Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

204 3876

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

(Đang ra)

Tôi Mới Không Phải Ma Pháp Thiếu Nữ

Thư Ngữ Ăn Đất (吃土的书语)

Cái chức Ma Pháp Thiếu Nữ này, ông đây không làm nữa!

128 1

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

(Đang ra)

Tôi Đã Trở Thành Con Gái Của Ác Nhân Học Viện

huigwihantedibeeo (희귀한테디베어)

Tóm lại, đây là một câu chuyện hài hước đầy sự hiểu lầm về một nhân vật 'hỏng bét' giả mạo.

1 1

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

(Hoàn thành)

Các nhân vật chính bị tôi sát hại

EunMilhi (은밀히)

Nhưng bây giờ... không còn nữa.

252 0

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

21 2

Vợ tôi là Hổ

(Đang ra)

Vợ tôi là Hổ

Kanel

“Người được trời định làm chồng ta, chính là cậu.”

1 1

Web Novel - Chương 132 - Tôi không biết tên đó (3)

Trước khi chuyển sinh, tôi đã từng nghe một câu thế này. Miệng là cánh cửa rước họa vào thân, còn lưỡi là... gì nhỉ, thanh đao chém đầu thì phải? Đại loại là một câu như thế. Giờ có muốn tra lại cho đúng thì cũng chịu, nên sai hay đúng cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Mà thôi kệ, nhìn tình cảnh này thì nó nào phải đao chém đầu, mà là cái dùi đâm thủng màng nhĩ thì đúng hơn. Chỉ tiếc rằng, cái lưỡi biến thành dùi lại là của người khác, chứ chẳng phải của tôi.

“Điện hạ Rutis vốn được mệnh danh là người sinh ra để làm kỵ sĩ. Ngay từ thuở nhỏ, ngài đã luyện tập cùng các kỵ sĩ hoàng gia và─”

Khen một người thuộc Hoàng tộc là kỵ sĩ, đây có được tính là lời khen không vậy? Nghe cứ như đang chửi khéo thì đúng hơn.

Nhưng quan trọng hơn là tôi thấy buốt hết cả tai. Tôi chẳng hiểu tại sao mình phải ngồi đây nghe tiểu sử của một tên như Rutis. Hay là mình đã phạm phải lỗi lầm gì nên mới bị trừng phạt thế này? Nói thật thì tôi cũng đâu phải người vô tội gì, nhưng chắc chắn chưa đến mức phạm trọng tội để phải chịu kiểu tra tấn này.

Tôi xin lỗi, tôi thành tâm sám hối. Dù không biết mình đã phạm phải lỗi gì, nhưng tóm lại là tôi sai rồi. Xin hãy tha cho tôi. Nếu việc một công chức quèn như tôi dám triệu tập các kỵ sĩ đến đây là một tội, thì đúng là tội thật rồi.

Tôi cố nén lại xúc động muốn dập đầu lạy lục van xin cô ấy dừng lại, rồi đưa mắt nhìn sang Villar thì thấy ông ta vẫn đang ung dung thưởng trà.

‘Đắc đạo thành tiên rồi.’

Thấy ông ta chẳng thèm cản con gái mình đang lên đồng mà lại thản nhiên như không, trong lòng tôi dấy lên một cơn bực bội, nhưng nhìn kỹ lại thì gương mặt ông lại phảng phất một sự trống rỗng đến lạ.

Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, Villar quay sang nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu. Cứ như thể ông đang muốn nói rằng cứ buông bỏ đi thì lòng sẽ thanh thản, rằng chính cậu đã gieo nhân nào thì hãy khiêm tốn mà gặt quả nấy đi.

‘Chết tiệt.’

Phải rồi, chính tôi là người đã gợi chuyện về Rutis. Nhưng ai mà ngờ được một câu nói vu vơ lại dẫn đến tình cảnh này cơ chứ.

Bài diễn văn của Ferosa, bắt đầu bằng câu ‘Khi tôi còn ở Radus─’, dường như chẳng có dấu hiệu nào cho thấy sẽ kết thúc. Radus rốt cuộc là cái chốn quái quỷ gì vậy? Là nơi nào mà có thể khiến một nữ kỵ sĩ lành lặn lại hóa điên dại đến thế.

“Khi mới mười hai tuổi, ngài ấy đã đạt đến đẳng cấp mà những kỵ sĩ tầm thường không tài nào sánh bằng. Ngài thực sự là người có tài năng thiên bẩm và cũng đã nỗ lực tương xứng với tài năng đó.”

