Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 124 - Bắt đầu lại (1)

Tuy chỉ là tầng hai, nhưng nếu rơi xuống mà đập đầu thì cũng đủ để bất tỉnh rồi. Giá mà có thể ngủ một giấc thật sâu, khoảng một tháng sau hẵng tỉnh lại thì tốt biết bao.

Hình như trước kỳ nghỉ tôi cũng từng nghĩ thế này, và giờ khi kỳ nghỉ sắp tàn, ý nghĩ đó lại trỗi dậy. Có lẽ vì tôi quá khao khát được thoát khỏi thực tại, dù phải trả giá bằng việc bất tỉnh đi chăng nữa.

“Mar, em buông anh ra được rồi đó...”

“Không được.”

“Không được à.”

Dứt khoát đến mức ‘không được’ luôn. Lời từ chối quả quyết này khác hẳn với kiểu ‘em không muốn’ hay ‘chỉ một chút nữa thôi’, khiến tôi đành vòng tay ôm lấy lưng Marghetta trở lại, dù đã định buông ra.

Thấy Marghetta hài lòng rúc sâu hơn vào lòng, một cảm giác lạ lẫm khác hẳn lúc nãy lại dâng lên trong tôi. Lòng biết ơn vì cô đã tha thứ cho kẻ thảm hại này. Niềm vui sướng vì cô đã hứa sẽ đợi.

Nhưng đứng trên lập trường của người đến xin lỗi mà lại ôm nạn nhân rồi khóc lóc thì có đáng xấu hổ không cơ chứ? Lại còn bày ra bộ dạng thảm hại này trước một người nhỏ tuổi hơn mình. Thậm chí, khi đưa mắt nhìn xuống, tôi còn thấy bờ vai Marghetta hằn đầy vết tích đáng hổ thẹn.

‘Phát điên mất.’

Bờ vai ướt đẫm như đang chế giễu ‘Này, khóc đấy à?’. Thật nhục nhã. Tôi không đủ can đảm đối diện với vết tích đáng xấu hổ này nên cố tách ra, nhưng Marghetta nhất quyết không buông.

Vậy thì đành chịu thôi. Tôi đâu nỡ lòng nào đẩy Marghetta ra được. Thôi thì một mình tôi xấu hổ là đủ rồi.

À không, nói thật thì không phải chỉ xấu hổ một chút đâu.

“Carl.”

“Anh đây, Mar.”

“Vì thích nên em gọi thử thôi.”

Từ trong lòng mình, tôi nghe thấy tiếng Marghetta cười khúc khích.

“Em gọi anh là Carl được không?”

Tôi chợt nhớ ra câu mình vừa nói lúc nãy và nhắm nghiền mắt. Sao mình lại có thể nói câu đó ngay đúng thời điểm ấy cơ chứ.

Tôi oán hận bản thân mình của vài phút trước. Chắc vì cảm xúc dâng trào mà tôi đã buột miệng nói ra điều bình thường chẳng bao giờ dám nghĩ tới. Nếu còn lý trí, tôi đã chẳng làm chuyện này.

Nhưng nếu Marghetta vui thì chắc cũng không sao. Phải, chỉ cần cô ấy vui là được rồi.

“Carl.”

Dáng vẻ cô dụi mặt vào ngực tôi khiến lòng tôi có chút nhói đau. Mình đã đẩy em ấy ra xa đến mức nào để em phải làm vậy chứ.

“Ừ, Mar. Anh đây.”

Tôi siết chặt vòng tay đang ôm Marghetta. Có vẻ như chúng tôi sẽ còn giữ tư thế này một lúc lâu nữa.

Dù tôi không thể ngờ cô ấy lại không buông tay suốt cả một tiếng đồng hồ.

***

Một chút nữa thôi, thêm một chút nữa thôi.

Được nép mình trong vòng tay của anh Carl, tôi không sao kìm nén được khao khát của mình. Vốn chỉ định ở lại một lát, nhưng khi định tách ra, cơ thể lại không sao cử động nổi.

May mắn là anh Carl cũng không đẩy tôi ra, điều đó lại càng tiếp thêm can đảm cho tôi. Cứ thế định ôm thêm một chút, chẳng biết đã bao lâu trôi qua.

