Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 127 - Bắt đầu lại (4)

Nghĩ đến hai vị Trưởng khoa, mỗi người một vẻ đáng lo, đầu tôi lại ong lên. Nhưng dù có lo đến mấy, tôi cũng chẳng giúp được gì. Vốn dĩ, cấp trên mà cứ đi giục giã cấp dưới chuyện chồng con đã là một cảnh chẳng hay ho gì rồi.

Trớ trêu thay, cấp trên của họ cũng là một kẻ độc thân. Người ngoài nhìn vào, đúng là một thảm cảnh.

‘Đến lúc thì họ sẽ tự lo liệu thôi.’

Cả hai đều thuộc dạng không muốn chứ chẳng phải không thể kết hôn. Dù tính cách và sở thích có phần kỳ lạ, họ đều là những người tài sắc vẹn toàn. Chắc sự độc đáo đến mức đó cũng không thành vấn đề đâu nhỉ. Chắc là không sao.

Tôi khẽ liếc sang Trưởng khoa 4, cô đang cúi đầu với dáng vẻ trang nhã. Chỉ một kỳ nghỉ thôi mà đã đủ biến một nữ kỵ sĩ oai phong lẫm liệt thành một hầu gái hoàn hảo.

‘...Chắc là ổn thôi nhỉ?’

Không hiểu sao tôi chẳng thể hình dung nổi cảnh Trưởng khoa 4 kết hôn. Dĩ nhiên, Trưởng khoa 1 cũng vậy.

Lòng tôi chợt nặng trĩu. Chẳng lẽ chỉ vì Trưởng phòng chưa lấy vợ mà các Trưởng khoa cũng học theo? Cái nghiệp của mình đúng là không đùa được.

Sau một thoáng im lặng, tôi rút từ trong người ra một chiếc túi. Dù tâm trạng có não nề đến đâu, cũng phải đưa nó trước khi quên mất.

“Nhận đi, là quà đấy.”

“Là vinh hạnh của tôi.”

Trưởng khoa 4 bèn cúi đầu thấp hơn nữa, hai tay đón lấy chiếc túi.

Không, không cần phải làm đến thế. Nói là quà chứ cũng chẳng có gì to tát, khiến người tặng cũng thấy ngượng.

Trưởng khoa 4 phải làm công việc hầu gái chẳng hợp với thân phận ngay trong dinh thự, còn Mặc Quang Đội thì phải lảng vảng gần đó vì sợ Tam Quốc nghi ngờ nếu lộ mặt. Mùa hè nóng nực thế này, họ đã vất vả nhiều rồi.

“Mọi người vốn đã bận rộn, lại còn không được nghỉ ngơi vì mấy chuyện oái oăm này, thật sự vất vả quá. Tôi có bỏ chút tiền vào đây, mọi người cứ dùng chung nhé.”

Thế nên tôi mới đưa cho họ vài đồng bạc để đi liên hoan. Thật ra họ cũng chẳng nghèo đến mức không thể tự tổ chức, nhưng một bữa tiệc được người khác bao lúc nào cũng có hương vị đặc biệt hơn mà.

“Tiếc là tôi chẳng có dịp nào gặp Mặc Quang Đội, ngoài lần ở Giáo đoàn Hoàng Hôn.”

“Vậy thì nếu ngài có thể ghé qua chung vui─”

“Đừng nói những lời không hay như vậy.”

Tôi nhanh chóng cắt lời Trưởng khoa 4. Một bữa tiệc liên hoan mà lại có sự hiện diện của cấp trên cao tít tắp thì đâu còn là khen thưởng, đó là tra tấn thì có. Thà rằng để dịp khác gặp mặt còn hơn.

Thấy cô cúi đầu tỏ vẻ tiếc nuối trước lời từ chối dứt khoát của tôi, lòng tôi có chút dao động, nhưng không được là không được.

“Công lao của Trưởng phòng Thanh tra rất lớn. Gia tộc Krasius thực sự là phúc đức của Hoàng thất.”

“Thần vô cùng cảm tạ.”

Tại bữa tiệc do Hoàng đế chiêu đãi hôm ấy, tôi đã tự hứa với lòng mình. Rằng tôi sẽ không bao giờ ngồi chung bàn với cấp dưới.