“Thì ra là vậy...”

Cha cô đang ngồi ngay cạnh đây, một người chỉ mất năm năm để leo lên vị trí cấp cao trong Kỵ sĩ đoàn Hoàng gia sau khi gia nhập, chuyện đó không đáng kinh ngạc hơn sao?

Dĩ nhiên là tôi không dại gì nói toạc ra những lời đó. Lỡ đâu lại triệu hồi một Villar mười hai tuổi ra đây để so sánh với Rutis thì phiền phức lắm. Một Villar từng là kỵ sĩ tập sự bình thường có thể sẽ bị tổn thương tâm lý mất.

Thế nên, tôi chỉ đáp lại bằng vài câu đệm cho phải phép, và Ferosa lại càng thêm hăng hái.

‘Dừng lại đi.’

Tôi không có hứng thú gì với Rutis cả. Tin tức duy nhất tôi muốn nghe về tên kia là tin hắn cuốn gói về nước mà thôi.

Chẳng trách tôi cứ thấy lạ khi Villar quay ngoắt đi như vậy. Hóa ra kinh nghiệm đã mách bảo ông rằng phớt lờ là lựa chọn sáng suốt hơn là hùa theo.

Nhưng với tư cách là thính giả duy nhất, việc tôi cũng lờ đi thì thật khó xử. Nếu thân thiết hơn, hay ít nhất là đã trò chuyện đôi lần, tôi đã có thể khéo léo cắt lời rồi. Đằng này lại là lần đầu gặp mặt nên khó mà tỏ ra lạnh lùng được.

‘Lại còn bằng tuổi Erich nữa chứ.’

Cứ nghĩ cô ấy như em mình, tôi lại càng khó lòng đối xử phũ phàng. Một kẻ có trái tim mềm yếu như tôi thật khó để sống sót trong thế giới khắc nghiệt này. Giá mà nhân cách của tôi chỉ bằng một nửa tên Hoàng Thái tử thôi.

“Người mà cô ngưỡng mộ thật xuất chúng, nên chắc Kỵ sĩ Ferosa đây cũng đã sớm tỏa sáng từ khi còn trẻ.”

Cuối cùng, sau một hồi đắn đo, tôi quyết định sẽ tiếp tục hùa theo câu chuyện.

Phải rồi, đây là con gái của Villar, người mà tôi sẽ phải hợp tác cho đến lúc tốt nghiệp. Villar có vẻ cũng yếu lòng với con gái, nên việc tạo ấn tượng tốt với Ferosa cũng chẳng hại gì.

“Đúng vậy. Nhờ có cha và Điện hạ Rutis mà mới có tôi của ngày hôm nay.”

Cô ấy quả quyết gật đầu. Dù sao thì cũng công nhận công lao của cha mình. Ít ra cũng là người có hiếu.

Tôi lại đưa mắt nhìn Villar, ông đang mang vẻ mặt vô cùng cảm động. Phải chăng số mệnh của một người cha là vui buồn lẫn lộn chỉ vì một câu nói của con gái mình.

“Tôi đã nuôi dưỡng ước mơ trở thành kỵ sĩ khi nhìn vào cha mình, và đang nỗ lực học hỏi sự công bằng, lòng dũng cảm, trí tuệ và sự kiên nhẫn của Điện hạ Rutis.”

‘Gì cơ.’

Thằng cha nào vậy trời. Rutis nào mà cô đang nói đến thế.

‘Tôi không biết thằng khốn đó.’

Chủ ngữ rõ ràng là Rutis, nhưng những mỹ từ đi kèm thì lại hoàn toàn không thể gắn với tên đó được.

Hay là từ nãy đến giờ chúng tôi đang nói về hai người Rutis khác nhau? Có khi nào lại có một vị Hoàng tử khác cũng tên là Rutis không?

Có lẽ Rutis đang ở Học viện bây giờ là hàng giả. Đúng vậy, một Hoàng tử bình thường sẽ chẳng đời nào chui vào Học viện làm gì. Cũng sẽ không vì tình yêu mà mù quáng làm những trò điên rồ.

‘Đồ giả rồi.’

Chắc chắn là đồ giả. Một kẻ như thế không thể nào là Hoàng tử thật được.

‘Công bằng?’

“Tôi đã xử lý hai cái rồi nên mọi người cũng phải ăn mỗi người hai cái đi.”