“...Cảm ơn anh, Carl.”

“Người phải cảm ơn là anh mới đúng.”

Nếu là thiếu gia Carl thì anh ấy sẽ chấp nhận thêm nữa, nhưng mình phải dừng lại thôi. Mình đã được ôm lâu lắm rồi. Cứ giữ anh ấy lại thế này thì anh ấy cũng sẽ khó xử. Đúng vậy, giờ nên để anh ấy đi.

Cố nén nỗi tiếc nuối, tôi cẩn thận lùi lại, và lúc này tôi mới nhìn rõ được gương mặt của anh Carl. Mải chìm đắm trong vòng tay anh mà tôi đã quên mất cả việc ngắm nhìn gương mặt ấy.

Khác với vẻ mặt cứng đờ lúc mới vào phòng, giờ đây là một nụ cười dịu dàng nhưng phảng phất chút ngượng ngùng.

Khi ánh mắt anh Carl hướng về phía vai trái của tôi, tôi khẽ mỉm cười và vuốt nhẹ vai áo.

“Khô cả rồi. Anh đừng lo.”

“...Anh xin lỗi.”

“Không sao đâu.”

Tôi đã không nói thêm rằng “Em còn thấy thích nữa là đằng khác.” Nếu nói ra điều đó, có lẽ anh ấy sẽ càng thêm bối rối.

Nhưng tôi thực sự rất vui. Vì điều đó có nghĩa là anh Carl đã trút bỏ nỗi lòng đến mức rơi lệ. Có nghĩa là anh ấy đã tin tưởng và mở lòng với tôi đến nhường ấy.

‘Phải cất giữ thôi.’

Bắt đầu từ hôm nay, chiếc áo này chính là báu vật.

“Em đã giữ anh lại lâu quá phải không? Em xin lỗi, chắc hẳn thiếu gia Carl còn nhiều việc phải làm.”

Lát nữa khi anh Carl rời đi, mình phải thay ngay bộ đồ khác rồi cất bộ này thật cẩn thận.

Cho đến một ngày nào đó có thể mặc lại nó, một ngày tuyệt vời không thua kém gì hôm nay, lúc đó mình sẽ lại lấy ra.

“Là do anh đột nhiên nói những lời kỳ lạ─”

“Anh đừng xin lỗi. Đó không phải là lỗi sai.”

Anh ấy đã một mình ôm giữ những chuyện đó và chưa từng kể với ai cho đến tận bây giờ. Việc cuối cùng cũng có thể nói ra với người khác sao có thể là sai lầm được.

Đó không phải là sai lầm, mà gần như là một việc làm đúng đắn. Người đã phơi bày được nội tâm của mình rồi sẽ có thể từ từ bước tiếp.

Chuyện mà anh Carl đã trải qua thật đáng tiếc và đau buồn. Nếu tôi cũng tỏ ra đau buồn thì sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho anh ấy mà thôi.

Vì vậy, tôi nở một nụ cười rạng rỡ và nói. Mong rằng điều này sẽ khiến anh Carl cảm thấy nhẹ nhõm hơn dù chỉ một chút.

“Bất cứ khi nào anh muốn nói điều gì, hãy lại đến tìm em nhé, Carl.”

Em sẽ mãi mãi chờ đợi.

***

Chuyện hôm nay không phải là việc của riêng tôi, mà là chuyện chứa đựng tâm nguyện của rất nhiều người.

—Sao rồi?

“Tôi đã nói rồi.”

—Vậy là không cần báo cáo với Hoàng Thái tử Điện hạ nữa nhỉ. Cậu đã tránh được việc trở thành Bộ trưởng trọn đời rồi đấy.

Có lẽ vì thế mà ngay khi mặt trời lặn, vị Bộ trưởng đã liên lạc ngay. Chuyện này đúng là tập hợp tâm nguyện của nhiều người thật.

Phải, vị Bộ trưởng có quyền được biết diễn biến sự việc lần này. Thật lòng mà nói, nếu không có ông ấy, có lẽ tôi vẫn còn chôn giấu mọi chuyện trong lòng.

