhắc đến ở đây?

“Ta cũng biết rõ Marghetta. Một cô bé thật thông minh và đáng mến.”

Những lời tiếp theo khiến môi tôi khô đi theo một nghĩa hoàn toàn khác.

Trước hết, đây không phải là vấn đề liên quan đến Bệ hạ. Đó là một tin đáng mừng. Thay vào đó, vấn đề mà tôi vừa bị Bộ trưởng giáo huấn một trận lúc nãy giờ lại được Toàn Thắng Công tước khơi lại. Đây là một thảm họa khủng khiếp.

“Ta đã rất ngạc nhiên khi nghe tin lời cầu hôn với con bé bị từ chối, nhưng khi biết người đó là cậu, ta đã phần nào hiểu được.”

Toàn Thắng Công tước mỉm cười nhẹ rồi nhấp một ngụm trà.

“Thế nhưng, chuyện lần này thì ta không thể nào chấp nhận được.”

“Về chuyện đó, tôi xin lỗi.”

“Đây đâu phải là chuyện cậu cần xin lỗi ta.”

Nghe Công tước lắc đầu nói vậy, tôi vừa hé miệng đã phải ngậm lại.

Và khi thấy bộ dạng đó của tôi, ngài nở một nụ cười cay đắng rồi nói tiếp.

“Ta hiểu rõ hoàn cảnh của cậu Carl. Làm sao ta có thể không biết được chứ.”

Phải, Toàn Thắng Công tước cũng biết rõ về chuyện đó. Trong cuộc Đại Chinh Phạt, Khoa 4 của Phòng Thanh tra đã nhận lệnh trực tiếp từ ngài, và việc ngụy tạo nguyên nhân cái chết của Hecate cũng là nhờ có sự trợ giúp của ngài mới thành công.

Tuy nhiên, dù nghe những lời cảm thông rằng ngài hiểu hoàn cảnh của mình, tôi vẫn không tài nào mở miệng được. Có lẽ hành động lần này của tôi đã tệ đến mức ngay cả người biết rõ sự tình như ngài cũng phải gọi tôi đến thế này.

“Ta biết vết thương của cậu Carl rất sâu. Nhưng ta đã im lặng vì tin rằng cậu có thể tự mình đứng dậy, rằng nếu gượng ép chữa trị thì sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Bộ trưởng Bộ Tài chính cũng nghĩ như vậy.”

“Tôi xin lỗi vì đã làm ngài thất vọng.”

“Ta đã nói rồi, đây không phải chuyện cậu cần xin lỗi ta.”

Đương nhiên, người tôi phải xin lỗi đầu tiên là Marghetta. Nhưng điều đó không có nghĩa là sự thất lễ tôi gây ra cho những người khác có thể xem nhẹ.

“Cậu Carl. Bấy lâu nay, cậu có nỗ lực không?”

Tôi không thể trả lời câu hỏi khó hiểu đó. Nỗ lực ư, nỗ lực gì cơ?

“Theo như ta thấy, cậu Carl dường như chẳng hề cố gắng để thoát khỏi quá khứ.”

Đó là những lời xoáy sâu vào tim, nhưng vì người nói là Toàn Thắng Công tước nên tôi không thể phản bác. Hơn nữa, vừa bị Bộ trưởng dồn ép bằng sự thật, chính tôi cũng cảm thấy mình như một đứa trẻ bất lực.

Khi tôi lặng lẽ cúi đầu, một tiếng thở dài của Công tước vang lên. Tôi không đủ can đảm để nhìn lên.

“Nếu có thể một mình thoát ra được thì không còn gì tốt hơn. Nhưng vấn đề là dường như cậu đã không làm được.”

“Vâng...”

“Vậy thì ít nhất cũng phải chia sẻ với ai đó chứ. Cứ một mình ôm lấy vấn đề không thể tự giải quyết thì có gì thay đổi được không?”

Tôi biết gánh nặng này quá sức một mình tôi có thể gánh vác, và tôi không muốn chuyển nó cho người khác. Người đó có tội tình gì mà phải gánh chịu sức nặng ấy chứ.

Dù bây giờ là không thể, nhưng tôi đã tin rằng một ngày nào đó mình sẽ tự giải quyết được. Tôi đã nghĩ đó là điều đúng đắn.