“Có ai bảo cậu ăn đâu mà tự dưng─”

Nghĩ lại thì cũng công bằng thật. Vào cái thời mà các thành viên câu lạc bộ phải cố nuốt món bánh quy khó ăn của Louise, thì Rutis lúc đó đã thể hiện một sự công bằng đến kỳ lạ.

‘Dũng cảm?’

“Với chúng ta thì mấy cái hầm ngục tầm thường có thể dễ dàng chinh phạt.”

Nghĩ lại thì cũng dũng cảm đấy chứ. Tên đó đã thể hiện lòng dũng cảm vượt qua cả thân phận khi tuyên bố sẽ trực tiếp chinh phạt hầm ngục nếu nó xuất hiện.

‘...Trí tuệ.’

“Cờ vua không phải để thắng. Tôi chơi là để chọc tức cậu nên cậu không thắng được là phải.”

“Làm ơn ngậm miệng lại và chơi đi.”

Vì tên đó biết cách để chiến thắng, nên có lẽ gọi là trí tuệ cũng đúng. Ngay cả một Rater cũng đã mất bình tĩnh.

“Có thể chiếu hết rồi sao không làm đi!”

“Chờ chút. Để tôi tạo thêm một quân mã nữa đã.”

Đến cả tính kiên nhẫn cũng có thừa. Trong ván cờ quyết định ngôi vô địch của câu lạc bộ làm bánh, Rutis đã cố tình câu giờ chỉ để tạo ra năm con mã trên bàn cờ.

‘Khốn kiếp.’

Gì thế này, sao nghe cái gì cũng có vẻ đúng thế?

Tôi nổi cả da gà. Thật đáng kinh ngạc, Rutis thực sự là một kẻ sở hữu cả sự công bằng, lòng dũng cảm, trí tuệ và sự kiên nhẫn. Chỉ là phương hướng của những đức tính đó có hơi kỳ quặc, nhưng không thể nói là sai được.

Hay Rutis thực sự là một vị Hoàng tử đáng kính? Có khi nào tên đó trở nên hỏng hóc sau khi đến Học viện vì sức mạnh của nguyên tác tiểu thuyết lãng mạn không?

Dĩ nhiên, đây là một giả định vô nghĩa. Dù cậu ta vốn lành lặn hay đã trở nên hư hỏng khi đến Học viện thì có liên quan gì chứ. Sự thật là tôi đang phải khổ sở vì tên đó vẫn không hề thay đổi.

‘Mình cũng mất trí rồi.’

Tôi suýt nữa đã tự lừa dối bản thân và tô hồng cho một tên ngốc. May mắn là đã vượt qua được cơn nguy kịch đó.

Khi tôi thể hiện vai trò của một người lắng nghe lý tưởng bằng cách chen vào vài câu đệm, ngọn lửa của Ferosa cũng bùng cháy nhanh chóng. Vốn dĩ khi người nghe có phản ứng tốt, người nói cũng sẽ trở nên hứng khởi hơn mà.

“Xin lỗi anh. Hình như chỉ có một mình tôi nói thôi.”

Dù sao thì, bùng lên nhanh bao nhiêu, Ferosa cũng hạ nhiệt nhanh bấy nhiêu và muộn màng cúi đầu. Chắc chính cô ấy cũng cảm thấy mình đã hơi quá khích.

Tôi hiểu mà. À không, thật ra thì không hiểu lắm nhưng tôi đang cố để hiểu. Đối với một người hâm mộ cuồng nhiệt thì việc thao thao bất tuyệt về đối tượng mình yêu thích là một điều phấn khích mà.

Hơn nữa, chính tôi lại là người mở đầu chủ đề về Rutis nên cô ấy càng như vậy. Chết tiệt, chỉ vì lỡ lời một câu.

“Không sao đâu. Tôi cũng thấy rất thú vị khi được nghe về những khía cạnh mới của Điện hạ Rutis.”

= Ý là, nếu cô cứ lặp đi lặp lại mãi một chuyện, thì đó không còn là khía cạnh mới mẻ nữa mà là nhai lại rồi, nên làm ơn biết điểm dừng.

Dường như Ferosa cũng hiểu được ẩn ý đó nên lại càng cúi đầu thấp hơn. Có vẻ cô gái này không phải người có tâm địa xấu.