—Mà thôi, cái tật khiến người khác lo sốt vó của cậu thì bốn năm trước hay bây giờ cũng chẳng khác gì. Đã vậy sao cậu không quay lại làm Trưởng nhóm luôn cho rồi?

Trong một khoảnh khắc, tôi đã tưởng tượng ra cảnh mình phải hầu hạ các Trưởng khoa với tư cách cấp dưới.

‘Chết tiệt.’

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy choáng váng. Trưởng khoa 5 còn đỡ, chứ Trưởng khoa 1, 2, 3 mà thành cấp trên của mình ư? Thật là một viễn cảnh kinh hoàng.

Nhưng tôi đã không chửi thề rằng đừng nói nhảm như mọi khi. Vì tôi có thể hiểu được vị Bộ trưởng nói những lời đó với tâm trạng nào. Chắc hẳn ông ấy đã thấy vừa xót xa vừa bực bội khi nhìn tôi loay hoay với những vấn đề không thể tự mình giải quyết.

Lần này, tôi đã nợ vị Bộ trưởng một ân huệ lớn. Dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là một món nợ quá lớn.

“Tôi sẽ cố gắng để không xảy ra chuyện tương tự nữa.”

—Đương nhiên phải thế rồi.

Phản ứng của vị Bộ trưởng như thể đang nói một điều hiển nhiên khiến tôi bất giác bật cười.

—Cười?

“Tôi xin lỗi.”

Dĩ nhiên là tôi không thể cười lâu được.

Tôi vội cúi đầu, vị Bộ trưởng tặc lưỡi cho qua.

—Toàn Thắng Công tước cũng đã rất lo lắng. Nghe tin mọi chuyện được giải quyết êm đẹp chắc ngài ấy sẽ vui lắm.

“Tôi vô cùng áy náy.”

Nếu mà cả Thiết Huyết Công tước cũng biết chuyện này, thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

Câu nói đó khiến tôi có cảm giác như máu trong người đông cứng lại. Ai khác thì không nói, chứ nếu Thiết Huyết Công tước mà cũng biết chuyện này thì mọi việc chắc chắn sẽ không kết thúc trong im lặng.

May mắn là Toàn Thắng Công tước dường như không báo cho Thiết Huyết Công tước, nếu ngài ấy mà biết thì hẳn đã nổi điên lên để trừng trị kẻ vô lại đã đùa giỡn với cô con gái út quý báu của mình.

Ngài ấy sẽ đích thân vận vũ trang, dẫn theo các hiệp sĩ của mình thẳng tiến đến đế đô. Còn Hoàng Thái tử, một khi biết chuyện, hẳn cũng sẽ mở toang cổng thành và ngồi sẵn chờ xem kịch hay.

‘Ít nhất cũng phải gãy một chỗ nào đó.’

Ngài ấy sẽ không giết tôi, nhưng một trong tứ chi của tôi chắc chắn sẽ bị bẻ gãy. À không, có khi toi mạng cũng nên.

“Thật may mắn vì ngài ấy không biết chuyện.”

—Cậu cũng nên cảm ơn Công nương đi. Nếu Công nương vừa khóc vừa liên lạc với Thiết Huyết Công tước thì cậu có nói gì cũng vô nghĩa thôi.

“Vâng...”

Đó là một sự thật không thể chối cãi nên tôi chỉ biết gật đầu lia lịa. Hóa ra bấy lâu nay mình đang liều mạng để dày vò Marghetta.

Lòng biết ơn và sự áy náy, không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay, lại đan xen trong lồng ngực tôi.

“Em sẽ đợi. Cho đến khi thiếu gia Carl cảm thấy thoải mái. Em sẽ chờ đến lúc đó.”

Nhưng xét đến việc lòng biết ơn vẫn lớn hơn, xem ra tôi đúng là một kẻ ích kỷ.

Dĩ nhiên tôi không thể bắt Marghetta, người đã chờ đợi hơn một năm, phải tiếp tục chờ đợi nữa. Phải nhanh chóng sắp xếp lại lòng mình thôi.

Kể từ ngày hôm đó, chỉ có một điều thay đổi. Đó là cách Marghetta gọi tôi.