“Nhân tiện, đây là chuyện hồi cậu Carl mới nhậm chức Trưởng phòng thì phải. Lúc đó các Trưởng khoa vẫn còn non nớt đúng không?”

Ngài đột ngột chuyển chủ đề, nhưng lòng tôi chẳng hề nhẹ nhõm đi chút nào.

“Lúc đó cậu Carl đã nói với ta rằng, cậu rất bực bội khi thấy các Trưởng khoa cứ một mình ôm đồm mọi chuyện. Cậu nói, phòng ban được lập ra là để cùng nhau giải quyết những việc không thể làm một mình, vậy mà cậu không hiểu tại sao họ lại làm thế.”

“Vâng, tôi đã nói như vậy.”

“Vậy thì tại sao cậu Carl lại làm như thế?”

Tôi đã cảm nhận được dấu hiệu của một đòn tấn công gián tiếp như thế này.

Nhưng sự ví von này có hơi oan uổng. Phòng ban vốn là một tập thể được lập ra để cùng nhau làm việc, còn chuyện riêng tư thì đúng như tên gọi, là chuyện của cá nhân.

“Cậu có vẻ nghĩ rằng chuyện đó và chuyện này là khác nhau.”

“À, không phải đâu.”

Tôi hoảng hốt trước những lời nói thẳng thắn như đọc được suy nghĩ của mình. Lẽ nào tôi đã bị dồn đến mức mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt rồi sao?

Thế nhưng, mặc cho tôi có bối rối hay không, Toàn Thắng Công tước vẫn tiếp tục nói mà không chút do dự.

“Chẳng có gì khác cả. Nếu không thể tự mình giải quyết thì hãy chia sẻ với người khác. Người mà cậu đã trăn trở và lựa chọn để thổ lộ vết thương lòng sẽ không bao giờ thấy phiền khi cùng cậu san sẻ gánh nặng đâu.”

“…….”

“Nếu không tin, hãy nhìn ta đây. Ta chính là nhân chứng.”

“Thưa ngài, chuyện đó─”

Cảm thấy câu chuyện đang đi theo một hướng chẳng lành, tôi vừa mở miệng thì ngài đã giơ tay ngăn lại.

“Vốn dĩ ta có ba người con. Ngoài đứa con sẽ kế thừa tước vị và đứa con là Hoàng Thái tử phi, ta còn có một người nữa.”

Tôi chỉ biết cảm thấy vô cùng có lỗi. Vị ân nhân trước mắt tôi sắp sửa tự mình khơi lại vết thương lòng để thuyết phục cái thằng ranh con này.

“Đứa út là con trai. Nếu thằng bé không bỏ người cha này mà đi trước, thì nó cũng trạc tuổi cậu Carl đấy.”

Rồi Toàn Thắng Công tước khẽ cầm lấy tách trà bằng bàn tay run rẩy. Dù cho ngài đã nguôi ngoai hơn trước, nhưng đây là nỗi đau mất con, không phải chuyện gì khác. Không một ai có thể bình thản khi tự mình nhắc đến nỗi đau ấy.

“Lần đầu tiên ta kể chuyện này cho cậu Carl nghe, thấm thoắt cũng đã ba năm rồi nhỉ.”

“Vâng, đúng vậy.”

“Lúc đó cậu Carl đã cảm thấy thế nào? Cậu có oán giận vì ta đột nhiên kể một câu chuyện nặng nề không? Có thấy nực cười vì ta lại đi kể những chuyện vô bổ không? Hay là cậu chẳng hề bận tâm?”

“Không... Không phải vậy đâu, thưa ngài.”

“Vậy thì đơn giản rồi.”

Trước câu trả lời đó, Toàn Thắng Công tước gật đầu như thể hài lòng. Dù bàn tay ngài vẫn còn run, nhưng đôi mắt ngài vẫn tĩnh lặng và trĩu nặng.

“Cậu Carl vốn đã biết câu trả lời rồi. Chỉ là cậu đã tự mình lảng tránh nó mà thôi.”

Một lúc lâu sau, tôi vẫn chẳng thể nói được gì, chỉ biết cúi gằm mặt.