Tôi liếc mắt sang bên cạnh, ánh mắt của Villar nhìn Ferosa có phần nghiêm khắc. Dù đây là một cuộc gặp gỡ thoải mái, nhưng việc tuôn ra quá nhiều chuyện riêng tư với người mới gặp lần đầu cũng đáng bị nhắc nhở.

Nhưng nếu định nhắc thì sao không làm sớm hơn? Đợi mọi chuyện kết thúc rồi mới làm thế là sao.

“Tôi đã từng lo lắng cho Kỵ sĩ Villar khi phải ở lại một mình nơi đất khách, nhưng giờ có Kỵ sĩ Ferosa ở cùng thì thật may mắn.”

Nghe lời bênh vực của nạn nhân dành cho kẻ gây hại, Ferosa cẩn trọng ngẩng đầu lên, liếc nhìn sắc mặt của Villar.

Có bao nhiêu người cha trên đời có thể trách mắng con gái mình trong bộ dạng đó chứ. Ít nhất thì Villar không phải là một trong số họ, ông chỉ khẽ thở dài và thu lại ánh mắt nghiêm khắc của mình.

“Mặc dù tôi không ngờ sẽ gặp con bé ở Học viện.”

Thay vào đó, ông không quên buông một câu nói đầy ẩn ý.

Điều đó cũng đúng. Ai mà tưởng tượng được cảnh cha con đoàn tụ ở Học viện cơ chứ.

“Dù vậy, nhờ có Trưởng phòng mà tôi mới có dịp ngồi cùng con gái thế này, thật là vui.”

“Haha, ông nói vậy khiến tôi rất cảm kích.”

Sau đó, chúng tôi đã có thể tận hưởng một buổi tiệc trà yên bình.

Villar vốn là người ít nói, còn Ferosa thì đã cháy hết mình từ trước. Nhờ vậy mà buổi tiệc trà diễn ra trong im lặng cho đến khi kết thúc.

‘May là có vẻ mọi chuyện vẫn ổn.’

Sau khi hai cha con họ ra về, tôi uống nốt phần trà còn lại và thở phào nhẹ nhõm.

Dù không mong muốn, nhưng có lẽ vì được gặp con gái nên sắc mặt của Villar đã nhanh chóng tươi tắn trở lại, và may mắn là khả năng tinh thần ông ta bùng nổ rồi bỏ trốn đã không còn nữa.

Việc Ferosa đột nhiên đến Học viện... có vẻ không phải là một âm mưu của Armein. Nếu họ dùng cả lòng hâm mộ đó để giở trò, thì tôi cũng đành khiêm tốn chịu trận thôi.

‘Chắc cũng không có gì đáng lo ngại.’

Thực ra, tôi đã từng thoáng nghi ngờ liệu việc Ferosa xuất hiện vào thời điểm này có phải là do sức mạnh của nguyên tác hay không. Một nữ kỵ sĩ trẻ tuổi, xuất thân từ gia đình bá tước, lại có tính cách tôn thờ và đi theo Hoàng tử.

Ai nhìn vào cũng thấy đây rõ ràng là hình mẫu của một nữ phản diện. Tôi đã thấp thỏm lo sợ rằng Ferosa sẽ đột nhiên tìm đến Louise, hét lên ‘Con mèo hoang đã quyến rũ Điện hạ!’ rồi tát cô ấy một cái.

“Điện hạ Rutis là người luôn tỏa sáng ở vị trí của mình. Với tư cách là một kỵ sĩ, việc ngưỡng mộ và noi gương ngài ấy là điều đương nhiên.”

Và càng nói chuyện, tôi càng cảm thấy. Cô ấy sẽ không phải là nữ phản diện đâu.

Dù tôi không đọc nhiều tiểu thuyết lãng mạn, nhưng tôi chưa từng thấy một nữ phản diện nào lại điên cuồng vì lòng trung thành và sự tôn kính như vậy. Tình yêu dành cho Rutis ư? Ít nhất là về mặt bề ngoài, không hề có một chút dấu vết nào.

‘Tự dưng căng thẳng vô ích.’

Tôi đã tránh được một tình huống tay ba kinh hoàng.

Thật may mắn làm sao. Trước thềm khai giảng mà suýt nữa tôi đã ngã quỵ vì cao huyết áp rồi.

...Sẽ không phải là kiểu người muộn màng nhận ra tình cảm của mình đấy chứ? Nhận ra muộn cũng không sao, nhưng nếu đã muộn thì hy vọng là sau khi tốt nghiệp.