Nhưng chỉ một thay đổi nhỏ đó lại tạo ra những gợn sóng đáng kể. Bởi đó là một sự thay đổi mà ngay cả người không tinh ý cũng có thể đoán ra được điều gì đó.

Mà những người trong dinh thự này, về cơ bản đều là những người tinh ý. Ngay cả đám thành viên ngốc nghếch kia, trừ chuyện yêu đương của bản thân ra, cũng nhanh nhạy lắm, huống hồ gì họ.

“Hay là chủ nhân cho Công nương xem phòng làm việc thì sao?”

Thậm chí, quản gia còn định cho Marghetta xem phòng làm việc trong dinh thự. Việc cho xem một nơi được coi là trung tâm của dinh thự cũng đồng nghĩa với việc xem Marghetta là nhân vật cốt lõi của nơi này.

“Tôi nghĩ vẫn còn hơi sớm.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cốt lõi của dinh thự, tức là chủ nhân và bà chủ. Nói cách khác, ông ấy đã xem Marghetta như bà chủ tương lai rồi.

Quá sớm. Chúng tôi còn chưa đính hôn, nói gì đến kết hôn. Mới chỉ vừa nói ra lòng mình, cũng phải cho tôi chút thời gian để thở chứ.

Tôi phải khó khăn lắm mới trấn an được quản gia đang muốn đẩy nhanh tiến độ với tốc độ ánh sáng, nhưng ngoài ông ra, tất cả những người hầu tôi gặp đều chào hỏi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Hơn nữa, nghe nói hai cô hầu gái trẻ nhất là Yuris và Sophia cứ quấn lấy Marghetta không rời. Hai đứa nhóc này đang chọn phe đấy à? Chắc tôi phát điên mất thôi.

“Anh à.”

Trong tình cảnh đó, việc gặp Louise lại khiến tôi thấy mừng rỡ. Ít nhất thì cô ấy cũng sẽ không làm đầu óc tôi thêm phức tạp.

“Thật may là mọi chuyện của anh có vẻ đã được giải quyết êm đẹp.”

“À, ừ.”

Trước dáng vẻ mỉm cười của Louise, tôi bất giác gật đầu. Phải rồi, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.

“Là nhờ có em cả. Cảm ơn em.”

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Louise trước khi đến gặp Marghetta. Dù lúc đó tôi không hề nhắc đến tên cô ấy, nhưng Louise vốn là người rất tinh ý.

Việc tôi nói rằng mình cảm thấy có lỗi với ai đó và muốn trút bỏ nỗi lòng. Và sau đó, Marghetta bắt đầu gọi thẳng tên tôi. Chuyện này không cần phải tinh ý, mà chỉ cần là một người bình thường thôi cũng không thể không biết được.

“Cuối cùng thì đó cũng là việc do anh làm mà. Anh mới là người tuyệt vời chứ.”

“Nghe được khen là tuyệt vời có hơi ngượng.”

“A ha, vậy sao?”

Nhìn gương mặt đang cười khúc khích của Louise, tôi cũng bất giác mỉm cười.

Vị Bộ trưởng, Toàn Thắng Công tước, và Louise. Nếu thiếu một trong ba người họ, có lẽ tôi vẫn còn ngậm chặt miệng cho đến bây giờ. Vẫn duy trì cái hình tượng kỳ quặc ‘tôi là người một mình gánh vác để không gây tổn hại cho người khác’.

‘Đúng là đồ trẻ con.’

Chỉ sau khi trút bỏ nỗi lòng, tôi mới nhận ra. Con người tôi trong suốt thời gian im lặng đó quả thực quá trẻ con.

Lòng biết ơn của tôi đối với Louise đang đứng trước mặt cũng lớn dần tỷ lệ thuận với trang sử đen tối kéo dài ấy. Nhờ có Louise mà tôi đã có thể biến một trang sử đen tối đang tiếp diễn thành quá khứ.

“Thật sự cảm ơn em.”

Tôi vỗ nhẹ vào vai Louise và nói bằng cả tấm lòng.

“So với những gì anh đã làm cho em thì đây chẳng là gì đâu.”

Con nhà ai mà tốt bụng thế này không biết.

Giá mà mấy người kia cũng được một nửa của cô ấy thì tốt biết bao.