Chuỗi địa ngục kinh hoàng đó phải chấm dứt ở đời mình... Hôm ấy tôi bị đầy bụng, đến tối cũng chẳng ngủ ngon giấc.

Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ trở lại Học viện. Nghĩ lại thì suốt kỳ nghỉ, tôi gần như chỉ quanh quẩn ở thủ đô.

Khi kỳ nghỉ mới bắt đầu, tôi đã nghĩ mình sẽ phải trải qua những ngày tháng đi tuần khắp các thành phố lớn của Đế quốc và cúi đầu trước các Thị trưởng. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ thấy hãi hùng nên tôi đã lo ngay ngáy.

Chắc đám người kia cũng thấy phiền khi phải đi đây đi đó. Mà cũng phải, chỉ cần ở thủ đô là đủ rồi, việc gì phải ra ngoài cho mệt xác.

‘May thật.’

Trong tình huống tồi tệ nhất, tôi đã chuẩn bị tinh thần đến cả lãnh địa của Louise. Thật may là đã tránh được cảnh tượng cặp vợ chồng Nam tước lương thiện kia chết điếng người.

‘Chết tiệt.’

Bỗng nhiên tôi thấy bản thân thật đáng thương khi lại cảm thấy may mắn vì những chuyện như vậy. Lũ khốn kiếp, làm ơn nghỉ đông hãy về nước đi.

—Chuyện đã xảy ra một lần thì không có lý do gì lại không xảy ra lần thứ hai.

“Lời của Điện hạ vô cùng chí phải.”

= Đừng có nói nhảm nữa, tên khốn.

Giọng nói vọng ra từ quả cầu liên lạc khiến cảm xúc trong tôi tuôn trào. Có lẽ việc vẫn giữ được lời nói lịch sự là chút lý trí cuối cùng của tôi.

Vị Hoàng Thái tử nói với vẻ mặt mà tôi hình dung Ainter sẽ có nếu bị hắc hóa. Thật sự có ngày tôi muốn bỏ qua thân phận mà đấm cho hắn một phát.

—Ta nghĩ nên chuẩn bị với tâm thế rằng họ sẽ đến vào mùa đông. Cứ phải đối phó gấp gáp như lần này thật mệt mỏi.

Lời nói ấy như thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, hay đúng hơn là một lời phán quyết “cậu sẽ phải vất vả vào mùa đông nữa đấy”. Lạ thật, nhìn thoáng qua thì đây là một phát ngôn đầy tính phòng bị, sao tôi lại cảm thấy vế sau nặng ký hơn nhỉ?

Tôi cố gắng trấn tĩnh đôi môi đang ngứa ngáy của mình và khó khăn mở lời.

“Thần hy vọng Điện hạ sẽ có một mùa đông an bình.”

= Kỳ nghỉ đông tôi sẽ cố chặn hết sức nên đừng hòng.

—Ta rất cảm kích trước sự lo lắng của Trưởng phòng Thanh tra, nhưng tương lai không thể đoán trước chẳng phải là món quà mà Thánh Thần Enen đã ban cho chúng ta sao?

= Vậy ý ngươi là lần này ta đã không cố hết sức ngăn cản nên mới ra nông nỗi này à? Đừng có nói nhảm.

Tên này đúng là biết cách làm người khác cứng họng.

Đúng là lần này tôi đã thất bại trong việc ngăn cản và phải nuốt nước mắt vào trong mà bị lôi đi. Chẳng có gì đảm bảo kỳ nghỉ đông sẽ khác đi cả.

Không, ngược lại, vì đã có tiền lệ nên lần sau sẽ còn dễ dàng hơn.

‘Mùa đông thì không được.’

Nếu câu lạc bộ làm bánh lại đến thủ đô vào kỳ nghỉ đông thì sẽ rất phiền phức. Thời điểm đó còn trùng với Lễ mừng năm mới, thật sự sẽ phát điên mất.

Lễ mừng năm mới là dịp các quý tộc có tước vị tề tựu đông đủ. Vào lúc đó mà Hoàng tộc nước khác và ứng cử viên Thánh nhân tương lai cũng có mặt ở thủ đô ư? Những quý tộc đam mê xã giao sẽ phát cuồng lên tìm cách mời cho bằng được.

Và khả năng cao là Hoàng đế cũng sẽ mời những kẻ ngốc đó. Bởi lẽ, đẳng cấp của khách mời sẽ thể hiện uy tín của chủ nhà.

‘Họ sẽ đến thôi.’

Ngay khi nghĩ đến Hoàng đế, tôi đã đạt đến cảnh giới giác ngộ. Có lẽ dù câu lạc bộ làm bánh không có ý định đến thủ đô thì thiệp mời của Hoàng đế cũng sẽ được gửi đến.

Tôi thấy rồi, tôi thấy được tương lai rồi. Hình ảnh bản thân bị xoay như chong chóng tại Lễ mừng năm mới.

—Nhân tiện, Trưởng phòng Thanh tra. Cậu và cha vợ ta có chuyện gì à?

Trong lúc tôi đang than thở về tương lai vừa hé lộ qua bức màn, Hoàng Thái tử đột nhiên lên tiếng. À, tin đã đến tai ngài ấy rồi sao.

“Thần đã nhận được lời khuyên từ Toàn Thắng Công tước nên đã đến để tỏ lòng biết ơn.”

—Ra vậy.

Sau khi tâm sự với Marghetta, tôi đã chuẩn bị quà cáp đầy hai tay và đến cảm tạ Toàn Thắng Công tước.

Vấn đề là lúc trở về, hai tay tôi lại nặng trĩu quà đáp lễ. Đây có phải là cái gọi là thương mại cống nạp không nhỉ.

Dù sao đi nữa, sau khi nghe câu trả lời của tôi, Hoàng Thái tử chỉ khẽ gật đầu rồi không để tâm nữa. Ít ra thì hắn cũng không phải loại người thích đào sâu vào đời tư của người khác.

—Phi nói ta chuyển lời cảm ơn vì cậu đã bầu bạn với cha vợ ta, người đang cảm thấy cô đơn.

“Thật là quá lời rồi.”

—Nàng ấy cũng nhờ ta gửi lời hỏi thăm đến Hiệp sĩ Elizabeth.

Hoàng Thái tử đứng trước Hoàng Thái tử phi cũng chỉ là một người đưa tin mà thôi. Cảm giác thật kỳ diệu.

“Vâng, thần đã rõ.”

Rồi Hoàng Thái tử ngắt liên lạc. Hôm nay ngài ấy chỉ gọi để hỏi thăm thôi sao? Tên này trông thì có vẻ bận rộn nhưng hóa ra lại khá rảnh rỗi.

Mà nhân tiện, hỏi thăm Trưởng khoa 1 à.

‘Vẫn thấy kinh ngạc thật.’

Thật không thể tin được vị Hoàng Thái tử phi, một quý cô mẫu mực như tranh vẽ, và Trưởng khoa 1, một kẻ điên loạn như tranh vẽ, lại từng là tiền bối và hậu bối thân thiết thời đi học. Học viện rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy.

‘Nhưng xét về gia thế thì cũng không lạ.’

Trưởng khoa 1 là tiểu thư của một gia tộc Hầu tước, nên việc cô ấy thân thiết với một Công nương cũng chẳng có gì lạ. Không lạ, nhưng mà...

Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa. Chắc là thời đi học Trưởng khoa 1 vẫn còn bình thường. Cứ nghĩ vậy đi.

‘Một Trưởng khoa 1 bình thường...’

Vậy thì Phòng Thanh tra đã hủy hoại một quý cô đoan trang rồi. Tội lỗi của Phòng Thanh tra thật sâu nặng.

***

Quá đáng, thật sự quá đáng.

“Yuris, cậu ổn chứ?”

Dù Sophia đang ở bên cạnh an ủi, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.

Sao chị ấy có thể làm vậy chứ. Tôi làm thế là vì chị Fenelia mà.

“Hức...”

Chị ấy đúng là đồ ngốc. Nếu không thể tự mình làm gì thì ít nhất cũng phải nhờ người khác giúp chứ. Nếu không thể dẫn đầu thì ít nhất cũng đừng để bị người đến sau bỏ lại chứ.

“Với chị, chỉ cần được ở bên cạnh người ấy là đủ rồi.”

Lời chị ấy nói lúc nãy lại vang lên trong đầu tôi. Gì cơ? Chỉ cần được ở bên cạnh chủ nhân là đã mãn nguyện rồi ư?

‘Nói dối.’

Một người như thế mà lại nhìn chủ nhân bằng ánh mắt khao khát đến vậy sao? Một lời nói dối mà ngay cả Sophia cũng không bị lừa.

Không, có lẽ chị ấy thật sự nghĩ như vậy. Đúng là đồ ngốc nên chắc chẳng nhận ra được lòng mình.

Nỗi tủi thân dâng lên, tôi cúi gằm mặt xuống và cảm nhận được sự luống cuống của Sophia.

‘Mình thật sự chỉ muốn tốt cho chị ấy thôi mà...’

Đã đến lúc chủ nhân trở lại Học viện. Thời gian chị ấy có thể ở bên chủ nhân cũng sắp kết thúc rồi.

Chủ nhân khó khăn lắm mới có vẻ đang nghĩ đến chuyện kết hôn, cuối cùng cũng đến lúc chị ấy có thể tiếp cận rồi. Không thể ngăn cản Công nương dẫn đầu thì ít nhất cũng phải chạy theo sau chứ.

“Với chị, được ở bên cạnh người ấy─”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, gạt đi những lời ngốc nghếch đó. Ai không biết còn tưởng họ đã là một cặp đôi sâu đậm lắm rồi.

“Chị ơi! Đã có người nhắm đến chủ nhân rồi đấy!”

“Nếu là Công nương thì chị cũng biết.”

“Đồ ngốc này! Nếu là Công nương thì em đã không nói rồi!”

Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, tôi đã kể về người chị tóc vàng kia. Người chị quý tộc đã tặng cây sơn tra cho chủ nhân. Người chị đã tỏ tình một cách mạnh mẽ với ý nghĩa “tình yêu duy nhất”.

Một đối thủ cạnh tranh như vậy đã xuất hiện, mà chị Fenelia lại đang làm gì không biết. Vì thế, tôi đã nói để chị ấy được kích thích, ai ngờ lại bị kích thích theo một hướng kỳ lạ.

“Em đã giấu chủ nhân ư?”

Chuyện tôi biết ý nghĩa của hoa sơn tra nhưng lại cố tình nói một ý nghĩa khác. Chị Fenelia đã nổi giận vì điều đó. Không, tại sao chị lại nổi giận vì chuyện đó chứ.

Sau đó, tôi bị chị ấy mắng một trận. Rằng phải nói sự thật với chủ nhân, không được phép che giấu bất cứ điều gì. Và việc cản trở tình yêu của người khác là một việc làm xấu xa.

“Vậy tại sao chị lại làm thế!”

Những lời khác tôi đều nhịn được, nhưng câu cuối cùng thì không. Một kẻ ngốc có một không hai đang tự cản trở tình yêu của chính mình lại không có tư cách nói những lời đó.

Tôi hét toáng lên với chị ấy rồi chạy đi. Giờ tôi mặc kệ. Tất cả là lỗi của chị Fenelia. Dù cho ở Học viện, người chị tóc vàng kia có trở thành vợ hai thì cũng không phải lỗi của tôi.

‘Đúng là đồ ngốc.’

Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ nói về cây sơn tra. Thật lòng mà nói, nhìn bộ dạng không chịu hành động của chị Fenelia, dù tôi có im lặng thì người chị tóc vàng kia vẫn sẽ nhanh chân hơn thôi.

Tôi cắn môi vài lần rồi ngẩng đầu lên. Thật sự, thật sự đây là lần cuối cùng.

‘Kỳ nghỉ đông.’

Nếu chủ nhân lại đến thủ đô vào kỳ nghỉ đông, và cho đến lúc đó, giữa chủ nhân và chị Fenelia vẫn không có tiến triển gì.

‘Mình sẽ nói.’

Mình sẽ nói hết tất cả.

Rằng chị Fenelia yêu chủ nhân. Và chị tóc vàng cũng yêu chủ nhân.

Cả hai sẽ bắt đầu một cách công bằng.

“...Yuris?”

Tôi nghe thấy tiếng Sophia gọi với giọng ngần ngại từ bên cạnh, nhưng tôi lờ đi.